Ngao Quý xung phong nhận việc: “Em đi mở cửa.”
“Có việc gì sao?”
“Đúng vậy, tôi nghe nói mấy người đều quay về an toàn nên tôi muốn tìm Văn đội trưởng thương lượng một chuyện.”
Ngao Quý đi ra khỏi vị trí, “Được, vậy anh vào đi.”
Lần này Ôn Hướng Dương tới tìm Văn Khải Phong, một mặt là muốn quan tâm một chút tới tình hình của Văn Khải Phong, mặt khác là muốn tới hỏi Văn Khải Phong một chuyện.
“Nói đi, chuyện gì?” Văn Khải Phong gọn gàng dứt khoát mở miệng nói.
Ôn Hướng Dương: “Thời điểm virus bùng nổ, bởi vì tôi là chủ khách sạn này, cho nên hầu như mọi người có thói quen có việc liền đến tìm tôi. Ngay từ đầu, tôi cảm thấy tất cả đều có thể xử lý, chỉ cần mọi người đoàn kết là được. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, sau khi mọi người có được dị năng đều sẽ thay đổi, người có dị năng sẽ cảm thấy không công bằng, người không dị năng lại sợ mình sẽ bị bắt nạt. Mà giữa dị năng giả với nhau cũng sẽ có mâu thuẫn, vĩnh viễn không thể công bằng, mà tôi cũng không có đủ thực lực đi giải quyết những việc này, muốn mọi người tin phục tôi.”
Văn Khải Phong xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói: “Anh muốn biểu đạt cái gì, nói thẳng ra đi.”
Ôn Hướng Dương thở dài, nói: “Tôi hy vọng có thể định ra mấy quy củ, để một người có năng lực quản lý tất cả mọi người, mà không phải bởi vì khắc khẩu mâu thuẫn dùng dị năng tấn công nhau, ngáng chân đối phương. Không có quy củ sẽ không có giới hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là tang thi, tranh chấp nội bộ đều có thể làm chết người.”
“Cho nên anh cũng muốn cho tôi làm lãnh đạo nơi này sao?”
Ôn Hướng Dương ngẩn ra một chút nói: “Cũng? Ý cậu là, cần phỉa có một người làm lãnh đạo làm đội trưởng, hoặc là biến nơi này thành một cái thôn trang nhỏ, làm trưởng thôn?”
Ngao Quý không nhịn được, bật cười: “Xưng hô như trước là được, đột nhiên gọi là trưởng thôn, nghe cứ kỳ lạ sao ấy.”
Đinh Minh lại không nghĩ như vậy, điều Ôn Hướng Dương nói trùng hợp lại giống với suy nghĩ của hắn, vì thế tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Anh Phong, em cũng đồng ý với lời ông chủ Ôn nói. Cũng không phải làm thổ hoàng đế gì đó, có thể dựa theo phiếu bầu của mọi người. Toàn bộ phải có quy củ để chấn chỉnh mọi người, tránh cho lộn xộn với nhau. Nói thật, em không muốn chạy đến nơi khác, chỉ muốn tương lai ở đây an ổn sinh hoạt cho đến khi bệnh độc bị tiêu diệt.”
Văn Khải Phong chống cằm, trầm mặc không nói.
Anh lẳng lặng tự hỏi một lát, rồi nói: “Tôi có thể lý giải ý tưởng của mọi người, nhưng tôi cảm thấy Đinh Minh càng thích hợp hơn tôi. Khi tôi không ở đây, mọi người cũng đều thấy, Đinh Minh làm tường phòng hộ rất tốt, còn phân phó người thay phiên trông coi. Các người để tôi dẫn dắt một đội ngũ, có thể, nhưng muốn tôi xây dựng một nơi đại loại như căn cứ, tôi cảm thấy không bằng để Đinh Minh làm. Thời điểm cần vũ lực, tôi có thể tùy thời hỗ trợ.”
Đinh Minh: “Nhưng…… Anh Phong, từ trước đến nay anh đều là đội trưởng của chúng em.”
Văn Khải Phong xua tay, ngăn Đinh Minh lại, nói: “Đinh Minh, đừng tự coi nhẹ mình. Nếu nói về giết tang thi, đấu tranh anh dũng bài binh bố trận, cậu không bằng anh. Nhưng về việc xây dựng nơi này như thế nào, lập ra quy tắc sinh hoạt kiểu gì thì những việc này cậu thích hợp hơn anh nhiều. Ôn Hướng Dương, khuyết điểm của anh chính là quá do dự không quyết đoán, nhưng năng lực tương tác của anh mạnh. Nếu như các người hy vọng có thể chọn ra một người làm lãnh đạo, thì Đinh Minh là người duy nhất được chọn, mà anh, nếu không ngại có thể hỗ trợ cậu ấy.”
Đinh Minh biết một khi đã quyết định Văn Khải Phong thì sẽ không thay đổi, hắn cũng tạm dừng việc khuyên Văn Khải Phong lại.
Nhưng Ngao Quý lại bật cười ha hả, nói: “Lão Đinh, đừng từ chối. Tôi biết bụng cậu đầy mực nước (có kiến thức), anh Phong đã nói cậu thích hợp thì cậu liền thích hợp! Chỉ cần nghĩ đến mấy thứ này thôi là tôi đã đau hết cả đầu.
Chẳng bằng để tôi đi giết giết giết lũ tang thi! Cậu phải làm tốt đấy nhé! Chúng tôi đều ủng hộ cậu.”
Thật ra ý của Ôn Hướng Dương là hy vọng Văn Khải Phong ra mặt, nhưng nếu đổi thành Đinh Minh thì cũng không phải không được. Về việc giúp đỡ gì đó, chỉ cần đối phương tin tưởng, hắn cũng nguyện ý đi làm.
Đinh Minh: “Được, nếu anh em đều kiên trì ủng hộ tôi như vậy, tôi đây sẽ làm!”
Sau khi bàn bạc xong, Đinh Minh bắt đầu khua chiêng gõ mõ bố trí. Cũng may, đại bộ phận người đều dễ tiếp thu. Cùng lúc, những người trong đội Văn Khải
Phong vốn luôn nghe Văn Khải Phong an bài cũng xuất phát từ sự tín nhiệm, không phản đối Đinh Minh, mặt khác, người ở chỗ Ôn Hướng Dương cũng gần như không phản đối, chỉ cần có lợi với bọn họ thì cũng chẳng có gì hay mà chống đối lại cả.
Về phần mấy người Mân Tiểu Thu không vui, đấy cũng chẳng phải chuyện của bọn họ, hai quyền khó địch bốn tay. Cho nên, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, mỗi người đều được chỉ định một mảnh đất để gieo trồng cây nông nghiệp. Những người không thành thật thì mặc kệ, dù sao tương lai sẽ không cung cấp vật tư vô điều kiện cho bọn họ nữa, muốn ăn thì tự mà trồng. Có dị năng cường hóa, cây nông nghiệp rất nhanh có thể thu hoạch, nếu không chịu làm thì nhịn đói thôi.
Vừa đúng lúc bàn luận đồ ăn gì đó, Văn Khải Phong cùng Dung Ngọc lại núi một lần, lúc này có mang theo một ít cây táo và vài loại rau dại phát cho mọi người trồng. Cộng thêm bắt một ít gia cầm hoang dã cho mọi người tự nuôi.
Đinh Minh suy xét đến vật tư còn chưa đủ phong phú, cho nên còn nhờ Dung Ngọc hiện thực hóa ra thức ăn, sau đó chia đều cho mọi người. Bảo đảm phân lượng vừa đủ để chia đồ ăn nhưng không thể ăn no, như vậy mới có thể khiến cho mọi người cùng nhau nuôi gia cầm, trồng cây ăn quả, trồng rau dại.
Ban đầu, mảnh đất này chỉ có khách sạn, tiệm trà sữa, cửa hàng đồ kho, hiện tại khu đất trống bắt đầu dần dần xây dựng ra hình ra dáng. Bắt đầu từ tường phòng hộ, đến từng mảnh đồng ruộng cùng một dãy nhà ở được xây lên. Tuy rằng nhà ở không lớn, nhưng cơ bản đều có 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 nhà vệ sinh và 1 phòng bếp. Hơn nữa, hệ hỏa, hệ băng cùng với hệ thủy của Dung Ngọc, cũng thay phiên dự trữ nguồn nước vì mọi người, cho nên mọi người cũng dần dần bắt đầu thích ứng với kiểu sinh sống này.
Khuyết điểm duy nhất, đại khái chính là không có internet. Nhưng mà, bên trong khách sạn của Ôn Hướng Dương có không ít bộ bài cùng mạt chược, nên khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, mọi người cũng tốp năm tụm ba, thét to chơi mạt chược chơi mạt chược, chơi bài chơi bài. Cao cấp hơn một chút chính là luận bàn luận bàn dị năng, tìm việc để làm.
Mà trong lúc này, bởi vì Dung Ngọc thường xuyên đi theo mấy người Văn Khải Phong lên núi, cho nên thời điểm rảnh rỗi, cậu thường tìm Văn Khải Phong học
tập dị năng, hoặc là tụ tập cùng bọn Ngao Quý thành một nhóm để đánh bài.
“Anh Phong!” Đây là do trong khoảng thời gian này tiếp xúc nhiều nên Dung Ngọc cũng gọi theo bọn Ngao Quý.
“Làm sao vậy?”
“Cho anh xem thứ tốt này.” Dung Ngọc hưng phấn từ sau lưng móc ra một cái ly quơ quơ: “Tèn ten ~ trà sữa trân châu!”
Thực ra ban đầu, mấy người Tưởng Diệc Ti trở lại tiệm trà sữa đã nảy ra suy nghĩ chế tác phương pháp làm trà sữa, bởi vì không xác định cái này có tính là thực đơn hay không, cho nên đưa cho Dung Ngọc thí nghiệm một chút.
Không nghĩ tới cũng bị dị năng nhận định là thực đơn, trực tiếp tạo ra một đống trà sữa trân châu. Như thế lại rất tốt, đừng nói mấy người Tưởng Diệc Ti, đến bản thân Dung Ngọc cũng hưng phấn không thôi.
“Anh nếm thử đi, thật sự uống rất ngon.” Dung Ngọc giơ trà sữa, trông mong nhìn Văn Khải Phong.
Văn Khải Phong nếm thử một ngụm, trà sữa ngọt ngào kết hợp với trân châu mềm mại, xác thật uống khá ngon.
Đúng lúc, Ngao Quý đến đây tìm Văn Khải Phong cũng thấy được một màn này.
Hắn khiếp sợ nói: “Trà sữa trân châu từ đâu mà có!!! Thứ tốt!!!”
Dung Ngọc ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý không thôi: “Đương nhiên là do dị năng của tôi làm ra rồi, vừa đúng lúc đưa cho anh Phong nếm thử.”
“Ai ui, nhưng cậu cho sai người rồi. Tôi nói cho cậu biết, anh Phong không thích uống thứ này đâu, cậu đưa cho tôi đi.”
“Hả?” Lòng nhiệt tình của Dung Ngọc bị Ngao Quý dập tắt, cậu xấu hổ nhìn Văn Khải Phong, nói: “Em không biết anh không thích uống cái này.”
Văn Khải Phong bình tĩnh cầm trà sữa, nói: “Ai nói anh không thích uống, không phải cái này uống khá ngon sao?”
Đầu óc Ngao Quý mụ mị: “Không phải trước kia anh nói trà sữa là thực phẩm rác rưởi sao?”
“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.”
Ngao Quý: “……” Đúng là lòng dạ đàn ông sâu như đáy biển. “Vậy hiện tại tôi còn được uống không?”
Dung Ngọc: “Anh đến nhà tôi hoặc là tìm Tưởng Diệc Ti, chỗ các cô ấy còn có rất nhiều.”
“Được, vậy tôi đi trước, hai người tiếp tục trò chuyện.” Ngao Quý nhìn thấu Văn Khải Phong, không hề lưu luyến lập tức quay đầu rời đi.
Để lại hai người Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong đứng ở tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Dung Ngọc vắt hết óc nghĩ ra một cái đề tài: “Khụ, cái gì nhỉ, mấy món ăn gần nhất làm cho mọi người em cũng thành thục, cho nên em tính định thí nghiệm thực đơn có phân lượng lớn cho mọi người.”
Văn Khải Phong: “Được, anh giúp cậu ghi chép lại.” “Được.”
Bởi vì thực đơn gần như là các loại thịt, cho nên Dung Ngọc nghĩ món dùng để thí nghiệm chính là thực đơn hải sản —— tôm kho tộ.
Thực đơn tôm kho tộ cần: tôm, rượu nấu ăn, xì dầu, dầu hàu, dấm, đường, tỏi, hành, trong đó cần dùng 500g tôm. Phân lượng này chính là thích hợp cho một nhà 3 người, nhưng Dung Ngọc tính toán mở rộng thành phân lượng của 10 người.
Nếu muốn mở rộng thành phân lượng của 10 người thì phải tính toán xem 10 người ăn hết khoảng bao nhiêu. Ban đầu tôm là 500g, ít nhất phải biến thành 2000g, cũng chính là 2 kg.
Tôm có thể tính số lượng, nhưng không thể cân đo đong đếm rượu nấu ăn, xì dầu và các gia vị khác. Dựa theo một muỗng rượu nấu ăn thì đoán khoảng 5g, vậy phải tăng lên gấp 4 lần thực đơn ban đầu.
Văn Khải Phong cầm bút nghiêm túc ghi chép phân lượng Dung Ngọc nói, mà việc còn lại của Dung Ngọc chính là làm theo phân lượng, bắt đầu hiện thực hóa thực đơn.
Thực nhanh, 2 kg tôm kho tộ lóe sáng đã lên sàn, tôm kho tộ được kết hợp từ vị ngọt, mặn và bốn loại hương vị với nhau. Dung Ngọc gấp không chờ nổi cầm lấy một con tôm đưa cho Văn Khải Phong, tiếp theo mình cũng lột một con tôm to ra ăn thử.
Bản thân tôm vị đã thơm ngon, nhưng nước sốt lại hơi mặn.
Văn Khải Phong sửa lại ở trên giấy: 20g xì dầu và 20g dầu hàu, “Dung Ngọc, lượng xì dầu cùng dầu hàu chúng ta dùng cần giảm bớt một ít.”
“Được, vậy thì thử 17g xem thế nào. Chỗ tôm này đợi chút nữa chúng ta cho thêm nước vào, chung hòa vị mặn là được.”
Dung Ngọc cũng không nhụt chí, tiếp tục hiện thực hóa tôm kho tộ. Thành phẩm lúc này có màu sắc tươi sáng, vị thơm ngon, hương vị rất vừa vặn.
Văn Khải Phong giơ tay tán thưởng, “Chỗ hải sản cậu làm này nếu để Ngao Quý nhìn thấy, chắc chắn cậu ta sẽ vô cùng hưng phấn.”
“Hì hì~”
“Anh Phong ơi, anh có ở nhà không? Em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp.” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi nũng nịu của Ông Cẩm Cẩm.
Dung Ngọc vô thức nhíu mày: “Ông Cẩm Cẩm? Từ khi nào hai người quen thuộc đến nỗi cô ta có chuyện sẽ tìm anh giúp đỡ?”
Văn Khải Phong lắc đầu, buồn bực nói: “Không biết, anh cũng chưa từng nói chuyện với cô ta.”
“Đi thôi, đi ra ngoài nhìn xem.”