• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Thịnh vì cầu xin tiên đế, đã quỳ rất lâu trong tuyết, nên mắc phải bệnh đau đầu gối mỗi khi trời lạnh, vì vậy cứ đến mùa đông, ta lại may cho hắn những chiếc áo thật dày.

Không biết tiên đế đã nói gì, mà khiến hắn từ bỏ ý định.

Từ khi ta được gả cho hắn, hắn cũng đối xử với ta rất tốt.

Ta vẫn luôn nhớ khi cha qua đời, hắn nắm tay ta cùng nhau quỳ trước linh cữu, không màng đến thân phận Thái tử Đông cung của mình, cùng ta chịu tang cho cha.

Các vị trắc phi, thiếp thất trong phủ, thỉnh thoảng cũng có chút ghen tuông, nhưng đều hiểu rằng lợi ích của chúng ta là ràng buộc với nhau, nếu Đông cung xảy ra chuyện, tất cả chúng ta đều sẽ chịu thiệt hại, nên cũng chẳng ai dám làm lớn chuyện.

Ta từng nghĩ rằng, cho dù là nhà đế vương, thì chuyện đầu bạc răng long cũng là điều có thể.

Nhưng khi Cảnh Thịnh lên ngôi, ta vui mừng chờ đợi hắn hồi phủ, hắn trở về, mang theo những viên ngọc trai Nam Hải mà ta yêu thích nhất, cùng với tin tức hắn muốn cưới Lưu Tuyết Lang.

Hắn nói, Tuyết Lang vì hắn, cam tâm tình nguyện xuống tóc quy y cửa Phật mười năm, tấm chân tình này hắn tuyệt đối không thể phụ.

Nàng ta vốn là mỹ nhân được ngàn người cầu, cho dù đã qua mười năm, cũng chỉ mới hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, vẫn xinh đẹp động lòng người.

Chỉ là ta không biết, mười năm qua, sự dịu dàng, ân cần mà hắn dành cho ta, rốt cuộc là gì.

Nhưng ta chỉ mỉm cười dịu dàng, thản nhiên chấp nhận.

Ta còn có Thẩm gia, còn có người thân cần phải chăm sóc.

Hơn nữa, thôi vậy.

....................

Đêm yến tiệc Trung thu, tiếng đàn sáo du dương theo gió.

Ta được cung nữ dìu đến ngồi bên hòn non bộ.

Cá chép gấm trong hồ bơi lội tung tăng, trông thật đẹp 

Vừa xoay người, ta bắt gặp một nam tử đang hướng ta hành lễ. 

Mày mắt người kia thật tuấn lãng, trông có chút quen thuộc.

Ta kinh ngạc quan sát, y phục trên người hắn là của quan lại, xem ra thân phận không thấp, nhưng lại không phải y phục vương tộc.

"Vi thần Lưu Tuyết Dực bái kiến quý phi nương nương." Người nọ ngẩng đầu, ung dung mỉm cười.

Lưu Tuyết Dực, đệ đệ của Lưu Tuyết Lang, con trai độc nhất của Đại tướng quân, là quốc cữu đương triều.

Thân phận hiển hách như vậy, xuất hiện trong cung yến này cũng chẳng có gì lạ.

Ta gật đầu: "Lưu đại nhân không dự tiệc sao, sao lại đến đây?"

"Nương nương thân là quý phi, sao cũng không ở yến tiệc?" Hắn hỏi ngược lại.

Câu hỏi này thật đường đột, thậm chí có phần vô lễ.

Nhưng với thân phận của hắn, dù có thất lễ thì sao?

Ta khẽ cười: "Bản cung đang bị bệnh, không muốn làm mất hứng thú của mọi người."

"Nếu nương nương đang bệnh, lẽ ra nên nghỉ ngơi cho khỏe, hà cớ gì phải ra ngoài dạo mát, nhiễm phải gió lạnh?" Lưu Tuyết Dực nói.

Ta gật đầu: "Đúng vậy, bản cung cũng đang muốn quay về."

“Vậy thật không khéo, vi thần lại nghe được vài chuyện về tiểu đệ của Thẩm gia." Lưu Tuyết Dực nói.

Tim ta chợt thắt lại.

Hắn ngừng lại, không nói tiếp.

"Bản cung thấy hơi lạnh, ngươi mau về lấy áo choàng tới." Ta dặn dò tỳ nữ.

Tỳ nữ vâng dạ rồi lui xuống.

"Nương nương quả là có một người đệ đệ tốt."

Lưu Tuyết Dực nói: "Rất quan tâm đến vị trí của nương nương đấy. Chỉ là không biết Hoàng thượng nếu biết vị tiểu cữu tử này của mình cả ngày phẫn thế kêu oan, thì sẽ nghĩ thế nào?"

"Đa tạ đại nhân nhắc nhở."

Ta gật đầu: "Thẩm gia sẽ không có ý đồ gì khác, bản cung cũng tuyệt đối không mơ ước ngôi vị Hoàng hậu. Ta chỉ cầu Thẩm gia được bình an, không muốn Hoàng hậu nương nương phải bận tâm."

Hắn đột nhiên bước lên một bước.

Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng, ta lảo đảo ngã xuống đất.

"Nương nương sao lại bất cẩn như vậy?" Hắn cúi người, đưa tay về phía ta, đôi mày hơi nhếch lên toát ra vẻ phóng túng, không kiềm chế được.

Cùng với nụ cười đầy ẩn ý nơi khóe miệng.

Thật sự... rất kỳ lạ.

Cảm giác thật kỳ lạ.

..................

Ta chậm rãi bước về cung điện. Giang Dương đang chờ để bắt mạch cho ta.

Thấy ta ăn mặc mỏng manh, Giang Dương có chút tức giận nói: "Nương nương biết rõ thân thể mình không tốt, giờ đã cuối thu sương nặng, sao người còn không biết giữ gìn sức khỏe?"

"Là ta không tốt, ta sẽ chú ý." Ta cười nói.

Hắn lại càng tức giận hơn, còn định mở miệng giáo huấn ta.

Ta chỉ ra ngoài, nói: "Ngài xem, trăng hôm nay thật tròn. Đây là lúc mọi người nên sum vầy bên gia đình, ngài cũng nên về nhà đoàn tụ đi, mau chóng xuất cung thôi."

"Thần đi sắc thuốc!"

Giang Dương tức giận xách hòm thuốc đứng dậy: "Thần quyết không bỏ cuộc."

Tên này, cứ hễ lên cơn bướng bỉnh thì ai cũng không ngăn được.

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn như vậy, thật sự bó tay.

Cung nữ bưng lò sưởi tay đến cho ta, toàn là những gương mặt xa lạ, những cái tên xa lạ.

Trong cung điện vừa quen thuộc lại xa lạ này, người quen biết ngày càng ít đi.

Nhưng mà, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK