Kỳ thi học kỳ hai lớp mười một vừa vặn trúng vào ngày lập đông.
Nhiệt độ thành phố N chợt giảm xuống, vì để tránh không may bị cảm mạo vào thời khắc mấu chốt nên Đường Chung mặc một chiếc áo thu đông bên trong đồng phục, áo làm bằng lông, bông áo may ô, mặc đồng phục bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo khoác gió, bọc mình thành một quả bóng gió thổi không lọt, lúc viết chữ nâng tay lên cũng hơi vất vả.
Thi xong tiết toán đầu tiên, cậu ôm sách tiếng Anh đến phòng thi số hai bên cạnh tìm người, nhìn thấy Doãn Kham ngồi giữa phòng vẫn mặc một chiếc áo đơn bên trong đồng phục học sinh, trong lòng thầm than người thủ đô quả là khác biệt, khả năng chống lạnh chắc đứng đầu rồi.
“Sao, thi ở phòng học thoải mái hơn thi ở nhà ăn đúng không?” Đường Chung hỏi.
Doãn Kham nghịch chiếc yoyo trong tay: “Không khác nhau lắm.”
Tiếp đến là môn tiếng anh, Đường Chung chưa quên mục đích mình tới nơi này, móc ra một chiếc máy ghi âm: “Nào, nói vài câu đi.”
Doãn Kham đảo mắt nhìn máy ghi âm: “Nói gì?”
Đường Chung đặt sách tiếng Anh ra trước mặt anh: “Nói bừa gì đó cũng được, từ đơn hay câu đều được, để tôi học hỏi chút.”
Doãn Kham trầm mặc một lát, nói: “Nơi này của các cậu nói giọng Mỹ, đừng học theo tôi.”
Đường Chung gật đầu: “Tôi biết mà, làm vậy chỉ để hít âu khí của học sinh giỏi mà thôi.”
Tuy rằng Doãn Kham không trả lời, nhưng vẫn nhận lấy, nhấn vào máy ghi âm: “Negative.”
Đường Chung thấy anh thả máy ghi âm xuống: “Vậy, vậy thôi hả?”
Vì vậy Doãn Kham nói liên tục mấy từ: “November, necessary, native, nutriology.”
Đường Chung: “???”
Doãn Kham giải thích giúp cậu: “Có thể ghép lại thành một câu để luyện nói nhiều lần, ví dụ như A native-speaker says it is necessary to attend this meeting about nutriology in November(1).”
Đường Mộc Đông: “… Thank you.”
Không chỉ hít được âu khí của học sinh giỏi mà còn có thể tự mình thể nghiệm phương thức giáo dục kiểu mới, có thể nói là không uổng chuyến này rồi đó.
Hai môn thi ca sáng kết thúc, mấy người gặp nhau ở quán cơm không bảng hiệu kia ngoài trường.
Nói chính xác hơn là Hạ Gia Huân đi với Doãn Kham, Đường Chung cũng đi theo, Tô Văn Uẩn lại đi cùng Đường Chung, hơn nữa gặp phải Thích Nhạc ở phố ăn vặt, năm người bước vào ngồi chung một cái bàn.
Trước khi đồ ăn được đưa ra, Hạ Gia Huân cầm lấy bài thi trống từ chỗ Thích Nhạc muốn so đáp án với Doãn Kham, Doãn Kham viết xong một từ cậu ta lại rên một tiếng, so xong đáp án môn nghe liền hi sinh oanh liệt: “Xong rồi xong rồi lần này lại bị mẹ tra tấn lỗ tai rồi.”
Thích Nhạc an ủi: “Còn chưa chắc mà, biết đâu cậu lại làm đúng.”
Trong lòng Đường Chung thầm nói chắc chắn độ chính xác của Doãn Kham rất cao, rốt cuộc ngoài miệng lại không nói gì, nhận lấy bài thi im lặng so đáp án.
Mấy người ăn xong thì quay về trường, cách giờ thi tiếp theo còn những một tiếng, Doãn Kham ra khỏi phòng học cho thoáng khí, quay đầu đã thấy Đường Chung nằm nhoài trên ban công ôm điện thoại tập trung ấn phím, đi qua nhìn thử, vậy mà đang chơi xếp hình Tetris.
“Tôi sợ nhất là thi vật lý, đang điều chỉnh lại tâm trạng.” Đường Chung nghiêm túc, “Thuận tiện kích hoạt đại não.”
Nhìn thấy phím trên di động bị ấn tới mức sắp phai hết màu, Doãn Kham lấy di động của mình ra: “Có muốn chơi cái này không?”
Ánh mắt Đường Chung sáng lên, hiển nhiên là muốn rồi.
Suy nghĩ một chút vẫn từ chối: “Dùng loại di động này của cậu thì không phải xả stress nữa, mà là nhiễu loạn thần trí. Về sau có cần gì sẽ mượn của cậu, bây giờ tôi cần tập trung.”
Doãn Kham bèn cất di động đi.
Đường Chung nhìn thấy biểu cảm kia của anh thì cho là anh không tin, chơi xong một ván thì giơ di động như bảo bối của mình: “Đừng coi thường nó, chiếc này còn có thể chơi rắn săn mồi(2) đó, cậu có biết trò rắn săn mồi không? Thách thức khả năng phản xạ cùng sức phán đoán lắm đó!”
Thi xong môn cuối cùng của buổi chiều, Doãn Kham vừa đi đường vừa lấy di động ra tìm trò rắn săn mồi.
Anh nộp bài thi sớm trước hai mươi phút, vừa kịp lúc tránh giờ cao điểm tan trường. Tín hiệu mạng quanh trường không tốt, ra khỏi trường mới đầy vạch, Doãn Kham một tay đút túi một tay cầm di động, nhìn chằm chằm tốc độ download chậm như rùa, vất vả lắm mới đủ một trăm phần trăm, vừa định mở ra đã nghe thấy có người gọi anh.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô gái mặc chiếc váy caro đứng dưới đèn đường phía trước vẫy tay với anh: “Anh Doãn à, em ở đây!”
Doãn Kham sửng sốt một lúc, sau đó vẫn đi tới.
Ước chừng một phút sau, hai người bắt chuyến tàu điện ngầm số một.
Cô gái tên Lục Linh San hiển nhiên là không quen đi loại phương tiện công cộng bình dân này, nắm tay nắm vẫn bị chen tới mức ngã trái ngã phải, vất vả lắm mới dịch được đến bên cạnh Doãn Kham, nhẹ giọng hỏi: “Đi tàu phải mất bao lâu vậy?”
Doãn Kham: “Hai cây số.”
Cô gái nhăn mặt oán giận: “Đây là cái nơi rách nát nào thế, tàu điện ngầm chỉ có hai tuyến, không có xe đi thẳng tới chung cư, chân em rời ra mất.”
Doãn Kham lạnh nhạt nói: “Do cô muốn đi.”
Lục Linh San ngẩng lên bĩu môi, nói thầm câu gì đó mà Doãn Kham không nghe rõ.
Đến trạm tàu, Doãn Kham đi phía trước dẫn đường, Lục Linh San vất vả đuổi theo, ở phía sau gọi: “Anh Doãn đi chậm thôi, em đi không nổi.”
Doãn Kham không thể làm gì khác hơn là chậm bước lại, đi bên cạnh cô.
Nơi đến là điểm du lịch của thành phố N – sông Long Tàng. Ban nãy lúc đứng trước cửa trường học Doãn Kham hỏi Lục Linh San tới nơi này làm gì, cô nói đến đây chơi nhân tiện thăm anh, xin anh dẫn cô đến sông Long Tàng trong truyền thuyết tham quan.
Lúc này đến nơi rồi, sự chú ý của Lục Linh San hoàn toàn không đặt lên phong cảnh xung quanh mà chỉ chăm chăm hỏi một ít vấn đề không liên quan.
“Thời tiết ở đây ấm hơn thủ đô nhỉ, anh Doãn ở đây có quen không?”
“Ừ.”
“Trường anh đang học em tìm trên mạng mãi không được, tên nó ở thành phố N là trường trung học số Mười Lăm à?”
“Ừ.”
“Nghe nói anh đang học lớp mười một, có phải bài tập ở đây khó lắm không?”
“Ừ.”
“Không biết so với chương trình cấp ba của trường alpha ở thủ đô thì như thế nào… Anh cũng biết mà, trường chúng ta tuyên bố thống nhất sách giáo khoa với bên ngoài, thật ra cách dạy và giáo viên khác nhau một trời một vực, loại trường cà tàng ở cái nơi nhỏ bé này…”
Nghe đến đó, Doãn Kham dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô.
Lục Linh San bị ánh mắt lạnh nhạt để lộ sự sắc bén của anh nhìn tê cả da đầu: “Sao, sao vậy?”
Doãn Kham lập tức thu tầm mắt, quay lại chỉ về phía trước: “Đến rồi.”
Lục Linh San muốn ngồi thuyền, Doãn Kham bèn đi mua vé.
Người ta nói dạ bạc long tàng(3), buổi tối là lúc sông Long Tàng có lượng khách lớn nhất, chỉ là xếp hàng mua vé đã tốn gần mười phút, mua xong vé lên tàu cũng phải xếp hàng chờ thuyền.
Lục Linh San nhận ra lời vừa rồi của cô là không đúng, thừa dịp còn chưa lên thuyền đã giải thích với Doãn Kham: “Ông nội nói cho em anh ở đây, ông cũng rất nhớ anh, hi vọng anh sẽ sớm quay về, còn nói sẽ sắp xếp cho anh vào trường cấp ba beta tốt nhất, không thua kém những trường cấp ba alpha kia.”
“Ông nội” trong miệng cô là ông nội của Doãn Kham – Doãn Chính Tắc, điều buồn cười là Doãn Kham còn chưa có cơ hội được tự mình gọi ông nội, cô bé này đã thuận mồm kêu vài tiếng.
Cũng bởi vì đoán được cô đến thành phố N nhờ mưu kế của Doãn Chính Tắc, không chừng còn gánh vác sứ mệnh đi thám thính, Doãn Kham mới không quay đầu đi ngay, mà là kiên nhẫn dẫn cô đi thăm thú chút.
Dù sao Doãn Chính Tắc cũng là bậc bề trên, lúc anh còn nhỏ quả thật không hề tệ bạc với mình, coi như cũng có ơn nuôi dưỡng, cho dù là vỏ ngoài thì cũng rất hoàn hảo.
“Phiền cô về nói với ông ấy, tôi sẽ không về.” Doãn Kham nói, “Tôi sống ở đây rất ổn, các người không cần phải lo.”
Dường như Lục Linh San còn có lời muốn nói, nhưng cô lại sợ chọc Doãn Kham mất hứng nên rốt cuộc đành nhịn xuống.
Lên thuyền rồi, cô giống như phần lớn du khách lần đầu ngồi thuyền hoa, ban đầu cảm thấy rất hứng thú, nằm nhoài bên cửa sổ nhìn xung quanh, đợi đến khi thuyền từ từ tạo ra bọt sóng, trong loa bắt đầu phát ra giọng nữ kể chuyện khiến người ta buồn ngủ thì bắt đầu ngồi không yên.
Cảnh sắc ven đường hao hao giống nhau, nhìn mãi cũng không còn cảm giác mới mẻ, Lục Linh San chụp bừa mấy tấm ảnh xong bèn ôm di động nói chuyện với mấy chị em trong nhóm.
Doãn Kham chỉ xem như hoàn thành nhiệm vụ, mấy thứ khác không quan tâm. Anh ngồi phía cửa sổ bên trái lối ra vào cửa tàu, nhìn đèn lồng cùng bóng cây ngoài cửa sổ, lúc thuyền chạy qua vòm cầu, trước mắt bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng lần trước ngồi thuyền.
Lúc đó Đường Chung ngồi một mình ở phía đuôi tàu, nhoài ra phía trước ghế, hai tay chống cằm, khóe môi hơi cong, không biết thông qua cảnh đẹp này nghĩ đến chuyện tốt gì. Rõ ràng là lần đầu ngồi thuyền, vậy mà cứ ra vẻ thường hay đi lắm, không biết lúc ánh trăng rọi xuống lọt vào đôi mắt đã sớm tiết lộ niềm hạnh phúc vì được toại nguyện của cậu.
Lúc ra khỏi nơi tham quan thì trời đã chuyển tối hẳn, Doãn Kham hỏi địa chỉ khách sạn nơi Lục Linh San ở, đưa cô quay về.
Lục Linh San là một omega, rất sợ về muộn, dù có Doãn Kham ở bên cạnh cũng không ngoại lệ. Cô không chịu ngồi tàu điện ngầm, muốn bắt xe, còn muốn Doãn Kham ngồi phía sau với cô.
Xe taxi chạy vùn vụt trên đường, tài xế thành phố N không thích trò chuyện với khách như tài xế ở thủ đô, bên trong xe rất yên tĩnh, Lục Linh San là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Mấy ngày trước, tức là tuần trước ấy, có một trong số alpha kia tới tìm em.”
Doãn Kham đã đoán được đại khái cô muốn nói gì, lại không dự định tiếp lời, chỉ lẳng lặng nghe cô nói.
“Em sợ lắm, anh Doãn ạ.” Lục Linh San nhích lại gần, nắm lấy cánh tay anh, “Anh cũng biết nhà hắn làm gì mà, hắn ngang ngược như vậy, nói muốn đánh dấu em, muốn cưới em, bây giờ cứ trời trở tối là em không dám ra ngoài một mình.”
“Vậy thì đừng ra ngoài.” Doãn Kham nói.
Lục Linh San sửng sốt một lát, dường như không ngờ anh còn có thể bình tĩnh như vậy, cứ như hoàn toàn không để ý. Cô nắm được ống tay áo Doãn Kham liền nắm thật chặt: “Có lẽ là do em vẫn còn nhớ anh, bằng không sẽ không lặn lội thật xa tới nơi này. Cứ xem như anh là một, một beta, thì em vẫn…”
“Nghĩ kỹ rồi nói.” Doãn Kham đột nhiên nói, “Tôi là beta, cô nghĩ kỹ rồi quyết định.”
Câu nói đầu tiên khiến Lục Linh San do dự.
Cô không phủ nhận rằng mình thích Doãn Kham, Doãn Kham mặt nào cũng ưu tú, điều kiện gia đình cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là không phải alpha.
Từ khi bước vào kỳ trưởng thành, Doãn Chính Tắc đã có ý tác hợp cho hai người bọn họ, cô vẫn luôn ngóng trông Doãn Kham sớm ngày phân hóa. Tất cả mọi người đều kỳ vọng vào sự phân hóa của anh, tất cả đều cho rằng con trai ưu tú như vậy chắc chắn là alpha, nhưng mà mười bốn tuổi, mười lăm tuổi, mười sáu tuổi… Mãi cho tới bây giờ, Doãn Kham đã sắp mười chín tuổi, sớm đã qua độ tuổi khoa học nghiên cứu chứng minh là độ tuổi phân hóa muộn nhất – mười bảy tuổi rưỡi.
Chuyện “Anh ấy là beta” đã từ không có lý do suy đoán biến thành hiện thực, những ai mang theo hi vọng đều đã từ bỏ, chỉ còn Lục Linh San do dự mãi.
Nếu anh là một beta hoàn hảo, cô có thể tự thuyết phục mình kiên trì ở nhà họ Doãn, dù sao loại thế gia truyền thống kia quan trọng huyết thống của trưởng tử trưởng tôn hơn cả. Có thể do Doãn Kham cố tình không chịu ở lại nhà họ Doãn, chạy đến nơi xa xôi này, tiền đồ mù mịt, tương lai chưa xác định… Lục Linh San nghĩ tới đây liền buồn bực mất tập trung, không có cách nào suy nghĩ cho thật kỹ nên lấy hay bỏ.
“Em nghĩ rồi, chỉ cần anh trở lại, em sẽ tiếp tục ở cạnh anh.” Lục Linh San quyết định đánh cược một lần, bỏ đi lợi thế của một omega, lấy dũng khí nói, “Em có thể không để ý anh là beta, có thể cả đời không bị đánh dấu, chỉ cần anh đồng ý với em…”
“Tôi không thể.” Doãn Kham lần thứ hai lên tiếng, lời từ chối lạnh lùng như băng như gió, “Ông nội nói cô không cần để bụng, tôi không phân hóa thành alpha như trong thời gian quy định, mối quan hệ này coi như do tôi bội ước, cô đã có đầy đủ lý do, có thể bứt ra bất cứ lúc nào.”
Lục Linh San lần nữa choáng váng, bàn tay nắm lấy ống tay áo của anh cũng dần buông lỏng ra: “Anh như vậy… là đang cân nhắc cho em sao? Sợ em cả đời không được đánh dấu, sợ tương lai em hối hận, đúng không?”
Doãn Kham rút cánh tay ra khỏi tay cô, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu như có thể khiến cô thoải mái thêm chút thì có thể hiểu như vậy.”
Tiễn người về đến cửa khách sạn, lúc Doãn Kham quay người rời đi, nghe thấy Lục Linh San phía sau hỏi: “Doãn Kham, rốt cuộc anh đã từng thích em chưa?”
Doãn Kham hơi dừng lại, trong mắt hiện lên chút mờ mịt.
Anh không biết cái gì gọi là “thích”.
Cho dù ở trong căn nhà lớn trống trải của nhà họ Doãn hay là ở căn phòng nhỏ đơn sơ thành phố N này, anh đều chưa từng cảm nhận được cái gọi là “hơi ấm gia đình” như trong sách viết. Cha mẹ không ngừng cãi vã, sự kỳ vọng quá mức của ông nội, quan hệ gia đình phức tạp, bị điều khiển như một con rối… Lâu dần, anh dường như mất đi tất cả năng lực cảm nhận, ngoại trừ không thể làm gì cùng sự cuồng bạo bất lực, anh hiếm khi tự biểu đạt tình cảm, cũng không nhận được bất kỳ tác động nào đến từ bên ngoài.
Mà tất cả những điều này, đều là vì anh “không phải alpha”.
Lục Linh San ở phía sau chờ mãi không nhận được câu trả lời, chút hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, mặt mũi của cô mất hết, hận không thể thu lại những câu nói kia trong xe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại người như anh, mãi mãi sẽ không được ai thích, mãi mãi không có được hạnh phúc!”
Đáng tiếc câu nói như nguyền rủa này chỉ khiến Doãn Kham cảm thấy buồn cười.
Chỉ bởi vì anh không phân hóa thành alpha trước năm mười tám tuổi.
Rốt cuộc là alpha là thứ gì?
Đúng thì thế nào, không đúng thì sao?
Nếu giá trị tồn tại của một người chỉ có thể dùng mấy chữ này để phán xét, vậy thì thế giới này không khỏi quá mức hoang đường.
Anh không quay đầu, lập tức ngồi lên xe taxi.
Vừa mới ngồi xuống, di động đã nhận được tin nhắn từ Đường Chung: [Sao lại không ở nhà~? Tôi bày sạp ở đường núi Mai cầu Trời đây~ Cậu đến canh hàng giúp tôi được không~~?]
Doãn Kham đột nhiên nhớ tới ngày đó nói ra chữ “Cút” đầy thương tổn tới Đường Chung vô tội, Đường Chung cũng nói những lời giống Lục Linh San.
“Loại người như cậu…”
Doãn Kham nghĩ, mình là loại người nào? Lẽ nào cậu ấy đang muốn nói lời giống Lục Linh San?
Nén xuống sự tò mò mà chính mình cũng không phát hiện, Doãn Kham nói với tài xế: “Tới đường núi Mai.”
Nửa tiếng sau, Đường Chung vất vả lắm mới lắp được đèn LED lên bàn phà hơi nóng vào tay, dùng sức chà xát, hết nhìn đông tới nhìn tây quan sát xem có cảnh sát tuần tra hay không.
Ông chú mặc đồng phục cảnh sát còn chưa tới, đã thấy một học sinh đẹp trai mặc đồng phục.
Đường Chung nhảy xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, hai tay vung vẩy đón gió thu: “Ở đây ở đây, tôi ở đây!”
Doãn Kham vừa bước lên cầu Trời, ánh mắt nhìn đến người đang nhảy lên ngay giữa cầu, để lộ nụ cười đầy vui vẻ, cơ thể đột nhiên như bị chọc thủng thành một cái lỗ, mọi hỗn loạn đè nén ở ngực theo lỗ nhỏ tuôn ra, những mê man luống cuống nối tiếp nhau cũng lập tức trở nên không quan trọng nữa.
Đồng thời điều chỉnh được nhịp thở cho thông, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt như nước, còn có một sự nhẹ nhõm vui sướng không liên quan đến thân phận hay địa vị.
Khiến người khác không kiềm chế được muốn dựa vào.
Doãn Kham bỏ tay ra khỏi túi quần, giơ lên trên cao vẫy vẫy với Đường Chung, sau đó nhấc chân đi về phía cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Đường: Anh đẹp trai dán màn hình không? Mười đồng một tấm lấy mở hàng suôn sẻ nhé!
Doãn: Ôn tập trước đi, A native-speaker says it is necessary to attend this meeting about nutriology in November.
Đường Mộc Đông – đã bay màu.
******************
Chú thích:
(1) Câu này có nghĩa là “Một người bản ngữ nói rằng cần phải tham dự buổi tọa đàm về dinh dưỡng học vào tháng mười một này.”
(2) Rắn săn mồi: Tên tiếng anh “Slither.io”, là một game mobile rất nổi tiếng, có cơ chế chơi là mình điều khiển rắn đi ăn các mảnh nhỏ với điều kiện không được đụng đầu vào thân con rắn khác, nếu không sẽ chết. Hiện tại bên Việt Nam cũng có khá nhiều người stream về con game này, các cô có thể tìm xem nhé, gõ “Rắn săn mồi” là ra ngay.
(3) Dạ bạc long tàng (夜泊龙藏): Tạm dịch: Đêm ẩn rồng neo, hai chữ Long Tàng cũng là tên sông với nghĩa là rồng náu.