Thầy Tôn mừng rỡ, cầm lấy nhìn thử tờ giấy duy nhất, là thi vật lý, nghi ngờ nói: “Sao lại chỉ đăng ký có một môn? Chẳng phải thành tích tiếng anh của em cũng rất tốt sao, cô Đới toàn khen em trước mặt thầy.”
Doãn Kham: “Không muốn đăng ký.”
Thầy Tôn khuyên anh đăng ký thêm hai môn: “Chính sách khen thưởng bây giờ tốt lắm, được thưởng càng nhiều thì càng có lợi cho mình, cũng không cần phải giật giải nhất đâu.”
Doãn Kham vẫn nói câu kia: “Một môn là được rồi.”
Thầy Tôn tiếp tục khuyên: “Đừng lo, những học sinh mũi nhọn trường cấp ba alpha cũng làm vậy, nếu em không đăng ký sẽ chắp tay dâng trắng cơ hội cho người ta. Nếu đã như vậy, toán lý hóa đều chung một khối, không muốn đăng ký tiếng anh, không bằng đăng ký toán…”
Doãn Kham giơ tay muốn lấy tờ đăng ký về, thầy Tôn vội ngửa thân ra sau tránh né: “Được được được, một môn thì một môn, đăng ký một môn cũng được.”
Đi tới cửa, nghe thấy thầy Tôn nói thầm sau lưng: “Chỉ thi vật lý, thằng bé này nghĩ gì thế không biết.”
Doãn Kham bĩu môi, thầm nghĩ thật sự em không muốn tham gia đâu, nếu không phải là bị cưỡng bức dụ dỗ, đến cả vật lý cũng lười đăng ký.
Quay lại phòng học, Đường Chung chạy đến chỗ ngồi của Doãn Kham, hỏi: “Giao tờ đăng ký rồi à?”
Doãn Kham: “Ừm.”
Kéo ghế lại ngồi, Đường Chung cầm lấy vài tờ giấy đã được gấp kỹ lên ngắm nghía, lầu bầu nói: “Sớm biết thì đã viết tiếng anh hết vào trong này rồi.”
Doãn Kham rút vài tờ còn lại trong sách ra đưa cho Đường Chung: “Em có thể tự mình đăng ký.”
“Không được không được,” Đường Chung lắc đầu liên tục, “Hơn hai tháng nữa là thi đại học rồi, em không dư sức để đi thi đâu.”
Thời gian nghỉ giữa giờ được kéo dài, Doãn Kham đang tìm chỗ thiếu sót trong vở ghi, thấy Đường Chung còn đang xoắn xuýt chuyện thi tiếng anh, dùng bút gõ gõ đống giấy viết tên môn học dùng để bắt thăm trong tay cậu, nhắc nhở: “Là em rút đấy.”
“Cái tay hư hỏng này của em chẳng linh gì cả.” Đường Chung dùng tay trái đánh một cái vào tay phải mình, “Sao không bốc ra tiếng anh cơ chứ? Tiếng anh còn có thi diễn thuyết, hợp cho anh phát huy.”
“Không sao.” Doãn Kham nói, “Đằng nào cũng phải mời đi Michelin tám sao.”
Đường Chung thở dài một tiếng, cằm đặt lên chồng sách cao cao, đột nhiên hiểu được cái gì gọi là “Phí yêu đương”.
Chẳng qua nghĩ đến là vì Doãn Kham, Đường Chung lập tức cảm thấy rất đáng, thêm củi tiếp sức cho mình: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, từ bây giờ em bắt đầu góp tiền, Michelin hãy chờ tui!”
Hạ Gia Huân ngồi ghế trước quay lại: “Michelin? Mộc Đông Đông muốn mời người ta thật à?”
Đường Chung đang muốn giải thích, Doãn Kham đã nói với cậu ta: “Mời mình tôi, không liên quan tới cậu.”
Hạ Gia Huân tỏ vẻ bi thương: “Bộ phim của ba người, tôi đây không có phần.”
“Bốn người thì được mà.” Tô Văn Uẩn giúp lớp trưởng phát vở xong chạy đến, “Cuối tuần này mọi người rảnh không?”
Đường Chung ủ rũ: “Phải kiếm tiền nuôi gia đình, không rảnh.”
“Nhà không phải chỉ có mình cậu, thành viên khác cũng phải cố gắng.” Tô Văn Uẩn nháy mắt với Doãn Kham, “Đúng không hả bạn Doãn?”
Doãn Kham: “Ừ.”
Đường Chung bị lời đáp lại này dọa sợ suýt nhảy dựng lên, cho là mối quan hệ của bọn cậu cứ vậy mà công khai ra cho cả lớp biết.
Ai ngờ Tô Văn Uẩn lại vỗ vai Hạ Gia Huân, chuyển đề tài: “Cuối tuần là sinh nhật của Tiểu Hạ nhà chúng ta, mọi người đến tham dự nhé.”
Tiệc sinh nhật của Hạ Gia Huân được tổ chức ở tiệm cơm gần trường.
Đường Chung vốn không định đi, ngày đó Tô Văn Uẩn mời cậu không nói gì, kết quả trước giờ tan tầm hôm thứ sáu, Hạ Gia Huân đột nhiên chạy tới gõ bàn cậu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Trưa chủ nhật, đừng quên đấy.”
Đường Chung vẫn còn mơ màng, Tô Văn Uẩn thì cười không nói.
Cuối tuần trên đường đi tới quán cơm, Đường Chung vẫn nghĩ không ra: “Chẳng phải Hạ Gia Huân luôn ghét em sao? Ai tẩy não cậu ta cũng nghe, em trong mắt cậu ta chính là một tên tiểu nhân đê tiện.”
“Em cũng bảo là bị tẩy não đó thôi.” Doãn Kham đáp, “Cậu ta bị tẩy não lần một thì cũng có thể bị lần thứ hai.”
Đường Chung cái hiểu cái không, tới nơi thấy Tô Văn Uẩn ôm một bó hồng đỏ thật lớn, cả kinh đến mức rớt cằm: “Đây là… Quà sinh nhật?”
Tô Văn Uẩn khó khăn ló đầu ra khỏi hoa: “Đúng vậy, không biết nên tặng gì, trên mạng nói tặng hoa là được.”
Đường Chung: “…Vậy cậu cũng đừng chọn hoa hồng đỏ chứ.”
Bàn đặt riêng ở tầng trên, Tô Văn Uẩn đi phía trước, Đường Chung bên cạnh khoa tay, càng khoa tay càng cảm thấy sai sai: “Tô Tô, gần đây cậu cao lên hả?”
“Xùy, xuân đến rồi, phải phát triển chứ.” Tô Văn Uẩn quay đầu nói, “Gần đây trên báo có thông tin nước ngoài xuất hiện một loạt trường hợp phân hóa sau mười tám tuổi, còn có người phân hóa thành alpha, bây giờ sách giáo khoa đều đang sửa lại, không chừng tớ còn có thể phân hóa lần nữa.”
Đường Chung khuyên cậu ta: “Đó là chuyện lạ trăm năm khó gặp, cậu đừng nên ôm hi vọng quá lớn.”
Tô Văn Uẩn: “Trên mạng nói người kia trước khi phân hóa thì cao lên rất nhiều, còn nói hắn vì để phân hóa thành alpha mà mỗi khi gặp mưa gió đều sẽ đứng bên ngoài hỏi trời hỏi đất, đợi đến hè tớ sẽ thử xem.”
“Tớ khuyên cậu đừng nên làm, cẩn thận bị sét đánh.” Đường Chung nghiêm mặt nói, “Tớ cảm thấy tuổi này mới phân hóa thành alpha hẳn cũng không thuần lắm đâu? Thiếu tin tức tố đến mấy năm, nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc phát dục.”
“Vậy chẳng phải thảm lắm ư?” Tô Văn Uẩn lập tức thay đổi chủ ý, “Hay là thôi, tớ cứ tiếp tục làm beta đây.”
Doãn Kham phân hóa vào một ngày mưa gió nào đó sau năm mười tám tuổi nghe được đen mặt, nhanh chân bước tới nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của Đường Chung: “Đến giờ rồi, vào thôi.”
Ngoại trừ mấy người bạn thường ngày hay chơi, người mẹ nghe đồn rất dữ dằn của Hạ Gia Huân còn mời thêm thầy Tôn và các giáo viên khác.
Các bạn học đến rồi mới biết là có thầy cô, đi không đi được, không thể làm gì khác hơn là kiên trì ngồi xuống.
Đặc biệt là sau khi thầy Tôn vì được mẹ Hạ mời lên đài phát biểu một bài diễn thuyết liên quan tới “Ước mơ và tương lai”, bữa cơm vốn nên náo nhiệt còn căng thẳng hơn ăn cơm tù, cả phòng đều yên lặng như tờ, đắm chìm trong nỗi đau khổ sang năm phải lên đoạn đầu đài mang tên thi đại học.
Hạ Gia Huân sống không còn gì nuối tiếc cũng mặt mày ủ rũ, bị mẹ ép đến các bàn khác chúc rượu, lúc đến bàn Doãn Kham Đường Chung mặt đã xanh như tàu lá chuối, ngoại trừ mời mọi người ăn ăn uống uống thì đã không nói được lời nào khác.
Đường Chung tỏ vẻ đồng cảm, ở lại sau bữa ăn giúp gói đồ ăn thừa, bỗng nhiên nghe thấy trên sân khấu có tiếng nhạc, quay đầu nhìn lại, Doãn Kham không biết đã đứng trước chiếc organ từ bao giờ, đàn một bài chúc mừng sinh nhật giai điệu vui tươi.
Vì màn biểu diễn ngẫu hứng chưa tới nửa phút này, Hạ Gia Huân cảm động tới suýt khóc: “Em biết anh Doãn vẫn yêu em mà.”
Doãn Kham không để ý tới cậu ta, đi tới trước mặt Đường Chung cầm lấy túi nilon giúp cậu đóng đồ ăn.
Đường Chung nâng đĩa cá còn nguyên đổ vào túi, nghe thấy Doãn Kham nói: “Đàn cho em nghe.”
“Hả?” Đường Chung nghiêng đầu nhìn anh.
Doãn Kham vẫn lãnh đạm như cũ: “Một trong số mấy món quà sinh nhật, lúc đó điều kiện không cho phép, bây giờ bù vào.”
Vì món quà sinh nhật bù này, Đường Chung nóng mặt cả một buổi trưa.
Lúc ăn xong cơm trời vẫn còn sớm, Đường Chung vốn định đi bày sạp một lát, lại vì không chịu nổi lời khuyên của Tô Văn Uẩn cùng mấy ánh mắt dụ dỗ nửa cố ý nửa vô tình liếc tới của Doãn Kham, ra khỏi quán cơm đã đi tàu điện ngầm cùng Doãn Kham tới khu thắng cảnh sông Long Tàng.
Bên ngoài nói là đi dạo tản bộ sau bữa ăn, trên thực tế là đi hẹn hò.
Đường Chung ít khi có cơ hội làm du khách tới nơi này nhảy chân sáo, Doãn Kham trầm mặc ít nói chừa không gian cho cậu phát huy tối đa, như một hướng dẫn viên du lịch vừa đi vừa nói, “Nơi này vốn có một cánh cửa, giờ bị che đi rồi” “Ở hẻm này có một ông cụ biết đàn cổ cầm(1)” “Em đã từng làm việc ở nhà này rồi, bà chủ khá tốt”… Mỗi lần đến một chỗ đều có thể kể một câu chuyện xưa.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ quen thuộc, Đường Chung càng hưng phấn, chỉ vào phía trước: “Còn nhớ ông lão giúp em sửa gương trước kia không? Tiệm của ông ấy ở phía trước đó!”
Đã nửa năm trôi qua, hai người cùng nhau trở lại cửa tiệm nhỏ của cụ Hà, không gian bên trong quá nhỏ, Doãn Kham vẫn như trước chờ ở ngoài, Đường Chung đi vào chọn một mặt gương be bé vừa tiện vừa đẹp, nói: “Cái này buổi sáng dùng, cái bà nội làm thì để chiều dùng.”
Cụ Hà cười híp mắt: “Buổi tối thì sao?”
Đường Chung liếc ra cửa một cái, thấy Doãn Kham khoanh tay dựa vào tường, không để ý tới bên này, che miệng khoe với cụ Hà: “Buổi tối dùng món anh ấy đưa, là quà sinh nhật.”
Không biết từ lúc nào, bầu trời đã trở tối.
Trên đường về nhà, Đường Chung cố gắng đi chậm lại, kéo dài thời gian hai người ở bên nhau một chút.
Chưa tới cửa tiệm may đã nghe thấy tiếng Kẹo Hồ Lô đang sủa, lúc này Đường Chung mới nhớ ra bà nội sáng nay đã bắt xe vào trấn tìm bạn cũ, tối muộn mới trở về.
Sờ sờ túi, trong lòng chìm xuống, Đường Chung vỗ trán nói: “Gay rồi, không mang chìa khóa.”
Doãn Kham đứng trước cửa đợi thêm mấy phút cùng cậu.
Đường Chung gọi điện thoại cho bà nội, xác định bà đã lên xe, trong vòng hai tiếng nữa về tới nhà, bèn hối Doãn Kham: “Em chờ ở đây là được, anh mau về đi, đừng để mẹ mình lo lắng.”
Doãn Kham không tìm được lý do thích hợp để biểu đạt mình không muốn đi, nói: “Bà ấy ngủ sớm.”
“Vậy anh cũng nên về đi thôi, đứng đây làm gì?” Đường Chung đẩy anh về phía tòa nhà cũ: “Đi đi, để em ngồi một mình nghe radio được không?”
Doãn Kham bị cậu đẩy đi được vài bước, đứng im một lát, quay đầu vòng trở lại.
“Đến nhà anh nghe đi.” Anh ngồi đối diện nói với Đường Chung, “Nếu như không chê phòng anh nhỏ.”
Khoảng mười phút sau, Đường Chung ngồi trên giường Doãn Kham, đặt chiếc radio luôn mang theo bên mình xuống chiếc bàn cách giường chỉ có một cánh tay, chỉnh đến kênh cậu hay nghe.
Lúc Doãn Kham về phòng, tóc anh vẫn còn ướt, Đường Chung cả kinh: “Anh tắm nhanh vậy?”
Thả hai cốc nước trong tay xuống, Doãn Kham nói: “Chỉ gội đầu thôi.”
Không gian kín đáo nhỏ hẹp sẽ khuếch đại cảm giác căng thẳng của người ta tới vô hạn.
Đặc biệt là đối với người đang yêu.
Đường Chung cầm lấy cốc nhấp một hớp trà nóng, muốn tìm ít chuyện làm, thấy Doãn Kham vuốt tóc vài cái, phần ngọn tóc vẫn còn nước nhỏ xuống thì hỏi: “Có khăn khô không? Em lau giúp anh.”
Phòng Doãn Kham nhỏ bé chật hẹp, đây là chuyện Đường Chung phát hiện từ lần trước đến dò hỏi.
Nhưng nếu lời đã ra khỏi miệng, nhất định phải làm cho bằng được.
Bố cục căn phòng cũng không hợp lý, phàm là bàn học phải đặt cạnh ghế ngồi, lúc ra vào không đủ chỗ cho người ta. Đường Chung vung tay đo đạc cả một hồi lâu, vẫy tay bảo Doãn Kham ngồi trên mạn giường, còn mình cởi giày leo lên, uốn gối ngồi xổm phía sau giúp anh lau tóc.
Lực tay Đường Chung rất nhẹ, động tác dịu dàng. Cậu đứng thẳng nửa người trên vừa vặn cao hơn chút so với Doãn Kham, với góc độ này có thể nhìn thấy mái tóc đen dày của anh, chiếc tai hơi đỏ, còn có phần cổ vai vừa gầy vừa dẻo dai của thiếu niên.
Khác hẳn so với vóc người mỏng manh cô quạnh của mình, vai Doãn Kham rất rộng, Đường Chung có thể dễ dàng vắt tay lên phía trên.
Đương nhiên cũng có thể ôm.
Đường Chung cắn môi, thầm mắng mình đúng là háo sắc đến không sợ trời đất gì nữa rồi.
Động thì không dám động, cậu ngoan ngoãn lau tóc cho Doãn Kham, cánh tay tình cờ cọ qua bả vai Doãn Kham cũng không hề dừng lại, chỉ cần Doãn Kham không quay lại nhìn, chắc chắn sẽ không biết ý đồ của cậu.
Radio trên bàn phát ra điệu nhạc chậm rãi, khúc dạo phần kết bài, âm thanh của nam phát thanh vang lên, ôn giọng nói thông tin bài hát, giới thiệu bài được phát ngay sau đó.
“Haiz.” Đường Chung ở phía sau hỏi Doãn Kham, “Anh có cảm thấy giọng phát thanh viên này giống anh không?”
Khăn lông vẫn còn ở trên đầu, Doãn Kham không quay lại: “Giống chỗ nào?”
Dường như Đường Chung bắt được một chút bất mãn trong ba chữ ngắn ngủi, nín cười nói “Không giống không giống, giọng anh nghe hay hơn nhiều.”
Một bài hát trôi qua, nam phát thanh trong radio nói: “Tiếp theo là một bản tình ca, thích hợp để bạn trai hoặc bạn gái của bạn nghe.”
Vuốt ve ngọn tóc trong tay, Đường Chung thầm thì: “Bạn trai…”
Doãn Kham đưa lưng về phía cậu không nhúc nhích cũng không nói chuyện, chắc là không nghe thấy.
Cũng có thể là đang ngủ. Nhớ tới Doãn Kham có tuyệt chiêu đứng chỗ nào cũng ngủ được, Đường Chung khẽ thở dài một hơi, động tác trên tay càng nhẹ hơn, tiếp tục lẩm bẩm: “Bạn trai ơi, bạn chai ới, bạn trai ở đâu?”
Nghe rất hợp vần, Đường Chung đắc chí đọc lại một lần, lúc này chỉ mới đọc được một nửa, Doãn Kham vừa rồi còn như rối gỗ mặc người điều khiển bỗng nhiên động đậy.
Anh xoay đầu, nâng mắt lên, trong đôi con ngươi màu hổ phách phản chiếu hai vệt sáng: “Em đoán xem?”
Khăn lông vì hoảng sợ mà tuột khỏi tay, Đường Chung vội nghiêng người nhặt lên. Trong khoảnh khắc ngồi dậy, bàn tay bám vào vai Doãn Kham bị lôi nhẹ về phía trước, eo Đường Chung mềm nhũn, cả người nằm nhoài trên lưng Doãn Kham, lồng ngực áp sát vào lưng anh.
Doãn Kham chỉ mặc một chiếc áo thun, nhiệt độ gần như nóng cháy truyền qua lớp vải đơn bạc lan sang cả Đường Chung, cảm giác điện giật tê dại khiến não Đường Chung trống rỗng, không để ý tới khoái cảm mà tư thế ôm từ sau lưng vẫn hằng mong ước đưa tới, phản xạ có điều kiện rụt về phía sau.
Sau đó bị Doãn Kham nắm cổ tay kéo nhẹ một cái, lại nằm úp sấp trở lại. Lúc này cằm đã gác qua vai Doãn Kham, Đường Chung như nhũn ra, cánh tay vòng lấy anh, đôi môi vừa hơi mất tập trung xem như cọ qua vành tai anh, suýt nữa đã hôn lên mặt.
“Ở đây!” Đường Chung dưới tình thế cấp bách đã đáp, “Bạn trai ở đây!”
Biết Đường Chung vì không cẩn thận thân mật với anh mà qua loa, mục đích là nhanh chóng thoát thân, Doãn Kham vẫn thỏa mãn vì nhận được đáp án này.
Anh quay đầu lại lần nữa, để người sau lưng nhìn thấy nụ cười dịu dàng trong đáy mắt tràn ra không hề che giấu.
“Ừ.” Bằng tư thế quá mức thân mật này, Doãn Kham nhìn hai má đỏ chót trên khuôn mặt nằm vắt lên vai mình của Đường Chung, “Anh ở đây.”
Tác giả có lời muốn nói: Thầy Tôn khi nghe nói chọn môn thi qua bốc thăm:(╯#-皿-)╯~~╧═╧
Tiểu Hạ khi biết anh đang đàn bài sinh nhật cho Đường Mộc Đông nghe: ╥﹏╥
Kẹo Hồ Lô bị nhốt trơ trọi trong nhà làm chó độc thân: ((٩(//̀Д/́/)۶))
**************************
Chú thích:
(1) Cổ cầm: Một loại đàn của Trung Quốc, khá giống đàn tranh nhưng chỉ có bảy dây và không có phần chia ra như đàn tranh.