Cố Tinh Lạc lặng lẽ ngồi chờ Hách Giai Mễ tan làm trong sảnh lớn, đầu óc trống rỗng, cố gắng không nghĩ ngợi.
Hách Giai Mễ nhắn WeChat, nói rằng sẽ xuống ngay.
Cố Tinh Lạc không ngại chờ thêm một chút, bảo cô ấy cứ làm xong việc trước.
Cô cúi đầu, lơ đãng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Điện thoại rung lên, Cố Tinh Lạc tưởng là tin nhắn của Hách Giai Mễ, nhưng không phải.
Là tin nhắn WeChat từ cậu cô, Nguyễn Bình Minh.
Một giao dịch chuyển khoản 2000 tệ, kèm theo một tin nhắn.
【Tinh Lạc, cậu không có nhiều tiền, con cầm tạm để tiêu. Đừng gọi cho cậu, cậu sợ mợ con biết. Tháng sau là giỗ của mẹ con, mấy ngày trước ba con có gọi cho cậu hỏi địa điểm… Nếu con không muốn gặp ông thì tránh đi một ngày nhé. Dì con có nói gì thì con đừng để bụng, dì vốn là người như vậy.】
Trình độ văn hóa của cậu không cao, có mấy lỗi chính tả trong tin nhắn.
Ngón tay Cố Tinh Lạc vô thức vuốt lên vuốt xuống dòng tin nhắn.
Cuối cùng, cô trả lại khoản tiền chuyển đó.
Cô tự hỏi, cậu quan tâm đến cô, nhưng chưa từng làm gì cho cô cả.
Khi mẹ qua đời.
Cô đứng một mình ngoài phòng bệnh, cơ thể mẹ được phủ một tấm vải trắng, bác sĩ yêu cầu người nhà ký tên, lúc đó Cố Tinh Lạc còn chưa thành niên, đành đợi bà ngoại đến.
Phòng bệnh của mẹ nằm ở cuối hành lang, hoàng hôn buông xuống, bầu trời bên ngoài tối sầm lại, ánh mặt trời cuối cùng chìm dần giữa hai tòa nhà.
Cố Tinh Lạc đeo cặp đứng dựa vào tường, nhìn bầu trời ngày càng tối đi.
Cô dần dần ngồi xổm xuống dọc theo bức tường, một dì mang cơm đến cho con gái ở phòng bệnh bên cạnh, cô bé tầm tuổi Cố Tinh Lạc háo hức hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ nấu món gì?”
“Nấu chút đồ thanh đạm cho con, bác sĩ bảo con mới mổ xong phải ăn nhạt…”
Cố Tinh Lạc ngồi xổm dưới đất khóc không thành tiếng.
Mẹ cô không còn nữa.
Cô sẽ không bao giờ còn cơ hội gọi mẹ.
Cô chờ bà ngoại đến suốt ba tiếng đồng hồ.
Bác sĩ giục ba lần, y tá hỏi một lần, dì bên cạnh còn rót cho cô một ly nước.
Cậu chỉ gọi đến một lần.
Thế giới này có vẻ luôn như vậy. Thế giới của cô đã sụp đổ, nhưng thời gian vẫn chậm rãi trôi qua, mặt trời lặn rồi mọc, mưa rơi rồi tạnh.
Chẳng có ai nhất định phải ở lại bên cô.
Đám tang của mẹ rất đơn giản, chỉ có họ hàng bên ngoại đến, không có nghi thức tiễn biệt. Nhà tang lễ đưa thi thể đi, trực tiếp hỏa táng. Vì không có tiền mua đất để chôn, ban đầu ý của người lớn là mua chỗ để tro cốt cho rẻ, nhưng Cố Tinh Lạc kiên quyết muốn một ngôi mộ, cuối cùng chọn một chỗ xa nhất.
Khi nhân viên đặt tro cốt vào trong mộ.
Cố Tinh Lạc nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên hũ tro cốt của mẹ.
Mẹ cô thậm chí không có một tấm ảnh riêng, tấm ảnh dán trên hũ tro cốt là cắt từ tấm ảnh chụp chung với cô.
Mẹ cười dịu dàng nhìn cô.
Cố Tinh Lạc nhìn nhân viên lấp mộ.
Vào lúc này, dì và cậu bắt đầu cãi nhau.
Cả hai người đều không đến dự tang lễ, cậu tiện đường vì công tác gần đó, dì đưa con trai đi học xong ghé qua.
“Em cũng biết hoàn cảnh nhà anh thế nào rồi đó, Thu Hương chắc chắn sẽ không đồng ý. Thế này đi, mỗi tháng anh đưa em 500 tệ, anh chăm sóc Tinh Lạc.”
“Vì sao em phải lo? Anh không phải là anh cả à? Nhà em cũng khó khăn, con trai em cần tiền để ôn thi, em không có tiền, cũng không có sức lo cho nó. Em không tin em gái chết mà không để lại đồng nào cho nó.”
“…”
“Cố Tinh Lạc không thể ở nhà em ngày nào cả, ba nó còn sống sờ sờ ra đấy, sao không đi tìm ba nó?”
“Em đừng nói nhảm, nếu ba nó có lòng, vì sao hôm nay không đến đám tang…”
“Ba nó không lo, tại sao tụi em phải lo?”
“…”
Cố Tinh Lạc đứng đó, nghe rõ mồn một.
Bức ảnh của mẹ trước mắt dần biến mất.
Vài giọt nước mắt không kìm được lăn xuống, cô vội vàng lau sạch, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô biết.
Không ai muốn cô.
Không ai cần phải chăm sóc cho cô.
Bởi vì khi mẹ qua đời, tất cả mọi người đều nói như thế.
“Cố Tinh Lạc, mẹ con chết rồi mà không để lại đồng nào cho dì chăm con, nên đây không phải là chuyện dì nên làm. Nếu mẹ con để lại tiền, con đưa tiền cho dì thì con có thể ở nhà dì năm nay.”
“Tinh Lạc, nhà cậu cũng khó khăn, chị con cần tiền sinh hoạt ở đại học. Dì và cậu đã bàn bạc, nếu mẹ con để lại tiền, con muốn đưa cho ai thì ở nhà người đó hết năm nay.”
Hình như, từ trước đến nay cô chỉ là gánh nặng của người khác.
Và luôn là đồ vướng víu.
Hốc mắt Cố Tinh Lạc cay cay, cô tắt điện thoại, dụi mắt.
Khi cô ngẩng đầu lên, cửa thang máy đối diện mở ra.
Vài người bước ra khỏi thang máy.
Cố Tinh Lạc liếc mắt đã nhìn thấy Giang Ngôn Sâm.
Áo thun trắng rộng rãi, bên ngoài khoác áo sơ mi màu sẫm, dáng người cao ráo lạnh lùng.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, khi những người khác lần lượt bước ra.
Dường như ngay giây phút đó, tất cả chuyển thành cảnh quay chậm.
Cô không chắc hành động dụi mắt của mình có bị anh nhìn thấy hay không.
Cô chỉ chắc chắn một điều, Giang Ngôn Sâm vốn không có biểu cảm gì, nhưng ngay khi ánh mắt anh lướt qua đám đông, dừng lại nơi cô, anh khẽ khựng lại.
Cố Tinh Lạc ngồi trong góc sáng sủa, tầm nhìn rất rõ, hoặc có lẽ chỉ một ánh mắt thôi, cô cũng có thể tưởng tượng ra cái nhìn của anh.
Nhất định là giống như năm đó ở ga tàu hỏa Thanh Chiêu.
Anh quỳ một chân trước mặt cô, hai tay đặt lên tay vịn hai bên.
Khẽ ngẩng mặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, lo lắng, đau lòng. Cô nghĩ, ánh mắt anh nhất định biết nói.
Sự do dự như một cái ôm thầm lặng nhưng dịu dàng, trong vài giây đối diện, cô cảm nhận rõ ràng.
Anh đang nhìn cô, dõi theo cô.
Giống như đi trong con hẻm nhỏ không có đèn đường, dù cô rất sợ bóng tối, nhưng vì có ánh sáng phía sau nên dám dũng cảm bước tới.
Hoặc là giống khi còn nhỏ, học đi xe đạp lần đầu tiên.
Mẹ vịn xe cô, xe đạp đong đưa, cô sợ hãi không dám đạp, nhưng biết có mẹ vịn, cô sẽ không ngã nên cô yên tâm.
“Tinh Tinh, mẹ vịn cho con, sẽ không ngã đâu.”
“Cố Tinh Lạc, tớ ở phía sau cậu, đừng sợ.”
……
Cô không muốn tạo thành thói quen luôn dựa vào người khác.
“Tinh Tinh! Tớ ở đây!”
Giọng của Hách Giai Mễ vang lên từ phía sau. Cố Tinh Lạc chớp mắt thật mạnh vài cái, sau đó thấy Hách Giai Mễ chạy ra từ một thang máy khác, không thấy bóng dáng Giang Ngôn Sâm đâu nữa.
Cố Tinh Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút mất mát thoáng qua.
“Đi thôi, đã để cậu chờ lâu! Tớ đã gọi trà sữa, sắp tới rồi, chúng ta qua đó cùng nhau nhé.” Hách Giai Mễ khoác tay cô, kéo ra ngoài, hạ giọng như đang nói một bí mật: “Tinh Tinh, cậu biết ông chủ mới mà tớ từng kể là ai không?”
“Ai?”
“Giang Ngôn Sâm đó! Tớ không ngờ lại là Giang Ngôn Sâm, ông chủ của trụ sở chính là cậu ruột của cậu ấy.” Hách Giai Mễ thì thầm, “Thật khó tin, ba cậu ấy nổi tiếng như thế, thế hệ đầu tiên của robot trí tuệ nhân tạo của tập đoàn Vân Duyệt là do ba cậu ấy nghiên cứu, gia đình mẹ cậu ấy là một gia tộc giàu có nổi tiếng…”
Cố Tinh Lạc im lặng bước theo Hách Giai Mễ ra ngoài.
Cô biết ông chủ của tập đoàn Vân Duyệt là cậu của Giang Ngôn Sâm.
Cũng biết có một chi nhánh của tập đoàn Vân Duyệt ở Hoài Xuyên.
Lúc đó, cô chỉ đánh cược rằng sau khi Giang Ngôn Sâm tốt nghiệp Thanh Hoa, anh sẽ không ở lại Yến Kinh.
Nơi anh có thể đến, chắc chỉ có Hoài Xuyên.
“Nè, cậu nói xem, điều kiện nhà cậu ấy tốt như vậy, sao lại đến thành phố Thanh Chiêu hồi trung học phổ thông? Trường trung học Thanh Chiêu không phải là trường nổi bật… Giờ nghĩ lại thấy thật uổng phí tài năng.”
“…”
“Tinh Tinh, cậu đang nghĩ gì thế?”
Nhận ra Cố Tinh Lạc thất thần, Hách Giai Mễ lay cánh tay cô.
“Không có gì.” Cố Tinh Lạc trấn tĩnh lại, “Cậu vừa nói gì?”
“Tớ nói, nhà cậu ấy có điều kiện tốt như vậy, hồi đó sao lại chuyển đến trung học Thanh Chiêu?”
“Không biết.” Cố Tinh Lạc không đoán ra.
Lời vừa dứt, Cố Tinh Lạc cảm nhận được ánh mắt ai đó đang dõi theo mình. Hách Giai Mễ kéo cô ra khỏi cửa cảm ứng.
Màn đêm đã buông xuống, có nhiều xe đậu dưới bãi đậu xe, cách tòa nhà văn phòng không xa là trung tâm thành phố.
Xe cộ tấp nập, muôn vàn ánh đèn.
Giang Ngôn Sâm đứng cách đó không xa, tựa người vào cột hành lang, nhìn về phía cô.
Nếu ánh mắt anh có thể nói lên điều gì đó, thì hẳn sẽ là một tiếng thở dài, bị sự mất mát và tình cảm sâu nặng quấn quanh.
“Tinh Tinh, đừng buồn.”
“Tôi vẫn ở đây.”
Hách Giai Mễ thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Ê, hôm nay mở nhiều đèn thế, bảo vệ sảnh cuối cùng cũng hết keo kiệt rồi, bật hết đèn lên.”
Cố Tinh Lạc tránh ánh mắt của Giang Ngôn Sâm nơi không xa, khẽ đáp: “Vậy à?”
“Ừ, trước đây bảo vệ chỉ bật một bóng đèn, hôm nay mở hết. Hồi trước, có người còn nói công ty mình lúc đèn sáng lên trông đẹp lắm. Cái gì chứ, chẳng phải do dân văn phòng tăng ca hay sao…” Hách Giai Mễ nói, “À, Tinh Tinh, đợi tớ chút, trà sữa của tớ tới rồi!”
Nói xong, Hách Giai Mễ chạy lên trước vài bước, nhận đồ từ shipper, đưa một ly cho Cố Tinh Lạc.
“Chúng ta bắt taxi qua đó hả?” Cố Tinh Lạc nhận lấy, cảm ơn, thấy Hách Giai Mễ không có ý gọi xe nên hỏi.
“À…” Hách Giai Mễ cắm ống hút, chỉ về phía Giang Ngôn Sâm, “Cậu ấy nói tiện đường.”
Đang cắm ống hút, Cố Tinh Lạc khựng lại.
Cô cảm thấy mình muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
“Tống Thời Dật nói với cậu chưa?”
“Hả? Hôm đó về nhà tớ ngủ luôn, mấy ngày nay bận chẳng có thời gian nói chuyện. Nói gì?”
“Hàng xóm của tớ là Giang Ngôn Sâm.”
“…” Hách Giai Mễ hạ giọng, “Rồi sao nữa?”
“Sau đó, anh ấy đưa cơm cho tớ mấy ngày.”
Nghe đến đây, Hách Giai Mễ không nói gì thêm.
Cố Tinh Lạc vốn là người như thế.
Trông cô có vẻ xa cách, ít nói, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, người không quen thường nghĩ cô kiêu kỳ.
Nhưng không phải vậy.
Cố Tinh Lạc không bao giờ nổi nóng, có chuyện gì cũng tự mình gặm nhấm, luôn hạ thấp sự hiện diện của bản thân giữa đám đông, như thể cô mãi mãi lạnh nhạt, không cầu mong gì.
Cũng không chủ động theo đuổi, không bộc lộ cảm xúc.
Nhưng Hách Giai Mễ biết không phải như vậy.
Năm thứ ba đại học, trước khi Cố Tinh Lạc bảo lưu, Hách Giai Mễ bắt tàu cao tốc đến tìm cô, vào ký túc xá nữ, một bạn cùng phòng đang học bài, giường của Cố Tinh Lạc kéo rèm lại.
Cô trèo lên thang, định tạo bất ngờ cho bạn.
Kết quả, thấy Cố Tinh Lạc ngồi co mình trong góc giường, ôm chân, lặng lẽ khóc, sợ làm phiền người khác.
Cô không giỏi biểu đạt, giấu hết cảm xúc vào trong.
Bởi trên đời này không có nhiều người thực sự thấu hiểu cảm xúc của người khác, không thể chính xác cảm nhận được nỗi buồn hay niềm vui của cô, nên cô đã quen.
“Thật ra tớ cũng không rõ cậu và cậu ấy bây giờ là thế nào.” Hách Giai Mễ chân thành nói nhỏ, “Tớ chưa từng yêu, chẳng thể cho cậu lời khuyên gì hay, nhưng tớ biết một điều.”
“…”
“Ánh mắt cậu ấy nhìn cậu chưa từng thay đổi.” Hách Giai Mễ nói, “Trước đây người ta hay nói, làm sao biết người từng rất thích cậu không còn thích cậu nữa, là vì ánh mắt họ đã khác. Nhưng ánh mắt của Giang Ngôn Sâm nhìn cậu vẫn vậy. Dù sao đây cũng là chuyện của hai người… Trước kia đi học, lớp mình còn có người từng ghép đôi hai cậu đấy.”
“Ghép đôi cái gì?” Cố Tinh Lạc hỏi.
“Cậu không để ý à. Hồi đó lớp mình nói, hai cậu như hoàng tử và công chúa sa cơ, đều chuyển tới từ trường trung học số 1 ở Lâm Giang, đó là trường trọng điểm của tỉnh. Trước đây họ còn đồn hai cậu từng là một đôi ở đó, rồi cùng bị đày xuống Thanh Chiêu…”
Hách Giai Mễ đùa giỡn nhắc lại chuyện cũ, Cố Tinh Lạc chỉ khẽ cười.
“Thật ra Tinh Tinh, nếu cậu không muốn…” Hách Giai Mễ ngập ngừng, “Thôi, tớ không biết phải nói gì, chuyện này tùy cậu, cậu hiểu chứ?”
Giang Ngôn Sâm hiếm khi tự lái xe, hầu hết là do Ứng Lâm thay.
Chiếc xe từ xa chạy lại, Ứng Lâm xuống xe, đưa chìa khóa cho Giang Ngôn Sâm, dường như có việc gì đó cần xử lý thay anh.
Hách Giai Mễ chủ động mở cửa ghế phụ cho Cố Tinh Lạc.
Cố Tinh Lạc muốn từ chối, nhưng vì Giang Ngôn Sâm đã lên xe, nếu cô chần chừ thì có vẻ quá khách sáo và xa cách.
Ngồi ghế phụ cũng chẳng sao, Cố Tinh Lạc tự nhủ.
Hách Giai Mễ ngồi ghế sau, vừa lên xe đã bận trả lời tin nhắn.
Cố Tinh Lạc biết Hách Giai Mễ rất bận, tổ tuyên truyền phải đối mặt với nhiều hoạt động thương mại và quảng bá, nhất là ngày mai còn phải ký hợp đồng.
Giang Ngôn Sâm không nói gì trong lúc lái xe, Cố Tinh Lạc ngồi ghế phụ, im lặng.
Trong xe thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng như hương hoa cam.
Thanh mát, không hề gắt.
Khách sạn Dolphin Bay khá xa, lái xe mất hơn bốn mươi phút.
Cố Tinh Lạc vô thức tựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, bóng dáng của Giang Ngôn Sâm phản chiếu trên kính, hòa lẫn với dòng xe cộ bên ngoài.
Chiếc xe lặng lẽ lướt đi trong màn đêm, ánh sáng bên ngoài mờ nhạt và tĩnh lặng.
Nhưng lúc này, Cố Tinh Lạc không cảm thấy sợ hãi như trước.
Đèn xanh phía trước chớp tắt, chuyển thành đèn đỏ.
Giang Ngôn Sâm từ từ dừng xe, khi Cố Tinh Lạc còn đang do dự có nên chợp mắt một lát không thì đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó nhét vào lòng bàn tay mình. Cô mở mắt ra, Giang Ngôn Sâm giơ tay bật đèn trong xe theo phản xạ.
Cửa sổ xe hơi hạ xuống, tiếng ồn ào của phố xá bên ngoài vang lên như một bản nhạc nền ru ngủ.
Cô nhìn rõ thứ trong tay mình, đó là một viên kẹo Alpenliebe vị nguyên bản.
“Làm gì thế?” Cô nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Hách Giai Mễ đang đeo tai nghe, lướt video.
Không rõ câu hỏi của cô đang ám chỉ điều gì, là hạ cửa sổ xe, hay lén lút đưa cô viên kẹo này.
“Em không muốn để người khác biết.”
“Biết cái gì?”
“Biết rằng tôi quan tâm đến em.”
“…”
“Vì vậy, tôi đành lén lút quan tâm em.”
Cố Tinh Lạc cảm thấy lồng ngực như bị đè nén, siết chặt viên kẹo trong tay, im lặng.
Giang Ngôn Sâm lấy chiếc điện thoại trong hộp để đồ, bận rộn làm gì đó.
Điện thoại của Cố Tinh Lạc rung lên, là tin nhắn của Giang Ngôn Sâm.
【Tôi không buồn, em cũng đừng buồn.】
Cố Tinh Lạc nhìn tin nhắn, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Giang Ngôn Sâm.
Giang Ngôn Sâm đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn cô, đôi mắt anh trở nên đặc biệt rõ ràng trong màn đêm.
Cô cảm thấy, nếu ánh mắt thực sự có thể nói chuyện, thì ánh mắt của Giang Ngôn Sâm nhất định đang nói với cô: “Tôi vẫn ở đây.”
“Tinh Tinh, tớ chỉ biết rằng, bao năm qua, ánh mắt Giang Ngôn Sâm nhìn cậu chưa từng thay đổi.”
Cố Tinh Lạc tắt màn hình điện thoại, nắm chặt viên kẹo Alpenliebe, không nói gì.
Đèn xanh lại sáng lên, chiếc xe từ từ lăn bánh, Giang Ngôn Sâm tắt đèn trong xe.
Anh lái xe không nhanh, hoặc có lẽ vì là giờ cao điểm buổi tối.
Hình như mỗi ngã tư họ đi qua đều gặp đèn đỏ.
Mỗi lần như thế, Giang Ngôn Sâm lại gửi cho cô một tin nhắn.
【Mệt thì ngủ một lát đi.】
【Đến nơi tôi sẽ gọi em dậy.】
【Tôi đã nói với quản lý sảnh khách sạn rồi, trong nhà hàng có món em thích.】
【Không muốn ăn ở nhà hàng thì bảo họ mang lên phòng.】
【Tôi cũng bảo họ rồi, em không thích nói chuyện với người lạ, họ sẽ không làm phiền em đâu.】
Cố Tinh Lạc muốn nói gì đó.
Nhưng khi nghiêng đầu nhìn gò má Giang Ngôn Sâm, những lời định nói lại nghẹn nơi cổ họng, không biết bắt đầu từ câu nào.
Nói cảm ơn thì quá xa cách, nói xin lỗi thì quá lạnh lùng.
Cô không chắc, đáp lại như thế nào mới là nhẹ nhàng nhất.
Nhẹ nhàng đến mức không làm tổn thương anh, nhưng cũng đủ để giữ khoảng cách như bạn bè.
Ngay khoảnh khắc này, Cố Tinh Lạc chợt thấy mơ hồ, liệu họ thực sự có thể làm bạn không?
Cố Tinh Lạc không muốn suy nghĩ nhiều, cô nắm chặt viên kẹo Alpenliebe, thả hồn theo dòng ký ức.
Những ngày cuối cùng nằm viện, mẹ cô không ăn nổi gì nữa. Mỗi lần Cố Tinh Lạc đến thăm, cô chẳng thiết ăn uống. Mỗi lần cô không chịu ăn, bệnh hạ đường huyết lại tái phát.
Mẹ cô không nói những lời bi quan, cũng không dặn dò cô phải chăm sóc bản thân.
Ngày nào Cố Tinh Lạc cũng đến trường, chạy thẳng đến bệnh viện sau khi tan học, bỏ tiết tự học buổi tối.
Mẹ cô cố gắng lắm mới ra được góc hành lang bệnh viện, mua cho cô thứ gì đó lót dạ từ máy bán hàng tự động, khi thì hộp mì ăn liền, khi thì gói bánh, có khi là một viên kẹo Alpenliebe — loại kẹo duy nhất bà mua.
Có lần Cố Tinh Lạc bị hạ đường huyết nghiêm trọng, suýt ngất trong phòng bệnh, y tá vội bóc một lọ glucose cho cô uống vài ngụm.
Mẹ cô bảo: “Sau này trong túi lúc nào cũng phải có kẹo, không thì con sẽ thấy khó chịu.”
Bà nén cơn đau, nhét một viên kẹo Alpenliebe vào cặp của cô.
Đó cũng là thứ cuối cùng mẹ để lại cho cô.
Một viên kẹo Alpenliebe vị nguyên bản.
Sau này, bệnh tình của mẹ cô ngày càng nặng, không thể rời khỏi giường nữa.
Năm đó, Cố Tinh Lạc đang học năm nhất trung học phổ thông ở trường trung học Lâm Giang.
Có lần tan tiết thể dục, bạn bè rủ nhau ra căng tin mua nước.
Cố Tinh Lạc bị hạ đường huyết, hoa mắt chóng mặt, cố gắng nói với bác chủ quán muốn mua kẹo Alpenliebe vị nguyên bản.
Bác chủ quán hỏi vị khác được không, cô kiên quyết chỉ muốn loại đó.
Bác chủ quán lục lọi một hồi.
Cuối cùng cũng tìm ra.
Nhưng trước khi cô kịp lấy, viên kẹo cuối cùng ấy đã bị một nam sinh bên cạnh cầm đi tính tiền.
Tay chân Cố Tinh Lạc bủn rủn, bác chủ quán hỏi cô vị khác có được không, các vị khác đều còn đầy đủ.
Ngay giây tiếp theo, viên kẹo trên tay nam sinh ấy bị một bàn tay khác cầm lấy, đưa đến trước mặt cô.
“Giành giật với con gái làm gì, phải theo thứ tự chứ.”
Giọng nói trong trẻo xen lẫn nụ cười, đó là một bàn tay sạch sẽ, làn da trắng ngần, lòng bàn tay anh có một viên kẹo Alpenliebe.
Giang Ngôn Sâm thấy cô không nhận, khẽ lắc viên kẹo.
“Hay lắm, Giang Ngôn Sâm, trọng sắc khinh bạn!” Nam sinh kia đấm nhẹ vào vai anh.
Giang Ngôn Sâm lấy hai chai nước khoáng trên kệ, “Nói thêm câu nữa thử xem?”
Cố Tinh Lạc lặng lẽ trả tiền, run rẩy bóc viên kẹo nhét vào miệng.
Tan tiết thể dục là giờ ra chơi, Cố Tinh Lạc nằm trên bàn nghỉ ngơi.
Cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Bạn ngồi cùng bàn đã ra ngoài, một lúc sau quay lại, đưa cho cô một túi đồ, nào là nước bù điện giải, mấy thanh chocolate và bánh quy. “Giang Ngôn Sâm lớp 2 mua cho cậu đấy, cậu hạ đường huyết ăn cái này sẽ đỡ hơn. Ăn kẹo thôi có đủ không? Hay để tớ đưa cậu xuống phòng y tế?”
Cố Tinh Lạc chậm chạp nhìn túi đồ, khẽ lắc đầu, nói chốc nữa sẽ ổn.
“Cầm lấy đi, người ta có lòng tốt.”
Cố Tinh Lạc ngần ngừ một lát, chỉ giữ lại một viên kẹo Alpenliebe vị nguyên bản.
Những thứ còn lại, trước giờ tan học, cô nhờ bạn cùng lớp trả lại cho anh.