• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Phân xoa xoa cái bụng đã ăn căng tròn, ngả người xuống giường: “Chồng ơi

~ tự dưng lòng tôi thấy hơi băn khoăn, trong lúc mọi người không có cái gì để ăn thì chúng ta lại ở trong phòng ăn no căng bụng.”

Dung Phong Văn biết, tuy rằng tính cách vợ mình tương đối hấp tấp, nhưng bản chất lại rất lương thiện.

“Đừng có gấp, nói không chừng mấy ngày sau cũng có người xuất hiện năng lực đặc biệt. Nếu trong thời điểm hết đạn cạn lương này mà không có ai khác thường như con chúng ta thì vì an toàn của nó, chúng ta không thể để lộ chuyện

này, cùng lắm thì đến lúc ấy chúng ta kiếm cớ đi ra ngoài tìm lương thực, đi ra ngoài một vòng lại mang đồ ăn về. Tuy tôi làm như vậy sẽ khá ích kỷ, nhưng bất luận thế nào, tôi tuyệt đối không thể để mình và con trai gặp nguy hiểm.”

An Phân ngoan ngoãn gật gật đầu, ngây ngô cười với Dung Phong Văn.

Tuy rất cảm động với việc ba mình nói tuyệt đối không thể để mình gặp nguy hiểm, nhưng Dung Ngọc luôn có cảm giác mình bị cho ra rìa.

Có lẽ, là ảo giác đi.

Dung Ngọc: “Ba, hiện tại chúng ta có nên ra ngoài lấy nước không? Không thì mấy cái bát đĩa này không cách nào rửa được.”

Dung Phong Văn cúi đầu nhìn bát đĩa dính vụn đồ ăn, có chút đau đầu: “Ba vốn nghĩ sau khi ông chủ Ôn trở về, ba sẽ tìm thanh niên khác cùng đi lấy nước, hiện tại, nếu hai người chúng ta đi, thì ba không yên tâm để mẹ con ở khách sạn một mình.”

Dung Ngọc tiếp tục nói: “Vậy, hay là con đi một mình cũng được.”

Dung Phong Văn xụ mặt: “Không được, con vừa mới hạ sốt không bao lâu, ba càng không yên tâm.”

“Hay là lấy giấy lau qua một lần, tí nữa hẵng rửa được không?” An Phân lặng lẽ nói chen vào.

Dù Dung Ngọc có thói quen ở sạch nhẹ, nhìn thấy đồ dơ không rửa sẽ rất khó chịu. Nhưng Dung Phong Vân với An Phân lại ăn nhịp với nhau, giải quyết dứt khoát, trực tiếp quyết định rửa muộn một chút cũng chẳng sao, không để cho Dung Ngọc phản bác.

Dung Ngọc: “……”

‘Cốc cốc cốc’ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Dung Ngọc cảnh giác mà ngẩng đầu: “Ai?”

“À, tôi là nhân viên ở tiệm trà sữa bên cạnh, vừa rồi gặp được ông chủ Ôn,

chú ấy nói kêu mọi người cùng xuống tầng 1 để mở họp. Mọi người nghe được thì lập tức xuống tầng 1 nhé, tôi còn phải đi thông báo cho những người khác.”

Dung Ngọc lớn tiếng trả lời: “Được, vất vả cho cậu rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi xuống.”

***

Ông chủ Ôn, tên đầy đủ là Ôn Hướng Dương, tính cách tao nhã lịch sự, diện mạo tuấn lãng, nghe nói lúc trẻ xảy ra chút chuyện gì đó, cho nên khi hắn ba mươi mấy tuổi đã mang hết tài sản tích cóp đến đây mở khách sạn gia đình, một lần mở chính là 10 năm.

“Ông chủ Ôn, sao thế, hiện lại là tình huống gì vậy?”

Người nói chuyện là chồng của cặp chủ cửa hàng món kho, mọi người đều gọi ông là chú Chu.

Ôn Hướng Dương hắng giọng, chậm rãi nói: “Chú Chu, hiện tại việc tôi nói cho mọi người chính là tình hình trong nội thành. Nếu mọi người đều tới đủ, tôi cũng đem những gì tôi vừa nhìn thấy, nghe thấy nói cho mọi người. Đầu tiên, tôi chỉ lái xe dạo bên ngoài nội thành một vòng, chưa có tiến vào……”

Chú Chu ngắt lời nói: “Gì? Mới đi vòng quanh bên ngoài? Cậu chưa tiến vào xem?”

Ôn Hướng Dương tính tình dễ gần nói: “Chú Chu, chú đừng vội, nghe tôi nói xong đã. Bởi vì ở bên ngoài nội thành cây cối rậm rạp mà đã phân bố không ít tang thi, bọn chúng nghe thấy tiếng động cơ xe của tôi đều bổ nhào đến chỗ tôi

đây này. Thật may, tin tốt là tốc độ của bọn nó cũng không nhanh, tôi đã nhanh chóng cắt đuôi chúng nó. Nhưng tin xấu là: trước mắt, số lượng tang thi rất lớn, khả năng cao bên trong nội thành không còn mấy ai sống sót. Cho nên, chúng ta phải suy xét đối phó với tang thi như thế nào khi tiến vào nội thành, bên ngoài nội thành đã có hơn một nghìn tang thi, chỉ sợ nội thành cũng không ít hơn con số này.”

“Trời ơi! Nếu chúng ta muốn rời khỏi nơi này để đến thủ đô, phải đi từ trung tâm nội thành theo hướng Tây Bắc. Nhưng bên ngoài nội thành toàn là núi, chỉ sợ xe không đi lên được. Nếu vậy, chẳng phải chúng ta đành chờ chết ở chỗ này sao?” Người chị Hạ Cầm Niên của đôi chị em lo lắng sốt ruột nói.

Ôn Hướng Dương nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại chính là tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hiện tại chúng ta không điện nước, cũng không có tín hiệu internet, cho dù đăng kí 5G thì cũng không thể liên hệ với bất cứ ai, chỉ có thể tự cứu bản thân thôi. Cho nên, tôi quyết định thương lượng cùng mọi người một chuyện. Thật ra, ngọn núi gần chỗ này có một con suối, trước kia cũng coi như một địa điểm du lịch, mấy người đàn ông chúng ta, thay phiên nhau xuống núi múc nước. Còn phụ nữ thì kết bạn với nhau rồi cùng nhặt chút cành cây khô mang về, chúng ta đun sôi nước để diệt vi khuẩn, làm nước uống hàng ngày và rửa mặt.”

“Có thể, chúng ta có 4 nam, có rất nhiều sức lực!”

Tới du lịch để chúc mừng tốt nghiệp có bốn nam sinh, lần lượt là: Vương Quang Lâm, Tuân Tử Tấn, Hứa Bành Trạch, Giản Lập Thành, cả bốn người đều sôi nổi đồng ý, chung quy hiện giờ chỉ có tự cung tự cấp mới là biện pháp tự cứu duy nhất.

“Tôi cũng có thể, em gái, em cảm thấy thế nào? Em gái, em làm sao vậy? Tại sao vẫn luôn cúi đầu?” Hạ Cầm Niên khẩn trương nhìn Hạ Cầm Vân bên cạnh đang dần cuộn người lại, cô vừa lấy tay chạm vào người Hạ Cầm Vân, lập tức kinh ngạc hô lên: “A, nóng quá! Em gái, em nói chuyện đi, em làm sao vậy!!!”

Hạ Cầm Vân cay mày ngẩng đầu, cố hết sức nói: “Chị ơi, người em đột nhiên nóng quá, thật là khó chịu.”

“Không phải em đã hạ sốt rồi sao? Tại sao lại như vậy!”

Ôn Hướng Dương thấy tình cảnh không đúng, vội vàng đi đến xem xét, hắn mới vừa chạm vào trán Hạ Cầm Vân đã theo phản xạ rụt tay lại. Rõ ràng nhiệt độ cơ thể Hạ Cầm Vân không thích hợp, thậm chí đã nóng tới nỗi phỏng tay nhưng cô ấy lại chỉ cảm thấy nóng.

Ôn Hướng Dương: “Cầm Vân, hiện tại ngoài cảm thấy nóng ra thì cô còn có cảm giác khác thường gì không?”

Hạ Cầm Vân bị nóng tới mức đã hơi mơ hồ, cô mơ mơ màng màng mà nhìn Ôn Hướng Dương, gắng gượng nói: “Tôi cảm thấy giống như có thứ gì đó muốn thoát ra khỏi cơ thể vậy.”

Nhưng vào lúc này, Giản Lập Thành lấy hết can đảm, lên tiếng: “Cô thử tập trung toàn bộ cảm giác này ở trên tay xem thế nào.”

Tuy rằng mọi người không hiểu Giản Lập Thành nói cái gì, nhưng Hạ Cầm Vân đã không còn rảnh để nghĩ nhiều nữa, chỉ theo bản năng làm thử theo âm thanh rồi. Cô nhắm mắt lại, dùng hết sức lực đem tất cả cảm giác hội tụ ở trong tay.

“Oa!” Hạ Cầm Niên ở bên cạnh kinh ngạc kêu một tiếng.

Chẳng trách Hạ Cầm Niên kinh ngạc, đừng nói đến cô ấy, Ôn Hướng Dương, thậm chí vài người xung quanh đều cảm thấy khiếp sợ trước cảnh tượng này.

Thì ra, trong tay Hạ Cầm Vân đột nhiên bốc lên một ngọn lửa nho nhỏ, Hạ Cẩm Vân bị cảnh kỳ quái này làm cho bối rối, sau khi ngọn lửa cháy lên, đột nhiên cả thể xác lẫn tinh thần như hợp nhất thành một.

Cô kêu lên một tiếng ‘a’ nho nhỏ: “Tôi… Tôi đây là làm sao vậy?” Giản Lập Thành: “Tôi cảm thấy chúng ta đột nhiên có dị năng.”

Ôn Hướng Dương chú ý tới những lời này, cảm giác không đúng: “Chúng ta?”

Giản Lập Thành gật gật đầu, vươn tay phải, tâm thần vừa động, đột nhiên một gốc cây nho nhỏ mọc lên.

Đương nhiên, nếu một người có dị năng, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy dị nghị, nhưng số lượng người có dị năng đã biến thành 2 thì so với cảm thấy dị nghị, càng nhiều người sẽ bắt đầu tự hỏi vì sao lại xảy ra tình huống này.

Ôn Hướng Dương: “Chẳng lẽ là do trăng máu khiến một bộ phận người sinh ra biến dị trong cơ thể sao? Nếu không ngại thì xin hỏi trong chúng ta, có ai nguyện ý tiết lộ dị năng của mình không? Hiện tại mọi người đều ở chỗ này, không có cách nào rời đi, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể sống sót. Nếu những người khác cũng có dị năng, có lẽ chúng ta có thể xây dựng nơi này thành căn cứ càng ổn định hơn, miễn bị tang thi quấy rầy.”

Ôn Hướng Dương vừa dứt lời, âm thanh ồn ào thảo luận đột nhiên biến mất.

Dung Ngọc cùng Dung Phong Văn cùng An Phân nhìn nhau liếc mắt một cái, quyết định chủ động giơ tay nói ra: “Tôi cũng có, nhưng dị năng của tôi có điểm không giống với những người khác.”

“Ví dụ như?”

“Có thể lấy cho tôi một cái nồi trước không?” Ôn Hướng Dương vẻ mặt nghi hoặc: “Hả?” “Đĩa hoặc là bát cũng được.”

“???”

Tuy rằng không hiểu gì, nhưng Ôn Hướng Dương vẫn làm theo lời Dung Ngọc nói, đi vào phòng bếp cầm một chiếc nồi to tới.

An Phân cũng yên lặng mà móc chiếc điện thoại di động ra, mở một cái thực đơn, đưa cho Dung Ngọc. Bởi vì lúc trước sử dụng dị năng quá sức, cho nên Dung Ngọc còn chưa khôi phục hoàn toàn, hiện tại phải tính toán cụ thể mất bao nhiêu năng lượng để có thể làm một món ăn xuất hiện. Nhưng cậu vừa nhận di động An Phân đưa, cạn lời liếc mẹ mình nhìn một cái.

Dù sao, ai có thể ngờ rằng sẽ bị mẹ mình nhét cho thực đơn món chính —— canh cá chép cay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK