• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vào mắt hắn, ta bỗng thấy lòng chua xót.

Ta không nhịn được hỏi: "Bệ hạ, nếu con của chúng ta cũng bị người khác hại chết, người cũng sẽ tức giận như vậy sao?"

Ta nghẹn ngào: "Cũng sẽ tức giận mà g.i.ế.c nàng ta sao?"

Cảnh Thịnh sững người.

"Là thần thiếp lỡ lời." Ta hành lễ: "Trong cung, đã chuẩn bị xong rồi phải không? Vậy..."

Ta ngẩng mặt lên, mỉm cười rạng rỡ với hắn: "Thần thiếp, xin bái biệt bệ hạ."

Ta tiếp tục bước đi dọc theo hành lang, lướt qua bên cạnh Cảnh Thịnh.

Qua hành lang, lại đi xuyên qua ngự hoa viên, đường vòng xa hơn một chút, nhưng đi mãi rồi cũng sẽ trở về chỗ cũ.

Trên đường đi, ta hiếm khi gặp người nào.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, trên cành cây phủ kín một lớp tuyết trắng xóa. 

Nhưng những nụ mai đỏ vẫn e ấp trong lớp băng tuyết ấy, chờ đến sáng mai nở hoa, chắc hẳn sẽ vô cùng xinh đẹp.

Ta thích màu đỏ, ta cảm thấy nó rất náo nhiệt, rất vui vẻ.

Cha lại không thích, cho rằng nó quá phô trương, không phải là màu sắc của sự an phận.

Từng có người nói, hắn cũng không thích màu đỏ, nhưng từ khi biết ta thích, hắn cũng yêu thích màu đỏ theo, bởi vì đó là màu sắc có thể khiến ta vui vẻ.

Ta vui, hắn liền vui.

Trước buổi đi săn, hắn gửi thư cho ta, nói đã may cho ta một bộ y phục cưỡi ngựa b.ắ.n cung màu đỏ rực, chỉ chờ đưa cho ta rồi cùng nhau đi săn.

Lá thư đó không may rơi vào tay cha.

Cha lần đầu tiên đánh ta, hỏi ta có biết người nọ là ai không?

Ông nói Lưu gia xuất thân là đồ tể, sống bằng m.á.u trên mũi đao, thân phận thấp hèn, giờ đây lại nắm giữ binh quyền, quyền thế ngập trời, làm nhiều điều trái với luân thường đạo lý. 

Gia tộc như vậy sớm muộn gì cũng sẽ trở thành loạn thần tặc tử, không có kết cục tốt đẹp!

Cha nói Thẩm gia trăm năm thanh liêm, tuy nhân đinh thưa thớt, cơ nghiệp không hưng thịnh, nhưng tuyệt đối không cho phép ta làm ô uế thanh danh của gia tộc.

Năm đó, ta không thể tham gia buổi đi săn.

Bị cấm túc trong nhà, ta nghe nói tiểu thư Lưu gia mặc y phục đỏ rực cưỡi ngựa b.ắ.n cung, giương cung b.ắ.n cáo, kỹ thuật khiến mọi người kinh ngạc, nhan sắc lấn át tất cả.

Chắc hẳn, bộ y phục đó rất đẹp.

Ta tuyệt thực trong khuê phòng, không ngờ cha lại quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta hãy nghĩ đến tổ tông, đừng làm con cháu của loạn thần tặc tử.

Ta sợ hãi.

Trước đây ta luôn nghĩ, người ta chỉ cần không sợ c.h.ế.t thì sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Nhưng đến lúc đó mới hiểu, c.h.ế.t là chuyện nhỏ bé nhất, có những thứ còn đau đớn hơn cả cái chết.

Ta mơ hồ nhớ được, lần cuối cùng gặp hắn, sắc mặt hắn xanh mét cùng với ánh mắt hung ác.

“A Kỳ, thiên hạ này chỉ có thứ ta không muốn, không có thứ ta không có được." 

Hắn nâng mặt ta lên, đôi mày hơi nhếch, trước kia luôn dịu dàng mà phóng khoáng, giờ đây nụ cười ấy lại khiến người ta sợ hãi.

Vừa về đến phủ, thánh chỉ liền truyền đến, ta được sắc phong làm Thái tử phi, lập tức thành hôn.

Hôn lễ diễn ra rất nhanh, cứ như đang gấp gáp điều gì đó.

Thái tử đương triều Quý Cảnh Thịnh, người thành hôn cùng ta, khi ấy cũng đang đau khổ vì tình, vì một nữ nhân khác mà tan nát cõi lòng, cam tâm quỳ trong băng tuyết, mặc cho bản thân bị đông cứng.

Nhìn thấy hắn, ta như nhìn thấy chính mình đang hấp hối trong khuê phòng năm xưa.

Ta may cho hắn một chiếc áo choàng thật dày, ta vốn không giỏi may vá, đ.â.m cho đầy tay những vết kim.

Cảnh Thịnh vốn không thích ta, nhưng khi nhìn thấy ta vụng về may áo choàng dưới ánh đèn, lòng hắn chợt mềm nhũn.

Hắn nắm lấy tay ta, nói sẽ đối xử tốt với ta, chúng ta sẽ là phu thê ân ái, đầu bạc răng long.

Hắn từng vì ta mà rong ruổi khắp kinh thành tìm kiếm những tiệm bánh lâu đời, cùng ta du ngoạn hồ sen, ngắm trăng thưởng rượu, lại còn tự tay vẽ mày cho ta nữa.

Thế rồi bỗng một ngày, hắn đến chùa dâng hương, từ đó trở nên trầm lặng, xa cách ta hơn trước rất nhiều.

Giang Dương bắt mạch, nói rằng ta đã có thai. 

Ta vui mừng khôn xiết, định bụng sẽ báo tin cho Cảnh Thịnh, nhưng hắn rời khỏi kinh thành đã lâu mà vẫn chưa thấy hồi âm.

Ta đứng chờ hắn ở ngoại ô, chờ mãi, chờ mãi, người ta đợi không phải Cảnh Thịnh, mà lại là Lưu Tuyết Dực - vị tướng quân vừa trở về sau chiến thắng lẫy lừng.

Hắn khoác trên mình bộ giáp sắt, tay nắm chặt vũ khí, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ta, khóe môi khẽ nhếch lên như thể vừa nhìn thấy một trò tiêu khiển thú vị.

Sau khi dẹp yên giặc Khương, hắn được triều đình ban thưởng hậu hĩnh: nhà cửa, tước vị, châu báu, mỹ nhân,... không thiếu thứ gì, khiến hắn trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Thế nhưng, kể từ khi hắn hồi kinh, mọi sự yên bình đều bị xáo trộn.

Cha ta liên tiếp bị hãm hại trên triều đình, cuối cùng bị tống giam vào ngục.

Cảnh Thịnh thì gần như suốt ngày ở trong chùa ngoài thành, nói là để cầu phúc.

Lo lắng, sợ hãi, ta đành cố gắng chịu đựng sự khó chịu, ra lệnh cho thị vệ đánh xe đưa đến chùa tìm Cảnh Thịnh.

Nhưng ở nơi cửa Phật thanh tịnh ấy, ta lại chứng kiến cảnh hắn cùng một nữ nhân khác thề non hẹn biển, tình ý mặn nồng.

Nàng ta hỏi hắn: "Điện hạ thật sự không còn gần gũi Thái tử phi nữa sao?"

“Không có, ta chỉ yêu mình nàng, Tuyết Lang. Ta đã hứa với nàng rồi, chắc chắn sẽ không nuốt lời." 

Giọng nói của hắn quả quyết như đinh đóng cột.

"Nếu Thái tử phi sinh con, đó chính là đích tử của Đông cung. Nếu thiếp chỉ là thiếp thất của điện hạ, thiếp thà xuống tóc đi tu, cũng không muốn sống bên điện hạ mà c.h.ế.t cũng không được cùng chôn một huyệt." Giọng nàng ta nghe thật ai oán.

"Ta thề, đời này tuyệt đối không phụ nàng, Tuyết Lang. Tấm lòng của ta dành cho nàng, nàng rõ hơn ai hết." Hắn dứt khoát đáp lại.

Ta ngẩng đầu nhìn, Phật Tổ từ bi, dường như đang mỉm cười nhìn hỉ nộ ái ố của nhân gian.

Nhưng hỉ nộ ái ố ấy, đối với người ngoài chẳng có nghĩa lý gì, cầu xin chắc cũng vô ích thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK