• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta tan tác cõi lòng, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Được thôi, ngươi muốn thế nào thì cứ thế ấy. Ta chỉ cần mẹ và đệ đệ bình an vô sự."

Lưu Tuyết Dực cười lớn: "Thì ra con cái nhà thanh liêm cũng sẽ giống như gái bán thân ở chốn thanh lâu kỹ viện! Xem ra những lời về danh môn vọng tộc đều là lời rắm chó!"

Muốn nói sao cũng được.

Hắn hẳn là hận ta đến tận xương tủy, cho nên bất kể là lời nói hay là những thứ khác, đều khiến người ta đau đớn vô cùng.

Lúc rời khỏi biệt trang nghỉ mát, Cảnh Thịnh vẫn đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt. 

Tuy rằng cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa, nhưng rất lâu không nói một lời.

Trở về kinh thành, Thẩm phủ đã đổi mới hoàn toàn. 

Mẹ chăm sóc đệ đệ nhỏ, còn có thầy dạy được mời đến dạy A Trác đọc sách.

"Sau này đệ muốn thi đậu Trạng nguyên, làm quan lớn, bảo vệ tỷ tỷ!" A Trác nắm chặt nắm đấm, kiên quyết nói.

Ta nghe xong liền bật cười, xoa đầu nó: "Tỷ tỷ không cần A Trác bảo vệ. Tỷ tỷ sẽ bảo vệ tốt A Trác, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt A Trác."

Cảnh Thịnh không còn chạm vào ta nữa, thế nhưng ta lại mang thai.

Ta không dám tìm bất cứ ai, chỉ là sự khó chịu của thân thể nhắc nhở ta tất cả những điều này không đúng. 

Tin tức của Đông cung truyền ra ngoài rất nhanh, cho nên không thể tạo ra bất cứ tin tức gì.

Ta chỉ lén tìm Giang Dương, là người quen với nhà ta, cũng là đại ca ca lớn lên cùng ta từ nhỏ. 

Sau khi hắn giúp ta xác định, ta rơi vào trầm tư.

Ta rất rõ ràng, đứa nhỏ này không thể giữ lại. 

Cảnh Thịnh rất rõ ràng, ta không thể mang thai, trừ phi… 

Điều này là sự sỉ nhục đối với hoàng gia. 

Ta c.h.ế.t cũng không đáng tiếc, chỉ là Thẩm gia chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t con của mình, điều này rất đau khổ, cả thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn. 

Nhưng ta không còn cách nào khác, chỉ đành cầu xin Giang Dương bốc thuốc phá thai cho ta.

.........................

Lưu Nghĩa Sơn làm lễ mừng thọ, mở tiệc chiêu đãi khách rộng rãi, là nhất định phải đi, vì vậy Cảnh Thịnh đã dẫn ta cùng tham gia.

Trên bữa tiệc chén rượu chạm nhau, một cảnh tượng ca múa thái bình.

Cảnh Thịnh uống say rồi, các tỳ nữ đỡ hắn vào phòng nghỉ ngơi.

Ta canh giữ bên cạnh Cảnh Thịnh, lau người và chải tóc cho hắn.

 Có người từ phía sau ôm lấy ta, làm ta giật mình đánh rơi khăn tay trong tay.

"Ta không thích hắn ta nắm tay nàng. Như vậy thật sự khiến ta rất muốn chặt đứt bàn tay đó." 

Giọng nói của Lưu Tuyết Dực từ phía sau ta truyền đến, mang theo chút men say ngà ngà.

Hắn nói: "Mai đỏ ngoài thành nở rồi, có thời gian ta sẽ hái mang về cho nàng." 

Hắn nói: "Những năm gần đây trong kinh thành thịnh hành váy lụa đỏ, ta đã sớm may cho nàng rồi, năm đó chưa từng mặc, bây giờ nhất định phải mặc vào."

Hắn nói: "Hoàng thượng muốn ban hôn cho ta rồi, văn võ bá quan đều tranh giành kết thông gia, ngay cả vị lão tiên sinh thân phận tôn quý nhất, danh tiếng lẫy lừng nhất cũng mong mỏi chờ đợi kết thân với ta."

Hắn ta nói: "A Kỳ, nàng có hối hận không?"

Ta nói: "Ta chỉ hối hận vì đã quen biết ngươi. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không gặp lại ngươi nữa."

Hắn cúi người xuống cắn vào cổ ta, cắn xé dữ dội như mãnh thú đang xé xác con mồi.

Ta vốn dĩ chính là con mồi rồi.

"Ta sẽ chọn một nữ nhân gia thế trong sạch nhất để cưới. A Kỳ, Thái tử phi tôn quý, nàng nhìn xem bộ dạng lén lút của nàng bây giờ đi, còn tệ hơn cả thiếp thất, lòng chẳng yên." Hắn nói.

Ta không để ý đến hắn.

Đợi hắn làm loạn đủ rồi, ta liền mặc lại y phục .

Sau đó có người mời ta đến trước mặt Lưu Nghĩa Sơn.

Người có thể dựa vào sức của một mình mà làm đến chức vị Đại tướng quân, đều không phải người đơn giản.

Tuy nhiên, giao dịch giữa chúng ta lại rất đơn giản.

Ta sẽ nhường lại tất cả, chỉ cần ông ta bảo vệ cả Thẩm gia bình an.

Tuyết rơi dày hơn nhiều rồi. Ta dừng bước chân, nhìn bông tuyết bám trên tóc mai.

Nghe nói hai người yêu nhau tắm trong tuyết, chính là cùng nhau bạc đầu. 

Thế nhưng trong gió tuyết lớn như thế này, không có ai có thể cùng ta bạc đầu nữa rồi.

Ký ức dần dần trở nên rõ ràng, rất nhiều ký ức xa xôi như kiếp trước dần dần hiện lên.

Ta tăng nhanh bước chân chạy về cung điện. 

Người bưng thuốc đã chờ sẵn rồi, hắn quay người lại, ta kinh ngạc, là Giang Dương.

Ta làm như không có việc gì cười nói: "Cuối cùng cũng là bát cuối cùng rồi."

Giang Dương nhíu mày, hơi khó chịu nói: "Nương nương đang nói lời hồ đồ gì vậy? Khoảng thời gian này thân thể đều chưa được điều dưỡng cho tốt, ngày mai còn nữa đấy."

"Xin lỗi." Ta bưng bát thuốc nhìn hắn rồi nói.

Giang Dương sững sờ, hình như đã nghĩ đến điều gì đó, giơ tay lên định giật lấy bát thuốc của ta, nhưng ta đã bưng lên uống cạn một hơi rồi.

Nước thuốc vào cổ họng có chút đắng, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là lần cuối cùng, ta liền vui vẻ hơn nhiều.

“Giang Dương, ta không chăm sóc được A Trác nữa rồi. Xin huynh đừng nói cho hắn biết, tất cả mọi chuyện ở đây." 

Ta ngoan ngoãn lên giường nằm xuống, mỉm cười nhìn Giang Dương: "Xin lỗi, không ngờ lại kéo huynh vào chuyện này. Nhưng huynh đừng áy náy. Ta rất vui vẻ, đã rất lâu rồi không vui vẻ như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK