• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Tư Không Dật mặt dày mày dạn đứng ở cửa nói chuyện với Ôn Hướng Dương: “Hướng Dương, em mở cửa ra đi. Em xem anh ngàn dặm xa xôi, mặc kệ nguy hiểm của virus tang thi để đến tìm em, việc này còn không thể chứng minh sự chân thành của anh sao?”

Dung Ngọc đang tiện đường đi ngang qua: “……”

Tư Không Dật tìm tòi quét Dung Ngọc từ trên xuống dưới vài lần, nói: “Cậu tìm Hướng Dương của tôi có chuyện gì?”

“Khụ, có thư.”

“Đưa thư cho tôi, tôi chuyển thay cậu.” Tư Không Dật giống như gà mái giữ con, chặt chẽ bao bọc Ôn Hướng Dương ở dưới đôi cánh của chính mình, không cho những người khác tới gần.

Ôn Hướng Dương nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không thể nhịn được nữa, mở cửa ra.

“Anh có bệnh sao? Dung Ngọc, tiến vào đi.”

Tư Không Dật vui vẻ: “Hướng Dương, anh……” ‘Ầm ——’

Ôn Hướng Dương kéo Dung Ngọc vào, hung hăng đóng sầm cửa lại, Tư Không Dật thiếu chút nữa bị đập vào mũi.

Hắn sờ sờ cái mũi, không hề nhụt chí mà tiếp tục gõ cửa: “Hướng Dương, Dương Dương, nam nhân khác đều có thể vào phòng em, vì sao anh không thể tiến vào. Dương Dương, Dương Dương yêu quý của anh.”

“Dương ~~~~~~~~~~~~”

“Xin chào, quấy rầy một chút, tôi tên là Mân Tiểu Thu.”

Bàn tay gõ cửa của Tư Không Dật khựng lại, nhướng mày nói: “Có việc gì sao?”

***

Dung Ngọc bị Tư Không Dật làm cho ghê tởm, nổi hết cả da gà.

Ôn Hướng Dương ngượng ngùng cười, nói: “Xin lỗi, để cậu chê cười rồi.”

“Không sao.” Dung Ngọc nghiêng tai cẩn thận lắng nghe: “Không còn tiếng nữa.”

Ôn Hướng Dương lắc đầu: “Mặc kệ hắn.”

Dung Ngọc nói: “Bất quá, nếu hắn tiếp tục canh giữ ở cửa phòng anh, anh định tiếp tục không ra khỏi cửa sao?”

Ôn Hướng Dương trầm mặc một lát, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt trở nên kiên định: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này, từng ấy năm tới nay là tôi quá do dự không quyết đoán.”

“Giữa các anh đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ôn Hướng Dương thở dài, không khỏi nhớ lại mười mấy năm trước.

Mười mấy năm trước, Ôn Hướng Dương chỉ là thầy giáo dạy tiểu học bình thường, nếu không phải bởi vì trời xui đất khiến hắn quen Tư Không Dật, có lẽ cuộc đời hắn chính là làm bạn với học sinh ngày này qua tháng nọ, đơn giản mà lại hạnh phúc.

Nhưng hết thảy đều chỉ là nếu, Tư Không Dật đã đảo lộn sinh hoạt của hắn.

Một thầy giáo bị khui ra chuyện đồng tính luyến ai, ở hoàn cảnh xã hội mười mấy năm trước là chuyện tai họa ngập đầu đến cỡ nào.

Công việc, không có. Thanh danh, thối nát.

Khi đó hắn không hiểu, không hiểu vì sao mình chỉ nói chuyện yêu đương mà lại bị người khác tránh như tránh rắt rết. Hắn tận tâm dạy học trò, nhiệt huyết giúp người, bảo vệ người già yếu đuối và phụ nữ, trẻ em, cuối cùng lại đổi lấy sự cô lập của mọi người.

Hắn muốn tìm công việc lần nữa, nhưng sơ yếu lý lịch gửi đi đều như đá chìm đáy biển, không có tin tức.

Nhưng mà không sao, hắn không ngại, bởi vì hắn còn tình yêu, có một người yêu nguyện ý nắm tay hắn, cùng nhau đối mặt với tất cả.

Nhưng tình yêu nào có trân quý như cái tiền tài, không có kinh tế, người yêu của hắn chỉ có thể phụ thuộc vào vợ. Do hắn quá ngu ngốc, sống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, vô tư giao tất cả mọi thứ mình có cho người khác mà không nhận ra người yêu của mình là người đàn ông có dã tâm nhiều như thế nào.

Đối với anh ta, tình yêu anh ta muốn, tiền tài anh ta cũng muốn. Liên hôn gia tộc, trai tài gái sắc, đạt được lợi ích tốt nhất.

Mà hắn, không biết mình vô tình trở thành tiểu tam xen vào hôn nhân của người khác, thẳng đến khi vợ của đối phương tìm tới cửa, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Có lẽ đối với Tư Không Dật mà nói, hôn nhân chỉ là vỏ bọc ngụy trang để thu hoạch lợi ích lớn nhất. Gã không yêu cô ấy, cô ấy không yêu gã, chỉ cần có giấy chứng nhận kết hôn của pháp luật là được, gã với vợ sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, ở bên ngoài ai chơi của người nấy.

Vợ Tư Không Dật là một người phụ nữ đoan trang khí chất, Ôn Hướng Dương nhớ loáng thoáng cô ta họ Lý. Khi Lý tiểu thư tìm tới cửa, không phải vì chia rẽ hai người, chỉ là muốn tham quan bảo bối mà người khác tỉ mỉ cất chứa.

Không thể không nói, Lý tiểu thư xác đúng là một kỳ tài thương nghiệp. Thương nghiệp với cô mà nói, có lẽ mới là tình yêu chân ái, tình cảm yêu đương chỉ là thứ vô dụng. Cô không chỉ không làm khó Ôn Hướng Dương, thậm chí còn mời Ôn Hướng Dương nói chuyện phiếm với mình.

Cho đến hiện tại, Ôn Hướng Dương nhớ tới chuyện này đều cảm thấy rất quá đáng. Đối với hắn, tình yêu là phải chung thủy với nhau, nếu một mối quan hệ muốn tiến sâu hơn thì cần được phát triển trên cơ sở tình yêu. Cho nên, hắn không thể hiểu hành vi phân cách tình cảm và thể xác.

Ôn Hướng Dương mệt mỏi, cho nên hắn chạy trốn. Mất mặt nhất chính là, hắn dựa vào sự giúp đỡ của Lý tiểu thư mới chạy trốn tới vùng ngoại thành của thành phố C.

Nói đến cùng, thậm chí Lý tiểu thư còn giúp hắn rất nhiều, cho nên sau khi Ôn Hướng Dương biết Lý tiểu thư đã chết. Đáy lòng ẩn ẩn có chút đáng tiếc, đáng tiếc cho một người phụ nữ tiêu sái như vậy, cuối cùng kết cục lại buồn như thế. Mà chồng của cô ấy, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu cô đã bị tang thi cắn sau đó bị giết.

“Bị đàn ông bao dưỡng, đồng tính luyến ái, tiểu tam, những việc này đều là những việc tôi đã trải qua. Có lẽ cậu sẽ cho rằng Tư Không Dật là một người rất chung tình, ở thế giới mà virus tàn sát bừa bãi này vẫn còn kiên định đến tìm tôi, nhưng thật ra không phải. Hắn chỉ lười đi thích ứng với một người khác thôi.” Ôn Hướng Dương cười khổ nhìn Dung Ngọc.

Dung Ngọc: “Vậy từ khi nào hắn biết anh ở đây?”

“Mấy năm trước hắn đã biết tôi ở khách sạn này rồi, nhưng hắn chỉ liên hệ với tôi một lần, không còn đi tìm tôi nữa. Cậu biết là vì sao không? Là bởi vì khi đó hắn đang gặp được nhiều cơ hội lợi ích. Hắn chắc chắn tôi không có chỗ trốn, cho nên nóng vội kinh doanh, tranh giành lợi ích trước. Mà tôi, đã hơn 40 tuổi rồi, không chạy nổi nữa.”

Dung Ngọc đồng tình nhìn hắn, cũng không biết nên nói.

Ôn Hướng Dương xốc lại tinh thần, cười nói: “Lâu lắm rồi không tâm sự với người khác nên nhất thời nhịn không được nói hơi nhiều. Tôi không biết tại sao Tư Không Dật chạy tới đây, nhưng tôi sẽ không cho phép hắn xâm phạm đến lợi ích của chúng ta. Hôm nay đến đây thôi, thư tôi đã nhận rồi, cậu đi về trước, chút nữa tôi tìm hắn để chấm dứt.”

Dung Ngọc không biết kết cục cuối cùng giữa Ôn Hướng Dương cùng Tư Không Dật sẽ là gì, chỉ là lúc ở một chỗ cùng Văn Khải Phong, cậu không nhịn được lại nhắc tới chuyện này.

“Anh cảm thấy rốt cuộc Tư Không Dật còn yêu Ôn Hướng Dương hay không?”

Văn Khải Phong nhíu mày nói: “Việc này không phải vấn đề yêu hay không yêu, nếu theo như lời của Ôn Hướng Dương, Tư Không Dật cũng chỉ ham mê lợi ích, là đàn ông không có trách nhiệm thôi. Nếu việc yêu một người mà lại khiến hắn (Ôn Hướng Dương) mất đi công việc, bị xa lánh, thanh danh bê bối, vậy rốt cuộc là yêu hay hận? Anh chỉ nghe nói khi người ta hận một người thì sẽ làm đối phương thống khổ, chứ chưa nghe yêu một người cũng sẽ làm như vậy.”

Dung Ngọc đồng ý gật gật đầu: “Cũng đúng, có thể chúng ta không phải người trong cuộc nên không thể hiểu nổi tình yêu của bọn họ rốt cuộc là gì.”

Văn Khải Phong nghiêm túc nói: “Nhân tính vốn rất phức tạp, so với việc cố đi tìm hiểu chuyện của bọn họ thì chẳng bằng làm tốt việc của mình. Dù sao, nếu là anh, anh tuyệt đối không để em chịu hết mọi ủy khuất, yêu là phải dìu dắt lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau chứ không phải dựa vào việc tổn thương đối phương để níu giữ.”

Dung Ngọc đồng tình với quan điểm của Văn Khải Phong, một đoạn tình cảm, vui sướng nên chiếm phần lớn thời gian, nếu đoạn tình cảm này, có quá nhiều sự thống khổ thì không bằng kết thúc cho đỡ tổn thương thêm.

“Phải phải phải, vẫn là anh Phong của chúng ta là nam nhân tốt, nói chuyện yêu đương còn khai sạch 18 đời tổ tông nhà mình.” Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói gì.

Nhưng bầu không khí giữa Ôn Hướng Dương và Tư Không Dật thì không hài hòa như vậy.

Ôn Hướng Dương lạnh lùng nhìn gã, nói: “Anh tới nơi này rốt cuộc có mục đích gì?”

Tư Không Dật bất đắc dĩ nói: “Anh đã nói rồi, anh đến để mang em đi.” “Nếu như tôi không đi thì sao?”

“Vì sao mà em không chịu đi? Căn cứ của tôi mạnh hơn nơi này nhiều, chỗ này ít người, xây nhà cũng chỉ xây nhà trệt, có gì đáng giá giữ chân em lại? Em có biết hay không, vừa rồi có một cô ả ở chỗ này của các em cầu xin anh mang cô ả rời khỏi đây. Em coi nơi này như bảo bối, nhưng người ta lại coi nó như cỏ rác, em có biết điều này nghĩa là gì không?” Tư Không Dật không thể hiểu Ôn Hướng Dương của hiện tại vì sao cứ cứng đầu như thế.

Ôn Hướng Dương nhìn người trước mắt này, đã từng quen thuộc như vậy, hiện tại lại xa lạ, hắn bình tĩnh nói: “Tư Không Dật, 10 năm, tôi đã ở cái khách sạn này suốt 10 năm. Người khác muốn chạy tôi mặc kệ, nhưng tôi sẽ không rời khỏi đây. Tôi đã hơn 40 tuổi rồi, tôi không còn tâm tư lại yêu đương cùng anh nữa. Anh biết không? Suốt 10 năm rời khỏi anh là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất. Không cần đối mặt với ánh mắt khinh miệt của cấp dưới anh, không cần phải nghe những lời bẩn thỉu, không cần chìa tay anh xin tiền, tôi không cần sống dựa vào anh.”

“Hướng Dương……”

Ôn Hướng Dương giơ tay ngăn không cho Tư Không Dật nói, tiếp tục: “Tôi còn chưa nói xong, cảm xúc của con người không phải là một trò chơi di động, nói bắt đầu là bắt đầu, nói chấm dứt là chấm dứt. Tôi không rõ tại sao anh còn muốn mạo hiểm đến đây dây dưa không rõ cùng tôi, nhưng tôi hy vọng anh có thể nghe rõ này, tôi đã không còn bất cứ cảm giác nào với anh nữa, thậm chí nói khó nghe là trước khi rời khỏi anh, tất cả tình yêu mà tôi dành cho anh đã bị anh

mài mòn hết rồi. Nhiều năm qua, thỉnh thoảng tôi sẽ nhớ Lý tiểu thư, nhưng không hề nhớ anh. Thật đấy, anh đi đi, chúng ta không còn trẻ nữa, buông tha cho tôi, cũng buông tha cho bản thân anh.”

Buông tha tôi, cũng buông tha bản thân anh?

Tư Không Dật dần dần nghiêm mặt, hắn nhớ mang máng thời điểm virus tang thi bùng nổ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ đến Ôn Hướng Dương lẻ loi một mình ở vùng ngoại thành. Hắn tựa như kẻ điên, liều mạng mượn sức dị năng giả, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng đi tìm người, dẫn người trở về.

Lúc trước, hắn còn nghĩ Ôn Hướng Dương còn sống hay đã chết.

Nếu biến thành tang thi thì dù có trói cũng muốn mang về bên mình, chẳng sợ đấy chỉ là thi thể biết đi. Nếu còn khỏe mạnh, vậy nhất định Dương Dương đang đợi mình, nhất định Dương Dương đang sợ hãi lắm. Trong đầu hắn suy diễn vô số kết cục, nghĩ đến tương lai hạnh phúc, đồng tính luyến ái thì sao? Xã hội này ai còn để ý?

Chỉ duy nhất không nghĩ tới, Ôn Hướng Dương nói buông tha cho hắn.

Tình yêu hắn vững tin trong mười mấy năm, thì ra, đã sớm bị tiêu hao hết rồi……

Hắn làm sai rồi sao?

Cả người Tư Không Dật tựa như bị rút hết sức lực, kiệt quệ, mê mang, không biết làm gì. Thần kinh đóng băng một lúc lâu, lại trong nháy mắt đột nhiên hỗn loạn, lồng ngực ẩn ẩn co rút đau đớn, hình như hắn thấy Ôn Hướng Dương hoảng loạn vọt đến chỗ mình.

Sao thế? Hắn muốn nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt nhăn lại của đối phương, nhưng trước mắt chỉ một màu đen u ám.

“Tư Không Dật, anh làm sao vậy! Anh tỉnh dậy mau! Anh tỉnh dậy đi!” Ôn Hướng Dương không biết vì sao mình nói xong, người đàn ông này đột nhiên ngất xỉu.

Tư Không Dật mà hắn biết luôn mạnh mẽ như chim ưng trên bầu trời, nhưng hiện tại anh ta lại nhắm chặt hai mắt, đôi môi tái nhợt, suy yếu cực kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK