• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Cố Tinh Lạc không rõ thái độ hiện tại của Giang Ngôn Sâm xuất phát từ động cơ gì.

 

Muốn nói là không cam lòng, dường như không thể.

 

Nếu nói là vì cố chấp, cô thật sự cũng không chắc, vì cô không hiểu rõ chứng bệnh này, nhưng nhìn tình hình hiện tại, ngoài sự cố chấp không biết quay đầu đối với cô, anh dường như quá mức thờ ơ với những chuyện khác.

 

Cố Tinh Lạc suy nghĩ cẩn thận một lúc, có thể chữa khỏi căn bệnh này không?

 

Hoặc là giống như những bệnh tâm lý khác, chỉ cần gỡ bỏ khúc mắc, sẽ tự nhiên trở nên bình thường?

 

Cố Tinh Lạc suy nghĩ suốt quãng đường, nhưng không tìm được đáp án rõ ràng.

 

Trong những khoảnh khắc thỉnh thoảng, cô liếc nhìn bóng anh phản chiếu trên cửa sổ xe.

 

Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, ánh đèn đường lướt qua để lại những vệt sáng thoáng qua trên mặt anh.

 

Chiếc xe chạy vào hầm, ánh sáng chớp tắt.

 

Hàng mi anh rủ xuống, bàn tay đặt trên vô lăng khẽ động.

 

Có một khoảnh khắc nào đó, ký ức bị niêm phong chợt lóe lên.

 

Cô chậm chạp nhận ra rằng, những năm tháng trung học của mình luôn có bóng dáng của Giang Ngôn Sâm.

 

Khi còn ở trường trung học số 1 ở Lâm Giang, cô đi ngang qua lớp Hai, cửa sau mở, Giang Ngôn Sâm luôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, khi đó cô nghĩ, có lẽ do anh quá cao.

 

Khi cô đi lấy nước, vô tình liếc nhìn, đôi khi thấy Giang Ngôn Sâm đang nói chuyện với bạn cùng lớp, khả năng cao là giảng bài, hoặc là Tống Thời Dật cùng vài nam sinh khác quấn lấy anh nói chuyện. Anh xoay cây bút trong tay, ngón tay thon dài, Cố Tinh Lạc nghĩ, đôi tay đó rất thích hợp để chơi piano.

 

Hoặc có khi thấy Giang Ngôn Sâm ngồi giải bài một mình, cầm một cây bút bi bình thường.

 

Cô chỉ vô tình nhìn thoáng qua.

 

Chưa từng nhìn, cũng chưa từng chú ý.

 

Anh sẽ nín thở vào khoảnh khắc cô lướt qua.

 

Chờ cô đi qua, anh mới giả vờ vô tình nhìn về hướng cô vừa đi.

 

Khi đến khách sạn, đã gần mười giờ tối.

 

Khách sạn Dolphin Bay là một khách sạn bán đảo, xung quanh có một hồ nhân tạo rất lớn, thậm chí còn đặc biệt làm một bãi cát nhân tạo trắng mịn, quả thật là một khách sạn nghỉ dưỡng với môi trường ưu việt giữa lòng thành phố phồn hoa.

 

Thiết kế của khách sạn cũng rất hiện đại, bốn phía là cửa kính sát đất, những ngọn đèn âm tường sáng rõ và đầy tính nghệ thuật. Hách Giai Mễ nói rằng khách sạn Dolphin Bay là khách sạn ưu tiên của tập đoàn Vân Duyệt để tổ chức các buổi họp báo.

 

Cố Tinh Lạc không quá buồn ngủ, nhưng hôm nay trải qua một trận giày vò nên có chút mệt mỏi. Sau khi xuống xe, cô cảm ơn Giang Ngôn Sâm, rồi cùng Hách Giai Mễ lên lầu cất đồ.

 

Hai người cùng nhau xuống lầu đến nhà hàng ăn tối.

 

Ngồi xe cả quãng đường dài, Hách Giai Mễ ngáp dài, nhà hàng là bếp mở, kết hợp ẩm thực Đông Tây.

 

Hách Giai Mễ cầm khay tùy tiện chọn một ít bánh ngọt và sushi, chuẩn bị ăn xong rồi về ngủ.

 

Cố Tinh Lạc không muốn làm phiền người khác như lời Giang Ngôn Sâm nói, chỉ tùy tiện lấy chút hoa quả lót dạ. Kết quả khi hai người từ nhà hàng bước ra, từ xa đã thấy một chiếc xe bảo mẫu đậu trước cửa khách sạn, hai người không khỏi liếc nhìn vài lần.

 

“Ê, hình như tớ biết đó là ai.” Hách Giai Mễ hơi phấn khích.

 

“Ai vậy?” Cố Tinh Lạc không quan tâm chuyện ngoài cửa sổ, nhất thời không phản ứng kịp đó là ai.

 

“Khâu Ngộ Phong, chắc cậu ta đã đến, nhưng bây giờ muộn quá, chúng ta nên đi ngủ. Ngày mai sau khi ký hợp đồng xong còn có bữa tối doanh nghiệp, chắc anh ta nói muốn mời cậu ăn tối, kiểu gì cũng phải sau bảy giờ tối.”

 

Hách Giai Mễ quan sát một chút, biết Cố Tinh Lạc không thích nói chuyện với người khác, nên kéo cánh tay cô đi về phía thang máy, "Đi nào, chúng ta đi ngủ thôi. Tớ buồn ngủ rồi."

 

Cố Tinh Lạc không có ý kiến.

 

Phòng của hai người là phòng thương gia hai giường đơn, có ban công riêng.

 

Cố Tinh Lạc là người thường thức khuya nên vẫn chưa buồn ngủ. Sau khi Hách Giai Mễ tắm rửa xong thì đi ngủ ngay. Cố Tinh Lạc ôm bảng vẽ, để lại một ngọn đèn đọc sách, lặng lẽ vẽ một lúc rồi mới nằm xuống.

 

Cô nằm xuống nhưng không thấy thoải mái lắm, trước đây cô không hay xem điện thoại, nhưng bây giờ lại có vẻ khác.

 

Điện thoại của Cố Tinh Lạc không có nhiều ứng dụng.

 

Cô nằm nghiêng, vô thức bật màn hình lên, rồi nhìn màn hình từ từ tắt đi.

 

Cứ lặp lại như vậy bảy, tám lần.

 

Cuối cùng điện thoại rung lên.

 

Trên màn hình hiện lên tin nhắn của Giang Ngôn Sâm.

 

【Sáng mai tôi sẽ nhờ phục vụ phòng mang bữa sáng cho em.】

 

Cố Tinh Lạc chỉ biết, khi nhìn thấy tin nhắn này, tim cô chợt rung động.

 

Như viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

 

Ngón tay cô dừng lại trên màn hình, nhẹ nhàng vuốt.

 

Phần lớn đều là tin nhắn của Giang Ngôn Sâm gửi cho cô.

 

Cô rất ít khi trả lời lại.

 

Cố Tinh Lạc cảm thấy hôm nay mình nên đáp lại, cô nhớ đến viên kẹo Alps bị nhét vào lòng bàn tay, không đoán được lúc đó Giang Ngôn Sâm đang nghĩ gì.

 

Cố Tinh Lạc rất ít khi dành thời gian và công sức để đoán suy nghĩ của người khác, nhưng bây giờ cô lại đang làm như vậy.

 

Có phải vì vẫn còn nhớ thói quen của cô trước đây không?

 

Cô nghĩ lại, lúc đó hình như mình không bị hạ đường huyết.

 

Cố Tinh Lạc không đoán ra, muốn gõ vài chữ, sửa tới sửa lui, cuối cùng gửi một câu chúc ngủ ngon.

 

Khi Giang Ngôn Sâm tắm xong bước ra, vốn định đi ngủ. Ban đầu anh cũng không mong đợi Cố Tinh Lạc sẽ có phản hồi, nhưng trước khi ngủ vẫn liếc nhìn điện thoại.

 

Cố Tinh Lạc đã gửi hai tin nhắn.

 

Một câu chúc ngủ ngon.

 

Tin còn lại là một sticker chúc ngủ ngon.

 

Giang Ngôn Sâm cầm điện thoại, xem đi xem lại hai tin nhắn này.

 

Như thể muốn xác nhận điều gì đó.

 

Giọt nước từ tóc nhỏ xuống màn hình, anh lau nó, màn hình thoáng mất kiểm soát, hai dòng chữ trượt lên xuống.

 

Giang Ngôn Sâm cuối cùng cũng xác nhận được điều gì đó, anh nhàn nhạt cong môi cười.

 

Tựa như con thuyền đêm lênh đênh trong lòng biển sâu.

 

Cuối cùng, trong một đêm dài tĩnh lặng nào đó đã nhận được tín hiệu.

 

Cố Tinh Lạc vẫn tiếp tục vẽ tranh đến hơn sáu giờ sáng.

 

Thậm chí có chút cố ý.

 

Vì muốn tránh gặp Khâu Ngộ Phong. Cô vốn không giỏi xử lý các mối quan hệ giữa người với người.

 

Nên cô định ngủ muộn, ngày hôm sau ngủ thẳng đến khi bữa trưa kết thúc.

 

Nhưng đối với Cố Tinh Lạc, ngủ lúc hơn sáu giờ sáng cũng được xem là ngủ sớm dậy sớm.

 

Vì vậy khi cô tỉnh dậy vào khoảng hơn một giờ chiều, thực sự vẫn tính là còn sớm. Cố Tinh Lạc thức dậy, đúng lúc hai giờ mở cửa, phục vụ phòng vừa đẩy xe đồ ăn chuẩn bị rời đi.

 

Cố Tinh Lạc chợt nhớ đến lúc ở nhà.

 

Giang Ngôn Sâm cứ nửa tiếng lại sai Ứng Lâm mang đồ ăn đến cho cô.

 

Sợ cô không ăn sẽ nguội mất.

 

Lúc Cố Tinh Lạc mở cửa hỏi, "Anh vẫn liên tục mang đến hay sao?"

 

"Đúng vậy, sếp Giang nói từ mười hai giờ trưa bắt đầu, cứ nửa tiếng mang lên một lần."

 

Cố Tinh Lạc quả nhiên đoán đúng, cô nói, "Anh đừng mang nữa, tôi tự xuống nhà hàng ăn."

 

"Vâng."

 

Cố Tinh Lạc không muốn chần chừ, hôm qua Hách Giai Mễ bảo cô rằng họ bận đến hơn sáu giờ, hôm nay vừa hay cô dậy sớm, vậy thì xuống ăn sớm rồi vẽ một chút, bốn năm giờ về phòng là vừa.

 

Quả nhiên Cố Tinh Lạc cũng làm vậy.

 

Kết quả là vào khoảng ba giờ rưỡi.

 

Cố Tinh Lạc đang ngồi ở quầy bar của khách sạn vẽ tranh, cúi đầu vẽ đường nét, chợt nghe thấy tiếng bước chân không xa, sau đó là một giọng nam vang lên, "Cố Tinh Lạc?!"

 

Cố Tinh Lạc ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài.

 

Định luật Murphy đúng là không sai.

 

Càng không muốn gặp ai, thì càng gặp phải người đó.

 

Hách Giai Mễ ôm tập tài liệu, có một người đàn ông chơi thể thao rất cao và một một người đàn ông béo béo lùn lùn bên cạnh.

 

Giang Ngôn Sâm và Ứng Lâm đi một bên với gương mặt vô cảm, có thể nhìn ra gương mặt Giang Ngôn Sâm là lạnh lùng nhất, Ứng Lâm là người nói chuyện.

 

Người gọi cô là người đàn ông béo lùn.

 

Trí nhớ của Cố Tinh Lạc cũng không kém.

 

Lập tức nghĩ ra đó là Thẩm Hạo Nhiên, bạn học cũ ở thành phố Thanh Chiêu, ngồi cùng bàn với Hách Giai Mễ.

 

Hiện tại không thể giả vờ như không quen biết, Cố Tinh Lạc đành ôm bàn vẽ đứng dậy chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

 

“Quào, Tinh Tinh, đúng là cậu rồi! Lúc vừa xuống lầu, tớ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở quán cà phê, khí chất của cô ấy khiến tớ nhớ tới cậu!” Thẩm Hạo Nhiên cười khờ khạo, trông rất thật thà, anh ta đi tới nói, “Tớ ở trong đội tuyển quốc gia làm trợ lý thực tập lo về ăn uống!”

 

“Cậu còn nói mà không biết xấu hổ, không ngờ nha Thẩm Hạo Nhiên, cậu thay đổi nhiều quá.” Hách Giai Mễ dùng khuỷu tay thọc anh ta, “Tinh Tinh, tớ không ngờ Thẩm Hạo Nhiên vào đội tuyển quốc gia làm chuyên viên dinh dưỡng.”

 

“Cậu đừng nói bừa, tớ chưa tới vị trí kia, tớ đang thực tập!” Thẩm Hạo Nhiên xấu hổ gãi đầu, “Còn kiêm chức trợ lý dinh dưỡng trong đội phụ, khi bọn họ ra ngoài tớ sẽ đi theo. Bây giờ Khâu Ngộ Phong là vận động viên nổi tiếng trong đội của bọn tớ.”

 

Cố Tinh Lạc biết được một chút.

 

Trước kia đi học Thẩm Hạo Nhiên rất thích bóng rổ, nhưng do chiều cao và cân nặng không đạt tiêu chuẩn, nên không vào được đội bóng rổ của trường, còn bị các nam sinh khác trêu chọc. Thẩm Hạo Nhiên dễ tính, trước nay không để trong lòng.

 

Sau đó vào đại học, mơ hồ thấy Thẩm Hạo Nhiên đăng lên vòng bạn bè, chọn ngành dinh dưỡng, thề: Không thể vào đội bóng rổ thì vào bếp của đội bóng rổ.

 

Lúc ấy, người không thích đăng lên vòng bạn bè như Tống Thời Dật còn trêu chọc vài câu: Đúng đó, đi đường vòng cứu quốc.

 

Thẩm Hạo Nhiên cười to, “Tinh Tinh, cậu còn nhớ không, Khâu Ngộ Phong!”

 

“……”

 

“Trước kia có tới thành phố Thanh Chiêu tìm cậu!” Thẩm Hạo Nhiên tốt bụng nhắc nhở cô, “Cậu không nhớ à?”

 

Lời này vừa dứt.

 

Cố Tinh Lạc kín đáo liếc nhìn Giang Ngôn Sâm.

 

Đúng lúc anh nhìn sang bên cô.

 

Ánh mắt hơi lạnh lẽo, không tốt.

 

Làm cho trái tim Cố Tinh Lạc đông cứng.

 

Cố Tinh Lạc vẫn duy trì phép lịch sự, thành thật nói, “Có lẽ do quá lâu nên không nhớ.”

 

“Để tớ giới thiệu, Cố Tinh Lạc là hoa khôi học giỏi của trường trung học Thanh Chiêu, nói mới nhớ, bốn đứa bọn mình là bạn cùng lớp nữa, Hách Giai Mễ và tớ ngồi cùng bàn, Giang Ngôn Sâm và Cố Tinh Lạc ngồi cùng bàn.”

 

“Tinh Lạc, đã lâu không gặp, trước kia ở Lâm Giang, tớ không nói chuyện nhiều với cậu.”

 

Khâu Ngộ Phong nhẹ nhàng nói, anh ta cao hơn 1m9, cao hơn Giang Ngôn Sâm vài centimet.

 

“Hai người cũng học cùng lớp á?” Thẩm Hạo Nhiên kinh ngạc.

 

“Chúng ta đi ăn trước đi, vừa ăn vừa nói.” Hách Giai Mễ dẫn đường.

 

Cố Tinh Lạc muốn chạy thoát cũng không được, đành từ từ đi theo.

 

“Ừm, tớ và Cố Tinh Lạc học lớp 3 ở trường trung học số 1 Lâm Giang.” Khâu Ngộ Phong là người dễ tính, cười rộ lên trông rất rạng rỡ, “Tớ là học sinh chuyên về thể thao, đi huấn luyện một thời gian dài, không đi học trong lớp. Từ năm nhất trung học đã ở trong đội tuyển của tỉnh đi huấn luyện thi đấu.”

 

Cố Tinh Lạc không có ký ức đặc biệt đối với Khâu Ngộ Phong, bởi vì hai người không hẳn đã gặp mặt.

 

Mỗi năm đều có một số học sinh ưu tú có năng khiếu vào học trường trung học số 1 Lâm Giang, Khâu Ngộ Phong là học sinh như thế.

 

Mọi người nói chuyện, nhân viên tạp vụ đưa bọn họ lên phòng trên lầu.

 

Phòng được thiết kế theo phong cách hiện đại có nét lịch sự và tao nhã, lấy sự đơn giản và nhã nhặn làm điểm nhấn, trang trí bằng một chút hoa lá.

 

Bàn là kiểu bàn dài Trung Quốc.

 

Cố Tinh Lạc ngồi cùng Hách Giai Mễ, ba người đàn ông ngồi đối diện.

 

Ứng Lâm đi ra ngoài, “Tôi đi ra bếp xem thử.”

 

Cố Tinh Lạc cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ.

 

Bởi vì trên bàn, người vui vẻ nhất là Thẩm Hạo Nhiên.

 

Trước đây ở trường trung học Thanh Chiêu, Thẩm Hạo Nhiên ngưỡng mộ Giang Ngôn Sâm nhất. Tống Thời Dật còn ghen tị, nói rằng Thẩm Hạo Nhiên hy vọng được làm tuỳ tùng cho Giang Ngôn Sâm thay thế vị trí của anh ta.

 

Cố Tinh Lạc không thể nói chỗ nào không ổn, Giang Ngôn Sâm không nói lời nào, trông rất lãnh đạm một cách kỳ quái...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK