• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn bữa cơm đấy khá là im lặng.

Sự hiện diện của bố Tôn Xuyên khiến nhiệt độ trong phòng luôn ở giá trị âm, có mấy lần Tôn Xuyên mở miệng rồi, nhưng cuối cùng lại vẫn chào thua dưới áp lực mà bố mình cố tình tạo ra.

Ăn xong Nhâm Kiệt với Tôn Xuyên đi vào bếp thu dọn, bố y đã ra ngoài đi bộ tiêu cơm rồi.

Lúc hai người rửa bát, Nhâm Kiệt nhìn Tôn Xuyên vừa bất đắc dĩ vừa đùa một câu: “Hai bố con em chẳng giống nhau miếng nào.”

Thật khó tưởng tượng được người bố nghiêm khắc như thế làm sao có thể dạy dỗ ra đứa con như Tôn Xuyên được.

Tôn Xuyên cười gượng: “Anh không phải người đầu tiên nói như vậy đâu.”

Tuy nói y chủ động muốn về, nhưng cả dọc đường áp lực của y đều có vẻ lớn hơn Nhâm Kiệt. Bây giờ sóng vai cùng rửa bát với nhau, nói vu vơ vài câu xong cũng lặng im chẳng nói gì.

Áp lực ngày thứ nhất cuối cùng kết thúc vào lúc hai người quay lại phòng ngủ. Có điều không biết là ý của mẹ Tôn Xuyên hay của bố y, mà lại chuẩn bị hai căn phòng cho hai người.

Nhâm Kiệt vừa vào phòng đã nhận được ngay điện thoại của Tôn Xuyên: “Làm sao bây giờ, chả quen cuộc sống ly thân…”

Giọng nói vẻ đáng thương cực kỳ.

Nhâm Kiệt không nhịn được cười: “Đây là nhà em, có cách nào khả thi chứ?”

“Trèo cửa sổ?”

“Tầng 18 ư? Em leo đi anh đón em.”

Nghe ngữ khí Nhâm Kiệt cũng bình thường, Tôn Xuyên ở bên kia rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lâu sau cuối cùng không kìm được hỏi một câu: “Về nhà với em có thấy hối hận không?”

Việc phải kiên trì đến cùng ấy mà, bất cứ khi nào bắt tay vào thực hiện cũng sẽ không quá thoải mái.

Đầu bên kia điện thoại cũng không trả lời ngay lập tức, qua một hồi lâu, Nhâm Kiệt mới trầm giọng một cách hiếm thấy mà trả lời y: “Tôn Xuyên, em có biết bao lâu rồi anh chưa được ăn bữa cơm gia đình kiểu này không?”

Người chưa từng đánh mất nó, sẽ không lĩnh ngộ được sự cố chấp quái dị này của anh đâu.

Mặc dù đây là người nhà Tôn Xuyên, mặc dù ăn bữa cơm này cũng không thể gọi là vui thú, nhưng anh vẫn rất biết ơn cơ hội hiếm có này.

Nhâm Kiệt vẫn cho là mình đã thông thấu rồi, nhưng ở quán cà phê sau khi Tôn Xuyên nói ra những lời đó, anh mới cảm thấy thật ra mình chỉ tự lừa dối bản thân mình và người xung quanh thôi.

Mãi mãi cũng không có ngày quen được với chuyện như vậy đâu.

Tôn Xuyên nghe lời này, chầm chậm ngồi lên giường, dựa lưng vào vách tường song lại có cảm giác như dựa vào Nhâm Kiệt.

Trở về đối mặt, nói thì dễ, mà thực chất là vẫn cần được ủng hộ giúp sức.

Kỳ thật Tôn Xuyên rất cảm động trước sự im lặng hôm nay của Nhâm Kiệt. Anh biết rõ tình hình trong nhà, song từ đầu chí cuối không mở miệng quá nhiều. Thứ cảm giác chỉ là bầu bạn đi cùng này khiến y an tâm một cách vi diệu.

Chí ít tình hình trong nhà và cục diện trước mắt, còn nằm trong tầm kiểm soát của Tôn Xuyên. Tuy tạm thời không có cách nào giải quyết, song cũng không đến mức gay go.

Có lẽ đây vẫn luôn là điểm dịu dàng nhất của Nhâm Kiệt.

Anh mãi mãi sẽ không dùng góc độ của mình mà can thiệp vào bất cứ chuyện gì của người bên cạnh. Cho dù anh không ủng hộ, thì tối đa là im lặng bàng quan.

Cuộc gọi này kéo dài đến nửa đêm về sáng, lúc tắt máy, chân trời đã hơi hửng trắng rồi.

Nhâm Kiệt không ngủ được, bèn đứng trên ban công hút thuốc, nhìn đường phố cao ốc phía xa, ánh mắt có chút mông lung.

Lúc nghe thấy sát vách có tiếng vang, anh liếc mắt nhìn một cách hoàn toàn bản năng.

Không nghĩ là bố của Tôn Xuyên.

Đã có chớp mắt Nhâm Kiệt muốn lập tức đi lùi về trong phòng.

Quá nhiều năm rồi anh chưa từng có tâm trạng kiểu kiểu chột dạ như thế này, anh dập điều thuốc trong tay, ì mặt bất chấp gọi một câu: “Chú ạ.”

Vốn tưởng mình nhất định bị lơ đẹp, không ngờ đối phương vậy mà lại khẽ gật đầu, trả lời anh một câu “ừ” không mấy nhiệt tình.

Hai ngày về ở nhà, đây có lẽ là câu nói thứ ba mà Nhâm Kiệt được nghe.

Anh ngài ngại, đứng yên trên ban công chờ cũng không được mà lui về cũng không phải, ngay khi hai bên gần như chẳng có gì để nói thì bố Tôn Xuyên đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Cậu tên là Nhâm Kiệt hử?”

“Vâng.”

Nhâm Kiệt khẽ gật đầu.

“Lúc trước Tôn Xuyên xảy ra chuyện, cậu chính là người giúp nó đúng không?”

Bố Tôn Xuyên châm điếu thuốc, giọng thoải mái dựa vào cạnh ban công, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc. Nhâm Kiệt sửng sốt giây lát, rồi lại gật đầu nữa.

Kế tiếp, tiếp tục một sự lặng im khuếch tán.

Mãi đến khi bốTôn Xuyên hút hết nửa điếu thuốc rồi, mới phá vỡ im lặng tiếp: “Cậu vốn dĩ… hay là…?”

Người nhà họ Tôn toàn thích hỏi một nửa, Nhâm Kiệt ngẩng đầu lên nhìn người bậc trên đối diện một cái, vẫn thành thật gật đầu: “Vốn dĩ ạ.”

Lồng tiếng bản đùa một chút:))) Bố: Cậu gay sẵn rồi hay là sao (hay là gặp thằng nhà tôi mới cong =))? Nhâm Kiệt: Dạ cháu gay từ bé ạ.

Sau đó chẳng còn tiếng gì nữa.

Mãi đến khi tiếng mẹ Tôn Xuyên vọng từ bên trong ra gọi bọn họ ăn cơm, cũng không ai nói thêm một câu.

Lúc ăn sáng, mẹ Tôn Xuyên bảo rằng nhà cần phải sắm cái tủ quần áo. Tủ cũ vẫn dùng trong phòng ngủ chính của bọn họ hơi có vấn đề, cánh cửa cứ đong đưa mãi, e là sớm muộn gì cũng rơi.

Cuối cùng công việc “cao cả” này đương nhiên do Nhâm Kiệt cùng Tôn Xuyên đảm nhận, hai người nói là ăn xong còn phải tới đại siêu thị đồ nội thất xem thử, vừa hay trước Nhâm Kiệt làm về phương diện này, cũng biết hàng.

Lúc đó mẹ Tôn Xuyên hỏi đệm tiếp một câu: “Thế rốt cuộc A Kiệt làm gì?”

Xưng hô đã từ “cháu” biến thành “A Kiệt” rồi.

Tôn Xuyên thật bất ngờ nhìn Nhâm Kiệt, anh không tỏ vẻ gì, chỉ rất nghiêm túc giải thích một lần: “Lúc trước cháu làm quan hệ công chúng ở chuỗi đại siêu thị nội thất Liên Uy, giờ tự mở công ty quan hệ công chúng.”

Lúc đó rất bất ngờ chính là bố Tôn Xuyên lại tiếp một câu: “Tự làm ông chủ là tốt, tự mình làm chủ.” Sau đó lúc hai người sắp ra ngoài, liền bồi thêm một câu: “Thế nhưng trách nhiệm cũng càng lớn!”

Nhâm Kiệt quay đầu lại liếc nhìn Tôn Xuyên, hai người đều có phần dở khóc dở cười.

Lúc chọn đồ gia dụng, Nhâm Kiệt quả thực bỏ rất nhiều công sức. Cho dù lúc trước sắm thêm cho nơi ở của hai người anh với Tôn Xuyên cũng không thấy anh tỉ mỉ kiểm tra mỗi một mặt, thậm chí còn cân nhắc cả góc viền như thế.

Trên đường về nhà, Tôn Xuyên không nhịn cười được: “Dáng vẻ này của anh đúng như nàng dâu nhỏ ý.”

Kết quả là Nhâm Kiệt suýt chút đạp một phát y ra khỏi xe.

Bọn họ về đến nhà thì bố Tôn Xuyên đã đi ra ngoài. Nhâm Kiệt lấy mấy kiểu mẫu ra cho mẹ Tôn Xuyên chọn, ba người thảo luận hơn một tiếng cuối cùng ưng hai cái, bảo là chờ bố Tôn Xuyên về rồi quyết định sau.

Kết quả, không đợi được người trở về, lại nhận một cuộc điện thoại. Là bố Tôn Xuyên, bảo Tôn Xuyên xuống lầu.

Sau chừng nửa tiếng, mẹ Tôn Xuyên bảo Nhâm Kiệt xuống dưới đi tìm bọn họ thử: “Cô sợ hai bố con sẽ động tay động chân…”

Nói cách khác, lúc trước đã có quá nhiều chuyện máu me rồi.

Nhâm Kiệt không kề cà, đi thẳng xuống lầu. Tôn Xuyên và bố y cũng không đi xa lắm, anh xuống lầu luẩn quẩn một vòng là đã thấy hai người ở bên cạnh một cái ngõ.

“Bố à… Con chẳng qua chỉ muốn bố có thể hiểu…” Đây là tiếng Tôn Xuyên.

“Tôi chẳng hiểu được!” Giọng bố Tôn Xuyên rất nghiêm khắc.

“Hai đứa kiểu vậy… Là không đúng! Giống như mày hết thì nhân loại còn không phát triển, xã hội còn không tiến bộ!” Lời này vào tai Nhâm Kiệt thoáng sửng sốt, Tôn Xuyên thì thẳng thắn nhún nhẹ vai vẻ dở khóc dở cười: “Bố à…”

Giá trị quan của hai người cho thấy sự trái chiều, cho dù nói chuyện cũng̃ không tìm được một phương hướng. Dáng vẻ Tôn Xuyên hơi nóng bực, bố y thì chau mày hút thuốc mãi, dưới chân đã tận mấy cái đầu lọc cũng không dừng lại.

“Hai thằng đàn ông bên nhau có thú vị hở? Tôn Xuyên, mày không thể chỉ lo bản thân mình mà không suy nghĩ đến những người khác. Mẹ mày ở nhà, rồi những bạn bè thân thích đó nữa, mày muốn chúng tao nói chuyện đối mặt với họ như nào? Mày ra khỏi nhà một cái là mất dạng bao nhiêu năm thế, mày cho là mày chín chắn, bình thường, có thể tự sống cuộc sống của mình rồi, thế còn những người khác sao? Tôn Xuyên, hồi trước bố dạy mày ra sao!”

Đàn ông có thể không có năng lực, mà không thể không có ý thức trách nhiệm.

Đó giờ ở trong mắt người lớn, sống cùng một người đồng tính là một loại hành vi không quá có trách nhiệm.

Nhâm Kiệt vẫn luôn yên lặng tại bên cạnh nghe, không lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK