• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các giáo viên trong văn phòng đều nhíu mày.

Đây không phải là xúc phạm người khác sao? Lấy học sinh đứng cuối ra, chắc chắn có thể đánh bại cả lớp 12/20.

La Tụng Hoa đang đào hố cho Tịch Yên và học sinh lớp 12/20 nhảy vào.

Sở Nghiêu và Bé mập cũng im lặng không dám nói gì.

Nếu đánh nhau, họ sẽ không ngần ngại, nhưng để thi đạt điểm cao, anh ta còn chưa hiểu bài, thì làm sao thi được?

Lẽ nào phải gian lận sao?

Bị bắt thì không phải càng xấu hổ hơn sao.

Mạnh Kim Dương siết chặt nắm tay, nhìn về phía Cố Mang, ánh mắt như đang trưng cầu ý kiến.

Cố Mang không biểu lộ cảm xúc chỉ lắc đầu với cô ấy.

“Thế nào, Lục Dương, không phải cậu luôn muốn tôi xin lỗi Cố Mang sao? Tôi cho cậu cơ hội này, lớp 12/20 các cậu dám cược không?” La Tụng Hoa nói một cách từ tốn, với vẻ mặt kiêu ngạo.

Lục Dương nghiến chặt hàm.

Tịch Yên cũng không nói gì, nhíu mày.

La Tụng Hoa cười lạnh khinh miệt: “Ngay cả cô Tịch của các cậu cũng không có niềm tin vào các cậu, thì những học sinh kém cỏi như các cậu đây, lại có tư cách gì mà ở đây làm ầm ĩ?”

Đáy mắt của Cố Mang ánh lên vẻ quái dị lạnh lẽo, đuôi mắt nhướng lên hiện ra màu đỏ tà ác.  

Cô từ từ quay người lại, đôi mắt vừa đen vừa sáng tự cao tự đại, tùy ý mở miệng: “Được, tôi nhận ván cược này.”  

La Tụng Hoa ngỡ ngàng.  

Tịch Yên không thể tin nổi nhìn Cố Mang, hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói: “Cố Mang, em đừng nóng vội…” 

Khóe miệng Cố Mang nhếch môi, đầy vẻ xảo quyệt: “Cô ơi, em về học trước đây.”  

Tịch Yên: “…”  

Cố Mang dẫn theo một nhóm người rời khỏi văn phòng, hướng về lớp học.  

Văn phòng hoàn toàn im ắng.

La Tụng Hoa hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình, tôi chờ xem lớp 12/20 các cô tự chuốc nhục.”  

Sắc mặt Tịch Yên lo lắng, chuyện này đã thành định cục, cô ấy vẫn muốn tìm cách làm sao nâng cao điểm số của họ trong thời gian ngắn, dù có thua cũng không thể thua quá thảm hại.  

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ khối mười hai.  

Ngay cả học sinh lớp mười và lớp mười một trong hội học sinh cũng biết đến.  

“Thành tích đó của lớp 20, kết quả đều không cần nghĩ, lớp 12/1 thắng chắc rồi.”  

“Nghe nói chuyện này cô Tịch Yên còn chưa đồng ý, mà là Cố Mang đồng ý.”  

“Thật sự không biết tự lượng sức mình, đây gọi là có sắc mà không có não sao? Đọ điểm số với lớp 1? Tìm cái chết cũng không phải như thế.”  

“Chắc chắn cả lớp 12/20 sẽ mất mặt.”  

Toàn trường xôn xao bàn tán.  

 …

Lớp 12/20.  

Âm thanh oán trách vang lên khắp nơi. 

Cuối cùng dưới sự đàn áp bằng vũ lực của Lục Dương, tất cả đều nhẫn nhịn học hành.  

“Tôi nói cho các cậu biết, không tranh bánh bao tranh khẩu khí! Chẳng lẽ đám học sinh kém các cậu muốn bị người khác coi thường sao?!” Giọng Lục Dương vang dội: “Chúng ta phải yêu thích học tập!”

 …

không tranh bánh bao tranh khẩu khí: quyết phục thù.

Sở Nghiêu không nhịn được cười thành tiếng, có gì buồn cười hơn việc đám học sinh kém tổ chức hội nghị động viên học tập không.

Lục Dương giận dữ nhìn chằm chằm vào anh ta.  

Sở Nghiêu ngay lập tức nghiêm túc: “Anh Dương nói đúng, em yêu học tập! Đường Thục khó đi, khó hơn lên trời! Đường đi khó! Đường đi khó! Nhiều ngã rẽ, giờ ở đâu? Em thật sự khó khăn chồng chất khó khăn!”  

“Ha ha ha ha ha ha…” Cả lớp cười ầm lên: “Anh Nghiêu anh thật có tài.”  

Lục Dương: “…”  

Cố Mang nhìn Lục Dươg đứng trên bục giảng lúng túng, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không, vừa lưu manh vừa xảo quyệt. 

Cầm bút lên luyện đề.  

Lục Dương cũng cảm thấy lần này có lẽ thua rồi, hơi chán nản quay về chỗ ngồi của mình.  

Nhìn thấy Cố Mang đang học, trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi.  

Khi anh ta lại gần, nhìn rõ Cố Mang vẽ con cáo trong tập bài, chân anh ta mềm nhũn, suýt ngã.  

Thôi, anh ta vẫn nên quay về tìm Lục Ý để học bù.  

Vẫn phải dựa vào anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK