“Tao từ chức là vì ầm ĩ đến nước này coi như tao ở lại, thì sau đó cũng sẽ không có phát triển gì quá lớn. Thay vì để người khác nắm lấy nhược điểm chế nhạo, không bằng tao rời đi còn được một cái yên tĩnh. Dẫu sao vốn tao cũng không định làm ở công ty này đến chết già, “thuận nước đẩy thuyền” mà thôi.”
So với bạn thân trước mặt tức đến nổ phổi, thái độ Nhâm Kiệt thật sự là bình thản quá nhiều. Anh hút một hơi thuốc lá, vẻ mặt trông toàn sắc ung dung.
“Thuận nước đẩy thuyền?” Sở Hàm nhướng cao lông mày: “Rốt cuộc mày sẩy chân còn cứ chày cối mạnh miệng à hay là thật sự có kế hoạch? Nhâm Kiệt, mày đừng ngu đến phí hoài nỗ lực nửa cuộc đời vì Tôn Xuyên, chẳng đáng giá tẹo nào!”
Chưa cần nói hai người họ chỉ là mối quan hệ người yêu, cho dù là vợ chồng người ta kết hôn công chứng cũng không mấy kẻ thiếu suy nghĩ như thế. Mới vừa lên chức không bao lâu, cái ghế cũng chưa ngồi nóng đã muốn từ chức ngay. Điều này phải người nào mới làm được chuyện như vầy chứ?
Nói lý với Sở Hàm không thông, Nhâm Kiệt lắc lắc đầu thở dài: “Tao mạnh miệng cho mày xem chả có tý nghĩa lý gì, mày không thể nghe người ta nói hết lời à?”
Anh hút một hơi thuốc lá nhìn Sở Hàm: “Chuyện Tôn Xuyên tao quản chắc rồi, cho nên trong lòng tao thật ra có cân nhắc công ty sẽ truy cứu. Chỉ cái là lần gặp mặt hôm nay này cũng không phải để cảnh cáo hoặc hỏi tao, mà là trực tiếp định tội tao rồi Sở Hàm ạ…” Những tài liệu trên bàn đó lẽ nào là hồ sơ của anh à? Cho dù anh chẳng liếc xem cái nào nhưng trong lòng cũng biết tỏng.
“Tao vào công ty này thứ nhất là bởi lúc trước điều kiện thích hợp, lại nữa cũng là vì rèn luyện mình một chút. Giả sử như rời khỏi chỗ này rồi, tao nghĩ tao cũng sẽ chẳng chết đói ngoài kia, mày đừng coi thường tao như thế chứ?”
Trời cao biển rộng, xưa nay Nhâm Kiệt chưa từng định làm việc ở trong một công ty cỡ trung đến tận bạc tóc bao giờ.
Nhâm Kiệt đứng lên cắn thuốc lá vỗ vỗ vai Sở Hàm, anh quay người tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.
Sở Hàm nhìn dáng vẻ này của Nhâm Kiệt, một bụng lời cũng không nói ra được, chỉ có thể ở sau lưng ngây ra nhìn Nhâm Kiệt hồi lâu, sau cùng vứt lại một câu: “Tốt nhất mày nên biết chắc mình suy nghĩ kỹ càng rồi.”
Sau đó cậu ta không buồn nói nữa, rời khỏi văn phòng.
Nhâm Kiệt vừa thu dọn đồ đạc vừa nghe thấy lời của bạn thân xong sau đó cười. Đáy mắt có chút thỏa mãn, cũng có chút bất đắc dĩ.
Vốn tưởng rằng tình bạn với Sở Hàm chỉ là kết bè đảng bên trong công ty, mà có thể phát triển đến thế này, chí ít nói rõ bản thân mình không phải là quá thất bại.
Bất luận người nào đối mặt với sự quan tâm bộc bạch như vậy của người khác, ít nhiều cũng sẽ có chút được an ủi.
Mặc dù Nhâm Kiệt cũng không cảm thấy chán nản, thế nhưng anh vẫn khá là quý trọng phần tình nghĩa này.
Lúc Tôn Xuyên nhận được tin Nhâm Kiệt từ chức, y hãy còn đang ghi hình chương trình tại đài truyền hình.
Lúc đó y cảm giác điện thoại di động rung một chút, nhân lúc thời gian nghỉ ngơi lấy nó ra xem sơ qua. Tin nhắn của Nhâm Kiệt cũng chỉ có một câu nói mà thôi.
“Nghỉ việc rồi, ghi hình xong hãy gọi điện thoại.”
Tôn Xuyên chỉ nhíu mày, rồi lại để điện thoại di động vào trong túi.
Màn phỏng vấn kế đó, trước màn ảnh, y cười một cách hoàn hảo mà khó lòng bắt bẻ.
Chẳng qua lúc kết thúc, y còn chưa đợi được Nhâm Kiệt gọi điện thoại, đã nhận được điện thoại của Sở Hàm trước rồi. Giọng nói bên kia rất nôn nóng, vừa cay độc lại vẻ nhiếc móc nói một tràng dài, đại khái là đầu óc Nhâm Kiệt chập mạch gì gì đó dĩ nhiên đã hành động theo cảm tính mà từ chức rồi. Bây giờ hai người bọn họ là hai con châu chấu trên một cái dây thừng, muốn chết cùng chết muốn chìm cùng chìm, cho nên y nhất định phải gánh lên trách nhiệm liều mạng bò lên, chút đau đớn trong mưa gió tính là gì, lau khô nước mắt không phải sợ, ít nhất mọi người còn có giấc mộng.
Thấy nghe tiếp nữa là Sở Hàm lại sắp bắt đầu “hát”, Tôn Xuyên quyết đoán cúp điện thoại.
Sau đó đứng ở cửa đài truyền hình sững sờ thật lâu.
Tay PR đằng sau mà Nhâm Kiệt mời cho Tôn Xuyên thấy Tôn Xuyên ngây người bất động không dịch, vỗ xuống bờ vai của y: “Có chuyện gì ạ?”
Gã rất ít nhìn thấy Tôn Xuyên ngây người như thế.
Người dàn ông đằng trước quay đầu, hỏi gã một câu: “Hoạt động kế tiếp rất quan trọng sao?”
Tay PR ngơ ngác, lật trở hành trình trên notebook, sau đó cho câu trả lời đúng trọng tâm: “Rất quan trọng.”
Nghe thấy ba chữ này, Tôn Xuyên thu lại tầm mắt, y khẽ gật đầu, nói một tiếng “không có chuyện gì”, rồi trực tiếp đi về phía bãi đậu xe.
Những cơ hội được nhận phỏng vấn này, hầu như đều là Nhâm Kiệt giành được. Cho nên tạm thời đối với Tôn Xuyên mà nói, giải quyết những thứ này mới là quan trọng nhất.
Chờ đến khi kết thúc toàn bộ công việc, đã là hơn mười giờ đêm.
Tôn Xuyên vẫn luôn rất bình tĩnh, lúc ứng xử lão luyện hoàn toàn chẳng giống chính y nói là không giỏi PR với quảng cáo. Tay PR hài lòng báo cáo thành quả một ngày cho y một chút, sau đó xác định hành trình ngày hôm sau, rồi hai người tách ra ai đi đường người nấy.
Phóng một mạch về nhà như bão táp. Y ở dưới lầu gọi cho Nhâm Kiệt một cuộc điện thoại.
“Ở nhà à?”
“Ừ, mới vừa tắm xong.”
“Được, mở cửa.”
Nói xong hai chữ này, Tôn Xuyên cũng đã vào thang máy.
Vì thế lúc Nhâm Kiệt mở cửa, y vừa vặn đến cửa.
Đẩy cửa ra, lập tức trực tiếp đặt người lên tường sau đó đạp phắt lên cánh cửa. Tôn Xuyên hôn đến cả hai người đều có hơi ná thở mới thả Nhâm Kiệt bị tấn công bất ngờ ra, ôm eo đối phương chết sống không chịu thả tay: “Tại sao từ chức?”
Tôn Xuyên thở còn hơi gấp. Ngoài chuyện Cố Băng khi trước ấy, y còn chưa từng để ai thấy lúc mình thất thố như vậy.
Nhâm Kiệt bị giam đè dí lên tường, cằm bị ép nâng lên rất đúng tầm mắt xem kỹ của Tôn Xuyên, anh nhướng lông mày: “Không muốn làm nữa.”
Tôn Xuyên áp sát một chút: “Tại sao không muốn làm nữa?”
“Bị quở trách không phân biệt được công và tư, ông đây khó chịu.”
Nhâm Kiệt đọc được hưng phấn từ trong mắt Tôn Xuyên. Ngoài kích động còn có một số thứ gì đó khác nữa, anh để kệ đối phương dùng sức đè lên người mình. Cảm thấy khoang ngực đã kề cận nhau đến không có mảy may khoảng cách. Tiếng tim đập như thể quấn quýt lấy nhau.
Tôn Xuyên cúi đầu hôn anh mãi lâu, lúc chậm rãi tách ra, giọng điệu dẫn theo tý mong đợi đầu độc: “Vậy rốt cuộc có phải anh không phân biệt được công và tư hay không?”
“Phải.” Nhâm Kiệt thản nhiên cười.
Khóe miệng nhếch lên vẫn tự tại thản nhiên như hằng vẫn thế, thậm chí mang theo một chút đắc chí kiêu ngạo. Nhâm Kiệt hôn lại Tôn Xuyên, trong ken giữa thở dốc khẽ khàng bổ sung nốt nửa câu nói sau: “Cũng bởi vì là phải mà anh mới bằng lòng từ chức…”
Người đàn ông mới vừa tắm xong toàn thân còn đẫm đầy một luồng hương thơm của sữa tắm.
Tôn Xuyên tham lam ôm Nhâm Kiệt, cảm nhận được loại dung hợp ràng buộc lẫn nhau ấy. Tâm trạng kích động có phần vô phương tự kiềm chế.
Nhâm Kiệt giăng ra một cái cạm bẫy được vẽ ký hiệu lên, mà y đã hoàn toàn rơi vào trong, cũng chẳng leo lên được nữa…
Tựa đầu vào bờ vai Nhâm Kiệt, Tôn Xuyên thở dài: “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”
“Anh chưa bao giờ hành động theo cảm tính.”
Nhâm Kiệt không phủ nhận trong nguyên nhân từ chức có Tôn Xuyên, mà cũng không phải toàn bộ đều vì y. Cục diện bây giờ, nếu không phải anh cũng ôm ý nghĩ thí mạng đến cùng, thì phần thắng của Tôn Xuyên chỉ có thể càng thấp hơn. Song chuyện này không chỉ là một lần gặp ải khó của Tôn Xuyên, mà nó cũng là một cơ hội của anh.
Làm quản lý PR nhiều năm như vậy, bây giờ dùng hết tất cả vốn liếng ra, nếu như có thể giúp đỡ Tôn Xuyên xoay chuyển ván này, vậy trời đất bao la, còn cái gì là anh phải sợ nữa nhỉ?
Nhâm Kiệt tự tin ôm sau gáy Tôn Xuyên, anh vuốt ve tới lui sống lưng người đàn ông mang tính trấn an: “Yên tâm đi Tôn Xuyên…”
Sự việc nhất định sẽ có khả năng chuyển biết tốt.
Ít nhất hai người họ đều có dũng khí đối mặt thẳng với kết quả.
.