Sắp đến Trung thu, sắc trời càng ngày càng lạnh, Nguyên quý nhân ước hẹn cùng Vân tần mang cho hoàng thượng canh nhân sâm nóng để ấm người.
Vân tần cùng Nguyên quý nhân biết lễ thỉnh an.
Sắc mặt Thanh Hoàn hơi tái, có lẽ do rét. Nhìn thấy hai người bọn họ mới ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Các ngươi – không cần đa lễ.”
Vân tần gặp nàng ấy được hai lần, mặc dù không thể nói là thân quen, nhưng do địa vị nàng ấy cao hơn nên vẫn phải khách khí một chút.
“Lâu không thấy Kỵ phi nương nương, người càng ngày càng gầy rồi.”
Tâm tình Thanh Hoàn cực kém, không muốn nói nhiều, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tiểu công công thông báo đã trở lại.
“Hoàng thượng cho mời Vân tần và Nguyên quý nhân.”
Kỵ phi giống như bình thường không có tí cảm xúc nào, dường như bị từ chối nhiều lần nên cũng không lộ ra vẻ mặt khác, vẫn đứng chờ ở cửa điện như cũ, không hề rời đi. Vân tần kéo tay Nguyên quý nhân, nhẹ giọng nói ra:
“Muội muội, tí đứng trước mặt hoàng thượng vạn lần không được nhắc tới Kỵ phi, hoàng thượng không thích nghe cái tên này.” Nguyên quý nhân gật đầu một cái.
Lúc đi vào hoàng đế đang ôm tiểu cách cách trêu đùa. Hai người thỉnh an hoàng đế và Định phi, Định phi khẽ cười nói:
“Hai vị muội muội đúng là tri kỉ của hoàng thượng, mang đồ tốt như vậy tới đây, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, thật để tâm đến hoảng thượng.”
Nguyên quý nhân mở ra đặt trước mặt hoàng thượng: “Nương nương người mới là tri kỉ, quần áo ấm trên người hoàng thượng đều là người làm.”
Huyền Diệp ôm cách cách nói: “Định phi, trẫm nghe Tụy Nghi nói nàng cảm mấy ngày rồi, trẫm thấy canh sâm chính là thuốc làm ấm người đệ nhất, vậy ban cho nàng đi.”
Định phi cười vui vẻ, nhìn Nguyên quý nhân: “Tụy Nghi thật lắm mồm! Muội muội, nếu hoàng thượng ngự tứ tỷ tỷ sẽ không khách khí.”
Nguyên quý nhân rất hiểu chuyện nói: “Tỷ tỷ sao thể nói thế, nếu bát canh này có thể chữa khỏi bệnh cho tỷ tỷ, vậy đúng là một cái công lớn rồi. Muội muội vui mừng còn không kịp.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không hào phóng như thế. Nàng mất 2-3 canh giờ tự tay làm mà hoàng thượng không liếc mắt nhìn đã thưởng người khác, mùi vị đó quả nhiên là không dễ chịu.
Mấy người nói chút lời khách sáo vụ vặt, hoàng thượng chỉ chơi đùa với cách cách, cũng không chen miệng nhiều. Hôm nay lật bảng hiệu Ôn quý phi, chính là muốn thanh tĩnh một lúc.
Vốn lần này Nguyên quý nhân định tự mình tới đây, muốn nói riêng Huyền Diệp nói mấy câu. Hai người không cùng ở riêng một chỗ nhiều ngày rồi, ngày thường vẫn sủng ái nhưng cũng không thể nói mấy lời trong lòng. Vừa lúc Vân tần tìm tới đây, đành cùng nhau đến. Đồ trong tay nấu cả một buổi chiều mới xong, tuy nói là cho Định phi cũng không sao, nhưng vẫn luôn cảm thấy bị phụ lòng.
Mấy người chỉ khách khí nói mấy câu rồi quỳ thỉnh an rời đi, ra khỏi cửa cung nhìn thấy Kỵ phi vẫn còn đứng, sắc trời đã tối, có chút gió lạnh.
Định phi đi tới cầm bộ y phục mang theo người khoác thêm cho nàng: “Cũng đứng một ngày rồi, trời lạnh thế này đi về trước đi.”
Thanh Hoàn nhìn nàng ta, cười nhẹ: “Cám ơn Nghiên cô cô, ta không cần y phục, ta đứng thêm một lúc thôi.”
“Thanh Hoàn, trong nội viện hoàng cung chỉ có mình tự đau lòng mình, ngươi vào cung đã hơn một năm, thân thể ta không tốt không thể chăm sóc cho ngươi. Về sau nếu có thể hầu hạ hoàng thượng không thể gây chuyện sinh sự giống như bên ngoài cung nữa, nhất định phải tuân theo thánh ân.”
Thanh Hoàn gật đầu một cái: “Cám ơn Nghiên cô cô.”
Cách gọi tên khiến Nguyên quý nhân có chút kỳ quái, hỏi thì lại không tốt. Vân tần cùng Kỵ phi khách khí mấy tiếng liền đi về. Trên đường nàng vẫn không nhịn được tò mò hỏi thăm chuyện này. Vân tần nói:
“Trong hoàng cung này, những người có địa vị cao quý nhất là Bình phi, Ôn quý phi, Định phi. Năm đó, họ năm chỉ vào cung sau tiên hoàng hậu khoảng hơn 10 năm thôi. dien.dan,le'quy'don Kỵ phi kêu nàng ta là cô cô tất nhiên là do quen gọi lúc còn ở bên ngoài cung, chỉ là lời gọi sai ấy cũng chả ai bắt lỗi. Muội muội cũng nhìn thấy, vốn Kỵ phi cũng không được cưng chiều, người trong cung phần lớn ngại vì cha nàng ta làm quan trong triều nên không ai dám làm gì, nàng ta toàn ở trong lãnh cung thì còn có cái gì tốt mật báo. Nếu mật báo, khẳng định hoàng thượng và lão tổ tông sẽ không vui. Trước muội muội gặp chuyện ở ngự hoa viên chẳng phải nàng ta cũng không so đo, không nói gì đó sao? Trong cung này có cái gì so được với nữ nhân đã không được sủng ái lại còn thêm cảnh ngộ bi thảm?”
Nguyên quý nhân đột nhiên hơi sợ hãi, có phải có một ngày nàng cũng sẽ suy bại tới nông nỗi này hay không. Lúc yêu nhau lời nói tình chân ý thiết cho dù là thề non hẹn biển bên gối, nhưng lời nói đó của hoàng đế có mấy lần là thật?
Có người không coi là thật, có người lại vĩnh viễn tin tưởng.
Đêm đã khuya, tay cầm bút của hắn hơi có run, từ lúc nào hắn lại như vậy, mất lý trí như vậy?
“Ngươi cho nàng vào đi.” Thanh âm tùy ý lại bị nén nhỏ lại.
Tề Đức Thuận đáp lời: “Hoàng thượng, đã trễ thế này, có lẽ Kỵ phi nương nương đã đi rồi.”
Huyền Diệp khẽ nói: “Nàng không đi, đi đi.”
Nàng giống như mê muội không biết mệt mỏi đứng ở cửa điện, lúc bước đi thời điểm thiếu chút nữa té xuống.
Buổi chiều Ôn quý phi buổi chiều bị lạnh không thể phục vụ, nàng thừa cơ gặp hắn một lần.
Thanh Hoàn mỏi mỏi đi vào trong căn phòng ấm áp, vẫn cười sáng lạn như ánh mặt trời rực rỡ, sau đó đi thẳng đến ghế rồng hắn đang đọc sách. Huyền Diệp cũng không nhìn, một tay ôm hông của nàng, mắt vẫn nhìn chữ viết trên bàn.
Bọn họ cũng không nói gì, nữ tử cười khanh khách dựa vào trên người hắn.
Có lẽ chân đã sưng lên, ngày không có thói quen đi giày, hôm nay đứng cả ngày, lúc này mới cảm thấy khó nhịn. Ở trong lòng hắn, Thanh Hoàn lặng lẽ cởi giày xuống.
Huyền Diệp quay mặt nhìn nàng nhỏ giọng nói: “Ngồi đi.”
Đây chính là long ỷ, nàng nặng nề lắc đầu.
“Nàng không phải nói lá gan nàng lớn nhất sao, không dám rồi à ?”
Thanh Hoàn khẽ cắn y phục của hắn, chôn ở cổ không nói lời nào, kể cả vừa tỉnh ngủ cũng không thể làm như vậy.
Hắn dừng lại việc luyện chữ, người trong ngực giống như là một bông vải êm ái, vừa mềm mại lại vừa ấm áp.
Thật muốn càn rỡ, một tay ôm nàng ngồi xuống. Để bút xuống đưa tay sờ lấy chân của nàng. Lạnh lẽo lạnh lẽo. Tay xé quần áo dưới chân của nàng che kín hơn một chút. Huyền Diệp ôm eo nàng, vây dưới thân, môi khẽ hôn nhẹ lên gáy.
“Công tử nói không giữ lời, nếu hôm nay ta không có tìm ngươi... nhất định ngươi sẽ ném vào ta đến một nơi rất xa mà ta không thể tưởng tượng được. Ta thấy thật sự là quá đáng nên tự mình tới. Nhưng mà ta chắc chắn ngươi nhất định sẽ chờ ta.” Nàng một bộ dương dương đắc ý, nói một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Huyền Diệp dừng ở cằm của nàng, nhìn nàng, rất thoải mái nói: “Trẫm cũng không phạm quy, hai ba tháng gặp một lần, còn có chữ ‘ba’, hiện tại mới hai tháng.”
Hai con mắt Thanh Hoàn trong suốt, coi như không nghe thấy lời của hắn, rất thỏa mãn cười nói: “Vậy từ nay về sau nếu quá hai tháng còn như vậy ta sẽ chờ ngươi, đợi đến khi ngươi gặp ta mới thôi, cả đời dài như vậy, hai tháng tính là gì.”
Tay hắn từ từ buông lỏng, sau đó cúi đầu bắt môi nàng, nụ hôn này nhẹ nhàng ôn nhu, hương vị này đã bao lâu không được thưởng thức rồi?
Hơi thở càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức mỗi lần bọn họ gặp mặt đều bắt đầu mạnh mẽ như vậy. Sau đó, khả năng chống cự yếu ớt của nữ tử dần dần không chịu được tiến công dũng mãnh như vậy, thở hổn hển. Tiếng thở nhẹ này giống như chất xúc tác, cánh tay đang ôm nàng một phát bế thân thể ấm áp này tới giường êm.
Số lần bọn họ gặp nhau quá ít, khoảng cách thờì gian quá dài, mỗi lần gặp chuyện như vậy nàng đều hơi run sợ, hắn lại quá mức nóng vội.
Ngón tay nóng bỏng của hắn giữ chặt phần eo mềm mại, hết một lần lại một lần đánh thẳng vào. Lúc bắt đầu còn trướng đau, dần dần trở nên sảng khoái, thích thú do nhiều ngày không ở chung, hoàn toàn khác biệt mà mạnh mẽ phát tiết.
Thật ra thì cũng không phải là mỗi lần đều như thế, còn nhớ rõ lần cùng giường trước là vào mùa hè nóng bức. Nàng nghĩ hắn không ngủ được, thiên hôn địa chuyển, giống như một cao thủ chiếm đồng, xâm lược, từng bước một ở trên mà dạy dỗ nàng.
Lựa chọn duy nhất trong đời mình chính là vào cung, bị hoàng đế dễ dàng lừa gạt nói rằng con cháu trong hoàng tộc một năm chỉ có thể đến ở cùng một phi tần ba bốn lần. Vì ba bốn lần ấy mà lúc vào cung nàng cò kè mặc cả với hắn mấy ngày, cuối cùng hắn đồng ý mỗi năm tới sáu, bảy lần. Thanh Hoàn cảm thấy vui sướng cực kỳ, khi đó mỗi lần chờ đợi lại cảm thấy người quá xa không thể với tới, chờ đợi mãi cuối cùng mới có ngày gặp lại.
Chỉ là lại hạn chế thời gian. Tình yêu luôn khiến người ta suy nghĩ, nàng nhịn không thèm nghĩ nữa, không nhàm chán ngẩn người nữa. Đếm ngược một ngày lại một ngày, trên đời thật có tương tư thành bệnh, rốt cuộc không đợi được nữa, liền bắt đầu dùng hành động.
Nàng mạnh mẽ phản kháng yêu cầu hắn sang thăm mang theo khẩu dụ. Nhưng mà hoàng đế quá bận rộn không hề tới đây, sau đó thật sự không thể chịu nổi làm chuyện ngu xuẩn là giả bộ bệnh.
Mà chuyện nàng bệnh thành như vậy là biết được trong miệng phi tử khác. Nàng không biết nói dối, vừa nói liền lòi ra, nói cái gì mà buổi tối ngủ không ngon nên nhiễm phong hàn, thực ra là cố ý làm cho mình bị bệnh giả dạng điên điên khùng khùng.
Huyền Diệp lúc ấy cực kỳ tức giận, nói thẳng không bao giờ nữa muốn gặp nàng, cả đời cũng không muốn nhìn thấy nàng.
Đại khái thành người điên lá gan cũng lớn, nói gì cũng thật lòng. Thanh Hoàn khóc lóc nức nở: “Ngươi là tên lường gạt, ngươi là tên lường gạt, ngươi nói một năm có thể gặp ta bảy lần, ngươi bây giờ đổi ý, ngươi là tên lường gạt.”
Tề Đức Thuận chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng hoàng đế như vậy, bởi vì một nữ nhân lại thành bộ dáng như vậy.
Một đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, tính tình hắn cực kì nóng nảy, động một chút là sẵng giọng với các đại thần, hờn dỗi nằm trên giường mình. Rốt cuộc vẫn không nhịn được rời giường cầm thuốc đến nơi của nàng.
Sau đó sấm sét vang dội, cũng không nhớ ai quyến rũ ai trước mà trực tiếp lên giường. Thật bất hạnh là do chuyên lên giường lần này nên mới bị nhiễm phong hàn, không chỉ phải lừa gạt cả hoàng cung mà còn phải lặng lẽ mang nàng đến Càn Thanh cung xem bệnh.
Những chuyện này cũng chỉ có Tề Đức Thuận biết, cho nên Tề Đức Thuận biết rất rõ sức nặng của vị hoàng phi này ở trong lòng hoàng đế, thường ngày làm việc không dám làm gì hồ đồ.
Hôm nay hai người không cãi nhau, nàng cũng rất vui vẻ. làm gì có ai bao nhiêu ngày không gặp lại còn có thời gian gây gổ.
Thanh Hoàn nằm trong lồng ngực hắn, tiếng hít thở đều đều, người nào vừa mới tràn đầy tình cảm mãnh liệt mà đã ngủ nhanh như vậy sao?
Tư thế ngủ nhất định phải như thế sao?
Nằm sấp trên người hắn lại còn vắt chân qua.
Hắn kéo nàng ra, vươn người sang.
Huyền Diệp một phát lật người đè lên nàng, cắn vành tai nàng nhẹ nhàng nói: “Bao nhiêu lần rồi, hôm nay ta không muốn buông tha nàng rồi.”
Nàng mơ màng dường như buồn ngủ muốn chết, không mở được mắt, chỉ có khóe miệng cong cong: “Công tử lại muốn khi dễ ta.”
“Cái dáng vẻ này, trẫm nào dám khi dễ nàng? Lần sau mà cảm lạnh ta sẽ không đi thăm nàng nữa.”
Thanh Hoàn mở mắt tìm một vị trí thoải mái trong ngực hắn, hơi nói: “Về sau ta sẽ không bao giờ nói dối với ngươi, cũng sẽ không lừa ngươi.”
Hắn như bị xúc động, cánh tay ôm nàng chặt hơn: “ Hoàn nhi, nàng vì trẫm phát điên sao, sao có thể hành hạ thân thể mình như thế?”
Nữ tử ngẩng đầu đang vùi dưới cổ hắn, cùng hắn nằm ngang, nhìn vẻ mặt hắn như phát thệ .
“Đúng vậy, ta xác thực yêu ngươi phát điên.”
Hắn là hoàng đế, chưa bao giờ thiếu người yêu, cũng không thiếu nữ nhân vì hắn sẵn sàng mà chết
Ngày trước vì vương quyền mà lục đục đấu đá, bây giờ vì cân nhắc triều quyền hành mà quá mệt mỏi. Hắn biết mình muốn cái gì, cũng biết mình nên làm cái gì, chưa từng mất lý trí. Đối với nàng cũng là như thế. dd,le quy don Cõi đời này có người thích hắn vì vinh hoa phú quý, còn có người vì gia tộc công danh, rất nhiều người không thể làm gì ngại vì địa vị, họ chưa bao giờ dám giống như nàng trực tiếp nói ra như vậy, nàng thương hắn. Hắn biết nàng yêu hắn, cho nên ỷ vào điều đó nên muốn làm gì thì làm, nàng đơn giản, trong sáng như tờ giấy trắng để hắn tùy ý vẽ.
Huyền Diệp ngón tay xẹt qua khuôn mặt mềm mại của nàng theo toát ra lời nói cực kỳ êm ái từ trong đáy lòng: “Vết thương trên người khá hơn chưa?”
Đầu Thanh Hoàn nhảy ra mấy dấu chấm hỏi, sau đó cười cười: “Từ trên cây rớt xuống cũng không phải là từ trên trời rớt xuống, chắc chắn không sao đâu..., mấy ngày nay ta cũng lo lắng ngươi nha.”
Hắn mỉm cười: “Nàng lo lắng gì cho ta?”
“Dĩ nhiên là —–” nàng dí dỏm kéo lại trường rồi âm dừng lại, lấy hơi: “Lo lắng ngươi có giận hay không.”
Huyền Diệp biết nàng nói gì, chỉ là nàng ở trước mặt hắn có càn rỡ nữa cũng có vài lời không dám nói ra.
Nàng đang lo lắng những ngày qua có phải hay không hắn quên mất nàng rồi, có phải hay không không nhớ nàng rồi.
Hắn nhìn nàng, âm thanh trầm thấp khàn khàn sau cơn ái tình nói: “Trẫm đang ở trước mặt nàng yêu nàng như vậy còn giống người đang giận sao? Lần đó nếu không phải nàng làm mình bệnh thì sao trẫm lại giận.”
Thanh Hoàn đứng dậy nhào tới người hắn, mặt dính vào lồng ngực dịu dàng nói: “Về sau ta cũng không chọc ngươi tức giận, ngày trước mẫu thân ta nói với ta đối đãi phu quân nhất định phải dịu dàng thành thực.”
Trong lòng nàng nhộn nhạo, đột nhiên động tới dây thần kinh, vươn tay ôm cổ của hắn, đôi môi chạm nhẹ đầu vai hắn, đôi môi mềm mại ẩm ướt này đối với nam nhân mà nói thật sự giống như thuốc trợ tình.
Cuối cùng cúi đầu hôn lên bờ môi của hắn, nhất thời trợn tròn mắt.
Ah ~ nàng đang làm gì?
Chẳng lẽ nàng muốn dùng sức mạnh với hắn?
Mà đã dùng sức mạnh với hắn, tại sao lại dừng lại, tại sao lại muốn ngủ?
Dĩ nhiên nam nhân cảm thấy chưa đủ, cánh tay dài ôm hông nàng, tay cố ở cái ót, hơi thở nữ nhân phía trên nồng đậm như vậy thật làm người ta lưu luyến.
Thì ra cùng người yêu hôn môi lại thích như vậy, lại tốt đẹp như vậy.
Hắn lật mình, cúi đầu, vuốt mỗi phần da thịt, từ cằm hôn dần xuống, từ từ, mỗi nơi, mỗi chỗ.
Một cái gì đấy mạnh mẽ xuyên vào thân thể, nàng nhận lấy sức nặng toàn thân còn lấy đi tất cả cảm xúc của nàng.
Hai mắt chăm chú nhìn nàng, mắt nhẹ nhàng trầm tĩnh lại, cực kỳ dịu dàng.