• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn chưa kịp cứu nàng, nàng đã tự mình bò lên.

Thanh Hoàn nhìn thấy Diệp công tử, cảm thấy mình cực kỳ nhếch nhác.

Nhanh chóng chạy đi.

Lúc nào thì gặp mặt hắn, không phải nhào tới mà là chạy trốn đây?

Nàng đang trốn tránh, thậm chí ngay cả dũng khí hỏi một câu cũng không có.

Mà hoàng thượng còn tệ hại hơn. Vệ quý nhân thích Vân Phù hiên, hắn liền lập tức hạ chỉ thu hồi Vân Phù hiên, cho Vệ quý nhân chuyển qua.

Tịnh Thục cung đã lâu không ai ở, không người nào quét dọn, thành nơi rất tồi tệ.

Hoàng đế muốn nàng chuyển vào Khôn Ninh cung.

Khôn Ninh cung nhiều năm không có ai ở, là nơi tiên hoàng hậu lúc còn sống ở.

Đã bị sửa chữa lại, hoàn toàn thay đổi, tất cả đều là đồ mới.

Người khác cho là một chức vị đáp ứng thì có tư cách gì mà ở nơi này, chỉ có nàng biết, nơi này giống y như lãnh cung, toàn bộ quan nhân trông coi, không được ra ngoài một bước.

Ngày trước chỉ nghe nói là có miệng cười lòng đau, hôm nay mới phát hiện thì ra còn có thể thương tâm đến đau lòng như vậy, trái tim đau đớn từng đợt.

Khôn Ninh cung giống như nhà giam, khiến nàng ngột ngạt, hít thở không thông.

Buổi tối hoàng thượng đến thăm nàng, tràn đầy nụ cười, mang đến rất nhiều thứ.

Lần đầu tiên, hắn để ý dỗ dành nàng như thế.

Nhưng cái nữ nhân này ngay cả lúc vui sướng, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, không thèm để ý.

Lần đầu tiên nàng hoàn toàn phản kháng, dưới tình huống vội vàng, không kịp chuẩn bị, tiến vào thân thể, nàng càng trốn tránh, người bên trên chuyển động càng mạnh.

Móng tay Thanh Hoàn hung hăng bấm vào lưng hắn, đổi lấy vô cùng vô tận kháng cự lại, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức đau đớn trong trái tim nàng chuyển thành đau đớn ngoài thân thể.

Hàm răng ngậm chặt bị hắn cạy ra, nam nhân dùng sức cắn đầu lưỡi của nàng.

Nàng nhẫn nhịn không nói lời nào, hàm răng điên cuồng đánh nhau giống như chiến loạn.

Hắn cuối cùng cũng nổi giận.

Bàn tay mạnh mẽ nắm thứ mềm mại trước ngực nàng, hoàn toàn không còn thương hương tiếc ngọc.

Trên người đầy vết răng của hắn.

Bọn họ làm nhiều lần như vậy, nhưng người dưới người chưa bao giờ có ánh mắt lạ lẫm như vậy, ánh mắt hờ hững này khiến hắn không quen.

Người ở bên trên kịch liệt lần nữa, đụng vào thân thể âm thanh đều nghe cách nhìn, nàng lại gắt gao cắn môi, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Huyền Diệp cực kỳ tức giận, phát tiết thời gian rất lâu vẫn còn ở ra sức ma sát cao tần luật động thời điểm rút ra, mặc quần áo vào cất bước rời đi.

Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nữ nhân đưa tay kéo lại chăn, ngơ ngẩn, mất hồn.

Hắn không thích người không hiểu chuyện, ghét hơn cả người nhiều chuyện, kiểu cách.

Cho nên không gặp nàng nữa.

Một đoạn thời gian rất lâu sau, trái tim của Thanh Hoàn lại khó chịu.

Nhớ nhung giống như căn bệnh lại bò lên đầu nàng lần nữa.

Ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, đi ra ngoài mới phát hiện đã mùa hè rồi, nóng đến mức thở không thông.

Nàng mở miệng hỏi Tề Đức Thuận đưa nước đá tới, câu nói đầu tiên là.

“Hiện giờ hoàng thượng như thế nào?”

Hoàng thượng cũng đã từng thích hỏi, hiện giờ Kỵ phi thế nào, Hoàn đáp ứng thế nào.

Hắn hỏi như thế nào, gần đây nàng có vui vẻ không, vui không?

Nương nương hỏi thăm hoàng thượng thế nào, chính là muốn biết gần đây hoàng thượng có nghĩ tới nàng, đề cập tới nàng sao?

Tề Đức Thuận đáp lời: “Hồi quý phi nương nương, dạo này hoàng thượng bận triều sự, không để ý những chuyện khác.”

Thanh Hoàn thậm chí không để ý tôn xưng trong miệng.

“Hắn vẫn giận ta sao?”

Hắn cười nói: “Hoàng thượng làm sao có thể giận nương nương, người thấy nương nương mạnh khỏe còn vui mừng không kịp ấy chứ.”

Khóe miệng nàng cười cười: “Thật sao?”

“Đúng vậy a, trước đó vài ngày, hoàng thượng còn mơ thấy nương nương đấy.”

Yếu ớt nói: “Ta cũng thường mơ thấy hắn.”

Đứng ở hành lang một lát rồi trở về phòng.

Diễn đàn Lê Quý Đôn

Cách mấy ngày sau, Tề Đức Thuận lại tới lần nữa, nàng có chút đứng ngồi không yên.

“Công công, ta muốn thấy hoàng thượng, hắn sẽ gặp ta chứ?”

Tề Đức Thuận uyển chuyển trả lời: “Nương nương muốn gặp hoàng thượng thì nhất định là được, nhưng mà thực sự thì gần đây hoàng thượng rất bận, cũng rất ít khi gặp mặt các phi tần khác, khi nô tài trở lại sẽ nói một chút với hoàng thượng, lần sau sẽ nhanh chóng trả lời nương nương.”

Nàng gật đầu một cái.

Thời gian rất lâu, dường như thật sự đã quên đau đớn lúc trước, chôn sâu vết thương chôn đổi thành hoài niệm và nhớ nhung.

Hắn giống như mầm bệnh cắm vào thân thể, dù nghỉ ngơi, dưỡng sức khá hơn nữa, kiềm chế tốt hơn nữa, thì vẫn có thể nhanh chóng tràn ra chiếm lĩnh từng tế bào trong cơ thể.

Có thể vì tránh Thanh Hoàn, hơn nửa tháng, Tề Đức Thuận cũng không đến lần nào nữa.

Cho nên sau khi tới đây, không đợi nàng hỏi thăm cái gì, hắn xin lỗi nói: “Long thể hoàng thượng không khỏe mạnh, hiện vẫn một mực nghỉ ngơi ở Càn Thanh cung, không thể triệu kiến quý phi nương nương, nương nương chớ nên nóng lòng, ngài có lời gì muốn nói, nô tài nhất định sẽ chuyển cho vạn tuế gia.”

Sắc mặt nàng biến hóa: “Hắn bị bệnh? Tại sao lại bị bệnh? Bệnh như thế nào?”

“Bệnh cũ, là phong hàn, nhưng thái y đã chăm sóc cẩn thận, quý phi nương nương yên tâm.”

Lúc này Thanh Hoàn mới phản ứng được: “Quý phi nương nương cái gì? Ngươi đang nói ta sao?”

“Dạ,“ Tề Đức Thuận nói: “Ngài mới tới Khôn Ninh cung được hai ngày liền sắc phong quý phi, Ôn quý phi bây giờ là hoàng quý phi, ngài a, trừ Ôn quý phi ra, người là quý phi nương nương tôn quý nhất.”

Nàng nhìn hắn mỉm cười, có chút ý muốn đùa giỡn: “Tề Đức Thuận, hoàng thượng cũng không phải yêu thích ta mới cho bay lên chức quý phi, bởi vì sợ ta gây chuyện thôi.”

Tề Đức Thuận thấy nàng vui vẻ, vui mừng nói: “Tâm tình nương nương tốt là tốt rồi, tâm tình ngài tốt, hoàng thượng cũng mở lòng, dĩ nhiên là sẽ mau chóng khỏi bệnh.”

Diễn đàn Lê Quý Đôn

Ngược lại Thanh Hoàn càng thêm khó chịu, địa vị nàng càng cao, nàng càng khó chịu.

Cảm giác mình như con rối, địa vị cao như vậy lại không có tư cách ngày ngày ở cùng hắn, một mực bị nhốt ở nơi này, ra khỏi cửa cũng không thể.

Buổi tối nằm ở trên giường, tim đập rất nhanh.

Lâu như vậy mà vẫn có thể bị hắn khuấy động thành bộ dáng này.

Mặc y phục của Nhữ Văn, len lén chạy ra ngoài.

Bước nhanh đến Noãn Tâm điện.

Phúc Yên nhìn thấy đang vẻ mất hồn của nàng, ngay cả ngăn trở ngăn cản cũng không dám.

Nàng nhẹ nhàng đi tới.

Trái tim như đánh trống, nhìn thấy hắn nằm ở trên giường, đã ngủ.

Từ từ quỳ trên mặt đất, không biết do xúc động trong lòng, hay là vừa thấy hắn, đã bị mở ra, nước mắt rào rào rơi xuống.

Huyền Diệp ngủ không sâu, nghe được tiếng khóc nho nhỏ, lập tức tỉnh lại.

Nữ tử quỳ bên kia lệ rơi đầy mặt, đưa tay kéo cánh tay của hắn.

“Ta không muốn địa vị gì cả, ta không muốn làm phi tử của ngươi, ta không muốn làm quý phi cũng không muốn ngồi ở chỗ đó! Ta muốn ngày ngày đi cùng với ngươi, chỉ cần sống ở bên cạnh ngươi là được rồi. Kể cả làm một cung nữ cũng được, không cần bất kỳ thân phận gì. die;nd'anl/eq'uyd;on Công tử, ta muốn ngày ngày gặp ngươi, ta không muốn sống cả đời như vậy. Kể cả làm một cung nữ, vì ngươi, mỗi ngày làm cái gì ta cũng nguyện ý, ta không muốn như vậy nữa. Công tử, chỉ cần mỗi ngày được thấy ngươi ta cũng thỏa mãn rồi, cái gì ta cũng không cần, ngươi đáp ứng ta có được không, ngươi đồng ý với ta đi.”

Nàng vừa khóc vừa nói, không rõ ràng lắm, đôi tay bắt lấy hắn, cánh tay còn run lẩy bẩy.

Huyền Diệp vươn tay ôm đầu của nàng.

“Ta chỉ muốn mỗi ngày được gặp ngươi – ta không muốn như vậy nữa – ta đã mười chín tuổi rồi, bây giờ cái gì ta cũng không có, ta chỉ có mỗi việc yêu ngươi là có thể làm rồi, ta làm cung nữ gác đêm là được rồi, không cần làm quý phi gì cả.”

Hắn ngồi dậy, đưa tay ôm hông nàng, nhỏ giọng ho khan mấy tiếng, không nói một lời.

Nàng khóc giống như đứa trẻ, toàn thân đều nức nở không ngừng.

Cánh tay ôm vào trong ngực chặt hơn.

Yêu thật như thế thật hèn mọn, hèn mọn đến mức có thể buông tha tất cả mọi thứ.

Nàng thổ lộ với hắn vô số lần, không thể đếm hết được, đại khái cũng bởi vì thổ lộ thẳng thắn như vậy khiến hắn cảm thấy cuối cùng cũng có thể buông xuống người trong lòng mà hắn không bỏ được kia. die;nda.nl'eq;uyd'on Dù nàng có tức giận, tùy hứng, chẳng quan tâm, nhưng ít ngày sau vẫn sẽ quay đầu.

Yêu cầu của nữ tử ấy thật đơn giản, đơn giản đến mức hèn mọn.

Đơn giản đến mức khiến hắn cảm giác tất cả những việc trước đây mình làm đều là mình tự cho là thế.

Từ khi biết nàng đến bây giờ, Huyền Diệp vẫn coi nàng như đứa bé, việc có thể gạt liền gạt, mặc kệ bất cứ chuyện gì cũng không muốn để cho nàng biết.

Hắn không quan tâm tới người, không để ý đến suy nghĩ của người khác, không ai nói cho hắn biết làm như vậy có đúng hay không, luôn có cảm giác việc mình làm là chính xác, không có bất cứ vấn đề gì.

Kết quả cuối cùng là bức bách một nữ nhân tới mức như thế, không có ai có thể khóc như muốn chết, không thể tự thoát khỏi như thế với hắn.

Đúng vậy a, Hoàn nhi của hắn cái gì cũng hiểu rồi, không còn là đứa bé, không phải chuyện gì cũng không để ở trong lòng người nữa, trong lòng sẽ đè ép khổ sở, trong lòng sẽ chất chứa ưu phiền, còn có thể phản kháng với hắn, biểu đạt kháng nghị.

Huyền Diệp nhỏ giọng, ghé vào bên tai nói: “Nàng sợ trẫm không nhớ nàng sao?”

Thanh Hoàn cọ ở trong lòng hắn, gật đầu một cái.

“Đã trễ thế này mà nàng còn đến đây chính là muốn nói với trẫm vài lời này sao?”

Trên mặt nàng toàn là nước mắt, lại khóc lần nữa, có chút nghẹn ngào nói: “Chỉ sợ người bên cạnh ngươi quá nhiều, đã quên ta rồi.”

Huyền Diệp ôm nàng, nhẹ nhàng nói: “Làm sao trẫm có thể quên nàng được? Hiện tại trẫm có quá nhiều chuyện, ngươi không nhớ năm ngoái trẫm cho ngươi xem một bức tranh sao, những nơi xinh đẹp kia cũng bị người chiếm đoạt, trong lòng trẫm lo lắng muốn đoạt lại, không có quên ngươi.”

“Ngươi yêu ta không?”

Hắn khẽ cứng ngắc, ôm chặt nàng: “Hoàn nhi, nàng không nên hỏi trẫm vấn đề này.”

Nước mắt lại mãnh liệt chảy xuống một lần nữa, ngực nức nở càng ngày càng dồn dập, vươn tay ôm eo của hắn gào khóc.

Diễn đàn Lê Quý Đôn

Tiếng khóc kinh động thái giám gác đêm bên ngoài.

Nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng?”

Huyền Diệp ôm nàng, nói vọng ra ngoài: “Không cần phục vụ.”

Cứ mặc cho khóc như vậy, có lẽ khóc đủ rồi, lông mi lẫn lộn nước mắt, ngẩng đầu lên.

Nức nở hỏi “Ngươi nhiều bệnh sao?”

“Không sao.”

“Tại sao lại không sao, trước ngươi luôn mắc phong hàn, trời nóng như vậy sao có thể bị phong hàn? Không thể bị bệnh, tại sao vẫn luôn ngã bệnh.” Nói xong lại không thể khống chế cảm xúc của mình, khóc lên.

Đại khái trong ngày hôm nay, nước mắt đời này cũng rơi xong rồi, không biết tuyến lệ ở đâu ra, luôn xông ra khóc không ngừng, giống như sinh ly tử biệt lần cuối, nước mắt rơi không ngừng.

Nằm ở trong ngực hắn, mới thoải mái hơn một chút, cuối cùng buông ra quỳ trên mặt đất.

“Hôm nay ta quỳ gối ở đây nhìn ngươi, đừng đuổi ta đi, về sau ngày ngày ta sẽ rót nước bưng trà cho ngươi.”

“Hoàn nhi.” Âm thanh hắn rất nhẹ, dù bị bệnh nhưng vẫn mang uy nghiêm: “Đứng.”

Nàng quật cường nói: “Ta không dậy nổi.”

“Đứng lên!” Giọng nói hắn to hơn: “Tất cả mọi người có thể cùng trẫm cò kè mặc cả nhưng nàng không được, nàng không thể!”

Cho dù nói không ngừng, Hoàn nhi cũng không chịu đứng lên.

Huyền Diệp cánh tay chợt dùng sức, một phát kéo nàng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK