• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ sĩ và cảnh sát gần như đến cùng một lúc.

Thẩm Yến lệnh cho nhóm vệ sĩ thời gian tới phải đảm bảo an toàn cho Nguyễn Tri Vi 24/24, không được rời mắt khỏi cô dù chỉ một giây, cô về tới nhà thì đứng ngoài cửa gác. Tuy cách làm này có hơi thái quá một chút nhưng cảm giác căng thẳng đến nín thở như vừa rồi, Thẩm Yến không muốn trải nghiệm lần thứ hai. 

Làm tổn thương một người rất dễ nhưng bảo vệ được một người lại quá khó.

Vừa rồi may anh kịp tiến lên chắn lại, axit sunfuric đậm đặc có tạt lên lưng anh cũng chỉ đủ ăn mòn quần áo. Nếu để gã đó thành công tạt thẳng vào người Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến quả thật không dám tưởng tượng tới hậu quả để lại.

Nhỡ chẳng may khiến Nguyễn Tri Vi chịu tổn thương ngay trước mắt mình, Thẩm Yến sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. 

Còn về phần người đàn ông áo đen kia… Ánh mắt Thẩm Yến trở nên sa sầm. Dù cho kẻ đó là ai, chỉ cần làm Nguyễn Tri Vi bị thương tổn, anh sẽ không cho người đó có kết cục tốt.

Sau khi cảnh sát tới, Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi lần lượt hoàn thành thủ tục lấy lời khai đơn giản. Phía cảnh sát đã lập án, hẳn là không lâu sau sẽ lôi được người kia ra ánh sáng. 

Xử lý xong xuôi mọi việc, Thẩm Yến chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đưa Nguyễn Tri Vi về nhà. Ở ngoài lâu thì càng nguy hiểm vì họ không thể biết được hiện giờ có bao nhiêu người muốn hại cô, tóm được một người, phía sau vẫn còn kẻ khác.

“Anh đưa em về nhé.” 

Trước khi Thẩm Yến khởi động xe, Nguyễn Tri Vi giật nhẹ tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta tới bệnh viện trước đi.” 

Thẩm Yến sốt sắng hỏi: “Em bị thương ở đâu à?” 

Nguyễn Tri Vi lắc đầu: “Không phải tôi, vết thương sau lưng anh kìa, chúng ta tới bệnh viện kiểm tra một lượt vẫn tốt hơn.”

Thẩm Yến: “…” 

Anh không bị thương thật mà.

Thôi vậy, Nguyễn Tri Vi vẫn bướng như ngày nào.

Thẩm Yến biết giờ mình mà không chịu đi kiểm tra chắc chắn cô sẽ không yên tâm. Anh thở hắt ra một hơi, không thể làm gì cô bèn bất lực nói: “Vậy chúng ta qua bệnh viện kiểm tra để em yên tâm nhé.” 

“Ừm.”

Dứt câu, Thẩm Yến khởi động xe lái tới bệnh viện. Thân xe Bugatti lúc này có một vết lõm do gậy sắt ban nãy đập vào nhưng giờ anh không có tâm trạng quản tới nó, xe vệ sĩ đang theo sát phía sau đảm bảo an toàn cho họ bất kỳ lúc nào.

Thẩm Yến liếc mắt xem bảng chỉ đường, chọn đại một bệnh viện nào đó gần lộ trình nhất. Anh không muốn tới bệnh viện số Một Bắc Thành lắm vì anh vẫn còn phải chạy sang đó làm trị liệu dạ dày, nếu để bác sĩ nhận ra sẽ không hay. Thẩm Yến không muốn cho Nguyễn Tri Vi biết đêm hôm đó mình bị xuất huyết dạ dày.

“Không tới bệnh viện số Một hả?” Nguyễn Tri Vi chú ý tới lộ trình trên bản đồ, hỏi.

“Đến chỗ gần đây thôi, quy trình cũng không khác mấy.” Thẩm Yến thản nhiên nói.

Nguyễn Tri Vi cũng không nghĩ nhiều: “Vậy cũng được.” 

Chiếc xe băng băng đi trên đường, chỉ một chốc sau đã đỗ xịch lại trước cổng bệnh viện. Nguyễn Tri Vi lập tức đeo khẩu trang và mũ để xuống xe, còn Thẩm Yến không phải người trong giới giải trí nên anh không quan tâm đến việc phải che mặt lắm. Anh xuống xe đi theo sát Nguyễn Tri Vi, phía sau có một nhóm vệ sĩ đi cùng, cứ thể đi thẳng vào cửa.

Bọn họ vừa tới khoa chấn thương đã có chuyên gia của khoa tới khám bệnh cho Thẩm Yến. 

Chuyên gia khoa chấn thương sau khi tỉ mỉ xem xét vết thương trên lưng Thẩm Yến liền kết luận rằng: “Không sao, không bị thương. Tuy không ăn mòn vào da nhưng loại axit sunfuric đặc đó rất nguy hiểm, lần sau ra ngoài nhớ chú ý an toàn.”

Thẩm Yến gật đầu, liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Vi đang đứng trong phòng nghe cùng. Tới khi nghe chính miệng bác sĩ kết luận không có vấn đề gì, Nguyễn Tri Vi mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

Sau đấy, gương mặt Nguyễn Tri Vi lại không kiềm được mà ửng hồng.

Bác sĩ vẫn chưa gạt áo của Thẩm Yến xuống nên từ góc của cô nhìn sang có thể nhìn thấy hết phần cơ bụng mạnh mẽ không chút sẹo lồi của anh, tràn ngập cảm giác hormone nam tính.

Nghĩ tới vừa rồi mình thẳng tay xốc áo sờ soạng lưng anh, cô lại thấy xấu hổ.

Rốt cuộc cô đã làm gì vậy chứ…

Thẩm Yến chỉ cần nhìn vẻ mặt Nguyễn Tri Vi thôi là biết cô đang nghĩ gì, không khỏi nhếch miệng cười khẽ. 

Nguyễn Tri Vi chịu không nổi vẻ mặt đó của Thẩm Yến, buông tay đầu hàng trước: “Anh mặc quần áo lại đi, tôi ra ngoài đợi.” Dứt câu, cô đẩy cửa phòng đi thẳng ra ngoài, gần như là chạy trối chết.

Bác sĩ hết nhìn Nguyễn Tri Vi rồi lại nhìn Thẩm Yến, lắc đầu trêu: “Bạn gái cậu dễ xấu hổ thật đấy.” 

“Ừm.” Tâm trạng Thẩm Yến bỗng dưng tốt hơn hẳn vì một câu gọi “bạn gái”, anh không phủ nhận: “Da mặt cô ấy hơi mỏng, không trêu nổi.” 

Số lần thân mật trước kia của anh với Nguyễn Tri Vi cũng không phải ít, sao cô vẫn dễ ngại ngùng vậy chứ.

Lúc này, lòng Thẩm Yến hơi muốn thầm cảm ơn khoảng thời gian trong xe vừa rồi. Nếu không phải vừa rồi Nguyễn Tri Vi sốt sắng nhất quyết vén áo lên xem bằng được thì mối quan hệ giữa hai người cũng không tiến triển nhanh thế này.

Nếu chỉ đi ăn, anh thật sự không biết mình phải đi ăn với cô thêm bao nhiêu lần nữa.

Thẩm Yến cảm nhận được rất rõ ràng, trước kia là sự lúng túng lấn át những cử chỉ mờ ám, còn bây giờ là mập mờ áp đảo ngại ngùng.

Có chút ngọt ngào.

*

Chờ đến khi Thẩm Yến đi ra, Nguyễn Tri Vi đã bình ổn lại cảm xúc.

Cô làm như không có chuyện gì, thản nhiên nói với anh: “Nếu không còn gì nữa thì chúng ta đi thôi.” 

“Ừm.” 

Thẩm Yến chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đưa Nguyễn Tri Vi về nhà, ở chỗ đông người càng lâu đồng nghĩa với việc nguy hiểm ngầm càng nhiều.

Nguyễn Tri Vi lại đeo khẩu trang lên. Hai người sóng vai nhau ra ngoài. Suốt dọc đường đi tới tận cửa bệnh viện, có không ít người ngoái lại nhìn theo bọn họ. 

Xung quanh là một đoàn vệ sĩ áo đen, Thẩm Yến đứng giữa lại có gương mặt xuất chúng, Nguyễn Tri Vi tuy đã che hết mặt mày không thể nhìn rõ khuôn mặt nhưng nhìn thế thôi cũng đủ biết đây là một cô nàng xinh đẹp, đoàn người rầm rộ như này muốn để người khác không chú ý cũng khó.

Một vài người đến khám bệnh xì xào bàn tán: “Nhân vật lớn nào đây, tới bệnh viện còn mang theo vệ sĩ.” 

“Có khi là người nổi tiếng đấy! Nhìn anh chàng đẹp trai kia xem, trời, nhan sắc đó…”



Thẩm Yến cau mày, kéo Nguyễn Tri Vi đi nhanh hơn, nhưng chân vừa bước tới cửa bệnh viện thì phía sau vang lên một giọng nữ cao vút kéo giật anh lại: “Là cậu hả! Chờ chút! Phải cậu không?” 

Giọng nữ cao vút đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi cũng dừng bước quay qua nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, trông thấy một bác gái có dáng người hơi mập.

Lúc nhìn rõ bộ dáng Thẩm Yến, trông bác gái ấy có vẻ ngạc nhiên lắm. 

Vệ sĩ đứng quanh thấy bác gái có vẻ quen biết Thẩm Yến cũng không dám cản lại, để mặc bà chen qua đi tới, cười nói: “Thì ra lúc cậu mở mắt trông sẽ như này, đẹp trai y như những gì tôi tưởng tượng. Cậu còn nhớ tôi không? À phải rồi, cậu đâu biết được tôi là ai, tôi là công nhân dọn vệ sinh ở khu đấy. Bốn giờ sáng hôm đấy ra làm thấy trên đường toàn tuyết là tuyết, cậu thì gục ven đường xung quanh be bét máu lẫn với vỏ chai bia, tôi trông mà khiếp người…”

Thẩm Yến biết bà là ai, bà là công nhân vệ sinh đã cứu anh hôm đó.

Sau hôm ấy, anh không gặp lại bà, có sai người qua gửi tiền cảm tạ bà cũng không nhận, không ngờ hôm nay tới bệnh viện ngẫu nhiên lại vô tình gặp được… Đã thế còn rơi vào tình huống Nguyễn Tri Vi đang ở cạnh.

Rơi vào tình cảnh anh không muốn xảy ra nhất.

Thẩm Yến mím môi không nói, khỏi cần nghiêng đầu nhìn anh cũng mường tượng ra được sắc mặt Nguyễn Tri Vi lúc này.

Chắc chắn trông chả tốt gì.

Bác gái lại nói: “Giờ cậu đỡ hơn chưa? Thanh niên trai tráng còn trẻ như này phải biết chú ý tới sức khoẻ đấy, mình mà chết là mất hết. Thằng nhóc nhà cậu đẹp trai như này, nửa đêm ngồi uống rượu tìm chết như thế làm gì…” 

Sắc mặt Thẩm Yến càng lúc càng mất tự nhiên. Tất nhiên, anh rất cảm kích bác gái vì đã ra tay cứu anh ngày hôm đó, nếu không anh đã chẳng còn sống đến tận hôm nay để theo đuổi vợ. Có điều, Thẩm Yến không muốn để cho Nguyễn Tri Vi biết mấy chuyện này.

Anh không thể không lên tiếng cắt ngang lời bác gái: “Cảm ơn bác, giờ cháu đỡ hơn nhiều rồi. Trước đấy cháu có nhờ người gửi tiền biếu bác, bác nhận được chưa?”

“À.” Bác gái nhớ tới chuyện cũ, nói: “Tiện tay gọi 120 thôi mà, cậu cho tôi nhiều tiền thế làm gì, sao tôi dám nhận. Ngược lại là cậu đấy, hôm đó chảy bao nhiêu máu…” 

“Xin lỗi bác, bọn cháu có việc cần đi trước, cháu sẽ cho người liên hệ lại với bác sau.” 

Nói xong, Thẩm Yến lịch sự gật đầu chào bác gái một cái rồi kéo Nguyễn Tri Vi đi thẳng, đi nhanh tới độ vệ sĩ cũng đuổi theo không kịp. 

“Ôi cái thằng nhóc này…” Để lại bác gái ở phía sau khó hiểu nhìn theo.

Suốt dọc đường về chỗ để xe, Thẩm Yến với Nguyễn Tri Vi đều ăn ý giữ yên lặng. Cho đến tận lúc lên xe, anh vẫn chưa dám quay đầu lại nhìn sắc mặt cô, còn cô cũng lặng yên bất thường. 

Chờ sau khi ngồi vào ghế lái, nhấn nút khởi động xe xong, tiếng động cơ ù ù vang lên, Thẩm Yến mới mở miệng nói: “Anh đưa em về nhà nhé?” 

Không nhắc gì tới chuyện bác gái vừa nói.

Đáng tiếc, Nguyễn Tri Vi không né tránh câu chuyện đó như mong muốn của anh, hỏi lại: “Chuyện bác ấy vừa nói xảy ra lúc nào?”

Bầu không khí trong xe lập tức trùng xuống.

Thẩm Yến nín thinh, đến mức Nguyễn Tri Vi nghĩ anh sẽ không mở miệng nói, anh lại cúi đầu hỏi: “Em nhất quyết muốn biết à?”

“Anh thấy tôi không có quyền được biết sao?”

Thẩm Yến khựng lại trong tích tắc, song vẫn quyết định nói ra: “Vào đêm Tô Ngự tỏ tình với em ở lễ trao giải.” 

Nếu cô muốn biết, anh sẽ nói, sẽ không tiếp tục giấu diếm nữa. 

“Sao anh lại nôn ra máu?” Nguyễn Tri Vi càng nghĩ càng thấy khó hiểu: “Do anh uống rượu phải không? Là do Tô Ngự tỏ tình sao?” 

Nguyễn Tri Vi vẫn nhớ dạ dày Thẩm Yến không tốt, đến rượu cũng không thể uống. Lúc hai người còn ở bên nhau, thức ăn luôn được nấu rất thanh đạm, thi thoảng còn phải ninh cháo cho anh uống để tốt dạ dày. Khoảng thời gian ấy, Thẩm Yến chưa lần nào bị đau dạ dày. 

Rõ ràng anh biết dạ dày mình không tốt lại uống rõ lắm rượu như vậy. Nguyễn Tri Vi không dám tưởng tượng tới cảnh tượng bác gái nhắc tới. Thẩm Yến hôn mê bất tỉnh, xung quanh anh toàn là máu… nghĩ thôi mà tim đã đập thình thịch mãnh liệt rồi.

Anh muốn chết ư? Vì cô sao?

Thẩm Yến điên rồi sao?

“Thú thực, anh không định nói chuyện này ra.” Thẩm Yến im lặng trong chốc lát rồi nhếch môi cười nhạo: “Cảm giác như mình đang muốn người khác rủ lòng thương vậy. Kể ra cho em nghe, lại mượn chuyện này xin em tha thứ quả thật hơi giống đang trói buộc đạo đức. Anh không muốn thế. Không ngờ xui rủi thế nào cuối cùng em vẫn biết.”

“Thôi thì nói hết ra vậy.” Thẩm Yến đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói: “Trước khi vào vấn đề anh phải nói trước. Vi Vi, mọi chuyện xảy ra đều là do lựa chọn của anh, em không cần phải thấy áy náy với những chuyện đó, càng không được vì thế mà đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, hiểu chưa? Là anh muốn thế, không liên quan gì tới em cả, em không cần thấy bứt rứt, khó chịu.” 

Công tác tư tưởng xong Thẩm Yến mới vào chủ đề chính: “Tối đó đúng là anh uống hơi nhiều rượu, uống không phải muốn tìm tới cái chết, nhưng cũng không muốn sống nữa. Bắt anh cô độc nhìn theo em ân ái yêu đương với người đàn ông khác là quá tàn nhẫn.” 

Thẩm Yến chậm rãi kể lại cảnh tượng tối đó trước cửa nhà Tô Ngự. Anh nhìn thấy Nguyễn Tri Vi ngủ say trên giường cậu ta, tuyệt vọng đến cực điểm. 

Có lẽ, đó là đêm chật vật nhất trong cuộc đời anh. 

Nếu bác gái ấy không phát hiện ra anh, có lẽ anh sẽ bỏ mạng thật.

Còn Nguyễn Tri Vi thì vẫn đang sốc sau những lời Thẩm Yến kể. Những chuyện Tô Ngự làm, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Rõ ràng giữa cô và cậu ta không phát sinh bất cứ chuyện gì, sao Tô Ngự lại làm như vậy chứ…

Thẩm Yến biết Nguyễn Tri Vi đang nghi ngờ điều gì, lạnh nhạt nói: “Con người luôn có muôn vàn vẻ mặt. Anh không phủ nhận việc có những lúc Tô Ngự rất tốt, nhưng em đừng vì thế mà gạt đi mặt xấu của cậu ta. Cậu ta thích em, giở chút thủ đoạn để tình địch biết khó mà lui không phải điều gì quá khó hiểu. Đây cũng là lý do hôm đó anh đánh cậu ta. Cậu ta nhắm vào anh làm gì cũng được, nhưng lợi dụng em, vây em vào tình thế khó xử đó thì không.”

Nguyễn Tri Vi yếu ớt nói: “Nhưng cậu ấy nói với tôi là cậu ấy không thích tôi, đây là kế hoạch gỡ trói couple của công ty cho cậu ấy…” 

“Đừng ngây thơ thế.” Thẩm Yến xì một tiếng: “Em nghĩ quản lý của em ngu ngốc tới mức nào mới lôi em ra làm bệ đỡ cởi trói couple cho cậu ta? Đây rõ ràng là cậu ta muốn thế. Vi Vi, em đừng nghĩ người khác tốt vậy, em còn quá non.” 

Nguyễn Tri Vi nói không nên lời.

Ấn tượng của Tô Ngự trong lòng cô sụp đổ từng chút một. Cậu thiếu niên lạnh lùng dịu dàng ngày nào giờ đã quay ngoắt thay đổi 180 độ, hoặc có lẽ, ngay từ ban đầu, cô chỉ nhìn được một mặt của cậu ta mà thôi.

Giống như Thẩm Yến nói, Tô Ngự cũng có lúc rất tốt. Nguyễn Tri Vi vẫn nhớ rõ từng lần cậu ta đứng lên giúp đỡ cô trong đoàn làm phim, cho nên dù giờ có biết cậu ta làm những chuyện sai trái, cô vẫn không thể quay ngoắt sang chán ghét cậu ta trong phút chốc được. 

Nguyễn Tri Vi tin rằng Tô Ngự không cố ý. Chẳng qua cậu ta không ngờ hậu quả để lại lại nghiêm trọng thế này. Dù vậy, trong lòng cô vẫn có chút bài xích. 

Nguyễn Tri Vi không định tìm Tô Ngự chất vấn. Thôi thì mọi chuyện cứ vậy đi, để đôi bên tự tránh nhau.

“Thế anh…” Lại nghĩ tới chuyện của Thẩm Yến, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao hôm đó mình lại trông thấy anh chật vật dưới nhà Tô Ngự, bình thản nhưng không giấu nổi sự tuyệt vọng, ánh mắt tràn ngập bi thương.

Thậm chí, cô còn thấy Thẩm Yến rơi nước mắt. Anh vứt bỏ kiêu ngạo quỳ xuống cầu xin cô. Lúc ấy, cô không hiểu tại sao anh lại quá lên như vậy, giờ mới biết ấy là vì Thẩm Yến đã chết đi sống lại một lần.

Anh vì cô mà chết.

Nguyễn Tri Vi chưa bao giờ nghĩ mình lại có ảnh hưởng lớn tới anh như vậy, cũng không ngờ được anh lại yêu mình nhiều đến thế.

“Bắt đầu từ khi nào…” Nguyễn Tri Vi đoán không ra anh yêu cô từ lúc nào.

Thẩm Yến trầm ngâm trong chốc lát rồi lại nhếch miệng cười nhạo: “Anh mà biết đáp án thì giờ có ở trong tình thế này không.” 

Tình cứ thế len lỏi lớn dần, cắm rễ vào sâu.

Đến lúc biết thì đã muộn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK