• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đêm đó, Nguyễn Tri Vi chuyển ngôi sao hình kim cương và áo khoác của Thẩm Yến cho Trương Văn Văn nhờ cô nàng gửi trả lại cho phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị. Bên kia cũng ký xác nhận nhận hàng rồi mà không biết đã nhận thật hay chưa.

Cơ mà sau đó, Thẩm Yến không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Nguyễn Tri Vi ăn mừng nhận được vai diễn lớn chưa bao lâu thì công việc của cô ở đoàn <Nỗi lòng không thể nói> cũng kết thúc. Lần này nghi thức đóng máy của Nguyễn Tri Vi được thực hiện vô cùng long trọng, công ty tiêu một khoản tiền kha khá để sắp xếp mọi thứ cho cô, đủ để chứng minh địa vị hiện tại.

Nguyễn Tri Vi bất lực, bản thân cô không muốn tổ chức khoa trương như vậy. Nhưng thú thực, đến khi bước vào buổi lễ đóng máy, cô cũng hơi cảm động.

Cánh hoa phủ kín thảm đỏ kéo dài tới cuối hành lang, nơi đó chất đống những món quà tinh xảo được chuẩn bị tỉ mỉ, mọi thứ đều được làm bằng gam màu vàng nhạt mơ mộng. Có thú nhồi bông, gối ôm hình người, rồi có cả standee được dựng ở đấy. Ngoài ra, nơi đây cũng có không ít món quà được fan hâm mộ Nguyễn Tri Vi gửi tới, có thiệp chúc mừng, poster và thư viết tay. Chị quản lý cũng chọn ra những lá thư chân thành, tha thiết nhất mang đến tận tay cho Nguyễn Tri Vi, bảo cô mở ra đọc: “Chị đọc mà xém khóc. Vi Vi, các fan tốt với em lắm đấy, em mở ra đọc thử đi.”

“Vâng.”

Nguyễn Tri Vi nhấc váy ngồi tạm xuống đất, mở thư ra đọc từng câu từng chữ: “Chào chị Vi Vi, em là fan cứng của chị nè, em theo dõi chị từ rất lâu rồi á, có thể nói là từ khi chị chưa ai biết tới đến hào quang vạn trượng như bây giờ. Thật lòng mà nói, em rất vui khi thấy chị được tỏa sáng. Chị biết không, ngày xem vở diễn của chị trong <Diễn viên phái thực lực>, em đã vừa xem vừa khóc. Em khóc không chỉ vì sự đau khổ của Văn Dao mà còn mừng thay cho diễn xuất của chị đã tiến bộ vượt bậc. May mắn thay em không chọn làm fan sai người. Vi Vi cố gắng lên nha! Vi Quang sẽ luôn luôn bên cạnh chị, cùng chị đi trên con đường rải đầy hoa!”

Khóe mắt Nguyễn Tri Vi ầng ậc nước sau khi đọc xong lá thư đầu tiên. Cô đành tạm dừng ngẩng lên chớp chớp mắt cho qua cơn xúc động, rồi cúi đầu đọc tiếp lá thư thứ hai: “Chào chị Vi Vi! Em hiện tại đang là học sinh lớp 12, trường đại học cũ của chị chính là ngôi trường mơ ước của em đấy. Để em nói cho chị nghe một bí mật nhé, em cũng thích lịch sử, cha mẹ luôn muốn em học tài chính nhưng em quyết định sẽ học ngành lịch sử giống chị. Con người ta vẫn nên sống hết mình với một trái tim nhiệt huyết chị nhỉ? Tuy em không biết sao giữa đường chị lại rẽ ngang vào giới giải trí, nhưng khi xem buổi phỏng vấn trước đó của chị, nghe chị nói sành sỏi về một loạt sách lịch sử là em biết chị vẫn chưa từ bỏ nó. Cảm ơn chị đã đến giới giải trí để em có cơ hội biết chị. Ban đầu em chỉ ấn tượng mỗi vẻ ngoài của chị, một người có nhan sắc như thần tiên tỷ tỷ vậy. Nhưng sau đấy em lại bị tính cách của chị làm rung động, trở thành một bé fan trung thành tuyệt đối! Lọt hố vì nhan sắc, ở lại vì tài hoa và trung thành vì nhân phẩm! Các bạn em hầu như ai cũng mến chị á, duyên người qua đường của chị không đùa được đâu nha!”



Cứ một bức rồi lại một bức, Nguyễn Tri Vi dành rất nhiều thời gian ngồi đọc thư, đôi khi cô bị những câu chữ non nớt chọc cười nhưng cũng bị sự chân thành đó làm cảm động.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng mối quan hệ sâu sắc giữa thần tượng và người hâm mộ. Cô như là ánh sáng trong lòng họ, là tấm gương để họ học theo, dù cho sức ảnh hưởng của cô chỉ tác động được tới một nhóm người nhất định, nhưng đó cũng là ánh sáng mà cô mang lại.

Xem đến lá thư cuối cùng, Nguyễn Tri Vi xếp chúng lại chụp một bức hình đăng lên weibo với dòng trạng thái chân thành nhất: “Đóng máy vui vẻ. Cảm ơn mọi người đã yêu thương mình nha! Chúng ta ai ai cũng phải sống hết mình, trân trọng sinh mệnh, mỗi người đều sẽ tỏa sáng thôi.”

Nhìn cô đăng weibo xong, chị quản lý ôm cô cười nói lời chúc mừng buổi đóng máy. Xong xuôi, chợt chị nhớ ra một chuyện: “À phải rồi Vi Vi, có chuyện này chị quên mất không nói với em. Em có một bạn fan hâm mộ siêu hào phóng luôn! Em thấy bó hoa ngoài hành lang chưa, tổng cộng có 99 bó hồng champagne đấy, bày đầy hàng lang sắp không còn chỗ chứa luôn rồi. Tất cả đều được bạn fan đó mang đến đoàn làm phim bằng đường hàng không. Bạn đó có để một tấm thiệp trên bó để trong này đây, để chị lấy cho em xem.”

Nói xong, chị quản lý cúi người tìm thiệp trong bó hoa bên cạnh. Nét chữ trên tấm thiệp ấy không phải chữ viết tay mà là chữ in với một câu chúc vô cùng đơn giản.

“Em xứng đáng được mọi người hâm mộ. – Đến từ người hâm mộ sớm nhất.”

Đến từ người hâm mộ sớm nhất?

Chữ ký sau cùng này nghe hơi đặc biệt, Nguyễn Tri Vi đoán không ra người này là ai, chỉ chắc mẩm đây là một fan trung thành lâu năm. Dù sao đi nữa, cô cũng hết sức trân trọng tâm ý này.

Cô trân trọng cất tấm thiệp đi giữ làm kỷ niệm. 

Tiệc mừng công của Nguyễn Tri Vi đến đó là kết thúc. Lúc trở ra ngoài hành lang gặp các diễn viên khác, bọn họ cũng lên tiếng chúc mừng cô đóng máy. Chị quản lý đã chuẩn bị sẵn bánh gato, Nguyễn Tri Vi chỉ việc cắt bánh mang đi chia cho từng người và camera của đoàn làm phim cũng bắt trọn khoảnh khắc cắt bánh đấy.

Trong hình, Nguyễn Tri Vi vẫn mặc vest công sở của Hứa Bất Ngôn, làm tôn lên vẻ tài giỏi và thanh lịch. Chóp mũi cô dính kem, miệng cười ngọt ngào, cúi đầu cắt bánh. Còn Tô Ngự vẫn mặc bộ đồ của Trác Phàm, đứng cạnh lẳng lặng nhìn cô. 

Nét mặt chàng thiếu niên ấy rất đỗi dịu dàng, ánh mắt thâm tình.

Lời yêu không thể nói đều giấu trong bức hình, cất riêng trong hồi ức.

*

Sau khi đóng máy <Nỗi lòng không thể nói>, Nguyễn Tri Vi tự xếp cho bản thân vài ngày nghỉ ngơi.

<Vòng xoáy vương triều> vẫn đang trong thời gian chuẩn bị, không sốt sắng khai máy ngay, việc Nguyễn Tri Vi cần làm hiện giờ chỉ có học thuộc kịch bản. Chị quản lý vẫn đang tỉ mỉ chọn lựa đại ngôn cho Nguyễn Tri Vi. Giờ tài nguyên của cô quá tốt, chị lại không muốn cô mệt quá nên chỉ chọn một vài tài nguyên ổn định để hợp tác. 

Nguyễn Tri Vi hiếm khi được nghỉ xả hơi tại nhà, cô nấu nướng đọc sách, hạnh phúc hưởng thụ sự yên tĩnh quý báu.

Và trong mấy ngày cô nghỉ ngơi, giới giải trí bỗng bùng nổ một sự kiện lớn, Tô Ngự nhảy lên chiếm lấy sự chú ý của quần chúng.

Cậu ta nổi lên bất chợt nhờ một sự kiện bất ngờ.

Tô Ngự lại vừa được phát sóng một bộ web drama đã quay ngày trước. Phim ra liên tiếp mấy tập vẫn flop, mức thảo luận cũng không cao nên nhanh chóng bị vùi dập giữa hàng đống phim truyền hình khác. Nhưng chỉ mới hôm qua thôi, một chủ tài khoản trên Bilibili có hơn triệu người theo dõi đã biên tập lại một video ngắn về Tô Ngự và nữ chính Dương Ngải Văn đăng lên đó.

Video vừa đăng lập tức bùng nổ, leo thoăn thoắt lên chiếm ngôi vị top 1 trên trang chủ, lượt xem phim cũng đột phá lên mấy triệu. Nhiệt cứ thế lan dần sang douyin, weibo, mỗi người góp một câu đẩy chủ đề lên ba hot search đầu tiên. 

“Tô Dương CP” nhanh chóng leo lên top 1 bảng super topic CP, fan cp hít hint đến mê muội. 

Bộ webdrama đó nhờ vậy mà hot lên trông thấy, leo lên top các bộ phim hot nhất của nền tảng. Official weibo của đoàn làm phim cũng nương theo đó mà tung hàng loạt clip hậu trường, clip nào Tô Ngự cũng nhìn cô gái kia với vẻ cưng chiều. 

Sự tương tác giữa bọn họ hấp dẫn cả đám fan cp: “Hít ke mệt luôn á, ngọt ngào chếc em ròi.”

“Video hậu trường này real vãi chưởng. Ngọt ngào đến mức làm dì tôi cũng phải cười, tôi thì nằm trên giường quắn quéo như bánh quai chèo vậy!”



Hôm sau, Tô Ngự lại nhấn thích ảnh tự sướng của Dương Ngải Văn. Dương Ngải Văn trong ảnh ôm chú cún cưng của mình nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, trông hết sức nịnh mắt.

Tô Ngự còn để lại bình luận dưới bức ảnh đấy là: “Đẹp.”

Dương Ngải Văn cũng nhanh chóng trả lời bằng một nhãn dán “cute.jpg”: “Anh thấy đẹp là được!”

Chỉ với hai dòng bình luận, fan cp của họ đã sướng phát điên. 

“A A A A A!!! Em chếc òi em chếc òi! Kết hôn tại chỗ ngay cho em! Tiểu đội giục cưới tập hợp!”

“Hint quá thể hu hu hu.”



Nguyễn Tri Vi thấy hot search của Tô Ngự với Dương Ngải Văn cũng ấn vào xem, ấn vào thấy dòng bình luận của cậu ta, cô cũng hơi ngạc nhiên. 

Cô cứ có cảm giác câu này không phải Tô Ngự nói, vì tính cậu ta hơi lầm lì, không phải người thích công khai thẳng thắn như này.

Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, Nguyễn Tri Vi quyết định không hỏi.

Giờ Tô Ngự vừa nổi vừa có mức thảo luận nhất định, Tiếu Mông Mông hài lòng với kết quả hơn ai hết, hưng phấn tán gẫu với Nguyễn Tri Vi trên wechat: “Vi Vi, cậu thấy không, miệng tớ như đang mở đường dẫn lối ấy! Trước đấy tớ bảo hai cậu sau sẽ nổi tiếng, giờ hai cậu lần lượt nổi tiếng hết rồi đó! Buff nổi tiếng tớ truyền cho Tô Ngự không ngờ lại hữu dụng như vậy. Không hổ là tớ!”

Nguyễn Tri Vi hùa theo nịnh bạn vài câu rồi cũng bật thốt ra nghi vấn của mình: “Thế, Tô Ngự với Dương Ngải Văn là…” 

“Nhìn là biết mà, hai người họ xào CP đó! Này cũng coi như là thủ đoạn bình thường trong giới giải trí đấy. Sau video của chủ tài khoản kia, công ty của Tô Ngự đã chọn lăng xê cho cậu ấy qua con đường xào cp. Phim đang chiếu, hợp tác xào cp là chuyện dễ hiểu thôi, một phần của nghiệp vụ ấy mà. Cậu không biết là giờ chỉ cần biên tập video tỉ mỉ chút là có thể đổi trắng thay đen, biến đen thành trắng à, dùng mấy video đó để dụ dỗ fan cp điên cuồng là chuyện thường thôi.”

Nguyễn Tri Vi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hẳn chị quản lý thấy cô đơn thuần nên không đả động gì tới mấy chuyện như vậy, các thủ đoạn lăng xê trong giới giải trí cô chỉ hiểu đại khái chứ không biết quá rõ ràng.

Dù thế nào đi chăng nữa thì giờ Tô Ngự cũng được như ý muốn rồi. Tuy đôi lúc cô hơi chậm hiểu, nhưng trước đó cô vẫn nhận ra tâm trạng Tô Ngự không tốt, hẳn là vì ratings của <Khói lửa> không được khả quan cho lắm!

Với tư cách là bạn, Nguyễn Tri Vi không quên chúc mừng. Cô gửi tin nhắn cho cậu ta trên wechat, nói: “Chúc mừng cậu.”

Nhưng Tô Ngự không trả lời.

Chờ đến tận mấy ngày sau cũng không thấy cậu ta hồi âm.

Thi thoảng mở weibo lên xem, Nguyễn Tri Vi lại thấy động thái mới của Tô Ngự và Dương Ngải Văn, bọn họ qua lại ấn thích bài nhau mấy lần liền nhưng Tô Ngự vẫn chưa trả lời tin chúc mừng của Nguyễn Tri Vi trên wechat.

Nguyễn Tri Vi thấy hơi khó hiểu, cô không biết cụ thể lý do là gì nên chỉ nghĩ đơn giản là Tô Ngự đã thấy nhưng quên trả lời tin nhắn của cô, sau đó cũng không đắn đo vấn đề ấy nữa.

Buông thả bản thân chưa được mấy ngày kỳ nghỉ của Nguyễn Tri Vi đã kết thúc.

Cô tiếp tục xoay vòng với lịch trình, vừa học kịch bản của <Vòng xoáy vương triều>, vừa ký đại diện với không ít thương hiệu tốt do quản lý sàng lọc ra, rồi lại tham gia đi thảm đỏ không ít hoạt động. Và trong một lần đi ăn cùng bên tổ chức sau khi hoạt động công ích kết thúc, cô gặp lại Tô Ngự. 

Lúc đó, Nguyễn Tri Vi đang đứng trên tầng 18 chờ đón thang máy xuống. Cửa thang vừa mở ra, Nguyễn Tri Vi bước vào, liếc mắt thấy ngay Tô Ngự đứng bên trong. 

Tô Ngự khoác bên ngoài một chiếc áo khoác đổ màu trắng đen khá hot gần đây, cụp mắt đứng im trong thang máy không biết đang suy nghĩ gì. Cậu ta trông gầy hơn hẳn so với đợt đóng máy, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh rõ ràng, khiến cho hơi thở thiếu niên trên người cậu ta càng nồng đậm, bớt đi vẻ thanh tú, tăng thêm phần cao ngạo.

“Tô Ngự.” Nguyễn Tri Vi cất tiếng gọi.

Lúc này, Tô Ngự mới ngẩng đầu. Khoảnh khắc trông thấy Nguyễn Tri Vi, ánh mắt cậu ta lóe lên biết bao cảm xúc, rối bời đan xen vào nhau.

Tô Ngự đè nén tâm trạng, nhỏ giọng đáp: “Ừm.” 

Người quản lý sự kiện đi cùng cười nói: “Hai người quen nhau à? À phải rồi, tự dưng tôi nhớ ra hai người từng đóng chung một bộ dân quốc. Tô Ngự giờ độ thảo luận cao lắm nhé! Con gái tôi hôm nào cũng xem video của cậu với Ngải Văn, bảo hai người tình cảm quá!”

Tô Ngự không đáp lại, sắc mặt trở nên lạnh nhạt hơn, trông có vẻ không thích người khác nhắc tới đề tài này.

Bầu không khí trong chốc lát có hơi xấu hổ.

Cũng may đúng lúc đó thang máy xuống tới tầng một nên bầu không khí ngột ngạt ấy tan trong nháy mắt.

Nguyễn Tri Vi nói lời tạm biệt với quản lý sự kiện xong quay lại thấy Tô Ngự đang đứng tựa cạnh cửa thang máy đợi mình. Cậu thiếu niên ấy có dáng người dong dỏng cao và gương mặt ưa nhìn. Cậu ta lẳng lặng nhìn Nguyễn Tri Vi một lúc rồi mở miệng hỏi: “Đi cùng nhau chứ?”

“Ừm.”

Khung cảnh xung quanh chỗ liên hoan được quy hoạch khá tốt. Nơi đây có con đường nhỏ khúc khuỷu, dựa núi gần sông, trời vào đông lạnh tê tái làm hồ nhân tạo kết tầng băng trên bề mặt, bên dưới vẫn có đàn cá koi đang tung tăng bơi lượn. 

Bọn họ im lặng đi cạnh nhau một lúc, Nguyễn Tri Vi bắt chuyện trước: “Trước đấy tôi có gửi tin nhắn chúc mừng cậu nhưng đợi mãi không thấy cậu trả lời…”

Tô Ngự nhẹ giọng cắt ngang lời cô: “Tôi thấy rồi. Không hồi âm là vì tôi không biết nói thế nào.”

Giờ thì tới Nguyễn Tri Vi không biết nói thế nào cho phải.

Hơn nữa, cô có cảm giác Tô Ngự không vui vì mình nổi tiếng. 

“Trước đó, tôi từng nói với chị rằng tên tôi là Tô Ngự, Ngự ngụ ý tự do bay lượn theo gió, không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì. Nhưng giờ…” Giọng Tô Ngự như đang đè nén cảm xúc: “Tôi lại nổi nhờ xào cp.”

Đây là điều Tô Ngự không chấp nhận được.

Bất cứ ai vào giới giải trí cũng muốn leo lên địa vị cao hơn, muốn bản thân trở nên nổi tiếng. Tô Ngự từng rất nghiêm túc tuân thủ nghiệp vụ, không dính scandal, giữ thân trong sạch, kiên định với diễn xuất. Cậu ta đã nghĩ rằng, dù cho bản thân không nổi tiếng, thì ít nhất là không hổ thẹn với chính mình.

Nhưng giờ cậu ta lại đột ngột nổi tiếng vì xào cp.

Còn chả bằng không nổi.

Mọi hoạt động trên weibo của cậu ta từ nhấn thích đến bình luận cho Dương Ngải Văn đều do một tay quản lý làm hộ. Thậm chí toàn bộ hoạt động về sau quản lý còn đặc biệt dặn dò cậu ta phải duy trì cảm giác mập mờ với Dương Ngải Văn, lợi dụng triệt để nhóm fan cp này. Khi đó, Tô Ngự đã từ chối nghe theo nhưng quản lý nào cho cậu ta cơ hội làm vậy. 

Gần đây cậu ta thường xuyên cãi nhau với quản lý. Lúc ầm ĩ trong phòng họp trên công ty, quản lý còn ném thẳng hợp đồng vào mặt Tô Ngự, nói với ngữ điệu rất khó nghe: “Tô Ngự, cậu nghĩ mình là cái thá gì? Cậu nhìn sang cô Nguyễn Tri Vi trước đó còn không nổi bằng cậu đi, giờ người ta đã là diễn viên nữ nổi tiếng được diễn phim của đạo diễn tiếng tăm, còn cậu ra mắt lâu như vậy rồi, diễn biết bao nhiêu phim rồi có được cái gì không? Cậu không có gì cả! Nếu không phải chủ tài khoản kia nhắm trúng cậu thì giờ cậu vẫn là một đứa phế vật! Cậu cao ngạo cái chó gì? Chỉ có tư bản mới có quyền kén cá chọn canh, cậu nghĩ cậu có quyền đấy không?”

Câu nói ấy khiến tự tôn của Tô Ngự rơi rụng hoàn toàn.

Vốn đứng trước mặt Nguyễn Tri Vi cậu ta đã rất tự ti, giờ quản lý còn tạt nguyên gáo nước lạnh, càng khiến Tô Ngự thấy mình không xứng với cô.

Đến việc thích cô cũng là mơ mộng hão huyền.

Hai người im lặng đi cạnh nhau trên lối mòn cạnh rừng cây.

Nguyễn Tri Vi hiểu Tô Ngự không chấp nhận được việc xào cp. Trong giới giải trí này, xào cp là thủ đoạn hết sức bình thường, phần lớn mọi người đều cho rằng ấy là hình thức kinh doanh đôi bên cùng có lợi. Ấy thế mà Tô Ngự lại cực kỳ để ý đến chuyện đó.

Nguyễn Tri Vi muốn nói lời an ủi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Và trong bầu không khí yên tĩnh đấy, Tô Ngự chậm rãi cúi đầu, mùi hương của cậu ta vây lấy Nguyễn Tri Vi, cất giọng hỏi: “Chị cũng thấy tôi là phế vật ư?”

Chị cũng thấy tôi không xứng với chị sao?

Lần này cách nhau khá gần nên Nguyễn Tri Vi có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cậu ta. Thì ra là cậu ta uống rượu nên muốn tìm chỗ trút bầu tâm sự chứ không phải đột nhiên muốn thổ lộ lòng mình với cô, chẳng qua là vừa rồi trông mặt cậu ta không khác gì lúc bình thường nên cô không phát hiện ra.

Nguyễn Tri Vi kiên định đáp: “Tôi thấy cậu rất giỏi, và cũng rất…” 

Tôi không nghĩ cậu không xứng với tôi.

Ý của Nguyễn Tri Vi là đang cho cậu ta cơ hội ư?

Được.

Vậy cậu ta sẽ nắm chắc cơ hội này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK