• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Sương sắp thấy hơi không chịu nỗi nữa, đè giọng hỏi: “Em Cố, em có bao nhiêu tiền vậy?”

Cố Mang cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất đi cảm xúc dưới đáy mắt.

Cô dùng đầu ngón tay mân mê mép điện thoại, không đáp.

Cố Tứ tiến lại gần, bàn tay nhỏ nhắn che miệng lại: “Chị em không có bao nhiêu tiền hết á, chắp qua chắp lại tầm 60 triệu.”

Vẻ mặt Lâm Sương lộ ra nét khó xử: “Vậy làm sao giờ? Gần đây chị tiêu tiền hơi nhiều, trong thẻ còn có một triệu, còn vị Lục Thiếu ở tầng trên kia lại không thiếu tiền, khả năng là hôm nay chúng tay không lấy được viên ngọc rồi.”

Biểu cảm trên mặt Cố Tứ rất phức tạp, nói: “Chị Lâm, chị không bỏ được cái thói đi đâu cũng tiêu tiền hoang phí à, lúc nào đi cũng để lại một câu ‘hôm nay quý cô Lâm thanh toán toàn bộ chi phí’?”

Lâm Sương nghiêm túc nói: “Thói quen giúp đỡ người khác tốt như vậy sao có thể bỏ!”

Cố Tứ: “……”

“Lục Thừa Châu phải không?” Lúc này Cố Mang lên tiếng: “Em nhớ là anh ta đã từng đến đặt hàng chỗ em, nói với Vân Lăng rằng sau này nếu người này đến bàn chuyện làm ăn, giá sẽ tăng gấp mười lần, có nhận hay không còn tùy vào tâm trạng em.”

Có tiền chứ gì.

Được.

Lâm Sương kiềm không được nhoẻn miệng cười: “Hiểu rồi.”

Không ngờ tối nay, chỉ vì một viên ngọc mà hai người này lại đối đầu nhau.

Gấp mười lần!

Một lượt lên hẳn trăm triệu!

Cố Mang đứng dậy, khuôn mặt tinh tế phủ đầy ý lạnh, đội mũ áo khoác lên, đút hai tay vào túi áo rồi bước ra ngoài.

Toàn thân tỏa ra khí lạnh.

“Chị Lâm, tụi em đi trước.” Cố Tứ vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, chạy theo Cố Mang.

...........

Tâm trạng Cố Mang rất tệ, là kiểu tệ khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu.

Đôi mắt cô lạnh lẽo, đỏ ngầu như bị rướm máu.

Xung quanh cô tỏa ra một bầu không khí nặng nề.

Cố Tứ không dám chọc cô, chị cậu ta chưa bao giờ phải chịu lỗ vốn khó chịu thế này.

Quan trọng là, viên ngọc này rất quan trọng đối với họ.

Với lại chỉ có những việc chị cậu ta không muốn làm, chứ không có việc gì không làm được, không có thứ gì không lấy được.

Lần này gặp phải một đối thủ khó chơi.

Cậu ta cẩn thận từng tí một theo sát Cố Mang đi ra khỏi quán bar.

Trước cánh cổng lớn của Thiên Khuyết rộng tựa như cung điện này là một loạt chỗ đỗ xe VIP, tất cả đều là dòng xe thể thao trị giá hơn mười triệu.

Mấy tên thiếu gia ngồi vắt chéo chân trên nắp động cơ của những chiếc xe mui trần.

Khi Cố Mang đi qua họ, mấy tên đó đều nhảy xuống, chắn ngang trước mặt cô.

Mấy tên này đã chú ý tới Cố Mang từ ở trong quán bar.

Chở cả tiếng mới thấy người đẹp đi ra.

Mấy tên công tử bột cười với vẻ mặt sở khanh.

“Em gái, đã khuya rồi, hay để các anh đưa em về nhà nhé?”

“Đúng đó em gái, đã muộn rồi đừng về nữa, ở lại khách sạn bên cạnh, anh sẽ đặt một phòng hạng sang cho em, chơi với các anh trai nhé.”

“Trong xe thể thao của anh thoải mái lắm, em muốn thử không?”

Mắt Cố Tứ toát lên nét lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp to tròn híp lại, nở nụ cười tà ác như có như không.

Được rồi, lại có mấy người muốn tìm chết.

Chọc phải một đại ca đang mang tâm trạng tồi tệ, kết cục sẽ rất bi thảm.

Cố Mang vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mặt hồ mùa đông, không động đậy chút nào, đôi môi mỏng nhả ra một từ: “Biến.”

Mấy tên thiếu gia nhìn người đẹp lạnh lùng như một con nhím, nhưng lại càng thấy cô càng quyến rũ, tụi nó cười to.

“Ha ha ha, cô bé bảo anh em chúng ta biến đi kìa.”

“Em gái, biến như nào nhỉ? Dạy mấy anh trai nhé?”

“Biến lên giường à em gái, ha ha ha....”

Một tên trong bọn chúng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Cố Mang, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, vươn tay định chạm vào cô.

Chưa kịp chạm vào cô, tay anh ta đã bị bắt lấy.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong đêm tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK