• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Tinh Lạc nằm trên giường rất lâu nhưng vẫn không ngủ được, mở mắt nhìn trời sáng.


Cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.


Lúc đầu cô đến Hoài Xuyên là vì tâm lý đánh cược.


Cô cược rằng Giang Ngôn Sâm có thể sẽ ở thành phố Hoài Xuyên.


Nếu không gặp, điều đó có nghĩa là họ nên kết thúc bảy năm trước.


Nhưng nếu gặp được anh.


Nếu gặp được anh.


Vậy mà cô thật sự gặp lại anh.


Như thể số phận đã âm thầm sắp đặt, như thể tất cả đang cho cô một cơ hội.


Cơ hội để bù đắp cho cái đêm bảy năm trước.


Nhưng cô đã quen làm một kẻ hèn nhát trốn chạy, bởi trên thế gian này, cô thậm chí không có một nơi nào để dừng chân.


Người như cô đi đâu cũng được, không vướng bận ai, không hứng thú với bất cứ điều gì.


Đây là lần đầu tiên Cố Tinh Lạc cảm thấy trời sáng lại khó chịu đến vậy.


*****


Mấy ngày liền Cố Tinh Lạc chỉ ru rú ở nhà vẽ tranh, giờ giấc sinh hoạt đảo lộn ngày đêm.


Ba giờ chiều thứ sáu, cô bị một cuộc gọi đánh thức. Vì mới ngủ lúc gần chín giờ sáng, đầu cô đau như búa bổ, cô đã tắt máy.


Dù sao cũng chẳng có ai quan trọng tìm cô.


Cả biên tập viên lẫn Hách Giai Mễ đều biết giờ giấc lộn xộn của cô, nếu có việc thì nhắn tin WeChat.


Cố Tinh Lạc mơ màng ngủ thêm một lúc, đến khi mở máy lại thì đã hơn năm giờ chiều.


Số lạ nhưng có chút quen thuộc đó thuộc về Lâm Giang, từ sáng đã gọi ba cuộc, nhưng cô không nghe thấy.


Cố Tinh Lạc không để tâm lắm, đoán chừng không phải người quen.


Trên WeChat, một đống tin nhắn từ Hách Giai Mễ dội tới.


Cố Tinh Lạc nhìn chấm đỏ báo 32 tin chưa đọc, sững sờ một lúc mới nhớ ra chuyện đã hứa với Hách Giai Mễ mấy hôm trước.


Cô vô thức muốn lẩn tránh, nhưng tự biết hành động như vậy là không tốt.


Cô nằm trên giường vài giây để lấy tinh thần.


Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn mới nhất của Hách Giai Mễ.


【Tớ đang tăng ca, trước bảy giờ tối cậu đến công ty tớ đi, công ty có xe chở, tụi mình cùng đi.】


Cố Tinh Lạc nhắn lại, 【Cậu dùng công quỹ dẫn tớ đi thế này, không sợ sếp cậu mắng à?】


Hách Giai Mễ trả lời đầy tự tin, 【Easy, tổ trưởng của bọn tớ keo kiệt lắm, đặt toàn phòng đôi hạng thương gia, trong tổ chỉ có mình tớ là con gái, dù sao cũng dư một giường, quan trọng nhất là...】


Cố Tinh Lạc: ?


Hách Giai Mễ: Mỗi lần tổ chức sự kiện khách sạn đều là của công ty mình, /coi thường, tư bản tinh ranh. Khách sạn đều do tập đoàn Vân Duyệt đầu tư.


Hách Giai Mễ: Được rồi tớ không nói chuyện với cậu nữa, tổ trưởng bọn tớ lại đi ra ngoài, tớ phải lên lầu đưa tài liệu cho ông chủ ký tên. Tớ! cuối cùng! đã được gặp! ông chủ mới trong truyền thuyết!


Cố Tinh Lạc đứng dậy, đi rửa mặt, sửa soạn túi xách.


Cô ăn mặc đơn giản, áo dệt kim màu trắng, phối với quần jean rộng thùng thình, trông mềm mại như học sinh.


Khi bước ra ngoài, Cố Tinh Lạc nhìn phía đối diện.


Sợ Giang Ngôn Sâm lặp lại hành vi mấy hôm trước.


Vì thế dứt khoát gửi một tin nhắn WeChat cho anh.


【Hôm nay đừng đưa đồ ăn cho tôi, tôi đi ra ngoài.】


Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy mình không biết Giang Ngôn Sâm sẽ làm chuyện gì, vì thế thêm một câu.


【Tôi đi gặp Hách Giai Mễ.】


Cố Tinh Lạc gửi tin nhắn xong, bấm thang máy xuống lầu, đi tới trạm tàu điện ngầm.


Đồng thời.


Trong văn phòng của tập đoàn Vân Duyệt.


Hách Giai Mễ khá hồi hộp khi sắp gặp ông chủ mới.


Bởi vì đồng nghiệp trong phòng trà nước ngày nào cũng buôn chuyện, nói rằng ông chủ mới được điều về chi nhánh Hoài Xuyên có lý lịch cực kỳ xuất sắc, không chỉ là thiết kế trưởng, nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn Vân Duyệt còn là cậu ruột của anh ta.


Mấy thực tập sinh trong văn phòng tò mò tán dóc không ngớt, nhưng tiếc là vị sếp mới này dường như không mấy hòa đồng, đã một tháng kể từ khi nhận chức, họ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.


Khi Hách Giai Mễ đi đưa kế hoạch tuyên truyền, mấy thực tập sinh nhìn cô với ánh mắt tha thiết.


"Chị Tiểu Mễ, chị xem thử sếp có phải là ông chú đầu hói dân kỹ thuật không nhé?"


Lúc lên lầu, Hách Giai Mễ còn suy nghĩ.


Hình như ông chủ ở trụ sở chính Yến Kinh của tập đoàn Vân Duyệt mới ngoài năm mươi.


Vậy thì sếp mới chắc còn trẻ.


Hách Giai Mễ gõ cửa bước vào, nhìn rõ người bên trong.


"Giang Ngôn Sâm" Hách Giai Mễ sững sờ.


Giang Ngôn Sâm ngồi trước bàn, ánh mắt bình thản.


Hách Giai Mễ đờ người mất một giây mới phản ứng lại. Giang Ngôn Sâm là sếp của cô, vậy mà cô lại gọi thẳng tên anh trong tình huống này.


Cô vội vàng kiềm chế cảm xúc, đưa bản kế hoạch ra.


Giang Ngôn Sâm lặng lẽ lật xem.


"Đã xác định người đại diện phải không?" Giọng nói của Giang Ngôn Sâm không nghe ra cảm xúc gì.


"Đúng vậy, người đại diện cho quý này đã xác định là Khâu Ngộ Phong, ngày mai sẽ ký hợp đồng ở khách sạn Dolphin Bay." Hách Giai Mễ giữ giọng điềm tĩnh, "Sau đó là ba ngày chụp ảnh và phỏng vấn, đều diễn ra tại khách sạn Dolphin Bay."


"Ừm." Giang Ngôn Sâm không có phản ứng gì, lướt qua bản hợp đồng một lượt rồi ký tên, đưa lại cho cô.


Hách Giai Mễ không dám nói gì thêm trong lúc này, lúc cầm hợp đồng ra ngoài, vừa hay gặp Ứng Lâm bước vào.


Giang Ngôn Sâm ngồi trước bàn, vẫn còn cầm cây bút ký.


"Ba ngày tới tôi có sắp xếp gì không?" Giang Ngôn Sâm hỏi, rồi lại tự đổi ý, "Hủy hết đi."


"Hả? Sếp Giang, anh có sắp xếp gì à?" Ứng Lâm xác nhận lại, "À, sếp Giang, ba ngày tới anh cần trao đổi với tổ thiết kế một số..."


"Dời lại vài ngày" Giang Ngôn Sâm nói, "Đặt thêm một phòng công tác ở khách sạn Dolphin Bay, tôi sẽ qua đó."


"Được. Vậy cũng tốt, bên tổ thiết kế nói vẫn còn một vài chi tiết cần chỉnh sửa."


Khi Hách Giai Mễ trở về văn phòng, mấy thực tập sinh đồng loạt quay sang nhìn cô.


"Các em hết hy vọng rồi."


Hách Giai Mễ có một linh cảm.


Cô không hiểu rõ Giang Ngôn Sâm, nhưng hồi ở Thanh Chiêu.


Giang Ngôn Sâm ngồi cùng bàn với Cố Tinh Lạc, dù hai người chưa từng có hành động nào vượt quá giới hạn, nhưng Hách Giai Mễ đã nhiều lần trông thấy.


Giang Ngôn Sâm lặng lẽ nhìn Cố Tinh Lạc thật lâu, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, trong mắt anh chỉ có mỗi Cố Tinh Lạc.


Dù là bảy năm trước, hay bảy năm sau.


Buổi tụ tập do Tống Thời Dật tổ chức hôm ấy, Cố Tinh Lạc cúi đầu ăn suốt bữa, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình xuống mức tối đa.


Thế nhưng cô thấy, ánh mắt của Giang Ngôn Sâm vẫn như bảy năm trước, hoàn toàn tập trung vào Cố Tinh Lạc.


Thực ra bữa cơm hôm ấy không mấy vui vẻ. Cô và Tống Thời Dật cũng lâu năm không gặp, mọi câu chuyện đều do Tống Thời Dật khơi mào, Giang Ngôn Sâm và Cố Tinh Lạc thì im lặng.


Nhưng cô thấy, mỗi lần món ăn mới được dọn lên, Giang Ngôn Sâm đều ra hiệu cho nhân viên phục vụ đặt ở phía Cố Tinh Lạc.


Với tư cách là một người ngoài cuộc, cô chỉ cảm thấy rằng.


Cố Tinh Lạc mãi mãi là nơi duy nhất mà ánh mắt của Giang Ngôn Sâm hướng tới.


Cố Tinh Lạc sợ Hách Giai Mễ đợi lâu, nên khi xuống tàu điện ngầm, cô vội vàng chạy đến.


Có lẽ do tiếp xúc mấy ngày qua, Cố Tinh Lạc không còn sợ vô tình chạm mặt Giang Ngôn Sâm nữa.


Ít nhất, không còn gì đáng để cô phải cố tình trốn tránh.


Khi cô đẩy cánh cửa lớn của sảnh, một người đàn ông từ bên trong vội vàng bước ra, không chú ý đường đi, làm rơi đống đồ đang cầm xuống đất.


"Xin lỗi..."


Cố Tinh Lạc vội ngồi xuống giúp đối phương nhặt lên, đó là một chồng bìa hồ sơ, bên trong là một đống tài liệu cá nhân và phần giới thiệu tác phẩm rơi tứ tung.


Cô vô tình nhìn thấy bức ảnh trên bản lý lịch, bàn tay đang nhặt giấy hơi khựng lại.


Người đối diện rõ ràng cũng nhận ra cô.


"Cố Tinh Lạc." Giọng người đàn ông dường như có chút ngạc nhiên, "Quả nhiên là em."


Cố Tinh Lạc ngồi xổm dưới đất, nhặt mấy tờ lý lịch đưa qua, "Xin lỗi."


"Em gái, sao lại giả vờ không quen?"


Người đàn ông không nhận lấy đồ trong tay cô, dường như khẽ cười khẩy, có chút khinh thường, không biết có phải do Cố Tinh Lạc quá nhạy cảm hay không.


Vu Triết.


Con trai của dì cô.


Bà ngoại có ba người con, cậu, dì và mẹ cô.


Mấy năm trước ông ngoại qua đời vì đột quỵ.


Mẹ của Cố Tinh Lạc cũng đã mất.


Cậu của cô không có tài cán gì, lại nổi tiếng là sợ vợ, không có chút tiếng nói nào trong nhà. Vì vậy, dù là chuyện của Cố Tinh Lạc khi đó hay vấn đề chăm sóc bà ngoại, cậu đều tỏ ra yếu đuối, không dám có ý kiến.


Ngược lại, gia đình dì sống ở Thanh Chiêu, nên việc chăm sóc bà ngoại cũng đương nhiên rơi vào tay họ.


Chăm sóc bà ngoại là nghĩa vụ, nhưng chăm sóc Cố Tinh Lạc thì không.


Lúc đó bà ngoại kiên quyết mang theo Cố Tinh Lạc, nên ngày nào dì cũng châm chọc khiêu khích, cố tình nói những lời khó nghe.


Nhà bà ngoại không lớn, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách.


Đến nửa cuối năm lớp 12, dì lấy cớ nấu cơm cho bà ngoại ăn, đưa cả gia đình đến ở nhà bà, thực ra là nhắm vào căn nhà đó.


Lúc đó, cuộc sống của Cố Tinh Lạc rất khó khăn.


Bà ngoại nằm viện.


Khi cô tan học về nhà, đồ đạc trong phòng cô đã bị dọn sạch.


Dì nói, "Anh họ còn phải học, việc anh ấy ôn thi là quan trọng nhất. Dù sao thì cô cũng học nghệ thuật, điểm thi đại học không cần cao, học ở phòng khách hay đâu cũng thế.


Đó là một căn nhà cũ, Cố Tinh Lạc là con gái, ở như vậy rất bất tiện.


Dù không ai dạy cho cô điều gì, nhưng sự nhạy cảm nhận ra ác ý của đối phương dường như là trực giác bẩm sinh của con gái.


"Thật sự đến Hoài Xuyên rồi à?" Vu Triết nhìn cô, cười cợt nhả, trong lời nói đầy sự khinh thường, "Em đã giải quyết chuyện ở trường xong chưa mà chạy đến Hoài Xuyên? Để lại một mớ hỗn độn. Đừng làm người mất uy tín, liên lụy đến nhà anh thì phiền lắm."


"Không liên quan đến anh." Cố Tinh Lạc quay mặt đi, không thèm nhìn anh ta, đứng dậy nhét đồ vào tay anh ta rồi định rời đi.


Vu Triết có vẻ không vui, "Sao lại không liên quan? Sáng nay trường còn gọi cho mẹ anh, cậu cũng bị gọi. Giỏi nhỉ, em định chạy trốn à?"


Cố Tinh Lạc dừng lại, ngước mắt bình thản nhìn anh ta, "Anh nói xong chưa?"


“Căng thẳng gì chứ, em không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng thì sẽ bị ghi vào hồ sơ tín dụng đấy. Anh đây có lòng tốt nhắc nhở em thôi.” Vu Triết nhận lấy sơ yếu lý lịch từ tay cô, phủi phủi như thể rất ghét bỏ, “Nhìn bộ dạng này của em, còn tự tin trả nổi à? Đã tìm được việc ở Hoài Xuyên rồi hay sao?”


Cố Tinh Lạc lạnh lùng nhìn anh ta.


Nói thật lòng.


Cố Tinh Lạc có vẻ đẹp rất đặc biệt, ngũ quan không chỉ nổi bật, mà còn mang theo vẻ lạnh lùng, như đóa hoa nguy hiểm chết người trên cánh đồng tuyết.


Lấy nọc độc để ngụy trang cho vẻ đẹp tuyệt đỉnh.


Vu Triết đặc biệt ghét ánh mắt này của Cố Tinh Lạc, cho dù rơi vào cảnh khốn cùng cũng tuyệt đối không chịu khuất phục.


Chỉ cần nhìn lạnh lùng như vậy, cũng đủ khơi dậy cơn giận vô cớ.


“Anh và mẹ anh” Cố Tinh Lạc bình tĩnh nói, “Tránh xa cuộc sống của tôi ra.”


“……”


Cố Tinh Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, “Không cần nói lời mỉa mai châm chọc với tôi như hồi nhỏ, giống mẹ anh ám chỉ này nọ mà không dám thừa nhận thẳng thắn, ấu trĩ như thể đầu óc chưa phát triển.”


“Cố Tinh Lạc, cô nói năng kiểu gì vậy, còn biết tôn trọng người lớn không hả?!” Vu Triết không ngờ Cố Tinh Lạc lại nói thẳng thừng như thế ngay trước cổng công ty, mặt hắn đỏ bừng, hét vào mặt cô.


“Người lớn mà ăn nói như vậy, có phải tôi nên quyên góp chút tiền cho anh chữa đầu óc không?” Cố Tinh Lạc mỉa mai, lách người đi qua anh ta, đi được mấy bước thì dừng lại, “Còn nữa, làm phiền anh.”


Vu Triết thấy thái độ cô có vẻ chân thành hơn, không nhịn được châm chọc, “Làm phiền tôi cái gì? Muốn mượn tiền à, cô phải xin lỗi mẹ tôi trước.”


“Làm phiền anh sau này thấy tôi thì làm như không quen biết đi.” Cố Tinh Lạc nhẹ giọng nói, “Không cần anh lo tiền vi phạm hợp đồng của trường, sau này làm ơn tránh xa tôi ra.”


Cố Tinh Lạc không muốn đôi co với anh ta, đi vào qua cửa hông.


Cô nhắn tin cho Hách Giai Mễ, nói rằng mình đã đến.


Hác Giai Mễ trả lời rất nhanh: 【Tớ xong ngay, thu dọn chút rồi xuống.】


Tâm trạng của Cố Tinh Lạc không được tốt vì Vu Triết, cô ngồi ở góc trong cùng của khu nghỉ ngơi trong sảnh, ôm balo, lấy điện thoại ra xem.


Những cuộc gọi nhỡ từ số của thành phố Lâm Giang hôm nay, cô đại khái đoán được là của ai.


Cố Tinh Lạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, do dự không biết có nên gọi lại ngay lúc này không.


Điện thoại reo lên, là số của cậu cô, Nguyễn Bình Minh.


Cố Tinh Lạc không muốn nghe, nhưng chẳng có lý do gì để trút sự chán ghét với Vu Triết lên cậu mình.


Cố Tinh Lạc hít một hơi thật sâu, bấm nghe.


“Tinh Lạc, dạo này ổn không con?”


“Cậu” Cố Tinh Lạc mân mê dây đeo ba lô, “Không cần vòng vo đâu, trường con gọi cho cậu rồi phải không?”


Nguyễn Bình Minh im lặng vài giây, cười gượng gạo như để giảm bớt sự ngượng ngùng, “Thật ra cậu biết, con phải bồi thường không ít tiền vi phạm hợp đồng. Với một sinh viên mới tốt nghiệp như con là áp lực rất lớn, nhưng con cũng biết đó, mợ con là người như thế…”


“Không sao đâu cậu, con có thể vẽ tranh kiếm tiền.”


“Con bé này thật tội nghiệp… Mẹ con chỉ có mình con, thực ra Tinh Lạc à.” Nguyễn Bình Minh dường như rất khó xử, cân nhắc thật lâu mới nói, “Nếu không được, con thử tìm ba con…”


“Cậu, con có chút việc, cúp máy trước nhé.”


“Ớ, Tinh Lạc, cậu biết con không thích nghe chuyện này, nhưng dẫu sao đó cũng là một cách…”


Cố Tinh Lạc không nghe hết, trực tiếp cúp máy.


Người ra người vào tập đoàn Vân Duyệt, đúng lúc tan làm.


Nhiệt độ điều hòa vừa đủ.


Thế nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo đến lạ thường.


Cố Tinh Lạc cầm điện thoại, mở tài khoản ngân hàng của mình xem, bên trong có một khoản tiền gửi định kỳ không nhiều lắm, cùng với chút ít tiền gửi không kỳ hạn.


Sau đó, cô lại mở ứng dụng giao dịch đồ cũ.


Đàn piano sẽ mất giá theo thời gian, nhưng chiếc đàn đó, cho dù có mất giá thế nào, cũng vẫn hơn hai mươi vạn.


Đó là thứ duy nhất mẹ để lại cho cô.


Cố Tinh Lạc nhìn chằm chằm vào cây đàn piano trên màn hình.


Cô nhớ lại khoảng thời gian sắp thi đại học.


Giang Ngôn Sâm vốn dĩ đã được tuyển thẳng từ năm thứ hai trung học, nhưng anh không chấp nhận, vẫn chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học như bình thường.


Đầu mùa xuân năm cuối, Giang Ngôn Sâm được trường đề cử tham gia một cuộc thi toán học. Thực ra anh nên tham gia cuộc thi tin học, nhưng không biết vì sao anh không đăng ký.


Những ngày đó tâm trạng của Cố Tinh Lạc rất tệ.


Giang Ngôn Sâm bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi toán học, Cố Tinh Lạc không muốn làm phiền anh.


Kết quả, vào một buổi tối tan học.


Cố Tinh Lạc không về nhà mà đi về hướng khác.


Giang Ngôn Sâm im lặng đi bên cạnh cô, giúp cô chiếu sáng con đường phía trước.


Khi Cố Tinh Lạc dừng lại.


Đó là một cửa hàng nhạc cụ piano.


Bốn phía đều là kính, ánh đèn màu ấm chiếu rọi.


Một cây đàn piano Yamaha ba chân đen bóng lấp lánh đặt trên bệ xoay, được ánh đèn bao quanh, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đắt giá.


Trên cây đàn Yamaha đó có khắc tên của cô.


Cố Tinh Lạc đứng bên ngoài cửa kính, lòng bàn tay áp chặt vào kính, nước mắt lặng lẽ lăn dài.


Giang Ngôn Sâm không biết bí mật phía sau cây đàn piano đó.


Mỗi ngày sau khi tan học, Cố Tinh Lạc đều đến đứng ngoài cửa hàng nhìn cây đàn.


Cho đến một ngày, cô cứ nhìn rồi đột nhiên òa khóc.


Cố Tinh Lạc ngồi bên ngoài cửa hàng sáng trưng ánh đèn, ôm gối khóc không ngừng.


Cô nhớ lại rất nhiều năm trước, mẹ che mắt cô, nói rằng đã chuẩn bị cho cô một món quà sinh nhật.


Cô bé Cố Tinh Lạc vô cùng mong đợi, khi mở mắt ra, một cây đàn piano Yamaha ba chân mới toanh ở trong phòng ngủ.


Mẹ mỉm cười nói với cô, “Tinh Tinh, đàn piano này có khắc tên con, đây là cây đàn piano độc nhất vô nhị của Cố Tinh Lạc. Tinh Tinh phải làm điều mình thích, mẹ sẽ mãi mãi ủng hộ con.”


Cây đàn đó mang theo giấc mơ của Cố Tinh Lạc, cũng mang theo tình yêu của mẹ dành cho cô, là thứ duy nhất mẹ để lại cho cô.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK