Đến gara để xe khu Xuân Thiều Loan, cậu lòng như lửa đốt mở cửa xuống xe, vòng tới bên ghế lái mở cửa cho Doãn Kham, nhìn chằm chằm anh vào thang máy.
Lúc vào trong nhà, Doãn Kham nói: “Tôi không sao.”
Đường Chung chớp mắt: “Em biết anh không sao, nhưng mà em sợ, ban nãy trông cảnh kia đáng sợ quá, em có thể vào nhà anh một lúc không?”
Doãn Kham mím môi không nói gì.
Buổi tối ăn cơm xong vẫn ngồi vào máy tính làm việc. Hôm nay không biết vì sao mà không tập trung nổi, ngồi ngẩn ra một chút lại nghĩ đến chuyện chiều nay, găng tay sát khuẩn dính đầy máu tươi, nhịp tim lên xuống biến thành thẳng tắp, tờ báo tử giấy trắng mực đen… Doãn Kham nhắm đôi mắt đầy mệt mỏi, giơ tay xoa mặt, lúc đứng dậy mới thấy Đường Chung đứng ở trước cửa thư phòng, chỉ thò đầu vào dò xét, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Lại bám theo đến phòng tắm, Doãn Kham khom người đứng trước bồn rửa mặt, nghe thấy Đường Chung nói: “Thật ra em cảm thấy, bổn phận của người làm bác sĩ ngoại trừ cứu bệnh nhân thì còn một điều nữa thường hay bị mọi người bỏ quên, đó là vẽ giúp một dấu chấm hết lên sinh mệnh của con người.”
Doãn Kham hơi sửng sốt, mở mắt ra trong tiếng nước chảy.
“Bác sĩ là người rất quan trọng đối với bệnh nhân, cho nên bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào bác sĩ, dù cho cuối cùng bác sĩ không thể cứu được họ thì cũng không ai tức giận đâu, bởi vì họ đều biết anh đã cố gắng hết sức rồi.” Giọng nói của Đường Chung vững vàng, tốc độ không nhanh không chậm, không biết đã nghĩ bao lâu trong đầu, “Có thể tiễn bọn họ đi quãng đường cuối cùng, vẽ cho bọn họ một dấu chấm hết đầy viên mãn đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với cuộc sống này.”
Giọt nước đọng lại, lướt xuống lông mi, trong những câu an ủi thật thà chất phác, rốt cuộc Doãn Kham cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm, tầm mắt hỗn loạn hồi lâu cũng dần trở nên minh mẫn.
Hôm nay Đường Chung ở lại rất muộn mới đi.
Doãn Kham đứng trước cửa muốn nói lại thôi, Đường Chung như biết anh muốn nói gì, giành trước nói: “Hôm nay không được rồi, Kẹo Hồ Lô còn chưa ăn tối, em phải về lấy thức ăn cho nó.”
Quay về tầng hai mốt, đi vào trong phòng ngủ, Đường Chung lấy những lọ thuốc giấu trong ngăn kéo đầu giường ra, có vỏ bọc thì vứt đi, xé luôn cả nhãn mác trên thân bình.
Kẹo Hồ Lô nằm sấp bên cạnh cậu, không biết chủ nhân đang làm gì, nhàm chán ngáp một cái.
Lần lượt xé từng cái xong, xác định không để lại gì, Đường Chung vô lực đặt mông xuống đất, kéo lỗ tai Kẹo Hồ Lô: “Không được nói cho anh mày đâu đấy, biết chưa?”
Kẹo Hồ Lô như hiểu như không: “Ẳng?”
Nhìn thùng rác chứa đầy nhãn thuốc bị xé tan, lòng Đường Chung vẫn chưa thể thoát khỏi cơn hoảng loạn.
Một bệnh nhân qua đời cũng có thể khiến cho Doãn Kham đau khổ như vậy, cậu không dám tưởng tượng nếu anh biết chân tướng sẽ như thế nào.
Dù sao không thể để Doãn Kham nhìn thấy những thứ này được, Đường Chung nghĩ, mình sẽ chôn chặt hết chuyện của mấy năm kia vào bụng, ôm nó vào quan tài, vĩnh viễn không cho Doãn Kham biết.
Chuyện náo loạn ở bệnh viện đến thì váng trời váng đất, lúc đi lại yên lặng không một tiếng động.
Hôm sau có mấy tay săn tin đến đây phỏng vấn, đều bị bệnh viện lấy cớ là “Chúng tôi có trách nhiệm bảo mật thông tin của người bệnh” để đuổi đi, người nhà bệnh nhân sau khi bình tĩnh cũng bắt đầu tiếp nhận hiện thực, chuẩn bị hậu sự cho người đã khuất, không còn ngang ngược truy cứu trách nhiệm bệnh viện nữa.
Đường Chung ở nơi khác chứng kiến hiện trường xem đi xem lại tin tức trên mạng, đi cấp cứu là quy trình chính quy, coi như dân mạng cũng biết phải trái, không trách móc bác sĩ, dồn dập bày tỏ bác sĩ đã làm việc vất vả rồi, sau đó lại bàn về đề tài tuyến thể.
Bình luận cũng bình thường, đơn giản là thời nay làm omega chẳng dễ dàng chút nào, yêu cầu sinh hoạt cao, vừa ra khỏi nhà đã sợ bị hỏng tuyến thể. Một khi xảy ra chuyện, nếu bỏ đi sẽ bị giảm thọ chết sớm, mà chữa trị sẽ có di chứng kéo dài đến mấy năm, tiền phẫu thuật và thuốc cũng cực đắt, trợ giúp của nhà nước chỉ như muối bỏ biển, nếu sinh ra là người nghèo khó, vậy thì như sinh ra đã ở vạch xuất phát thấp, khó càng thêm khó.
Đường Chung vốn nên cảm động khi đọc những lời này lại cảm thấy bọn họ đang làm quá.
Mỗi người đều có chuyện bất đắc dĩ của mình, cả đời này đều sẽ có vài chuyện khó khăn không thể nào chống cự. Tính cách lạc quan bẩm sinh của Đường Chung chịu ảnh hưởng từ người mẹ đã qua đời của mình, cậu cho rằng chỉ cần còn thở là còn gỡ, cướp được gì thì cướp, không nên dễ dàng buông tha, càng không nên cúi đầu nhận mệnh.
Nói cách khác, khi cậu thấy dãy số mang tên “Anh Doãn” trên điện thoại, nhấc lên ấn vào, nghĩ nếu sau năm tiếng “Tút” không ai bắt máy sẽ cúp điện thoại.
Ai ngờ vừa vang lên hai tiếng là thông máy, trong ống nghe truyền đến tiếng “Alo” trầm thấp đầy từ tính, màng tai Đường Chung run lên, những gì muốn nói đều quên sạch.
Doãn Kham đầu bên kia không thúc giục, lẳng lặng mà chờ, Đường Chung vẫn căng thẳng đến mức líu lưỡi: “Em, em chỉ, chỉ muốn hỏi xem anh muốn ăn gì, tối nay em lên máy bay về thủ đô.”
“Không cần.” Doãn Kham nói, “Cậu về nghỉ trước đi.”
Đường Chung thông qua giọng anh đoán rằng nguyên nhân anh từ chối chủ yếu là do sợ mình mệt mỏi, trong lòng vui vẻ: “Thế, thế chúng ta ra ngoài ăn nhé? Tô Tô mới đề cử một nhà hàng cho em, nói ăn còn ngon hơn nhà hàng Nhật lần trước.”
Ngày mai là sinh nhật Doãn Kham, Đường Chung lén lút chuẩn bị N kế hoạch, ở nhà làm cơm là Plan A, đi ra ngoài ăn là Plan B, chỉ cần vai chính nguyện ý nể mặt cậu, Đường Chung có thể sắp xếp thỏa đáng.
Doãn Kham trầm ngâm một lát, nói: “Hay là ăn ở nhà đi.”
Đường Chung vì chữ “Nhà” này mà ngẩn ra, lại nghe anh nói: “Lần này để tôi nấu.”
Trước khi quay về thủ đô, Đường Chung đã nhờ Tiền Tiểu Đóa mua đầy đủ đồ dùng cần thiết để làm bánh gato.
Mặc dù rất tin tưởng vào tay nghề của mình, nhưng nhớ lại đây là lần đầu tổ chức sinh nhật cho Doãn Kham sau khi gặp lại, để cẩn thận hơn, Đường Chung vẫn đi thỉnh giáo người có kinh nghiệm.
Tô Văn Uẩn nghe nói cậu muốn làm bánh ngọt, trực tiếp gọi thẳng vào nhóm: @Mộc Đông Đông muốn làm bánh ngọt cho Doãn Kham, @Hạ bé bỏng vào dạy cậu ấy đi.
Đường Mộc Đông ngồi chờ trong phòng chờ máy bay suýt nữa nhảy dựng lên, trừng hai mắt nhìn màn hình chằm chằm mấy phút, thấy Hạ Gia Huân chậm chạp không nói gì, vừa định thở một hơi, trong máy lại phát ra thông báo mời kết bạn đến từ Hạ bé bỏng trong nhóm Sáu vui vẻ thiếu một.
Ngừng thở ấn đồng ý, đợi đến khi Hạ Gia Huân đường hoàng ra dáng bắt đầu nói chuyện làm bánh ngọt với cậu, Đường Chung mới tin tưởng vào năng lực thuyết phục người có cái nhìn phiến diện của Tô Văn Uẩn.
“Còn gì không hiểu nữa?” Hạ Gia Huân gửi voice, nói những điều cần chú ý xong thì hỏi, “Tôi sắp ngủ rồi, hết giờ không chờ đâu đấy.”
Đường Chung cũng gửi voice lại: “Không hỏi gì nữa, cảm ơn cậu.” Suy nghĩ một chút lại đè vào nút thu âm, “Cái đó, cậu không giận tôi nữa à?”
Hạ Gia Huân hừ lạnh: “Người bị bỏ rơi bảy năm cũng không phải tôi, tôi tức làm gì?”
Đường Chung biết cậu ta bất bình thay cho Doãn Kham, ủ rũ nói: “Đều là lỗi của tôi, các cậu muốn giận tôi bao lâu cũng được.”
Người tức giận đều là người quan tâm cậu, càng giận cậu thì càng quan tâm, điểm này Đường Chung cũng rất rõ, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý kỹ càng.
Không mặn không nhạt đốp chát hai câu, cơn tức giận của Hạ Gia Huân đến nhanh mà đi cũng nhanh, bắt đầu hỏi ngược lại kinh nghiệm của cậu: “Cái đó, cậu theo đuổi anh Doãn ra sao rồi?”
Đường Chung thật thà nói: “Chưa vào đâu cả, tôi còn định học hỏi cậu nữa.”
“Tôi? Đừng có đùa, thân tôi còn khó bảo toàn nữa là truyền thụ kinh nghiệm cho cậu?”
“Có chuyện gì à?”
“Cũng không có chuyện gì.” Hạ Gia Huân buồn bực chửi bậy, “Con mẹ nó chứ cái tên Tô Văn Uẩn kia, còn ghê gớm hơn mẹ tôi nhiều, chê tôi làm việc không đến đâu… Cũng phải, tôi không có cơ thể cường tráng như alpha, không biết sinh con như omega, đầu óc cũng không thông minh, lúc nào cũng bị người ta dắt mũi chạy vòng vòng.”
Đường Chung chưa bao giờ nghe Tô Văn Uẩn nói đến việc này, đoán chừng Hạ Gia Huân đang nghĩ bậy nghĩ bạ, khuyên nhủ: “Ai nói? Biết làm bánh ngọt là giỏi rồi, chẳng trách Tô Tô không hay ăn bên ngoài, thì ra là do tay nghề của cậu tốt.”
Lời này cũng không có tác dụng an ủi gì nhiều, tâm trạng của Hạ Gia Huân hiển nhiên không phải chỉ ngày một ngày hai: “Năm đó cũng thế, anh ta nói sẽ thổ lộ với tôi tôi cũng tin, tặng hoa cho tôi tôi coi như anh ta thích mình, ngu ngốc cho là đang hẹn hò với anh ta, kết quả anh ta chỉ đang tác hợp cho cậu và anh Doãn mà thôi.”
Đường Chung vô cùng ái ngại đối với chuyện này: “Nếu không phải vì tôi cũng sẽ không như vậy… Nhưng mà Tô Tô không phải loại người tùy tiện vậy đâu, tôi tin cậu ấy…”
“Được rồi, cậu không cần an ủi tôi.” Hạ Gia Huân cười tự giễu, “Quả thật tôi không thông minh cũng không xinh đẹp, có lúc rất hâm mộ cậu, những gì tôi không có cậu đều có. Cậu cứ yên tâm đi, xinh đẹp như vậy mà còn sợ không theo đuổi nổi một alpha ư? Nếu tôi được đẹp bằng nửa cậu, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
Đường Chung muốn cãi lại vài câu, lời chưa kịp ra khỏi miệng vẫn nuốt xuống.
Từ một số góc độ mà nói, kỳ thực cậu rất giống Hạ Gia Huân, đặc biệt là hiểu rõ dù không thích hợp, không xứng đôi mà vẫn kiên trì xông về phía trước.
Tựa như năm ấy sau khi biết được một số chuyện, rõ ràng bị tự ti cùng không cam lòng nuốt chửng còn mặt dày mà bám lấy, muốn đưa hết những gì tốt nhất cho Doãn Kham.
Trước đó là vậy, bây giờ cũng là vậy.
Tối ngày mười lăm tháng một, Đường Chung nâng bánh ngọt gõ vang cửa nhà Doãn Kham, mang cả Kẹo Hồ Lô đến xin ăn.
Doãn Kham chuẩn bị hai miếng sườn bò, bỏ vào chảo chiên một chút là có thể ăn.
Đường Chung mở tủ lạnh ra kiểm tra, phát hiện quả nhiên không có nguyên liệu nấu ăn khác, đoán mò nói: “Bò bít tết là món tủ của anh à?”
Doãn Kham nhìn chằm chằm vào chảo, dựa theo thói quen canh giờ lật mặt miếng bò, nói: “Không phải, vì tiện.”
Trước đây anh không có thói quen tổ chức sinh nhật, mỗi khi đến ngày này nhiều nhất là có người trong nhà gọi điện đến. Nghĩ tới lần tổ chức sinh nhật trước là ở thành phố N, cùng chung một người, nói không chừng vị của bánh gato cũng như vậy.
Cũng may miếng sườn bò rất lớn, bánh ngọt cũng đủ, Đường Chung ăn uống no nê đứng lên xoa bụng, đi dạo vài vòng sau bữa ăn trong phòng khách và nhà bếp, lúc phát hiện rượu vang mang đến chưa kịp khui thì đồ nhắm rượu đã bị Kẹo Hồ Lô ăn hết.
“Con chó ngốc này, sao mày có thể ăn như vậy được, tuổi cao còn không sợ bị bệnh tiểu đường sao?”
Đường Chung nâng Kẹo Hồ Lô miệng đầy bơ lên véo mạnh, hận không thể để nó ói ngược bánh ngọt ra.
Cuối cùng vẫn là người anh trai nọ giải cứu nó, Doãn Kham hỏi: “Đồng nghiệp cho túi lạc, dùng uống rượu được không?”
Đường Chung suy tư: “Được chứ, dù sao rượu vang cũng là rượu.”
Doãn Kham lập tức đứng dậy đi lấy. Lúc đó tiện tay xách đi, mang về cũng quên mất bỏ ở đâu, đi vào trong phòng ngủ lật áo khoác lên, giương mắt thoáng nhìn mấy cây kẹo hồ lô vứt ở đầu giường.
Là lần trước lúc Doãn Khiêm đến chặn cửa tặng cho, nói cậu ta mua một xe không tặng được, nhưng nếu không ăn để thì hỏng. Đương nhiên Doãn Kham biết Kẹo Hồ Lô này vốn là quà cho ai, nếu đã là đồ ăn Đường Chung thích, vậy giờ nên mang ra để giải quyết phiền toái.
Nhưng anh không làm được chuyện mượn hoa hiến phật.
Hoặc là nói anh không muốn làm như vậy.
Tay trái cầm lạc, tay phải cầm kẹo hồ lô, Doãn Kham đang do dự, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói: “Em vừa quên hỏi, đậu phộng kia…”
Nhẹ buông tay, “Soạt” một tiếng, kẹo hồ lô rơi vào trong thùng rác bên giường.
Sau hai mươi phút, hai người im lặng không tiếng động ngồi đối ẩm, trên bàn bày một đĩa lạc, còn có một hộp kẹo râu rồng(1) vừa mới tìm thấy.
Đường Chung không biết thưởng thức rượu, uống rượu như uống nước ngọt, ỷ vào việc nó không cay bằng rượu đế nên uống liền vài chén, uống hết lại muốn rót nữa, Doãn Kham ngăn cậu lại: “Uống ít rượu, ăn nhiều đồ ăn.”
Đường Chung nấc một cái, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Tiếp đó Doãn Kham nhận điện thoại của bác sĩ Lưu, nói vừa biết hôm nay là sinh nhật anh từ miệng đồng nghiệp, bảo anh ra ngoài uống vài chén.
“Không được, đã uống ở nhà rồi.” Doãn Kham từ chối.
Bác sĩ Lưu lôi kéo anh: “Tiểu Doãn, cậu vậy là không được, hiếm khi tan tầm lại chạy về nhà sớm, cứ như vậy khi nào mới tìm được người yêu đây?”
Doãn Kham cười cười không trả lời.
“Tôi thấy gần đây y tá Giang không còn qua khoa chúng ta nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ thấy trên mặt cậu có sẹo nên không thích nữa? Không được không được, như vậy không được, ngày mai tan làm cậu đừng có chạy, phải theo bọn tôi đến nơi náo nhiệt chút, một mình uống rượu có gì vui?”
Doãn Kham biết bác sĩ Lưu vẫn đang lo lắng chuyện náo loạn ở bệnh viện tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho anh, những ngày qua vẫn luôn lôi kéo anh cùng đi ăn không nói, còn thu xếp cho anh tìm người yêu, anh muốn nói bác sĩ Lưu đừng lo nữa nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Phòng khách truyền đến tiếng va chạm của chén bát, Doãn Kham quay đầu, nhìn thấy Đường Chung chống cằm ngồi ở đó, rung đùi đắc ý không biết đang lẩm bẩm nói gì, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người cậu, làm cho người ta có cảm giác an tâm ấm áp.
Quay người lại, Doãn Kham nói với người trong điện thoại: “Không phải uống một mình, uống hai mình.”
Quay trở lại bàn, Đường Chung còn đang lẩm bẩm, hai vệt ráng hồng trên mặt chứng minh cồn bắt đầu bốc lên, dù không say thì cũng hơi say.
Doãn Kham đặt cốc đến nơi cậu không với tới, sau đó đẩy lạc đến trước mặt cậu, khiến Đường Chung bỗng nhiên nhớ lại đúng vấn đề.
Cậu chỉ vào đĩa lạc kia: “Cái, cái này không phải do y tá họ Giang kia đưa cho anh đấy chứ?”
“Không phải.” Doãn Kham nói.
Đường Chung không tin lắm: “Thật chứ?”
Doãn Kham nâng mắt: “Nếu phải thì sao.”
Đường Chung nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó “Hừ” một tiếng: “Vậy em sẽ không ăn nữa.”
Nghe câu nói trẻ con kia, Doãn Kham nở nụ cười.
“Anh cười gì?” Đường Chung uống rượu vào lớn gan hơn bình thường không ít, phồng má nói, “Chẳng phải anh cũng không cho em ăn kẹo hồ lô của người khác sao? Còn cười em nữa…”
“Không cười cậu.” Giọng nói của Doãn Kham nhàn nhạt, quả thật không nghe ra ý cười nhạo.
Thấy anh không phủ nhận suy đoán của mình, Đường Chung cười hì hì: “Em sẽ không ăn kẹo hồ lô người khác đưa, em chỉ ăn đồ anh đưa cho em.”
Người ta bảo rượu vào thì lớn gan, hôm nay coi như Đường Chung đã được tự mình trải nghiệm.
Cậu cảm thấy rõ ràng mình rất tỉnh táo, có thể biết rõ những câu này nếu là lúc tỉnh sẽ không nói ra được. Sợ bị từ chối, sợ bị đả kích, càng sợ Doãn Kham nhớ kỹ những chuyện đã qua tới nay hoặc tương lại, không muốn mở lòng với cậu.
Ngày đó lúc nắm tay nhau ở bệnh viện, trái tim của Đường Chung suýt nữa đã phá ngực chui ra. Cậu muốn ôm Doãn Kham, muốn nói anh đừng buồn, nhưng vừa nâng tay lên đã sợ hãi thu về.
Kẹp một cuộn kẹo râu rồng lên nhét vào trong miệng, Đường Chung cố gắng dùng cách vật lý để chặn miệng mình khỏi nói lung tung. Sợi đường dày đặc tan trong miệng cậu, quai hàm chăm chú nhai, cứ như đây là một công việc quan trọng nhất định phải nghiêm túc làm.
Mãi đến khi có ngón tay ấm áp chạm vào mặt, giúp cậu lau đi bột đường bên khóe môi.
Trong lúc nhất thời cả hai người đều ngây dại. Đường Chung vì cảnh tượng và cảm xúc quen thuộc này, còn Doãn Kham là vì hành động theo bản năng không hề suy nghĩ.
Đường Chung không nhớ mình uống bao nhiêu, lại nhớ rõ Doãn Kham chỉ nhấp mấy miệng rượu vang, cách rất xa khoảng cách để say.
Nhẫn nhịn một lần đã không dễ, nhẫn nhịn lần thứ hai đối với cậu mà nói giống như một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Trong tiếng tim đập thình thịch đầy thôi thúc, Đường Chung nghiêng người nhích lên, hôn lên đôi môi mỏng của Doãn Kham.
Nụ hôn nhẹ nhàng mà ngắn ngủi đã đủ để chứng minh sự căng thẳng của người đánh lén. Đường Chung hôn xong không không vội quay lại ghế mà chống tay lên mặt bàn, đôi mắt đen láy nhìn Doãn Kham: “Có phải anh vẫn thích, thích…”
Có phải anh cũng giống em, còn thích lần rung động lòng người năm mười mấy tuổi kia?
Cậu muốn hỏi lại không dám hỏi. Rượu uống còn quá ít, còn chưa đủ để khiến cậu không sợ bất kỳ đả kích nào.
Cậu đã chờ thời khắc này quá lâu rồi, nếu như giấc mơ phải cần đến một ngàn lẻ một đêm mới có thể thực hiện được, mà cậu đã chờ đủ ba ngàn đêm, gần gấp ba số đó. Nếu như quay về điểm xuất phát, cậu không biết còn có thể làm lại được mấy lần, còn đủ năng lượng để đi cùng Doãn Kham đến cuối đời hay không.
Nếu như Doãn Kham còn cần cậu làm bạn.
Trong đầu hỗn loạn, không rảnh để để ý động tĩnh bên cạnh, vào khoảnh khắc đôi môi bị phủ lên, Đường Chung chỉ kịp mở to hai mắt, cảm nhận tin tức tố ngập trời của alpha tập kích.
Doãn Kham dùng sức ghì gáy của cậu, từ nhẹ nhàng mút hôn biến thành răng môi quấn quýt kịch liệt, như giải phóng hết tất cả những nhớ nhung mấy năm nay cùng yêu hận vĩnh viễn không thể phân minh rõ ràng.
Từ trước tới nay Đường Chung vẫn luôn oán giận Doãn Kham không thích chủ động, trên thực tế mỗi khi Doãn Kham chủ động, khí lực cử động đều không có.
Cơ thể dựa vào sự chống đỡ của Doãn Kham miễn cưỡng đứng thẳng, cằm chống lên vai, Đường Chung thở dốc từng hơi mới không để cho chân mình nhũn ra, ngồi hẳn lên người Doãn Kham.
Tai bên tai cúi xuống dán vào nhau, cậu nghe thấy Doãn Kham nói: “Đúng vậy.”
Nhận được câu trả lời khẳng định lẫn trong tiếng thở dốc ồ ồ, như là sự thỏa hiệp dưới từng bước áp sát của cậu.
Đường Chung sợ nhất là Doãn Kham thỏa hiệp vì mình, nâng tay lên ôm lấy Doãn Kham, ghé vào bên tai anh nói xin lỗi, một lần lại một lần.
Hiển nhiên Doãn Kham không muốn tiếp tục nghe điều này, cũng không có nhiều kiên nhẫn, chỉ hỏi người trong ngực: “Còn đi nữa không?”
Hai tay nắm càng chặt hơn, hai giọt nước mắt nóng hổi rơi ra khỏi viền mắt, rơi vào vai Doãn Kham.
“Không đi nữa,” Đường Chung lắc đầu, nghẹn ngào nói, “Không bao giờ đi nữa.”
*************
Chú thích:
(1) Kẹo râu rồng: Một loại kẹo làm từ đường trắng của Trung Quốc, khá giống kẹo chỉ của Việt Nam, khi làm người ta sẽ đun chảy đường ra, dùng tay kéo nhiều lần cho đến khi cục đường tơi ra thành từng sợi mảnh, khi ăn kẹo sẽ hòa tan vào trong miệng như kẹo bông.
Lảm nhảm: Các cô còn nhớ lời hứa đi ăn Michelin của Đường Chung không? Tui nghĩ món tủ của Doãn Kham là bò bít tết cũng có lý do cả đấy. Btw chương sau có màn H, mà lại tận ba màn lận nên tui set pass nhé.