• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ney

Tôn Xuyên thật sự sửng sốt một khoảng thời gian rất lâu.

Rất nhiều hình ảnh vụt qua trong đầu, từ thuở mới gặp đến cảnh tượng vừa mới xảy ra bắt đầu tự động tự phát hồi tưởng lại. Tôn Xuyên đột nhiên biết tại sao gần đây Nhâm Kiệt lại thường xuyên hẹn mình ra ngoài ăn cơm rồi.

Một thứ cảm giác hư vinh hoàn toàn không thể kiểm soát nảy sinh từ đáy lòng y đạt được sự thỏa thuê tột bậc. Tôn Xuyên vừa hơi buồn cười lại vừa cảm thấy mình thực sự nên nín xuống thì hơn, vẻ mặt y nhăn nhó một lúc mới chấn chỉnh lại tốt tâm trạng: “Bắt đầu từ lúc nào thế?”

Tính ra hai người quen nhau cũng đã mấy tháng trời, ngẫm tỉ mỉ lại một chút, trừ hơn một tháng gần đây thì thật ra quan hệ giữa y và Nhâm Kiệt vẫn luôn chỉ là trạng thái bạn bè bình thường.

Y thật sự không cảm giác được gì.

Nếu không thì từ lâu lúc còn chưa chia tay Cố Băng, y cũng đã sẽ bắt đầu suy xét xử lý quan hệ của hai người rồi.

Nhâm Kiệt cười cười: “Vấn đề này quan trọng lắm à?”

“Đơn giản là tò mò thôi.”

“Chịu không trả lời được em, thiện cảm thì vẫn luôn có thiện cảm đó mà thật sự phải nói chắc đại khái một tháng trước.”

Lúc lần thứ nhất có ý kích động anh đã nhịn, cho mình cũng như cho đối phương thời gian một tháng. Nhâm Kiệt cảm thấy thời gian này là đủ để ngăn mình nóng đầu lên làm một số quyết định chẳng lý trí.

Nhìn thái độ của Tôn Xuyên đối với Cố Băng, anh không có cách nào tự huyễn hoặc bản thân dối lừa người khác mà bảo rằng mình không có cảm giác gì hết. Nhưng tình cảm này rốt cuộc là trên mức tình bạn, là tán thưởng là yêu mến hay là đồng cảm, anh vẫn không thể xác định được.

Cho nên tha lôi đối phương ra ngoài chơi, leo núi, đạp xe, gần như đã làm đủ mọi chuyện.

Đến lần thứ hai khi anh nảy sinh ý nghĩ muốn ở bên đôi phương, anh đã quả quyết sắp xếp bữa cơm này.

Tôn Xuyên hơi hắng giọng: “Trông anh giống như có dự mưu trước vậy ấy.”

Chẳng trách vừa nãy lúc Tôn Xuyên đi tới đã cảm thấy ngay Nhâm Kiệt hôm nay có gì đó khang khác. Hiển nhiên là người này đã hoàn toàn phô hiện mặt cuốn hút nhất của mình rõ ràng ra.

Bị vạch trần nhưng biểu hiện của Nhâm Kiệt trái lại lại thản nhiên: “Bất kể ai tỏ tình thì đều có dự mưu cả thôi.”

Chẳng ai là sẽ ôm ý nghĩ bị đối phương cự tuyệt mà mở lời ngỏ ý cả, cho dù có tiêu cực với tự ti thế nào nữa, kỳ thật trong nháy mắt nói ra miệng, họ vẫn hi vọng đối phương có thể cho mình một câu trả lời chấp thuận.

Không biết có phải do chủ quan hay không, bởi vì lời của Nhâm Kiệt, mà Tôn Xuyên cảm thấy ánh đèn của nhà hàng thành một thứ bầu không khí gần như mê hoặc. Y cảm thấy ánh đèn hôm nay rất dịu dàng, trang trí cũng rất nhẹ nhàng, bữa ăn rất nhẹ nhàng, và người đàn ông trước mặt cũng quá đỗi dịu dàng.

Tôn Xuyên se sẽ thở dài, y nghiêng người qua kéo Nhâm Kiệt tiếp tục nụ hôn vừa nãy.

So với cái tiếp xúc ngắn ngủi kia, nó càng thêm sâu sắc, cũng càng chuyên chú hơn nữa.

Hai người quen nhau thời gian lâu như vậy, hành động thân mật như vậy vào lần đầu tiên lại không hề có sự gượng gạo hay ngăn cách. Thật giống như đã luyện tập mấy trăm ngàn lần, tiết tấu mọi chỗ cũng điều phối rất nhịp nhàng.

Nụ hôn kết thúc, Tôn Xuyên nhìn đôi mắt Nhâm Kiệt, mọi thứ bừng mở trong đáy mắt đều mang theo ý cười nhu mì nhỏ vụn: “Em thực sự không tìm được lý do từ chối anh…”

Ánh sáng mơ màng bao trùm kín đáo lấy hai người trong một góc không người để ý.

Mà phần mập mờ vốn nên độc hưởng này quả thật cũng không cần bất kỳ người nào tới san sẻ.

Bất kể là làm ông chủ hay là làm người yêu, Tôn Xuyên tự đánh giá bản thân cơ bản toàn trên tám điểm. Y rất chung thủy, biết trước biết sau, làm việc quyết đoán không hành động theo cảm tính, không thích đa nghi, cũng sẽ càng không chơi bời gian manh hay “hành hạ” người khác. Thái độ trong tình cảm vĩnh viễn là ta không phụ người thì cũng không bị người phụ[1], mọi người đôi bên tình nguyện, chỉ cần đối xử chân thành với nhau là tốt rồi.

[1] Phụ: Ở đây là phụ bạc.

Nhâm Kiệt nói đối với y thật ra vẫn luôn có sự quý mến, Tôn Xuyên cảm thấy kỳ thực mình cũng thế.

Quan hệ bạn bè chuyển thành tình nhân, song mọi sự phát triển cũng chẳng lúng túng như trong mường tượng.

Mỗi sáng y sẽ dành thời gian gọi điện thoại hỏi Nhâm Kiệt buổi tối có tăng ca hay không, nếu như thời gian thích hợp, buổi trưa trực tiếp làm anh đến thẳng nhà hàng mình ăn cơm luôn. Cái này chính là lợi ích của làm ông chủ kinh doanh ăn uống, ăn cơm không cần chọn địa điểm làm mất thời gian, món ăn của đầu bếp có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cuối cùng quan trọng chỉ là ăn cơm với ai mà thôi.

Có lần Nhâm Kiệt ghẹo y mượn việc công làm việc tư như thế không sợ bị người ta thấy rồi xảy ra vấn đề gì sao, phản ứng của Tôn Xuyên là cười to một tiếng: “Em là ông chủ thì em sợ ai?”

Có lẽ bởi hai người cũng đã qua độ tuổi cảm xúc mãnh liệt và tràn trề, với cũng đều không phải loại người thích đà đưa chơi bời. So với hình thức giữa Tôn Xuyên với Cố Băng lúc trước, hiển nhiên y và Nhâm Kiệt càng bình thản hơn, song cũng càng thêm ấm áp. Buổi tối tan làm thì cùng đi xem phim, có lúc nếu công việc của Nhâm Kiệt nhiều nhiều thì sẽ ngủ lại ở nhà Tôn Xuyên.

Đương nhiên, điểm này Tôn Xuyên mong cũng còn chẳng được.

Vấn đề vị trí cụ thể lúc lên giường thì hai người chưa từng bàn bạc chính thức, thông thường đều là xem bầu không khí để quyết định. Gặp lúc Nhâm Kiệt mệt mỏi hơn là Tôn Xuyên sẽ cực kỳ có hứng, đổi lại nếu Nhâm Kiệt chủ động hơn, Tôn Xuyên cũng thành thật phối hợp ngoan ngoãn nằm ngửa.

Nhâm Kiệt thích ở thời khắc động tình nhất kêu tên Tôn Xuyên, mà Tôn Xuyên thì thích nhất vào lúc động tình được nghe Nhâm Kiệt gọi tên mình. Kiểu giọng kêu nào y cũng thích.

Người đầu tiên biết quan hệ của hai người là Sở Hàm. Đương nhiên hôm đó thật sự là bất ngờ.

Cậu ta tới cửa rạp chiếu phim mua vé thì đụng mặt với Tôn Xuyên cũng mua vé thế, hai người chuyện trò một lúc từng người mua xong liền đi. Nhưng đều quên sự thật rằng hai người họ xếp hàng đồng thời với nhau, vị trí vừa hay là sát bên.

Kết quả lúc chính thức coi phim, người ngồi bên cạnh Nhâm Kiệt với Tôn Xuyên chính là Sở Hàm với bạn của cậu ta.

Đấy là một bộ phim tình cảm yêu đương.

Ngồi bên cạnh Sở Hàm là cô người mẫu mà cậu ta mới theo đuổi được. Tình huống như thế, cho dù Nhâm Kiệt phủ định thì y theo tính cách của Sở Hàm cũng sẽ tuyệt đối không tin tưởng.

Không chắc còn sẽ tự ra sức tưởng tượng đâu đẩu đầu đâu ấy. Vì vậy sau đó sau khi Nhâm Kiệt bị Sở Hàm kéo đến quán bar, thì anh đơn giản và thẳng thắn thoải mái gật gật đầu: “Ừ, tụi tao là lover.”

Tôn Xuyên ở bên cạnh chỉ cười, không chêm lời. Nếu không có gì bất ngờ thì tin tức này lập tức sẽ lan truyền ra bằng tốc độ chóng mặt. Sở Hàm gọi hết thảy bạn bè của Nhâm Kiệt tới, ngay cả người sản xuất nhạc anh tài thần bí ẩn dật cũng bị cậu ta bắt tới.

Vẻn vẹn nửa giờ, Tôn Xuyên và Nhâm Kiệt cũng đã bị mấy gã đàn ông hứng khởi bừng bừng bao vây.

“Thành thật khai báo đi, rốt cuộc hai ngươi đã bên nhau bao lâu rồi?” Có thể hỏi ra câu thế này, ngoại trừ Sở Hàm ra thì còn ai trông khoai đất này nữa.

Nhâm Kiệt hắng giọng: “Chắc mấy tháng.”

“Hẳn mấy tháng rồi!?” Sở Hàm không thể tin được cất cao giọng, dẫn đến bị Lý Chu Dương bên cạnh nện thụp cho cái.

Chẳng qua Lý Chu Dương, người nện xong, cũng không khỏi có chút hiếu kì: “Là vào sau hôm ấy hở…?”

Gã biết chuyện Nhâm Kiệt tỏ tình, cũng đã đoán được kết quả cuối cùng. Chỉ có điều nhìn hai người kia sóng vai đứng trước mặt mình như thế, vẫn cảm giác có tý chút không chân thực.

Nhâm Kiệt gật gật song không nói thẳng. Bên cạnh Sở Hàm thấy giữa hai người có vấn đề, thế là lập tức phải nằng nặc hỏi kết quả cho bằng được.

Song chẳng ai để ý đến Sở Hàm. Chỉ có Tôn Xuyên là trông cậu ta thương thương rót cho chén rượu.

Sở Hàm với Lý Chu Dương y đều đã gặp, cũng không tính xa lạ. Người duy nhất chưa gặp bao giờ là người đàn ông tới sau cùng, nghe Sở Hàm xưng hô với hắn thì tên hắn là Eric, còn tên tiếng Trung rất độc đáo, là Ngải Chủ Lực.

Dáng vẻ không quá giống người Trung Quốc chính tông, chắc có lẽ là con lai.

Có điều đối phương cất tiếng lại mang thuần vị tiếng quốc ngữ, hắn nhìn Tôn Xuyên một cách dạt dào hứng thú hồi lâu, sau đó quay đầu nhướng mày với Nhâm Kiệt: “Ánh mắt khá đấy.”

“Cảm ơn.” Câu này là Tôn Xuyên nói.

Hắn nâng ly rượu lên uống một hớp, đáy mắt không ngăn được sự tự tin và phóng khoáng toát ra.

Theo quan niệm của Tôn Xuyên, bạn bè của Nhâm Kiệt đương nhiên cũng là bạn bè của mình luôn. Mấy người đùa trêu hợp cạ quá đến tận nửa đêm, lúc tàn bữa thì Sở Hàm cũng đã say.

Vốn dĩ trách nhiệm đưa người về đều là của Lý Chu Dương, nhưng mà mấy người họ mới ra khỏi quán bar đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao đậu ngang đường, cách một con đường hô tên Lý Chu Dương lên.

Đám Nhâm Kiệt quay đầu sang trông thấy là Thạch Khai Minh.

Vì vậy cái con kỳ đà cản mũi Sở Hàm này chẳng có chỗ tác quái, cuối cùng chỉ có thể là Ngải Chủ Lực không trâu bắt hắn đi cày.

Đỡ người đàn ông người toàn mùi rượu, nhà sản xuất nhạc vẫn luôn duy trì tao nhã phong độ giờ vẻ mặt đầy chê ghét: “Lần tới tụ tập có người này thì đừng nên gọi tôi nhé.”

Nói xong ném người vào chỗ ngồi phía sau xe, rồi ngồi vào ghế lái một cách khiên cưỡng khó chịu.

Nhâm Kiệt ở bên cạnh cười nhìn theo Ngải Chủ Lực lái xe rời khỏi. Mãi đến khi mọi người đi hết, hai tay anh cắm trong túi quay đầu lại liếc nhìn Tôn Xuyên: “Bữa nay là em cố ý à?”

Phát triển đến nước này, bảo trùng hợp ai tin?

Song Tôn Xuyên chỉ nhướng cao mày bỏ điếu thuốc nãy giờ cứ cắn trong miệng xuống, nghiêng người dùng góc độ người khác khó bề phát giác quẹt môi qua Nhâm Kiệt, sau đó đứng thẳng cười híp mắt để lộ răng trắng.

“Anh có thể coi cái này là dự mưu.”

Không thấy được gia trưởng thì y cũng phải gặp thân hữu.

Tôn Xuyên không kìm được lại cúi đầu hôn Nhâm Kiệt chút xíu, tâm trạng y quả thực khoái chí không gì sánh bằng.

Quyết định nhìn xa trông rộng nhất đời này y đã làm chính là lúc trước sau khi uống say bập vào Nhâm Kiệt. Chuyện này thực sự là báo đáp tốt nhất cho việc bình thường y tích cóp thiện lành mà.

Móa cái chương tình tiết như ngồi tàu lượn hơ hơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK