Đường Chung nhảy xuống khỏi giường, lúc mở cửa ra, phát hiện mình đi ngược đôi dép lê.
Cậu cứ nghĩ dáng vẻ của mình đã chật vật lắm rồi, không ngờ người ngoài cửa còn bết bát hơn. Doãn Kham không mang ô, mưa to xối chiếc áo sơ mi ướt sũng, tóc tai ẩm ướt dính với nhau, khuôn mặt mà Đường Chung cực kỳ yêu thích cũng không thể may mắn tránh thoát, vào nhà dùng khăn khô lau qua hai lần, vành tai hay trên cổ vẫn còn nước theo da nhỏ giọt xuống đất.
Không biết là ai tiến lên trước, cơ thể hai người ôm chặt nhau vài giây, sau đó đồng thời vội lùi về sau, Doãn Kham sợ truyền khí lạnh cho Đường Chung, Đường Chung thì lại lo anh bị ướt sẽ ốm, đẩy anh vào nhà tắm: “Tắm trước đi, coi chừng bị cảm.”
Doãn Kham sau khi bước vào không bao lâu lại mở cửa ra, thò cái đầu ướt nhẹp: “Quần áo để thay, không mang.”
Mùi hương mặn chát mát lạnh hòa lẫn với nước mưa ẩm ướt phả vào mặt, đối diện với đôi con người màu nâu đậm kia, trái tim Đường Chung đập thật nhanh, đứng ở cửa không biết đi đâu, đầu tiên là chỉ chỉ cửa, phát hiện chỉ sai hướng, lại chỉ vào phòng: “Em, em lấy cho anh.”
Quần áo đặt trên nóc tủ gần nhà tắm, Đường Chung chỉ gõ vài cái lên cửa, không bước vào.
Cũng may cậu thường có thói quen mua áo cỡ lớn hơn mình, kiểu dáng phổ thông, Doãn Kham mặc áo ngủ 1m8 cũng chỉ hơi chật.
Lúc cửa phòng bị đẩy ra, đầu tiên Đường Chung thấy một đôi chân dài bước đến, tiếp theo là vòng eo dẻo dai bị áo ngủ cỡ nhỏ bao lấy, sau đó nữa thì cậu không dám nhìn.
“Nước nóng của anh ở trên bàn.” Đường Chung ngồi quỳ trên giường, cúi đầu chỉnh quần áo, “Anh cứ ngồi, ngồi đại đi.”
Doãn Kham ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nâng cốc lên uống một hớp, bất thình lình nhớ tới gì đó, đứng dậy vừa định đi ra ngoài, lại bị Đường Chung gọi lại.
“Tìm cái này à?” Đường Chung giơ một xâu kẹo hồ lô đặt bên người, “Lúc em giũ quần áo cho anh thì thấy, cho… cho em sao?”
Cậu cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên câu nệ như vậy. Tính cậu vốn thẳng thắn, bởi vì mấy lần chạm vách tường nên rất sợ hiểu lầm ý của người khác, dù biết rõ hỏi như vậy cũng bằng thừa.
Doãn Kham “Ừ” một tiếng, lại nói thêm: “Tiện đường mua.”
Một khi nói nhiều sẽ thành chuyện xấu, Đường Chung hỏi: “Vẫn là trước cửa hàng tiện lợi kia à?”
“Ừm.”
“Sáng nay em đến cửa hàng tiện lợi đó rồi, không có xe bán kẹo hồ lô.”
“Em đến sớm.”
“Tối qua đi cũng không có.”
“Có lẽ không mở quầy.” Trên mặt Doãn Kham không có chút hoảng loạn nào khi lời nói dối bị lộ tẩy, “Chủ sạp không phải hôm nào cũng đến.”
Đường Chung hiểu rõ đạo lý phải có chừng mực, thấy anh không muốn nói bèn đổi đề tài: “Sao anh đột nhiên lại trở về?”
Doãn Kham nâng mắt, nhìn về phía cậu: “Muốn gặp em nên quay về.”
Nhớ kỳ phát tình lần trước cũng có Doãn Kham ở bên, Đường Chung sinh ra loại hổ thẹn khi nói dối, còn có chút ngượng ngùng khi đang trong kỳ phát tình mà đối diện với người trong lòng. Lúc cảm thấy bối rối thì nói gì cũng đều thấy không thích hợp, chẳng bằng không nói, gấp chồng quần áo bỏ qua một bên, cầm lấy kẹo hồ lô bắt đầu ăn.
Cậu ăn chậm, lúc ăn Doãn Kham có đi rót thêm hai lần nước, đi một chuyến tới phòng tắm, nhân tiện theo lời nhờ vả của cậu mà cho Kẹo Hồ Lô ăn.
Trở về phòng, Đường Chung hỏi: “Lớp trưởng cũng đi ôn thi ở đó?”
Doãn Kham: “Em liên lạc với cậu ta à?”
“Không có.” Đường Chung chớp mắt, “Di động của anh đặt trên bàn vừa rung lên, em không cẩn thận thấy.”
Doãn Kham không lên tiếng, ngồi xuống lật di động lên xem.
Đường Chung ăn xong một quả hồ lô, đứng ngồi không yên ngồi dậy, nghiêng sang phía Doãn Kham một chút: “Anh lưu tên lớp trưởng là ‘Tháng bảy’, vậy lưu tên em là gì?”
Doãn Kham: “Chữ đầu tiên phiên âm ra.”
Ấn vào di động của mình một cái, Thích Nhạc đúng là “Tháng bảy”, mà Đường Chung là “Anh họ”(1).
Điều này khiến cho Đường Chung rất bất mãn, cậu cầm lấy di động của Doãn Kham, muốn thay đổi ghi chú: “Chữ “Chung” rất dễ tìm, về sau chỉ cần đánh vài chữ là ra, anh…”
Doãn Kham không né tránh, thoải mái lấy lại chiếc di động từ Đường Chung còn đang ngẩn ra, mở danh bạ lên thấy dòng trên cùng chỗ chữ T có một cái tên “Đường Chung”, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu mới biết mình bị đùa giỡn.
Nhưng niềm vui đặc biệt đã nhấn chìm hết thảy, Đường Chung bắt đầu nghiên cứu ý nghĩa của cái tên này: “Đường… Chung… Bình đựng đường?(2)”
Cậu không chắc chữ phía sau lắm, nghiêng người đến bên giường lấy từ điển, bị cánh tay dài của Doãn Kham duỗi ra ôm lấy, eo đột nhiên mềm nhũn, phịch một tiếng ngồi trong ngực anh.
“Làm, làm gì vậy?” Khoanh cẳng chân đang treo bên ngoài vào trong, âm thanh của Đường Chung hơi run.
Doãn Kham hỏi: “Ngọt không?”
Đường Chung cho rằng anh đang nói về cây kẹo hồ lô kia, liếm đôi môi còn dính chút đường: “Ngọt, ngọt lắm, còn gì nữa không, không tin thì anh nếm thử đi.”
Doãn Kham vừa nghe xong lời mời nếm thử, cúi đầu khẽ cắn đôi môi ướt át màu hồng đào của Đường Chung.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu, dài đến mức Đường Chung suýt nữa quên thở. Cậu cảm nhận đầu lưỡi của hai người đầu tiên là nhẹ chạm vào nhau, rồi lại quấn lấy nhau, mùi vị thuộc về Doãn Kham ngập tràn bao lấy cậu, nhẹ nhàng khoan khoái, nóng rực, tràn ngập tính xâm lược.
Trong ý thức yếu ớt, Đường Chung vừa muốn chạy trốn theo bản năng vừa không nỡ rời đi. Một tay như nhũn ra khoác lên vai Doãn Kham, một tay khác để trước ngực anh, lúc tách ra khóe miệng còn kéo ra một sợi chỉ bạc nhỏ dài, trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, Đường Chung há miệng tham lam hít thở bầu không khí tươi mới, thậm chí là không biết mình nên đẩy anh cách xa ra, hay là nên kéo anh về.
Doãn Kham nhìn Đường Chung một lượt, ánh mắt thâm thúy nhu hòa.
Anh học Đường Chung khẽ liếm môi dưới, nếm thử dư vị sót lại, sau đó nhếch môi: “Ngọt.”
Trước khi ngủ Đường Chung khóa trái cửa phòng tắm, tiêm một liều thuốc ức chế.
Tiêm xong còn ngồi lên bồn cầu một chốc, cơ thể vẫn nóng lên. Cậu nghi ngờ liều thuốc này có vấn đề, giơ túi lên dưới bóng đèn nhìn thật kỹ, có dấu chứng nhận chống hàng giả của cục kiểm định, ngày sản xuất cũng mới, không thể nào có hiệu quả kém như vậy được.
Đường Chung thường ngày tiêm thuốc ức chế xong là có thể đi học xoa xoa mặt mình, sau đó đưa tay xuống chạm vào đôi môi ngưa ngứa, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là ma lực của tình yêu?
Cậu cho rằng cảm giác không biết phải làm sao này là vì mình quá yếu, vào kỳ phát tình hôn môi sẽ dục hỏa đốt người. Lúc tắm rửa xong quấn khăn tắm quanh hông quay về phòng ngủ, cố gắng tránh né Doãn Kham, xấu hổ ngồi bên cạnh giường.
Trước đó bà nội trải thêm một chiếc thảm giường cho căn phòng này, giữ Doãn Kham ở lại ngủ qua một đêm, lúc đó Doãn Kham không từ chối. Đường Chung muốn anh ở lại, lại sợ mình không khống chế được, xoắn xuýt hỏi: “Anh có phải về nhà không?”
Doãn Kham vẫn duy trì tư thế đoan chính ngồi trước bàn nâng sách lên đọc: “Mẹ không biết anh quay về.”
Đường Chung bỗng nghĩ ra: “Đây coi như là trốn học phải không?”
Doãn Kham giơ ngón tay lên môi, “Suỵt” một tiếng: “Giữ bí mật giúp anh.”
Câu nói này cứ như anh ghé sát vào tai Đường Chung nói, gương mặt cậu nhanh chóng đỏ lên: “À, ừm.”
Cơn mưa vẫn rơi tí tách đến hơn nửa đêm.
Đường Chung vốn ngủ không sâu, nhắm mắt nằm ngửa ra hồi lâu vẫn không thể quên đi người đang nằm bên cạnh, trở mình lại đối diện với Doãn Kham.
Doãn Kham quen ngủ nghiêng sang bên phải, Đường Chung chạm vào phần khuỷu tay uốn lượn của anh, không thấy phản ứng, đánh bạo chạm vào mặt anh.
Tuy rằng Đường Chung từ nhỏ cũng được người khác khen là đẹp, thế nhưng cái đẹp giữa Doãn Kham và cậu khác nhau.
Ngũ quan của Doãn Kham thiên về sâu sắc, đường nét góc cạnh bên mặt đến hàm bằng phẳng gọn gàng, lông mày nhô cao phần mắt lõm xuống khiến tướng mạo cương nghị của anh thêm mấy phần dịu dàng mê người, làm Đường Chung nhớ tới lúc mở cửa thấy anh, mặt bị hơi nước nhuộm ướt, nhẹ nhàng nâng mắt lên, lập tức có loại gợi cảm ngập tính chinh phạt.
Rất nhiều người nói anh giống alpha, Đường Chung lại cho rằng bất kể là beta hay alpha, đều không thể dùng nó làm tính từ miêu tả đơn giản về anh được. Anh là người duy nhất khiến cậu có khát vọng muốn làm omega.
Chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào hàng lông mi rũ xuống của anh, trong lòng Đường Chung đã ngứa đến không chịu nổi.
Nhớ tới trên diễn đàn mọi người thảo luận sở thích của Doãn Kham đều bảo anh chỉ thích ngủ, mười lần nhìn thấy thì có đến tám lần đang ngủ, còn cho anh cái biệt danh “Thần ngủ”, Đường Chung cười khúc khích, thầm nghĩ không uổng cho khuôn mặt đẹp trai này, bằng không thì đã có biệt danh là “Sâu ngủ” rồi.
Thật ra Doãn Kham không ngủ.
Trong căn phòng đều là vị ngọt tỏa ra từ trên người Đường Chung, càng khỏi nói đến mùi thơm bắt nguồn từ người nằm cạnh anh, còn táy máy tay chân với anh.
Nhẫn nhịn không chỉ là dày vò, mà còn là một loại dằn vặt từ thân đến tâm.
Anh thừa nhận đột nhiên chạy về là hành động trong lúc kích động, nhưng anh không hối hận. Đường Chung cần anh làm bạn, phần dằn vặt khó nhịn này anh vui vẻ chịu đựng.
Đợi đến khi cái tay làm loạn trên mặt anh kia thả xuống, tiếng hít thở đều đều vang lên, Doãn Kham chống tay ngồi dậy, hai chân còn chưa chạm đất, vạt áo đã bị kéo lại.
Quay đầu nhìn, Đường Chung dụi mắt, ngẩng chiếc cổ dài nhỏ, cổ áo vốn chỉ đến vai trượt xuống tận eo, để lộ xương quai xanh nửa hở nửa che bằng áo ngủ cùng một đoạn eo nhỏ gầy dẻo dai.
Trong nháy mắt, bụng dưới Doãn Kham lần nữa nóng lên, khí tức cũng rối loạn, hốt hoảng dời tầm mắt định chặt đứt quấy nhiễu.
“Anh đi đâu vậy?” Đường Chung hỏi.
“Đi tắm.”
“Không phải tắm rồi sao?”
Doãn Kham đáp: “Tắm chưa sạch.”
Nói xong liền đứng dậy muốn đi, Đường Chung phía sau bỗng nhảy lên, hai tay ôm eo anh, mặt kề sát sau lưng anh. Tiếp xúc thân mật như vậy khiến hầu kết Doãn Kham lăn một cái, theo phản xạ có điều kiện mà hít vào.
Trong không khí cũng tràn đầy hương cỏ xanh, phảng phất như thiên la địa võng đã được bày sẵn, anh không thể nào trốn thoát được.
“Có phải là anh muốn không?” Giọng nói mềm mại của Đường Chung không giống như đang dò hỏi, trái lại như đang câu dẫn, hai má dán chặt vào lưng Doãn Kham quyến luyến chà xát, “Em giúp anh nhé?”
Sau cơn mưa trời lại quang đãng, sáng hôm sau đến trạm xe, vào lúc tầm mắt hai người chạm nhau còn hơi lúng túng, nhưng bàn tay nắm lấy nhau lại không hề buông ra.
Trong thời gian chờ xe dừng, Đường Chung giúp Doãn Kham sửa sang lại cặp sách, vừa oán giận anh nhét đồ lung tung, vừa chê cái cặp sách lớn như vậy mà không có bao nhiêu ngăn để dùng.
Cậu cứ liên tục nói “Sao lại lớn như vậy”, không nghe Doãn Kham đáp lại mới chậm chạp ý thức được lời này hơi mờ ám.
Trọng điểm là, nó hoàn toàn trùng khớp với lời nói tối qua.
Lúc đó bọn họ quấn lấy an ủi cho nhau, Đường Chung bị kích cỡ của Doãn Kham dọa, vừa sợ vừa xấu hổ lẩm bẩm: “Đều là beta, sao anh lại lớn như vậy…”
Bây giờ Doãn Kham cũng không biết phải nói gì, im lặng hồi lâu, nói: “Người to đeo cặp sách to.”
Nước chảy trên đất chưa kịp bốc hơi mà đọng lại, Đường Chung đỏ mặt tiễn Doãn Kham lên xe.
Cậu như đứa trẻ tiễn anh chị đi nơi khác học: “Qua đó nhớ hòa đồng với bạn học đấy, em biết ở đó nhiều alpha, chúng ta không chọc nổi đâu, đừng để ý mấy con bọ xít ỷ trong nhà có chút tiền là làm mưa làm gió.”
Dù biết không phải đang mắng anh, Doãn Kham vẫn hơi chột dạ, bất đắc dĩ đáp: “Ừ.”
Đường Chung không yên lòng, khập khễnh nâng tay sửa sang cổ áo cho anh: “Ăn không đủ no thì bảo dì bán cơm lấy nhiều vào, mặt anh là để dùng cho những dịp như vậy đấy.”
Doãn Kham ăn nhiều trong mắt cậu dở khóc dở cười: “Ừ.”
Cuối cùng, Đường Chung cười: “Nhớ em thì gọi cho em, mấy ngày trước mở sạp kiếm được không ít, trên đường về em sẽ tìm chỗ nạp thẻ điện thoại cho anh, nạp năm mươi đồng!”
Doãn Kham nói: “Anh tự nạp được, em cứ gọi cho anh.”
Đường Chung vì tiết kiệm tiền điện thoại nên nói người ta gọi ít lại có hơi xấu hổ: “Anh gọi chứ, chuẩn bị chút, nói hết những lời muốn nói ra luôn một lần, đừng gọi điện mà im lặng, anh không xót tiền thì em xót.”
Lúc xe bus dần chuyển bánh, Đường Chung cố gắng nhẫn nhịn nhớ ra mình còn có lời chưa nói, nhảy lên vẫy tay với Doãn Kham ngồi ở hàng sau cùng: “Cố gắng học tập, đừng nhớ em quá đấy!”
Cơ thể omega vào kỳ phát tình rất yếu, Đường Chung mặc áo khoác thật dày, nhảy lên như một quả bóng xù lông.
Vừa rồi còn nói “Nhớ thì gọi điện cho em”, không ngờ lúc này lại đổi giọng. Doãn Kham lấy di động ra, ấn số thật nhanh, hai tiếng tút vang lên liên tiếp.
Lần này Doãn Kham lên tiếng trước: “Anh có thể không đi.”
Nếu em muốn anh ở lại, anh sẽ xuống xe ngay.
Đường Chung đầu bên kia điện thoại hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Gì chứ, cũng có phải một đi không trở lại đâu, hôm nay không đi ngày mai cũng phải đi mà.”
Chung quy là phải đi, luôn có một ngày phải rời đi.
Doãn Kham ngơ ngẩn. Thời khắc này, anh như thấy được dáng vẻ nói chuyện của Đường Chung, có thể cảm nhận được tâm trạng lo được lo mất kia.
Sao anh có thể không như vậy được, nếm qua vị ngọt, cảm nhận hạnh phúc là muốn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, lại sợ sóng gió bên ngoài quá lớn, đánh đổ con thuyền nhỏ đang phiêu bạt, chặt đứt mối liên hệ hai người vất vả xây dựng nên.
Anh muốn nói “Anh sẽ không đi”, lại sợ những câu từ hứa hẹn đó không có trọng lượng.
Ánh mắt vẫn luôn đặt ngoài cửa sổ, Doãn Kham cúp điện thoại, nhìn bóng người của cậu ngày càng xa, cuối cùng biến thành một chấm đen nho nhỏ.
Anh trời sinh lạnh lùng kiệm lời, ghét dài dòng, có thể dùng hành động thì tuyệt không nói nhiều. Hành động lỗ mãng ban nãy như thuộc về sự bồng bột của thiếu niên ngập tràn thanh xuân, sau khi nổ tung một lần trong đầu bỗng biến mất không còn tăm hơi.
Vậy hãy dùng hành động để chứng minh đi.
***************
Chú thích:
(1) Anh họ trong điện thoại anh Doãn là “堂兄”, đọc là /Táng xiōng/
(2) Đường Chung này là “糖盅”, nghĩa là bình đựng đường.
Lảm nhảm: Chương này có cua đồng nhưng mấy chương sau sẽ có H nhé các cô =))) Ráng chờ nhé:^)