• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, dì giúp việc gọi điện cho Thẩm Yến bảo Nguyễn Tri Vi muốn nói chuyện với anh.

Thẩm Yến hơi ngạc nhiên. Mấy ngày nay anh không về đó với cô cũng là vì không muốn cả hai cãi nhau, xong cũng nghĩ với tính cách bướng bỉnh của Nguyễn Tri Vi thì anh phải đợi một thời gian dài nữa cô mới nguôi giận.

“Alo?” Thẩm Yến nhanh chóng nhận điện thoại.

“Alo.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ngọt ngào của Nguyễn Tri Vi: “Em hết giận rồi, anh về đi. Lúc trước em giận điên lên như vậy là vì hôm đóng máy anh cho em leo cây, đã thế sau đấy còn vứt em ở bệnh viện một mình, không thèm hỏi han quan tâm…”

Cô khựng lại mất mấy giây rồi nói tiếp: “Mấy ngày qua em cũng dần lấy lại bình tĩnh, không còn giận như lúc đầu nữa. Giờ em muốn bù lại bữa cơm ngày hôm đó.”

Thấy cô xuống nước, Thẩm Yến thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Anh không biết dỗ phụ nữ, nếu Nguyễn Tri Vi tiếp tục nháo loạn đòi chia tay, thì quả thật anh không biết tiếp theo nên làm gì cho phải.

Cũng may cô chỉ nhất thời giận quá mất khôn. Anh nói rồi mà, cô vẫn còn yêu anh.

Tâm trạng Thẩm Yến tốt lên trông thấy: “Được. Em muốn ăn gì? Tối nay anh dẫn em đi ăn.”

Nguyễn Tri Vi ngẫm nghĩ trong giây lát: “Đồ Tây thì sao? Mà cái gì cũng được ạ.”

“Ừm, được rồi. Em ở nhà đợi nhé, tối anh về đón em.”

“Vâng.”

Giọng cô trong điện thoại vẫn ngoan ngoãn như ngày nào.

Sau khi cúp điện thoại, khóe môi Thẩm Yến cứ vểnh lên mãi không trở lại trạng thái bình thường được, đầu vẩn vơ suy nghĩ tới việc tối nay dắt cô đi ăn gì. Anh gọi thêm mấy cuộc điện thoại hỏi bạn bè xem họ có nhà hàng đồ Tây nào muốn đề cử không. Anh ghi nhớ từng nhà hàng một, ngồi so sánh chất lượng một lúc mới chọn ra được nhà hàng ưng ý.

Anh gọi trợ lý vào: “Đặt cho tôi một phòng bao ở Saint Chrysia lúc bảy giờ.”

Trợ lý ngẩn người trước vẻ mặt của Thẩm Yến, cậu ta cảm nhận được rõ ràng tâm trạng anh hôm nay khác hoàn toàn mấy ngày trước. Mấy hôm trước, hôm nào Thẩm Yến cũng mặt ủ mày chau, cau mày nhăn nhó tới mức người trong công ty nhìn thấy không dám thở mạnh, ngay cả cô lễ tân xinh đẹp bình thường hay làm duyên với anh cũng cun cút chẳng dám làm gì. Còn lúc này đây, sắc mặt Thẩm Yến vui lên thấy rõ, lại biến trở về cậu Hai lắm mưu nhiều kế, có thể thấy tâm trạng đang không tệ.

“Nhìn gì thế? Không nghe thấy tôi nói gì à? Cậu liên tục mất tập trung như này là muốn tôi đổi trợ lý phải không?” Thẩm Yến liếc mắt nhìn trợ lý.

Lúc này trợ lý mới hoàn hồn, đáp: “Vâng. Nhưng tối nay chúng ta có hẹn với Lý tổng…”

Thẩm Yến khựng lại, lát sau mới mở miệng nói: “Tìm cớ lui hẹn đi. Còn nữa, sáu giờ tối nay quay về biệt thự Kim Đàn đón Vi Vi.”

“Rõ.”

Cuối cùng trợ lý cũng hiểu tại sao tâm trạng Thẩm Yến lại thoắt cái trở nên tốt như vậy, hóa ra là do Nguyễn Tri Vi nguôi giận. Ra khỏi văn phòng rồi trợ lý vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên Thẩm Yến vì Nguyễn Tri Vi mà đẩy lùi công việc.

Cậu ta có thể đi theo Thẩm Yến tới tận ngày hôm nay chính là nhờ vào sự cẩn trọng và lòng trung thành của mình, nhưng từng ấy thời gian vẫn chưa đủ để nhìn thấu Thẩm Yến. Bạn nói xem, nếu như không thích Nguyễn Tri Vi thì há cớ giờ lại dùng dằng không chịu chia tay, mỗi lần đi công tác nước ngoài đều đặc biệt rẽ vào mua những món hàng xa xỉ phẩm về làm quà cho cô ấy. Nhưng nếu nói anh ấy thích Nguyễn Tri Vi thì cũng không hẳn, bởi anh ấy đâu đặt Nguyễn Tri Vi trong tim, lần trước còn vì ra sân bay mà thả cô đứng chờ bơ vơ mấy tiếng đồng hồ…

Trợ lý nghĩ một thôi một hồi vẫn không ra đành bỏ cuộc. Đây là chuyện của bọn họ thì để bọn họ giải quyết với nhau đi.

Cùng lúc đó, tại biệt thự Kim Đàn, Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi sau khi kết thúc cuộc gọi. Thẩm Yến tin rồi.

Sự thật là cô không hề nguôi giận, bởi vốn dĩ cô đâu cáu kỉnh giận dỗi với anh. Cô chẳng còn chút hi vọng nào vào Thẩm Yến nữa, một lòng nghĩ tới chuyện rời đi.

Cô sẽ nhân bữa tối nay tìm cơ hội chuồn ra ngoài, gọi xe rời đi. Trong nhà vẫn còn một ít tiền mặt, cô thu dọn xong cả rồi.

Trước kia cô ngu muội đâm đầu vào ngõ cụt, bị đâm cho vỡ đầu chảy máu mới tỉnh táo quay lại. Mà một khi cô đã quay đầu, sẽ không có chuyện quay lại nhìn con đường cũ nữa.

Nguyễn Tri Vi ngắm lại bản thân trong gương. Vì lừa Thẩm Yến, cô dày công trang điểm theo kiểu anh thích nhất, đánh một lớp phấn hồng dịu dàng, thoa son màu hồng đất, không đánh phấn mắt và đeo cả vòng ngọc anh tặng lên. Rõ ràng đây là lớp trang điểm ngày trước cô hay làm nhất, nhưng giờ nhìn lại, lại thấy vô cùng xa lạ.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cô lại thay đổi tới 180 độ.

Nguyễn Tri Vi thầm nhủ trong lòng, đêm nay là bữa cơm của mình và Thẩm Yến.

Phải ăn nhiều một chút, không phải để tạm biệt anh mà lạ tạm biệt với quá khứ của chính mình.

*

Sáu rưỡi tối, xe Thẩm Yến đỗ xịch lại trước cửa biệt thự Kim Đàn.

Nguyễn Tri Vi đi ra từ trong biệt thự. Nhìn cách ăn mặc là biết bộ đồ hôm nay cô đã dày công lựa chọn kỹ càng, bộ váy trắng thuần khiết ấy càng làm tôn lên nước da trắng như bạch ngọc của cô, làn váy đong đưa theo bước chân khiến cô như một đóa hoa đang nở rộ thơm ngát.

Mái tóc dài của Nguyễn Tri Vi xoăn nhẹ, buông lơi hai bên vai, con ngươi trong veo, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần.

Thẩm Yến đứng cạnh xe lẳng lặng nhìn Nguyễn Tri Vi đi tới chỗ mình. Anh luôn biết Nguyễn Tri Vi xinh đẹp, nhưng lần nào gặp cô anh cũng bị nét đẹp ấy làm kinh diễm.

Nét đẹp của Nguyễn Tri Vi không phải là kiểu đẹp có tính công kích mà là cái đẹp dịu dàng của con gái miền sông nước Giang Nam. Nó như một đóa tử đinh hương nở rộ bên khe đá, dễ hấp dẫn ánh nhìn, càng nhìn lại càng mê.

Chờ cô đi tới bên cạnh, anh mới mở miệng nói: “Hôm nay em đẹp lắm.”, sau đó thuận thế ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi một cái: “Không tức giận là tốt rồi.”

Cái ôm của anh khiến cô cứng người.

Nhưng sau đó, cô nhanh chóng đè cảm giác khó chịu xuống, chuyển chủ đề: “Đêm nay chúng ta ăn gì?”

“Em sẽ thích.” Thẩm Yến cười nói.

Một lúc sau, hai người đặt chân tới nhà hàng Saint Chrysia, Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên không thôi.

Giá cho một bữa ở đây cực kỳ đắt đỏ, và họ cũng nổi lên bởi chính sự đắt đỏ của mình. Đến lúc cao điểm thì ôi thôi không có nổi một bàn, người tới đây thưởng thức cũng toàn người có tiếng tăm, bao gồm cả chính khách, sĩ quan cấp cao,… Đôi khi sẽ có mấy cô diễn viên không tiếng tăm ôm đùi kim chủ tới đây ăn một bữa, ăn rồi lại chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.

Trước kia mỗi lần đưa cô đi ăn cơm, vì là lén lút yêu đương nên Thẩm Yến sẽ chọn những nơi xa xôi, những quán ăn vắng người mang cô tới. Đây là lần đầu tiên anh đưa cô tới một nơi nổi tiếng để ăn.

Bên trong nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy y như cung điện vậy. Cầu thang vòng xoắn lát vàng kim bóng loáng soi tỏ cả bóng người qua lại, mà phần lớn trong số đó là nhân viên phục vụ mặc áo bành tô. Đèn treo trên vách tường có màu hơi trầm, thuộc kiểu phong cách Trung cổ. Mỗi một phòng bao ở đây đều có những cách bày trí khác nhau, phần tường được vẽ thành một bức tranh, những nhân vật trên đó được phác họa rõ nét, sinh động như thật.

Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, phía sau Thẩm Yến nắm tay cô không buông. Bọn họ đi qua hành lang ngoằn nghèo như thế vừa đi xuyên qua một hành lang thời không vậy.

Chẳng biết đã rẽ qua bao nhiêu khúc ngoặc rồi mới tới được gian phòng Thẩm Yến đặt. Cửa vừa mở ra mới thấy cảnh tượng bên trong đặc biệt hơn hết thảy.

Thẩm Yến vì cô chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.

Xung quanh bao trùm bởi bóng tối, chỉ có bàn vuông ở chính giữa là sáng lên nhờ ngọn nến trắng. Ánh sáng vàng cam ấm áp chiếu rọi một phương trời, nơi đó có cánh hoa hồng rải quanh, từng cánh tươi rói còn đọng cả sương sớm.

Một sự bày trí vừa dịu dàng lại lãng mạn.

Nói thật, lúc vừa nhìn thấy, Nguyễn Tri Vi có hơi ngạc nhiên.

Có lòng chuẩn bị như này…  Nếu là cô của ngày trước, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ! Nhưng giờ đây, trong cô chẳng còn dao động quá lớn.

“Thích không?” Thẩm Yến nhếch môi hỏi.

Anh thật sự không biết dỗ phụ nữ. Tôn chỉ của anh là, đắt nhất sẽ tốt nhất, mà nghe nói con gái ai cũng thích lãng mạn nên anh đặc biệt dặn dò nhà hàng trang trí phòng bao.

Nhà hàng này cũng là nơi anh tốn công chọn lựa theo sở thích của Nguyễn Tri Vi giữa hàng trăm ngàn nhà hàng được bạn bè tiến cử. Cô thích lịch sử nên chắc hẳn cũng thích kiểu phong cảnh cổ điển với các bức bích họa nơi đây.

Đau đầu suy nghĩ chiều theo sở thích của người khác là một chuyện vô cùng mệt mỏi, nhưng thà vậy còn hơn để cô mặt lạnh với anh.

Nguyễn Tri Vi ngước lên nhìn anh: “Ừm, thích.”

Thẩm Yến khom người cầm một bông hồng đặt trên bàn lên. Đây là hoa hồng Bungari(1) được vận chuyển bằng đường hàng không tới. Anh cài đóa hồng ra sau tai Nguyễn Tri Vi, cúi đầu nhìn cô trong giây lát và nói: “Em còn yêu kiều hơn hoa.”

(1)Thật ra mình cũng không biết có đúng là hoa hồng Bungari không vì thử search tên nước nó không ra í. Bác nào biết chính xác tên quốc gia này thì nhắc mình với nhá: 保罗利亚

Nguyễn Tri Vi mím môi cười, trông hơi ngại ngùng.

Hai người rất nhanh sau đó đã ngồi vào bàn.

Nguyễn Tri Vi ăn từng miếng nhỏ. Tuy cô ăn chậm nhưng cũng ăn được khá nhiều, có thể coi như là lần cô ăn nhiều nhất trong thời gian gần đây. Ánh nến chập chờn kéo dài tựa như đang họa một nét vẽ ở đuôi mắt cô. Gió lại thổi qua, ánh nến đung đưa nhảy múa, che đi cảm xúc bên trong con ngươi cô.

Ăn được hơn nửa, cô dùng khăn lau miệng, đứng dậy nói: “Em muốn vào nhà vệ sinh trước khi đi về.”

“Ừm.” Thẩm Yến ngước lên nhìn cô: “Em đi xong thì về.”

“Vâng.”

Bước chân ra khỏi cửa rồi nhưng trái tim Nguyễn Tri Vi vẫn đang đập thình thịch liên hồi một cách mãnh liệt. Cô lén thở hắt ra một hơi.

Đến cùng cô vẫn không quen đeo mặt nạ ngụy trang. Đứng trước mặt Thẩm Yến, lòng cô cứ thấp thỏm không yên. Rõ ràng tự nhủ với bản thân rằng phải ăn nhiều một chút, nhưng nghĩ tới chút nữa mình sẽ tìm cớ chạy trốn, cô lại ăn không vô.

Cũng may, Thẩm Yến không phát hiện ra sự khác thường của cô.

Nguyễn Tri Vi quay đầu nhìn lại, xác nhận Thẩm Yến không đi ra theo.

Cô vội vàng chạy ra ngoài. Hành lang của nhà hàng này rất dài, hết rẽ trái lại rẽ phải, khúc khuỷu như một mê cung khổng lồ khiến người ta không thể tìm thấy đường ra. Rõ là cô đã đi theo bảng hướng dẫn, nhưng tới chỗ khúc ngoặc cần chú ý vẫn bị lạc đường.

Nguyễn Tri Vi bất lực. Phải làm sao đây? Còn không ra sẽ bị Thẩm Yến phát hiện mất.

Đúng lúc ấy cô bỗng dưng trông thấy một nhân viên phục vụ mặc áo bành tô đi tới từ hướng ngược lại. Hai mắt cô sáng lên, vội vàng tiến tới hỏi: “Chào cậu, cậu có biết đường ra ở đâu không?”

Ngay lúc nhân viên phục vụ định trả lời thì một giọng nam lạnh nhạt trầm trầm vang lên, cắt ngang lời cậu nhân viên: “Không cần hỏi, tôi đưa em ra ngoài.”

Giọng nam kia quá đỗi quen thuộc. Tim Nguyễn Tri Vi như đang treo giữa không trung.

Sống lưng cô cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo chậm rãi bò từ dưới lên, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

Cô quay đầu lại, đối diện với Thẩm Yến.

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Yến không có ý cười. Sống mũi cao thẳng, khuôn mặt lạnh tanh. Anh lặng lẽ đứng đó như một bóng ma, toàn thân lạnh lẽo khác hẳn ngày thường.

Thấy cô quay đầu, anh nhếch môi cười, ánh mắt lạnh băng:

“Nguyễn Tri Vi, cả đêm nay, em lừa tôi đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK