• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Mang cầm điện thoại chơi game, không ngẩng đầu lên nói: "Em là bác sĩ, anh ta là người nhà bệnh nhân, còn cần em nói chi tiết hơn không?"

Lâm Sương nghẹn lại, vẫn nói thêm một câu: "Em cẩn thận khi giao tiếp với anh ta, thật sự sợ anh ta ăn em ngay cả xương cốt cũng không thừa."

Cố Mang nhếch môi cười, tác phong tùy tiện, nghiêng đầu, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Chị không biết em am hiểu nhất là đen ăn đen sao?"

 Lâm Sương : “...”

Nói đùa một câu, Cố Mang nửa nghiêm túc nói: "Chị yên tâm, em rất cẩn thận trước mặt Lục Thừa Châu."

Đối với người bình thường, Lâm Sương hoàn toàn không lo lắng về việc thân phận của Cố Mang sẽ bị phát hiện.

Nhưng đối phương là Lục Thừa Châu, cô ta có chút không chắc chắn.

Nhưng Cố Mang cũng không phải là người hiền lành, rất tàn nhẫn.

Cô ta nói: "Vậy chị không quản em nữa, đúng lúc ngày mai chị về tổng bộ. Năm nay công việc của chị đã đạt tiêu chuẩn, nghỉ dài hạn đi châu Âu chơi."

Cố Mang uể oải ừ một tiếng, đổi tư thế thoải mái tiếp tục chơi game.

 …

Ngày hôm sau, Cố Mang đến trường lúc bảy giờ sáng, giáo viên trực đứng ở cổng trường, học sinh nhóm năm nhóm ba đi vào bên trong.

Ngay khi Cố Mang xuất hiện, lập tức gây ra một sự xôn xao không nhỏ.

Nữ sinh có ngoại hình đặc biệt thu hút, da rất trắng, đồng phục phanh ra, hai tay nhét vào túi.

Cả người như từ trong truyện tranh bước ra.

Đuôi mắt hơi xếch lộ ra chút tà ác.

Đáy mắt mờ mịt lạnh lẽo.

Thản nhiên đi vào khuôn viên trường.

Những học sinh thường ngày vội vã chạy về lớp giờ đây cũng bước chậm lại, nhìn cô, thì thầm bàn tán.

"Đó là ai vậy, đẹp quá, học lớp mấy?"

"Mình thấy trên diễn đàn trường nói là học sinh mới chuyển trường của lớp 12-20, hôm qua mới đến, trực tiếp thăng hạng thành hoa khôi trường, số phiếu vượt xa đàn chị Cố Âm và đàn chị Lục Ý tận mấy con phố."

"Đẹp đến đâu cũng vô ích, ai cũng biết lớp 12/20 là nơi nào, mình vẫn thấy danh tiếng đàn chị Cố Âm đúng với thực tại."

"Đàn chị Lục Ý cũng không tệ mà."

"Đàn chị này có khí chất mạnh mẽ quá!"

Nơi Cố Mang đi qua, những người phía trước tự giác nhường đường cho cô.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.

Đi đến cửa lớp, đúng lúc gặp Mạnh Kim Dương.

"Cố Mang, cậu về rồi." Mạnh Kim Dương giương mắt cười: "Đã ăn sáng chưa, mình mang bữa sáng cho cậu nè."

Cố Mang khoác vai cô ấy, đi vào trong lớp học, thấp giọng hỏi: "Bài tập đã viết xong cho mình chưa?"

Mạnh Kim Dương giống như có tật giật mình, nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Mình viết bằng tay trái cho cậu, đảm bảo không nhận ra, mà chữ của cậu xấu như vậy, cũng gần giống như mình viết bằng tay trái."

Cố Mang nheo mắt, nhìn về phía cô ấy, nhướng mày, thản nhiên nói: "Kim Dương, giờ cậu cũng dám chê bai mình rồi."

Mạnh Kim Dương lè lưỡi, quay về chỗ ngồi của mình.

Ngay khi Cố Mang xuất hiện, trong lớp học lập tức im lặng.

Khí chất mạnh mẽ, nơi đi qua, mỗi nam sinh như nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, chân để ở lối đi thu lại, cất điện thoại đi.

Giả vờ cầm sách ngữ văn, nhưng ánh mắt lại không thể kiểm soát nhìn về phía Cố Mang.

Chị hai vừa chảnh vừa chất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK