• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Hi Vi thấy người đi ra, lập tức tiến lên: "Má Giang, bà nội đã tỉnh lại chưa?''
Má Giang thở dài, lắc đầu, vẻ mặt lo lắng: "Lão phu nhân vẫn còn đang hôn mê."
"Xem ra suy đoán của tôi là đúng." Lục Hi Vi lạnh lùng nhếch môi: "Nếu như cô thật sự lợi hại như vậy thì sao tên cô lại không có trong xếp hạng của tổ chức y tế chứ?"
Chẳng qua chỉ học được chút ít mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt chuyên gia uy tín như cô ta.
Thật là mất mặt xấu hổ.
Cố Mang không nói gì.
Sắc mặt của Lục Tứ gia khó coi, liếc mắt nhìn cảnh sát, hất cằm về phía Cố Mang: "Bị tình nghi là chẩn trị lung tung, đưa đi."
Hai tay Cố Mang đút trong túi, nhìn cảnh sát đợi cô ở đây đã lâu, ánh mắt không thèm đếm xỉa tới.
Tư thế vẫn là dáng vẻ lười biếng tùy tiện kia.
Vừa điên cuồng vừa kiêu ngạo.
Tự cao tự đại.
Cảnh sát lấy còng tay ra.
Cánh tay Lục Thượng Cẩm chắn ngang trước mặt Cố Mang, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, giọng nói thấp lạnh: "Nói Cố Mang chẩn trị lung tung, chứng cứ đâu?''
Lục Hi Vi cười lạnh: "Chú Lục, cô ta vừa dùng kim đâm bà nội, vừa lấy máu cho bà nội, đến bây giờ bà nội vẫn chưa tỉnh lại, đây không phải là chẩn trị lung tung thì là cái gì?"
"Hi Vi, đừng nói nhảm với bọn họ nữa, mau vào làm phẫu thuật cho bà nội con đi." Nói xong, Lục Nhược Thủy nhìn về phía cảnh sát: "Đưa tên lừa đảo này đi đi."
"Tôi xem ai dám!" Sắc mặt Lục Thượng Cẩm nghiêm nghị.
Đáy mắt Lục Tứ gia trầm xuống: "Tôi dám! Lục Thượng Cẩm, đừng quên, hai mươi năm trước cậu đã bị trục xuất khỏi nhà họ Lục rồi! Chuyện nhà họ Lục chúng tôi hiện giờ không đến phiên cậu nhúng tay vào!"
"Anh!"
Sắc mặt Lục Thượng Cẩm khó coi vô cùng.
Quét mắt nhìn Cố Mang đang xem kịch giống như người ngoài cuộc, trong lòng mệt mỏi.
Rõ ràng người sắp được mời đến cục cảnh sát uống trà là cô.
Nhưng sao lại có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Thật sự là hoàng đế không vội thái giám vội (1).
(1) Đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì đã gấp gáp lo lắng.
Lục Hi Vi đi qua bên người Cố Mang, hơi dừng chân, khóe mắt khinh miệt liếc xéo cô: "Tỉnh lại trong một giờ? Hai ngày khỏi hẳn? Ha, không biết tự lượng sức mình."
Trào phúng xong, cô ta đi vào phòng.
Lục Tứ gia không kiên nhẫn nói: "Mau đưa cô ta đi cho tôi, hạng người gì mà cũng xứng bước vào nhà họ Lục chúng ta!"
Lục Thượng Cẩm nghe vậy thì tức cười.
Chẳng trách sao Cố Mang chưa bao giờ sợ thân phận của mình sẽ bị vạch trần.
Bởi vì cho dù có vạch trần thì cũng không ai tin.
Ai lại dám tin tưởng một thần y mà mọi gia tộc đều muốn kết thân lại là một thiếu nữ mười bảy tuổi chứ.
Bọn ngu xuẩn này!
Ông ta hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận đang bốc lên trong ngực, nhìn về phía Cố Mang.
Vẫn không nhanh không chậm như vậy.
Hầy.
Chị đại đúng là trâu bò.
Cảnh sát lách qua Lục Thượng Cẩm, cầm còng tay, bắt Cố Mang.
Ngón tay Cố Mang ở trong túi áo khoác, gõ nhẹ.
Gõ đến cái thứ ba.
Đúng lúc đó.
Cửa phòng của bà cụ đột nhiên mở ra từ bên trong, Lục Thừa Châu bước ra ngoài.
Tay Lục Hi Vi cứng đờ giữa không trung, ngẩn người nhìn thấy Lục Thừa Châu đi ra.
Ánh mắt vô tình nhìn vào trong phòng, thấy quân y đang ghé vào bên giường nói gì đó.
Lúc này, đôi mắt già nua của bà cụ nheo lại thành một khe hở.
Rõ ràng là đã phục hồi tinh thần.
Cô ta khiếp sợ trừng mắt nhìn cảnh này.
Điều này sao có thể?!
Lục Hi Vi nhíu chặt lông mày, dưới đáy mắt là vẻ khó tin.
Bước nhanh vào phòng kiểm tra.
Bà nội đã hôn mê rất sâu, không cần mổ sọ não, chỉ cần châm cứu là có thể tỉnh táo?!
Cô ta không tin!
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK