“Không muốn.”
“Không muốn cái gì?” Hắn vừa tức giận, nữ tử lập tức không dám nói lời nào.
Thanh Hoàn buồn bã rồi hờn dỗi.
“Hoàn nhi, nàng không phải là người không hiểu chuyện.”
Vì vậy giống như đứa ngốc ngồi thơ thẩn cả một buổi chiều. Nước trà đổi một bầu rồi lại một bầu, bánh ngọt điểm tâm đổi hết cái này đến cái khác.
Thanh Hoàn cùng Huyền Diệp nhàm chán ngẩn người, bầu không khí này khiến hắn kể cho nàng nghe một vài chuyện kỳ quái.
Ví như thuở nhỏ hắn xuất cung, gặp phải một vu bà biết làm phép, có thể cách không điểm huyệt, lúc ấy không hiểu chuyện xảy ra va chạm, cuối cùng bệnh nặng một hồi.
Còn có lúc đi săn thú trong rừng xuất hiện một lão đầu râu bạc không giải thích được, có thể nhìn thấy tất cả các chuyện kì lạ trong thế giới to lớn này.
Chẳng quản những thứ này là thật hay giả, hai chuyện kỳ bí này đã dẫn nàng vào suy nghĩ sâu xa vô tận, rất là im lặng. Cho đến khi trời đã mờ mờ tối, ánh mắt nàng vẫn còn trống rỗng suy tư chuyện này.
Huyền Diệp lôi kéo nàng đứng dậy, theo tiểu nhị phòng trọ vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại, vẻ mặt nàng vẫn còn mê mang.
“Muốn ăn chút gì không?”
Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao có thể đột nhiên biến ra một con thỏ? Thật có pháp thuật kia sao?”
“Hả?” Hắn nhất thời mê muội, sau đó gật đầu một cái, “Nếu ta biết thì ta đã thành thần tiên rồi?”
“Nhưng ngươi là thiên tử, là long thần trên trời hạ phàm.”
Huyền Diệp ôm nàng cười rộ lên: “Ta không phải là thiên tử thần long hạ phàm cái gì, cũng có sinh lão bệnh tử giống như người phàm trong trời đất bao la này thôi.”
“Sẽ không!” Thanh Hoàn nhìn hắn, kiên định nói: “Người khác đều nói hoàng đế chính là chân long hạ phàm, ngươi nhất định sẽ không chết!”
Hắn đọc sách khoa học phương Tây rất kĩ, con người như thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ. Nếu thật có sự có trường sinh bất lão, Thủy Hoàng đã sớm sống đến bây giờ rồi. Nhưng nàng nghiêm túc vả lại nói chuyện chắc chắn như thế, trong lòng có chút ấm áp.
Tình cảm khắc sâu trong lòng, Huyền Diệp cúi đầu hôn nàng, trằn trọc trở mình một lúc lâu rốt cuộc buông ra.
“Nàng nói đúng, ta sẽ không chết. Nhưng mà bây giờ ta cũng cần đi ra ngoài một hai canh giờ, nàng ở đây ngàn vạn lần không được đi ra ngoài, có người bên ngoài bảo vệ ngươi. Hoàn nhi, không để cho ta lo lắng.”
“Muốn đi đâu?”
Thời tiết rất lạnh, Huyền Diệp lại mặc thêm quần áo rất dầy. Thanh Hoàn tiến lên mặc cho hắn, hắn trả lời: “Không nguy hiểm đâu, nàng cũng nhìn thấy chung quanh đều là người bảo vệ canh gác cho ta, không cần phải lo lắng, ta sẽ trở lại rất nhanh.”
Hắn cúi đầu hôn khẽ mu bàn tay nàng, liên tục dặn dò: “Không để cho ta lo lắng, nhất định ở chỗ đây không được ra ngoài.”
Thanh Hoàn rất nghe lời, gật đầu một cái, đưa hắn ra cửa.
Nghe nói đây là quán rượu, tại sao thấy thế nào cũng có cảm giác giống căn cứ tình báo. Dường như tất cả đều là quan binh bảo vệ, hơn nữa bày trí thanh nhã trang trọng như vậy, căn bản không nghĩ tới chỉ là quán rượu bình thường.
Nhìn như rộng lớn lại vô cùng ấm áp, nàng trèo lên giường. Nằm ở trên giường mềm nhũn có chút không ngủ được, nhất là bên ngoài còn có một đám người đứng xem, vô cùng không được tự nhiên, không có cảm giác an toàn.
Đứng dậy mặc quần áo tử tế ở trong phòng đi tới đi lui. Đã đến giờ tý mà hắn còn chưa trở lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng, bất an.
Bên ngoài chợt có ngọn đèn dầu lóe sáng, sau đó là một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp, chưa được một lát, cửa phòng bị đẩy ra.
Trên người hắn còn vương chút tuyết, Thanh Hoàn bước nhanh đến phủi sạch.
“Có lạnh không?”
Huyền Diệp vứt bỏ áo choàng, cầm tay của nàng: “Muộn như vậy tại sao không ngủ?”
“Trong lòng lo lắng rất khó chịu, nên ở đây chờ ngươi.”
Sắc mặt hắn không tốt lại đang hết sức áp chế không để nàng nhìn thấy. Bình thường nàng không thèm để ý cái khác bởi vì ở trong hoàng cung không cần nhớ, hôm nay lại cực kỳ nhạy cảm.
Huyền Diệp an ủi nàng: “Không cần phải lo lắng, ta chỉ là đi ra ngoài xem mọi người, cũng không đại sự, không phải lo lắng?”
Thanh Hoàn gật đầu một cái, muốn nói chuyện, có lẽ muốn nói không cần đi, hoặc là dẫn ta cùng đi với ngươi có được hay không, nhẫn nhịn không dám mở miệng.
Lâu như vậy, thật ra thì nàng không có chút nào hiểu rõ hắn, chỉ biết là hắn đang có tâm sự không tiện quấy rầy. Cho nên lúc nghỉ ngơi chẳng dám thở mạnh, lẳng lặng nằm yên không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, người bên cạnh chợt mở miệng.
“Nàng có bao giờ nghĩ tới về nhà, nghĩ tới phụ thân nàng?” Âm thanh rất thấp nhưng này nửa đêm im ắng nghe cực kỳ rõ ràng.
Người bên cạnh một lúc lâu không nói gì, Huyền Diệp đưa tay sờ mặt nàng, ngón cái chuyển qua môi của nàng, cuối cùng dừng lại ở trên cổ.
Hơi nhột, nàng cười ra tiếng.
“Không cần, rất nhột, không thích.”
“Hả?” Hắn tiếp tục hỏi ngược lại.
Nàng vẫn cười hề hề như cũ: “Không nghĩ, ta chỉ muốn cùng ngươi ở chung một chỗ, ai cũng không muốn.”
Trước đó vài ngày, làm bao nhiêu chuẩn bị muốn hỏi những lời này, chỉ sợ lấy được đáp án khiến tim như đao cắt. Hiện giờ lại nhẹ nhàng, vui sướng như vậy, nàng thuần khiết, một tia khó chịu cũng không có.
Huyền Diệp ôm nàng vào ngực.
“Hoàn nhi, ta thật may mắn.”
“Tại sao lại may mắn?”
“Hoàn nhi đúng là một đứa bé ngoan khiến ta yên tâm.”
Nàng không muốn: “Ta không phải đứa bé, ta đã là người lớn rồi, cái gì ta cũng hiểu.”
Huyền Diệp khẽ hôn nàng: “Ta lớn hơn nàng mười tuổi, cùng nàng lớn lên nhưng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc, cho nên không muốn nàng giống ta.”
Nàng chôn ở lồng ngực hắn: “Ta nên sinh ra sớm mấy năm, như vậy có thể sẽ ở cùng với ngươi lâu hơn một chút.”
Hắn yên lặng nói, âm thanh nhỏ bé lại nghe được hết sức rõ ràng: “Ta còn hi vọng nàng trễ một chút.”
Như vậy nàng sẽ không cần giống như rất nhiều nữ nhân trong cung, chỉ vì lợi ích mà đến, khiến hắn ưu phiền cùng không cam lòng. Khi đó cũng không cần ra sức, bảo vệ bất cứ ai, một lòng chỉ nghĩ tới cầm quyền đoạt lại tất cả mọi thứ, bất kỳ cái gì cũng để không vào mắt.
Cả đêm nàng ngủ rất an tâm, hắn cũng chưa bao giờ an tường như vậy.
Làm xong mọi chuyện, lúc bọn họ ăn trưa, trong cung có người báo tin, nói nguyên quý nhân đẻ non. Trái tim Huyền Diệp căng thẳng, bỏ mặc tất cả, vội vàng vào cung.
Xuân Ngọc các là nơi mà Nguyên quý nhân nhìn hắn say mê vậy mà giờ lại đau đớn từ trong tâm khảm, khóc lóc nức nở.
Huyền Diệp ôm lấy nàng, không nói một lời, tiếng khóc cực kì bi thương, đây là ngôn ngữ của người mẹ để tang con mình một không cách nào diễn tả được. Âm thanh làm cho người ta toàn thân tê dại, mọi người nhìn thấy cảnh này, cũng lã chã rơi lệ.
“Hoàng thượng, nô tì đáng chết không thể giữ được hài nhi, nhưng này hài nhi cũng không phải là tự nhiên mất đi, kính xin cho nô tì một công đạo!”
Vừa mở miệng chính là cực kì phẫn nộ, cực kì tức giận. Huyền Diệp kéo ánh mắt của Nguyên quý nhân. liếc Thanh Hoàn đang đứng sừng sững ở nơi xa, nghiêng đầu nói với Định phi: “Định phi, mang Kỵ phi ra ngoài.”
Sau đó ôm chặt Nguyên quý nhân: “Ngu Hồi, trẫm biết nàng đau lòng, trẫm đã trở lại, không cần lo lắng nữa. Trước dưỡng tốt thân thể, chuyện này trẫm nhất định sẽ tra ra manh mối.”
Khuôn mặt Nguyên quý nhân đầy nước mắt, lời nói nghẹn ngào: “Nô tì được hoàng ân nhưng cũng không dám lỗ mãng gây chuyện, không biết rốt cuộc chọc người nào, lại bị hạ loại độc này. Trong bụng hài nhi được bốn tháng cũng không bỏ qua cho, hôm nay khiến nô tì thật là thống khổ, khó chịu!”
Hắn để Nguyên quý nhân nằm xuống, đứng thẳng lên.
Mắt lạnh quét một cái mọi người, cuối cùng nhìn về phía thái y.
“Trẫm hỏi ngươi, nói hết đầu đuôi.”
“Vi thần tuân lệnh.”
“Ngày hôm trước bữa ăn tối Nguyên quý nhân phục dụng cái gì?”
Thái y quỳ trên mặt đất ứng tiếng trả lời: “Giờ Dậu Ngự Thiện Phòng đưa tới canh gà đen, tối muộn ăn canh táo đỏ, lúc vi thần bắt mạch đã hỏi thăm và ghi lại tất cả các thứ, nương nương cũng không có bệnh trạng khác, tất cả đều mạnh khỏe.”
Huyền Diệp không nói gì, xoay người nhìn Ôn quý phi: “Ôn quý phi, chuyện Nguyên quý nhân trẫm toàn bộ giao cho ngươi, hôm nay xảy ra chuyện, ngươi giao phó lại cho trẫm như thế nào?”
Từ lúc hoàng đế bước vào Xuân Ngọc các, Ôn quý phi đã quỳ xuống không dậy, nghe vậy vội vàng dập đầu.
“Nô tì đáng chết, không thể bảo vệ cẩn thận long thai Nguyên quý nhân, kính xin hoàng thượng giáng tội.”
“Giáng tội như thế nào? Trẫm chỉ đi ra ngoài một ngày, trong cung này liền huyên náo long trời lở đất. Trẫm tin tưởng ngươi mới để cho ngươi cai quản lục cung, không biết ai lại ác độc như thế thì trách tội ngươi cái gì? Có thể giải quyết vấn đề sao?”
Ôn quý phi đầy uất ức nhưng cũng không dám lên tiếng, vẫn nhận lỗi: “Nô tì thất trách xin hoàng thượng trách phạt, nô tì nhất định sớm tra ra hung thủ cho hoàng thượng và Nguyên quý nhân một cái công đạo.”
Huyền Diệp nghiêng đầu nhìn về phía Vân tần: “Ngươi thường ngày có quan hệ tốt với nàng, tại sao không cẩn thận như vậy?”
Vân tần đứng ở bên cạnh Nguyên quý nhân đang khóc thút thít, nghe lời ấy, nước mắt chảy xuống không ngừng.
“Hôm qua nô tì cùng Nguyên quý nhân vẫn còn ở Ngự Hoa Viên bầu bạn thân mật, thân thể nàng rất tốt, từ lúc có thai cũng không thấy khó chịu. Hôm nay truyền đến tin tức này nô tì còn chưa tin, thật sự không biết nguyên do trong đó, Nguyên muội muội xưa nay cẩn thận, không thể nào ăn nhầm đồ không biết mà xảy thai, kính xin hoàng thượng minh xét.”
Quế tần cũng quỳ trên mặt đất, đôi mắt đẫm lệ đảo quanh khổ khổ nói: “Hoàng thượng chỉ đi một ngày liền có người dám to gan như vậy, nô tì cũng kính xin hoàng thượng tra ra hung thủ hại long tự để thanh lọc hậu cung.”
Huyền Diệp cũng không ngay lập tức phán quyết hay nói gì đó, xoay người đi tới bên cạnh Nguyên quý nhân. Nhẹ giọng nói: “Ngu Hồi, trẫm chưa bao giờ không để nàng ở trong lòng. diendanlequydon.com Trong vòng ba ngày, trẫm sẽ cho nàng một đáp án. Nàng lương thiện lại hiểu chuyện, hãy hiểu cho tình cảnh của trẫm. Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, không được buồn phiền, trẫm trở lại thăm nàng muộn một chút.”
Nguyên quý nhân tựa sát trên người hắn khóc khẽ nói: “Nô tì tự biết địa vị của mình trong lòng hoàng thượng không nặng, chỉ sợ cửa ải này không qua được rồi.”
Ngón tay Huyền Diệp lau nước mắt nàng không nói gì, sau đó nhắm mắt lại cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, đứng dậy rời đi.
Chuyện như vậy thật sự phiền chán, đối với hắn mà nói muốn tìm ra hung thủ quá dễ dàng.
Khúc mắc càng kết càng nhiều.
Nhiều năm qua, trừ lúc hoàng đế còn tùy tiện, ngông cuồng quyết định lúc ở bên ngoài, dường như chưa bao giờ ra quyết định mà không kèm theo nguyên nhân gì, kể cả lúc phong Hoàn nhi làm phi cũng có lẫn những yếu tố khác.
Trong hoàng cung nhiều nữ nhân như vậy, mỗi người đều cần hắn quan tâm, chu đáo mọi mặt. Có vài người ở đây lâu, năm năm mười năm thậm chí vài chục năm mà phải giết chết, trong lòng không khỏi có chút khổ sở.
Loại này khác với diệt trừ quân quyền đại thần. Những người này cũng thực sự là nữ nhân của hắn, mỗi người đều gặp ở gần người.
Mỗi lần hậu cung xuất hiện sóng gió, hắn đều cần đánh nhanh thắng nhanh, không lưu dấu vết. Coi như gắng gượng bỏ qua tính mệnh thì cuối cùng yoàn bộ hảo cảm đều mất hết, nhìn thấy trong lòng liền cảm thấy ghê tởm. Rồi sau đó nơi cung cấm này sẽ không thanh tịnh, không bao lâu lại cho mình thêm một trận lửa.
Lâu như vậy, hắn vẫn không thích ứng.
Lúc trở lại Càn Thanh cung, Thanh Hoàn còn đang chờ hắn, Huyền Diệp từ ngoài cung trở lại, y phục còn chưa kịp thay đã đến Xuân Ngọc các. Ngẩng đầu nhìn thấy nàng có chút mệt nhọc, nói: “Hoàn nhi về trước đi, những ngày tới trẫm phải bồi Nguyên quý nhân, qua ít ngày nữa lại tới thăm nàng.”
Thanh Hoàn khẽ gật đầu, nhìn bộ dáng của hắn, đột nhiên trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy kích động. Chỉ một canh giờ đã biến chuyển, từ bên ngoài vào đây, hắn lại thay đổi nhanh như vậy.
Mũi cay xè thật khó chịu.
“Ta cảm thấy khổ sở trong lòng, nhưng không biết làm sao an ủi ngươi.”
“Hoàn nhi.” Hắn cắt đứt nhu tình của nàng, “Về trước đi, hiện giờ trẫm mệt lắm.”
Nàng không nói thêm nữa, nhẹ nhàng dời đi.
Ngoài mặt trong cung gió êm sóng lặng, mỗi người đều có cuộc sống bình thường, chỉ là nội bộ đã sớm gió nổi mây phun.
Trong lúc nhất thời, các lời đồn đãi bắt đầu ở nội cung truyền ra.
Ôn quý phi bình thường quen làm ít việc, chuyện này lại khiến nàng ngày nào cũng tức giận. Nàng làm việc vẫn chăm chú và tỉ mỉ, dù không được hoàng thượng đặc biệt yêu thích nhưng trong mắt hắn cũng là người tri kỉ, hôm nay bị khiển trách thật sự khó có thể nuốt trôi đau đớn và khổ sở này.
Chuyện này tra xét cho tới trưa cũng không có chút đầu mối nào. Thao tác người này thật sự quá mức khôn khéo, từ chặng đường Xuân Ngọc các đến Ngự Hoa Viên hỏi thăm tất cả thủ vệ nhưng cũng không có một chút đầu mối. dien[dan]le[quy]don Thức ăn bình thường, tất cả mọi người đều bình thường, không có một chút sơ hở nào để chui vào. Buổi tối lần nữa hỏi thăm thái y đồ ăn thức uống, tình trạng vẫn như cũ, không có một chút đầu mối.
Ngày tiếp theo đến Xuân Ngọc các, Nguyên quý nhân đã hai ngày không thế ăn cái gì, gương mặt gầy gò rất nhiều, ánh mắt ngơ ngác, một chút ánh lên cũng không có. Nhìn thấy Ôn quý phi liền hỏi có tìm được hung thủ hay không.
Không lấy được đáp án lại khóc lần nữa, Ôn quý phi an ủi thật lâu mới ngừng lại.
Buổi trưa nhìn thấy Huyền Diệp, đầu đuôi gốc ngọn đều kể hết, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, cũng không nói gì.
“Nhã Mẫn, không cần quỳ, đứng lên đi.”
“Nô tì không dám.”
Hắn đột nhiên hỏi: “Vân tần hai ngày nay đều an phận?”
Huyền Diệp vừa nói như thế, Ôn quý phi nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Ý hoàng thượng là?”
“Không có ý gì, trẫm đã hơn một năm không triệu Vân tần, nàng biết tại sao không?”
Ôn quý phi khuôn mặt khiếp sợ và không hiểu: “Hoàng thượng hoài nghi Vân tần nàng. . . . .”
“Trước đứng lên đi, sàn nhà lạnh.”
Ôn quý phi mặc dù đã gặp sóng to gió lớn, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện gì cũng có căn cứ có thể tra, hôm nay lại kỳ quặc như vậy, ngay cả một chút manh mối cũng không có.
Huyền Diệp nói tiếp: “Năm ngoái thái giám và cung nữ trong cung nàng một chết một tàn phế đều do nàng ta xuất thủ. Vân tần a, nàng quá thông minh, thông minh đến mức trẫm thật sự muốn biết kế tiếp nàng muốn làm cái gì.”
“Hoàng thượng —- hoàng thượng sao biết chuyện này, lúc ấy hình tư báo là cung nhân đánh nhau, thế nào lại là Vân tần?”
Huyền Diệp cười lạnh một tiếng: “Nhã Mẫn, lúc ấy trẫm trừ khử Ngao Bái như thế nào?”
Ôn quý phi không biết ý như thế nào, hơi sững sờ sau đó nói: “Hoàng thượng cùng mấy trăm tên thái giám mật luyện võ công, cuối cùng dùng trí dũng bắt phản thần, khắp thiên hạ con dân đều biết như thế, cho nên?”
Cho nên khắp nơi đều là điệp báo và mật thám của hắn?
Hắn để quyển sách trên tay xuống bàn: “Nàng nói chuyện này trẫm phải xử lý như thế nào thì thỏa đáng nhất.”
Ôn quý phi áp chế rung động trong lòng, suy tư một khắc tỉnh táo phân tích nói: “Chuyện này cũng không có chứng cớ xác thật, nô tì không dám trực tiếp định luận. Chỉ là nô tì có một chuyện không rõ, hoàng thượng nếu biết ý định Vân tần không yên, vì sao để nàng và Nguyên quý nhân ở chung một chỗ?”
Huyền Diệp kéo tay của nàng, giọng điệu ôn hòa: “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Nàng và Nguyên quý nhân giao thiệp với nhau lâu như vậy không hiểu nàng là người gì sao? Lúc mới gặp gỡ cùng Hoàn nhi có mấy phần tương tự, còn chưa cưng chiều một tháng liền phong mang tất lộ, tâm tư rất cao, làm việc khôn khéo. [dien.dan]{le.quy.don}Khắp nơi đều nhằm vào Kỵ phi, chung đụng một tháng thì trẫm biết rõ nàng kém xa Kỵ phi một phần vạn, chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra, hơn nữa nhất định phải dính dấp trên người Hoàn nhi, trẫm mang nàng xuất cung để tránh xa chuyện này.”
Ôn quý phi sợ ngây người, ánh mắt kinh ngạc đến ngây người phát giống như chưa bao giờ nhận thức người đàn ông này. Hắn kín đáo đến mức một tia không lọt, hắn biết rõ ràng tất cả mọi chuyện nhưng lại vô cùng kín kẽ. Ngày trước cũng biết hắn đối xử với Kỵ phi có chút khác biệt, hôm nay lại phát hiện tất cả đều khác biệt, kết quả hiện tại toàn bộ là vì nữ nhân kia.