Lúc Nhâm Kiệt vào nhà hàng của tôn Xuyên, cảm giác vẫn là lạ. Lần đầu tiên hai người gặp mặt bên ngoài bar là tình cờ, không ngờ lần thứ hai lại có tình cảnh như vậy.
Khi ấy Tôn Xuyên đang trao đổi việc gì đó với nhân viên, nhìn thấy anh thì lập tức bỏ ngỏ công chuyện, gọi: “A Kiệt!”
Người được gọi thì gật đầu cười cười.
Anh tìm bừa một chỗ gần trong góc rồi ngồi xuống, nhân viên rất lanh ý bưng lên hai ly đồ uống.
“Rượu hay là…?” Ngoài sô-đa ra Tôn Xuyên chưa từng thấy Nhâm Kiệt uống thứ khác bao giờ.
Nhâm Kiệt khoát khoát tay: “Tôi không uống trong thời gian làm việc.” Không phải lúc cần xã giao, ít nhất trong thời gian làm việc anh sẽ không dính vào rượu.
Tôn Xuyên gật đầu, bảo người đổi một ly sô-đa. Y nhìn dáng dấp đóng bộ âu phục tinh anh của Nhâm Kiệt, sau một lúc quan sát thì cười khẽ đẩy mắt kính, hơi xấu hổ ho khan một tiếng. Bởi vì ho quá sức, người đàn ông đối diện y ngẩng lên: “Sao vậy?”
“Nhìn dáng vẻ bình thường của anh cảm giác thật sự rất khác biệt.” Không có cái kiểu trạng thái lười biếng sống thật bản thân trong quán rượu ấy, một Nhâm Kiệt dày dạn lên lại có một loại hấp dẫn khó bề miêu tả.
Lời của Tôn Xuyên khiến cho Nhâm Kiệt cong môi, song lại không tiếp lời. Khen ngợi thì trước giờ anh cũng nghe nhiều rồi, nhưng mỗi lần Tôn Xuyên nói ra, bao giờ cũng làm cho người ta cảm thấy đặc biệt chân thành.
Đại khái cảm thấy lời mình nói có hơi đường đột, ông chủ nhà hàng lặng im một hồi rồi gượng chuyển đề tài: “Anh đã từng tới đây rồi sao?”
“Từng tới rồi.” Nhâm Kiệt gật gật đầu: “Thật sự là một chỗ rất được.” Hiện giờ giới chủ chịu bỏ công bỏ sức xử lý mặt tiền nhà hàng và phối hợp sắc thái các món ăn cũng không nhiều lắm, một chỗ có thành ý hay không, bất kỳ khách hàng nào cũng đều có thể tự mình cảm nhận được. Nếu anh đã bỏ ra, ắt sẽ thu lại phần nào báo đáp tương ứng.
Tôn Xuyên khó tránh khỏi đắc ý khẽ nhướng mày: “Thích thì tới thường xuyên nhé.”
Nhâm Kiệt cười cười lắc đầu: “Chỗ anh quá khó đặt.” Đặt trước ba ngày gọi điện thoại hẹn trước còn cố sức, lần trước anh và bọn Sở Hàm tới còn phải nhờ quan hệ một người bạn “lánh đời” của Sở Hàm mới giải quyết ngay được.
Loại tâng bốc điệu nghệ này đương nhiên sẽ khiến tâm trạng bất kỳ một ông chủ nào cũng phải phấn khởi. Tôn Xuyên trực tiếp lấy điện thoại Nhâm Kiệt để trên bàn gọi vào một dãy số, sau khi bản nhạc vang lên tắt rồi thì chuyển cho anh: “Lần sau tìm thẳng tôi đặt đi, giữ chỗ riêng cho anh.”
*Truyện được viết năm 2011, hồi đó điện thoại ít có cài mật khẩu hay vân tay gì gì đó lắm =))) Nên tình tiết này hợp lý.
Nói xong y lấy điện thoại ra giơ về phía Nhâm Kiệt cười cười.
Không biết tại sao, cho dù là ở tình huống như vậy, bầu không khí nói chuyện với hai người vẫn rất thoải mái. Có lẽ bởi vốn lúc Nhâm Kiệt thấy Tôn Xuyên là lúc y chật vật nhất, bỏ đi những chỗ giả tạo duy trì hình tượng ấy, lời nói buông ra tự nhiên như vậy khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.
Nhâm Kiệt lưu số điện thoại xong nhấp một ngụm sô-đa, vui vẻ nhận lấy cái thu hoạch bất ngờ này. Dù sao anh vốn cũng không phải loại người kiểu cách.
Hai người trò chuyên bâng quơ mấy câu, cuối cùng vẫn vòng tới chính sự. Dĩ nhiên lúc trước Tôn Xuyên có suy xét qua việc Nhâm Kiệt nói trên điện thoại, y mở lời hỏi kỹ mấy vấn đề, sau khi suy xét rất nhiều điều kiện xong thì vẫn đồng ý.
Sau khi y gật đầu, Nhâm Kiệt trầm mặc rất lâu, nhất thời chẳng phân biệt được rốt cuộc ý định ban đầu của mình là muốn Tôn Xuyên từ chối hay là đồng ý nữa.
Dường như nhận ra được sự do dự của anh, Tôn Xuyên nhướn mày: “Sao vậy, còn vấn đề gì à?”
Y không mấy khi gặp Nhâm Kiệt lưỡng lự như vậy. Đối phương ngừng một chút, sau đó chăm chú nhìn y: “Nếu như anh không muốn, thật ra có thể từ chối tôi cũng được.”
“Hả?” Tôn Xuyên có chút bất ngờ: “Anh không muốn là tôi đồng ý à?”
Người mở miệng là Nhâm Kiệt, nhưng dường như thái độ của anh vẫn luôn chưa tỏ bày ra hết.
“Tôi không hy vọng anh đồng ý chuyện này vì tình nghĩa.” Hoặc là nói, Nhâm Kiệt không hy vọng quan hệ giữa hai người có dính líu đến nợ nần nghĩa tình một cách tầm thường như vậy.
Tôn Xuyên nghe vậy chợt vui vẻ: “Tôi coi anh là bạn nên mới đồng ý bàn chuyện với anh đấy.” Y nói xong nháy mắt mấy cái: “Ban đầu tôi có thể gây dựng nhà hàng là dựa vào bạn bè, cho nên chỉ cần là chuyện của bạn thì tôi đều dễ bàn lắm.”
Dẫu sao mọi người đều là người làm ăn, chuyện lỗ vốn thì sẽ chẳng ai làm cả. Song có một số việc về lâu về dài, vào tình huống cụ thể Tôn Xuyên sẽ phân tích tình huống chi tiết rồi mới ra quyết định.
Nhâm Kiệt có hơi mất tự nhiên, anh khẽ gật đầu: “Là tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Thứ kỹ năng mà bình thường anh dùng để tung hoành ngang dọc khi xã giao, không hiểu sao lại không muốn lấy ra để xử sự mối quan hệ giữa bản thân và Tôn Xuyên. Đại khái chắc do hai người bắt gặp quá sức đơn thuần, đến nỗi anh không muốn bị bất cứ điều gì thôi thúc phức tạp hóa.
Tôn Xuyên nhìn dáng vẻ của anh, chẳng qua chỉ cười một tiếng, không tiếp lời.
Đến ngày phải tiếp đãi chính thức, Tôn Xuyên đúng là rất nể mặt Nhâm Kiệt. Cho dù là các sếp lớn hay là khách hàng được tiếp đãi hôm đó đều khen không ngớt miệng. Ngay cả lão cấp trên thường ngày gây khó bằng đủ đường cho anh hiếm thấy cũng nói mấy câu tiếng người.
Nhất thời, địa vị anh trong ngành vô hình trung cũng trở nên vi diệu khá nhiều. Mấy ngày sau, Sở Hàm tìm dịp rảnh kéo anh đến chỗ cầu thang: “Tao nghe nói mày sắp được điều động vị trí ngay đấy.”
“Mày lại hóng hớt tin vịt đó của ai thế?” Không phải chỉ đám bà tám mới thích nghe ngóng những chuyện này, nếu không có chuyện gần như chắc cú, thì xưa nay Nhâm Kiệt đều không mấy quan tâm.
Đã sớm quen với cái luận điệu này của anh, Sở Hàm có phần bất mãn trợn mắt nhìn anh: “Tao lấy tư cách là anh em tốt mới thông báo cho mày một chút, chuyện lần này mày làm ngon như vậy, ‘ở trên’ đều đang bảo các sếp chuẩn bị điều động mày, mày tự tính đi.”
Nói xong, để tránh thu hút sự chú ý của người khác, Sở Hàm vội vã quay lưng chạy mất dạng.
Lúc Nhâm Kiệt quay về phòng làm việc, thần sắc vẫn như bình thường, chuyện cấp trên giao anh vẫn cứ làm tận lực, thái độ đồng nghiệp có chút thay đổi, anh cũng hoàn toàn không phát hiện. Sau đó, không được đến mấy ngày, anh bị cấp trên gọi đến phòng làm việc nói chuyện.
Điều hiếm hoi là lần này không phải bảo anh đi dọn rắc rối hay là kiếm dăm ba việc ấm ớ hành anh chơi, mà là nói một cách chân thành tha thiết một đống vấn đề, tình hình công việc anh đang làm, sau đó uyển chuyển, hy vọng anh nhận cương vị mới, vẫn có thể tiếp tục phát huy, tỏa sáng.
Thái độ Nhâm Kiệt lúc đó vẫn rất dửng dưng: “Lãnh đạo à, tôi không hiểu gì lắm.” Anh vẫn quen gọi cấp trên là lãnh đạo. Bởi vì đối phương rất khoái cái cảm giác hư vinh làm cán bộ cao ngạo khinh thường người khác.
Người đàn ông vẻ đầy cay nghiệt cười cợt dối trá: “Thì là vậy, bởi vì bình thường cậu biểu hiện rất xuất sắc, tôi lại luôn để cử cậu với sếp lớn, mấy ngày nay đang thảo luận chuyện thăng chức cho cậu, thông báo nhân sự chính thức chắc hẳn tới tay cậu ngay đấy. Tôi chỉ muốn chúc mừng cậu trước một chút, sau này mọi người còn có cơ hội hợp tác.”
Chúc mừng? Trong lòng Nhâm Kiệt thầm cảm thấy buồn cười khủng khiếp. Biểu cảm trên khuôn mặt đằng trước này và lời nói thật khác nhau một trời một vực, nếu không phải chỗ này không phù hợp lắm, anh quả thật muốn chụp một nháy up lên Weibo để triển lãm.
Nhìn kiểu gì cũng là thứ oán độc hận không thể đá phắt anh ra khỏi công ty.
Nhâm Kiệt cũng vờ vịt bày tỏ chút lòng biết ơn với sự “đề cử” giả dối bất tồn tại đó, sau khi hùa theo khách sáo vài câu, ra khỏi phòng làm việc.
Lúc đi ra, vẻ mặt mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt với Nhâm Kiệt đầy ý hỏi han nhìn anh. Nhâm Kiệt châm thuốc cười gật đầu một cái, trong nháy mắt phòng làm việc ầm ĩ tiếng hoan hô đòi khao.
Nghiêng đầu nhìn lướt qua cái luồng bực dọc bất mãn lộ ra từ cửa chớp phòng làm việc sau lưng, Nhâm Kiệt khẽ cười vẻ hơi vi diệu: “Được, địa điểm tùy mọi người đặt.”