Đàm Nhã Huyên còn tốt, nhanh nhẹn dọn hết những hộp cơm bên cạnh. Mân Tiểu Thu cùng Ông Cẩm Cẩm lề mề không chịu động tay, nhưng bởi vì bị Dung Ngọc nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện lúc ban ngày, cho nên mặc dù không tình nguyện, cũng không dám gian lận. Rốt cuộc giai đoạn hiện tại vẫn phải dựa vào dị năng hiện thực hóa đồ ăn của Dung Ngọc mới có thể lấp đầy bụng.
Tuy nhiên, dù Mân Tiểu Thu và Ông Cẩm Cẩm nghĩ như thế nào thì Dung Ngọc cũng không thật sự để ý, chỉ cần không quá phận, cậu cũng không phải loại người sẽ tính toán chi li. So sánh với việc này thì cậu càng muốn nhanh về phòng để thí nghiệm dị năng hệ thủy của mình một chút.
Sau khi trở về phòng, Dung Ngọc nói với ba mẹ một tiếng rồi trốn ngay vào phòng vệ sinh mân mê dị năng của mình. Biến nước thành hình thù của sự vật, Dung Ngọc vẫn luôn vừa suy nghĩ cách sử dụng dị năng vừa làm sạch cơ thể, khai phá dị năng hệ thủy này như thế nào đây?
Nếu như Dung Ngọc đang ở bờ sông hoặc bờ biển, thì còn có thể điều động nước bên trong, nhưng nếu ở đồng bằng, nước ngưng tụ trong không khí quá ít. Cho nên, nếu muốn công kích có hiệu quả, chỉ có thể tấn công bất ngờ.
Cũng may, dây leo của Giản Lập Thành cho Dung Ngọc linh cảm, cậu có thể biến nước thành roi nước, dùng dị năng tạo ra công cụ công kích. Đồng thời, còn có thể hóa nước thành loại đạn nước nhỏ hình hạt châu, mượn lực đánh của dòng nước để dùng vào công kích quân địch. Phương thức công kích đã nghĩ ra rồi, tiếp theo chính là dòng nước này có tự chủ tư duy không.
Bất quá, Dung Ngọc cảm thấy mình không cần phải rối rắm về vấn đề này. Dù sao một khi không ra chỉ thị với dòng nước, dòng nước sẽ giống như rắn nước vòng quanh tay Dung Ngọc.
Dung Ngọc thử nói: “Biến thành trái tim?”
Nhưng mà, dòng nước vẫn tiếp tục thân mật cọ cọ ở trên cánh tay cậu. Dung Ngọc nghĩ có phải dòng nước không rõ cái gì gọi là trái tim hay không, cho nên, sau khi vẽ một trái tim, cậu lặp lại đối thoại vừa nãy với dòng nước.
Không bao lâu, dòng nước tạm ngừng một lát, run run rẩy rẩy phân ra hai dòng, biến ra một trái tim nhỏ.
Quả nhiên như thế, Dung Ngọc suy đoán rằng dị năng này của cậu có tự chủ tư duy, chỉ là chỉ số thông minh cũng không cao, giống hệt trẻ con, đối với chuyện chỉ con người mới hiểu được hàm nghĩa thì yêu cầu chủ nhân dạy mới biết. Hơn nữa, dị năng khác nhau thì cá tính cũng khác nhau, dị năng dây leo của Giản Lập Thành hiếu chiến, lại biết thích ứng với tình thế. Mà dị năng của mình là dòng nước tương đối ôn hòa, lại dính người.
Dung Ngọc có một phỏng đoán, có lẽ dị năng có lực công kích thì đều có suy nghĩ riêng. Mà công năng phụ trợ như hiện thực hóa thực đơn của cậu thì không có tư duy tự chủ.
Mấy ngày kế tiếp, hết thảy đều dựa theo sự sắp xếp phân đội ban đầu, trên đường mấy người Ôn Hướng Dương còn bắt một ít gà rừng mang về nuôi dưỡng. Hơn nữa, Hạ Cầm Niên còn đặc biệt chăm sóc cẩn thận đàn gà, cho nên đàn gà bị rút ngắn chu kỳ sinh trưởng đã dần dần khỏe mạnh.
Nếu nói ngày tháng trôi qua êm đềm thì không hẳn, Dung Ngọc nghe nói 4 người nhầm đường nảy sinh cọ xát nhỏ với Giản Lập Thành và Tưởng Diệc Ti. Vốn dĩ hôm nay Ôn Hướng Dương muốn mang đội lên núi, leo lên đỉnh núi để quan sát tình huống trong nội thành, nhưng Qua Quang Lượng cùng Vương Vân Đào đều ầm ĩ bỏ làm. Hết cách, Ôn Hướng Dương đành phải để họ lại, cùng bốn người Giản Lập Thành xuất phát.
Dung Ngọc tính tính thời gian, hiện tại đội lên núi hẳn phải trở lại mới đúng. Cậu ra cửa nhìn xung quanh, nhưng mãi vẫn chưa thấy được thân ảnh của mấy người đó.
“Thật kỳ quái, ngày thường đã sớm trở về, hôm nay như thế nào mà muộn hơn 1 tiếng đồng hồ còn chưa thấy bóng dáng đâu.” Tưởng Diệc Ti cũng rất là nghi hoặc, thậm chí còn lo lắng có phải đã xảy ra chuyện hay không.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, đám người Ôn Hướng Dương mãi vẫn không xuất hiện, mọi người cũng bắt đầu nôn nóng lên.
Vương Vân Đào nhỏ giọng nói ra một câu: “Khẳng định đã xảy ra chuyện, bản thân muốn tìm đường chết mà cứ một hai phải ra ngoài núi.”
Tưởng Diệc Ti táo bạo đáp trả: “Miệng chó không phun được ngà voi, nếu không phải muốn tìm thêm nhiều vật tư trở về thì ai ăn no rảnh mỡ chạy lên núi?”
Vương Vân Đào: “Con đĩ này, mày có biết nói chuyện không? Có tin tao đánh mày không?”
Nhưng Tưởng Diệc Ti lại không sợ gã, khiêu khích: “Nhào vô! Có bản lĩnh thì đánh bà đây!”
Hai người cãi nhau nháo nhào, làm mọi người phiền muộn.
Nhạc Chí Cương ‘bang’ một tiếng, dùng sức đập tay xuống cái bàn, quát to: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Quá mười phút nữa còn không có trở về, tôi liền đi tìm bọn họ.”
Đàm Nhã Huyên sốt ruột lôi kéo ống tay áo của Nhạc Chí Công nói: “Anh điên rồi hả? Một mình chạy lên trên núi sao?”
“Không sao, nếu như gặp phải tang thi, cùng lắm thì anh dùng dị năng đốt hết chúng.”
Đàm Nhã Huyên tức giận nói: “Anh nói thì đơn giản lắm, nhỡ đâu có rất nhiều tang thi thì anh thiêu hết được sao? Không được, em không đồng ý để anh đi một mình.”
Nhạc Chí Cương còn muốn nói thêm, nhưng Đàm Nhã Huyên che lỗ tai lại, bày ra bộ dạng em không nghe khiến anh khó xử, khiến Nhạc Chí Cương không biết nên nói cái gì.
Nhưng vào lúc này, đôi mắt tinh của Dung Ngọc thấy được vài thân ảnh ở phía xa xa, vội vàng nói: “Tôi nhìn thấy bọn họ rồi!”
Vừa dứt lời, Dung Ngọc liền phát hiện ra điểm không thích hợp. Theo lý mà nói, nhóm người Ôn Hướng Dương tổng cộng có năm người, nhưng nhóm người đang đến gần khách sạn này, trừ bỏ đi năm người ở phía trước, còn có rất nhiều người xa lạ đi phía sau.
Ôn Hướng Dương cũng thấy được Dung Ngọc ở cửa, lớn tiếng nói: “Dung Ngọc, phiền cậu kêu mọi người tới tầng một một chút, bên này có một đám người mới.”
Dung Ngọc thấy thái độ tự nhiên của Ôn Hướng Dương, lúc này mới an tâm trả lời: “Được, em biết rồi.”
Sau khi mọi người tụ tập ở tầng 1, Dung Ngọc thế mới biết, hóa ra khi mấy người Ôn Hướng Dương ở đỉnh núi, gặp phải đoàn người giết tang thi của Văn Khải Phong. Ban đầu đích đến của bọn họ là thủ đô, bởi vì thủ đô là nơi có khả năng có tính an toàn lớn nhất. Nhưng sau khi biết được khách sạn ở nơi này của Ôn Hướng cũng rất an toàn, không muốn bỏ gần tìm xa, cho nên quyết định gia nhập. Trong đoàn người này có 10 nam 4 nữ, trong đó có 7 nam 1 nữ đều có dị năng, thậm chí có ba người là song hệ dị năng.
Dung Ngọc vừa nghe đến song hệ dị năng, lỗ tai dựng thẳng lên. Nhưng tiếc nuối chính là đội trưởng của đối phương, cũng chính là Văn Khải Phong chỉ cho người bên cạnh là Đinh Minh show dị năng của mình, bản thân anh và một song hệ dị năng khác thì không.
Cũng may tính cách Dung Ngọc là tùy duyên, dẫu sao đối phương cũng mới đến, có phòng bị là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu cũng không tìm tòi nghiên cứu dị năng của người khác, ngược lại người khác vừa nghe nói dị năng của Dung Ngọc liền nổi lên mười phần hiếu kỳ.
Ngao Quý tò mò hỏi: “Có phải là cho cậu xem thực đơn có phối liệu, cậu liền có thể biến ra đồ ăn thật không?”
Dung Ngọc gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngao Quý lập tức trừng to mắt, khoảng thời gian trước đều dựa vào bánh quy và mì gói để sinh hoạt, đột nhiên nghe được còn có dị năng như vậy, không khác gì trúng giải thưởng hàng trăm vạn.
Cậu ta nhướng mày, nịnh nọt: “Người anh em này, tôi vừa thấy cậu là biết cậu chính là nhân trung long phượng, ngọc thụ lâm phong, khí chất ôn nhu kiêm đẹp trai không ai bằng. Vậy nên, cậu có thể cho tôi món gì đó để tôi đỡ thèm không?”
Đinh Minh bất đắc dĩ che mặt lại, cảm thấy có chút mất mặt, nhưng lại không biết làm sao.
Dung Ngọc: “A, cái này……” “Ngao Quý.”
Giọng nói trầm thấp của Văn Khải Phong truyền đến, Ngao Quý giật mình một cái, lập tức đứng thẳng người, xấu hổ nói: “Ngại quá, coi như tôi chưa nói gì.”
Dung Ngọc trộm nhìn thoáng qua Văn Khải Phong, không khéo bị ánh mắt cảnh giác của Văn Khải Phong nhìn lại đây, hai người tầm mắt chạm vào nhau, Dung Ngọc vừa vặn bị bắt. Dung Ngọc xấu hổ di chuyển tầm mắt, làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Thấy Dung Ngọc di chuyển tầm mắt, Văn Khải Phong ngược lại thoải mái quét cậu từ trên xuống dưới vài lần. Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng anh rất có hứng thú với dị năng hiện thực hóa thực đơn này. Đối với anh mà nói, sinh tồn ở mạt thế phải có đủ vũ lực, lương thực dự trữ, dược phẩm, vũ lực cùng với dược phẩm không phải vấn đề khó đối với Văn Khải Phong nhưng lương thực dự trữ vẫn là khía cạnh khiến anh đau đầu.
Ngày thường, đám người Văn Khải Phong nói với bên ngoài là anh có song hệ, nhưng ngoại trừ Ngao Quý với Đinh Minh, những người khác mãi cho đến nay vẫn không biết dị năng thứ hai của anh là cái gì.
Sở dĩ mọi người chưa từng có để ý với dị năng thứ hai của Văn Khải Phong, nguyên nhân ở chỗ: dị năng hệ điện của anh quá mạnh, cho nên dễ dàng khiến người ta kinh sợ và thu hút mọi ánh nhìn.
Bởi vậy, không ai biết dị năng thứ hai của Văn Khải Phong là hệ trị liệu, tất cả các loại vết thương ngoài da, kể cả có bị đứt tay đứt chân, chỉ cần tay chân vẫn còn thì Văn Khải Phong đều có thể dùng dị năng trị liệu để chữa trị. Đương nhiên, khi bị chặt đầu hoặc là mất đi bộ phận bên trong cơ thể, dị năng của Văn Khải Phong không thể chữa trị để người đó có thể sống lại thêm lần nữa.
Nếu trong đội ngũ của mình có được một dị năng giả hiện thực hóa thực đơn giống như Dung Ngọc thì đội ngũ cơ bản không có nỗi lo về sau.
Văn Khải Phong càng nghĩ, trong lòng càng nôn nóng, tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt nóng rực của anh cứ nhìn chằm chằm vào Dung Ngọc, làm Dung Ngọc nói thầm trong lòng: không phải chỉ nhìn Văn Khải Phong vài lần sao? Sao còn nhìn chằm chằm không dứt? Chẳng lẽ mình vô tình đắc tội với đối phương?
Dung Ngọc gãi gãi đầu, quyết định sau này phải tránh xa Văn Khải Phong, cậu lười xã giao, dù sao hiện tại thế này, có thể cùng ba mẹ an an ổn ổn sống sót mới là quan trọng nhất.
Bởi vì do đội ngũ mới gia nhập, số người trong khách sạn từ 21 người biến thành 35 người, ở khách sạn còn đủ phòng, cũng đủ an bài mọi người vào ở. Nhưng vấn đề là, người mới tới khẳng định không thể ăn ở miễn phí, cho nên phân đội lại là vấn đề mới.
Ôn Hướng Dương là một người bình thường không có dị năng, nguyên nhân hắn có thể an bài mọi người, đại khái là bởi vì hắn là ông chủ của khách sạn này, mà đại đa số người lưu lại ở nơi này đều có tính cách hiền hòa, không nghĩ tranh giành làm lão đại, cho nên đều theo thói quen làm theo sự sắp xếp của Ôn Hướng Dương. Mặc dù sau đó có 4 người trẻ tuổi đến thì cũng không thể dao động mọi người.
Nhưng mà hiện tại không giống trước, đội ngũ mới tới có đội trưởng dị năng cường đại, thành viên chỉ tin phục thực lực tối thượng. Ôn Hướng Dương muốn an bài bọn họ, đó là hoàn toàn không có khả năng.
Văn Khải Phong không chút khách khí mở miệng nói: “Tuy rằng nơi này của mấy người an toàn, nhưng là mấy người không có cách nào bảo đảm một ngày nào đó tang thi nhất định sẽ không đến đây. Vừa rồi tôi thấy bên ngoài mấy người có tường đất phòng hộ, nói thật, không chịu nổi một kích.
Tuân Tử Tấn nghe xong, lạnh lùng nhìn Văn Khải Phong.
Văn Khải Phong chú ý tới ánh mắt hắn, nghiêm túc nói: “Như thế nào? Không phục? Có lẽ là bởi vì ngay từ đầu mấy người đã ở nơi này, cho nên không rõ tình huống của nội thành lắm. Nhưng tôi nói thật với mấy người, thời điểm tang thi tụ tại đi tấn công thì container còn bị ném văng, huống chi là tường đất không cao đến một thước này. Tôi nói ra không phải chỉ trích mấy người, mà là suy nghĩ cho mấy người, dị năng giả của chúng tôi có thể gia cố tường đất, lấy khách sạn làm trung tâm, tu sửa nơi này thành một căn cứ loại nhỏ.”
Ôn Hướng Dương: “Cho nên, cậu tính toán làm như thế nào?”
Văn Khải Phong: “Rất đơn giản, mấy người phối hợp cùng chúng tôi. Đinh Minh là hệ không gian, trong không gian có rất nhiều lương thực dự trữ cùng dược phẩm. Tôi tính xây một cái kho hàng ở bên phải khách sạn, chuyên để chất đồ này nọ. Hậu viện của mấy người quá nhỏ, đồ vật gieo trồng thời điểm này không đủ, chỗ chúng tôi có hạt giống, cho nên ở phía sau khách sạn, dành ra một miếng đất, lượng hạt giống cần gieo trồng rất nhiều. Nhưng mà, hiện tại cũng hơi muộn rồi, trước hết cần giải quyết cơm chiều rồi lại thảo luận mấy vấn đề này. Đúng rồi, mạch điện ở đây còn bình thường chứ?”
Ôn Hướng Dương ngẩn ra một chút, đáp: “Mạch điện còn bình thường, nhưng hiện tại đã bị cắt điện.”
Văn Khải Phong liếc mắt ha hiệu cho Đinh Minh, Đinh Minh hiểu ý nói: “Không sao, chúng tôi có mấy cái máy phát điện dự phòng, bên trong đầy điện, anh dẫn tôi đi đến phòng của mọi người, tôi hướng dẫn cho mọi người mở điện lần nữa là được.”
Vừa nghe đến có thể mở điện, mọi người đều có chút vui mừng, trong khoảng thời gian này thật sự chịu đựng ngọn nến đủ lắm rồi. Hiện tại ngoại trừ vấn đề
internet, nước cùng điện đều giải quyết vẹn toàn.
Nhưng bởi vì số người tăng nhiều, trước đó đã nói với bên ngoài là dị năng đã thăng cấp một ngày có thể hiện thực hóa 16 món ăn. Hơn nữa cơm trưa đã làm ra 8 món, giờ đâu thể lại biến ra một đống cơm, sau đó dùng cơm lấp đầy bụng nha.
Cũng may Dung Ngọc vừa mới nói vấn đề ra, Đinh Minh lập tức bình tĩnh trả lời: “Cậu không cần lo lắng về món chính, cậu có thể hiện thực hóa tối đa 8 món ăn, lương thực dự trữ của chúng tôi có rất nhiều mì, tôi có thể nấu một nồi mì cho 35 người.”
Dung Ngọc cười nói: “Nếu thế thì tối nay tôi sẽ hiện thực hóa món ăn kèm hết.”
Giản Lập Thành xích lại gần, chà xát tay, cười tủm tỉm nói: “Dung Ngọc đại ca tôn quý của em, tối nay có thể làm món canh tiết vịt không, em thèm chết mất.”
“Được, trong thực đơn có canh tiết vịt.”
Tưởng Diệc Ti thấy Giản Lập Thành nói đến canh tiết vịt, sợ danh ngạch không đủ, vội vàng nói: “Dung Ngọc, có thể nấu móng heo hầm hay không.”
“Có.”
“Còn có tôi còn có tôi, lòng gà chua cay thì sao?” “Được.”
“Có đầu cá ớt băm không?”
“Ngại quá, thực đơn không có món này.”
“Khóc.”
Mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau gọi món, 8 món nhanh chóng quyết định xong. Mà lúc này, máy phát điện dự phòng của Đinh Minh cũng trang bị xong, đèn khách sạn lại lần nữa sáng lên, ánh đèn ấm áp chiếu xuống người bọn họ.
Có một nơi yên ổn, có thể lấp đầy bụng, tuy rằng thế giới đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mặc dù đang ở trong nghịch cảnh, mọi người vẫn nỗ lực sinh hoạt, có lẽ đây là hy vọng.