• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Kỳ có thai, sao ta có thể để nàng ấy sinh con cho người khác.

Ta mang theo thuốc và sắp xếp mọi thứ.

Ta tự tay pha thuốc và tận mắt chứng kiến tấm nệm đầy m.á.u được mang ra

Đông cung rộng lớn như vậy, thị vệ từ lâu đã được trưởng tỷ cố ý sắp xếp, căn bản không ảnh hưởng đến việc ta ra tay.

Trưởng tỷ không ở Đông cung thì đã sao, tâm Quý Cảnh Thịnh ở đâu, nơi đó chính là Đông cung.

Vẫn chưa đủ, ta muốn nhìn thấy A Kỳ đau khổ, ta muốn nàng nếm trải những đau khổ mà ta từng phải chịu đựng, như vậy chúng ta mới huề nhau.

Ta tận mắt nhìn thấy Thẩm đại học sĩ tự sát, nhìn A Kỳ quỳ trước linh cữu khóc đến thê thảm, nhìn nàng mất đi đứa con mà vẫn phải cố gắng tươi cười trước mặt Quý Cảnh Thịnh.

Ta cảm thấy hả hê, sự hả hê đan xen cùng nỗi đau.

A Kỳ, nàng đau khổ sao? Ta cũng rất đau khổ.

Ta dặn dò trưởng tỷ cùng Quý Cảnh Thịnh đến hành cung nghỉ mát, ta cố ý nửa đêm lẻn vào phòng A Kỳ, ta cố ý lấy tình cảnh thê thảm của Thẩm gia ra để kích động nàng.

Nàng khóc rất dữ dội, khóc đến khàn cả giọng, mười ngón tay bấu chặt vào lưng ta, giống như người c.h.ế.t đuối tuyệt vọng túm lấy cọng rơm cứu mạng.

Nàng bắt đầu khóc lóc cầu xin ta, ngay cả khi ta sỉ nhục nàng là kỹ nữ chốn lầu xanh, cũng vẫn khóc lóc cầu xin ta.

A Kỳ của trước kia, kiêu ngạo biết bao, vì sao lại trở nên như thế này?

Quyền lực thật sự có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn như vậy sao?

A Kỳ và ta, đều đã thay đổi đến mức không còn nhận ra nữa rồi.

Trong tiệc mừng thọ của cha, Quý Cảnh Thịnh bị thuộc hạ chuốc say đến bất tỉnh nhân sự, A Kỳ đi theo hầu hạ hắn.

Ta trực tiếp xông vào, nhìn A Kỳ tỉ mỉ lau khóe miệng cho Quý Cảnh Thịnh, ta thừa nhận, ta rất ghen tị, ghen tị đến phát điên.

“A Kỳ, hoa mai đỏ ngoài thành nở rồi, có thời gian ta sẽ bẻ về cho nàng xem.”

“A Kỳ, ta đã may cho nàng bộ y phục mới, còn đẹp hơn bộ trước kia. A Kỳ, Hoàng thượng muốn ban hôn cho ta, văn võ bá quan đều tranh nhau kết thông gia với ta đấy.”

“A Kỳ, nàng xem chúng ta trước kia hạnh phúc biết bao, nàng có hối hận không? Hối hận vì lúc trước đã nhìn lầm ta, nhìn lầm tương lai của chúng ta. Nhưng không sao cả, A Kỳ, ta đã từng đau khổ, nàng cũng đã từng đau khổ, chúng ta đừng dày vò lẫn nhau nữa, ta thừa nhận ta yêu nàng, đến bây giờ vẫn yêu, vẫn luôn yêu, cho nên chúng ta làm hòa, được không?”

“Chúng ta làm lại từ đầu, giống như trước kia được không?"

"Ta chỉ hối hận, vì đã quen biết chàng. Nếu có kiếp sau, ta nhất định không muốn gặp lại chàng." Nàng nhìn ta, nói ra lời kiên quyết, không chút lưu tình.

Được rồi, rõ ràng biết kết quả ra sao, vậy mà ta vẫn ngây thơ hy vọng như thế.

Nếu đã như vậy, A Kỳ, vậy thì chúng ta hãy cứ dày vò lẫn nhau, kiếp này, nàng đừng hòng thoát khỏi ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.

Ta ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc nàng, nhìn những sợi tóc đen nhánh của nàng và ta quấn lấy nhau.

Kết tóc se duyên phu thê yêu thương nhau không chút nghi ngờ.

Chúng ta cũng kết tóc, nhưng lại không còn là phu thê nữa.

A Kỳ sau khi trở về liền đổ bệnh, nghe thái y trong cung nói, là do trước kia tâm tình u uất, lo nghĩ quá nhiều.

Dần dần, bọn họ nói A Kỳ bị mất trí nhớ, nhưng cũng không hẳn là mất trí nhớ, giống như là trí nhớ không được tốt lắm, thường xuyên quên mất rất nhiều người.

Con người khi cực kỳ đau khổ, có thể sẽ ép buộc bản thân quên đi những chuyện không vui, cho nên ký ức thường là những điều tốt đẹp và hạnh phúc, đây là một cách tự bảo vệ mình.

Ta cố ý đến bái kiến, phát hiện, nàng vậy mà đã quên mất ta.

Về sau, Quý Cảnh Thịnh đăng cơ, bất chấp sự phản đối của thiên hạ, kiên quyết cưới trưởng tỷ.

Thái tử phi thì nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu sao? Hừ hừ.

Đêm tiệc Trung thu, ta ra khỏi bàn tiệc, nhìn thấy nàng được nha hoàn dìu ngồi bên hồ sen.

Ánh trăng dịu dàng, chiếu lên gương mặt thanh tú của nàng, đôi mắt lười biếng khép hờ, như đang tận hưởng làn gió mát lành.

Ta thử thăm dò, nàng nhẹ nhàng đáp lại, khiêm tốn lễ phép, giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Lúc ta đến gần, nàng đột nhiên lùi lại ngã xuống đất, trong mắt toàn là vẻ kinh hoàng.

Nàng đang sợ ta sao? Ngay cả khi đã quên mất ta, tiềm thức vẫn sợ hãi ta.

Xem ra, lúc trước, nàng quả thật là rất đau khổ.

Trưởng tỷ sảy thai, Quý Cảnh Thịnh tức giận giam cầm A Kỳ.

Nhưng chứng cứ từ lâu đã được ta thu thập đầy đủ, ta đưa cho trưởng tỷ xem, ta nhìn thấy ánh mắt tỷ ấy cũng c.h.ế.t lặng như ta.

Hoàng quyền vô tình, quyền lực là thứ lạnh lẽo nhất.

Chi bằng dựa dẫm vào người khác, không bằng nắm quyền sinh sát trong tay mình.

Ta đưa thuốc cho trưởng tỷ, để tỷ ấy lựa chọn.

Quý Cảnh Thịnh cố chấp tự phụ, lạnh lùng vô tình, từ lâu đã không còn xứng đáng.

Những năm này, ta khiêm tốn hành sự, đã kìm nén quá lâu rồi.

Ta mong chờ một ngày nào đó, triều chính thay đổi, quyền lực thực sự nằm gọn trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK