Hoàng đế và thái hậu đánh giá nàng là người xinh đẹp, đáng yêu, là người hào phóng, không để ý chuyện vặt vãnh, cộng thêm gia thế hiển hách nên chắc chắn sẽ là phi tử được sủng ái nhất. Nhưng thực tế, cơ hội nàng tới thỉnh an đã ít lại càng ít, huống chi là thị tẩm.
Tề công công không dám kéo nàng đứng dậy, thấy sắc mặt hoàng thượng sầm xuống, khuyên bảo: "Nương nương, sàn nhà rất lạnh, người đang bị bệnh lại quỳ lâu như vậy sẽ rất khó chịu, khiến hoàng thượng và thái hoàng thái hậu lo lắng. Nương nương mau mau về nghỉ ngơi đi, hôm sau nô tài lại mời người tới đây hầu hạ hoàng thượng."
Cuối cùng sắc mặt Kỵ phi cũng thay đổi, sau đó lại thay đổi, cuối cùng ngồi dưới đất oa một tiếng khóc lớn lên, tiếng khóc kèm theo tiếng ho khan không ngừng, âm thanh quả nhiên là tê tâm liệt phế. Một khi nữ nhân đã khóc thì biện pháp cứng rắn hay mềm dẻo đều vô dụng. Mà khi đã khóc thì hoàn toàn không giống Nguyên quý nhân đẹp đẽ động lòng người. làm người ta thương thương yêu yêu, mà là bộ dáng hết sức đau lòng như mất đi một thứ cực kỳ quý giá gì đó.
Huyền Diệp không có nửa điểm năng lực chống đỡ tiếng khóc của nàng. Vốn muốn mặc kệ rời đi nhưng tiếng khóc này khiến sống lưng hắn tê dại, khiến tim đập dồn dập, khiến cả người hắn không được tự nhiên.
Từ khi bọn họ biết nhau, chưa bao giờ thấy nàng khóc đau lòng như thế. Mặc kệ là thật hay là giả, âm thanh như vậy khiến lòng của hắn mềm lại. Quay người đến chỗ nàng rồi vươn tay kéo, cô gái thuận thế dựa đầu vào vai hắn khóc lóc nức nở, càng phát ra thương tâm khổ sở.
Kèm theo tiếng nức nở ho khan xen lẫn cực kỳ bi thương khiến hắn nghĩ rằng nếu mình cáu gắt lần nữa sẽ không thể cứu vãn được nữa. Cố suy nghĩ đến những chuyện khác để ngăn sự tức giận.
Huyền Diệp bế thân thể mềm mại của Thanh Hoàn đi tới bên giường, sau đó ôm nàng nằm xuống.
Đưa tay kéo cánh tay còn ôm trên cổ hắn, vẫn dùng giọng điệu nhỏ nhẹ dạy dỗ trẻ nhỏ như cũ nói: "Đợi khi nào ngươi khỏi bệnh rồi đến gặp trẫm, bây giờ trở về cung đi."
Nàng quả thật giống như một đứa bé, mười mấy tuổi hoa, không biết biểu đạt sự nhớ nhung với người mình yêu như thế nào, chỉ có mỗi phương pháp là khóc.
Trước không biết khóc thì toàn nói ra lời tâm tình đầy mật ngọt.
Cho nên nàng vừa muốn nói chuyện, Huyền Diệp lập tức cắt đứt: "Bớt lời ngon tiếng ngọt trước mặt trẫm, khóc được rồi thì về nhanh đi."
Thanh Hoàn quên khóc thút thít không phép tắc như thế, muốn đứng dậy lý luận hòng lấy tình để cảm động thì hoàng đế lại khoanh tay nhìn chằm chằm nàng. Sự thật chứng minh, bây giờ mà lí luận thì rất không khoa học. Trên mặt còn vương nước mắt, nhíu mày rồi lập tức nhắm chặt mắt lại.
Nàng chỉ biết như vậy sẽ ít bị trách mắng hơn, lại không nhìn thấy lúc hắn đi trên mặt vương một nét cười.
Tề Đức Thuận thấy bộ dáng khẽ cười của hoàng đế, nhỏ giọng hỏi thăm: "Hoàng thượng, muốn nô tài đưa nương nương trở về không?"
Ngón tay hắn ý bảo: "Không cần, tỉnh ngủ rồi đi cũng không muộn."
Bên này Nguyên quý nhân giống như một người bị sỉ nhục nặng, khóc lóc chạy ra ngoài. Mấy vị quý phi, phi tần bay vọt đến Xuân Ngọc các, đều muốn biết đầu đuôi sớm một chút. Trong nội cung mà có chút tin đồn nào thì đều bị toàn bộ mọi người truyền ra. Có người vui mừng, hâm mộ, người ta bị rầy la thì thì sao, ít nhất vẫn thấy mặt hoàng thượng.
Từ khi hoàng đế lên ngôi tới nay có vô số nữ tử. Đâu ai có phúc phúc phận được hắn cưng chiều, yêu thích mãi mãi. Vốn là một nhóm người cũ xui nàng ra mắt thánh thượng, một phần chính là muốn bêu xấu nàng, cho rằng dù có trách mắng Nguyên quý nhân cũng là thiên đại phúc khí.
Người khác thì hâm mộ nhưng trong lòng Nguyên quý nhân cũng không có cảm giác. Ở Xuân Ngọc các khóc thật lâu, mấy tần phi tới tới lui lui đều khuyên bảo, nhưng nàng không nghe lời khuyên mà khóc suốt, không khỏi khiến người ta cảm thấy cố ý rêu rao, giả bộ.
Huyền Diệp ước chừng cũng biết giọng điệu mình hơi nặng, gác qua ngày trước lạnh nàng mấy tháng sẽ không này tánh khí.
Hôm nay tâm tình thật tốt liền phân phó Phúc Yên cầm khảm ngọc bảo thạch nạm ngọc vừa mới được cống nạp. Những viên bảo thạch sáng ngời tuyệt đẹp này đều là Tây Vực phái người đặc biệt tặng hoàng gia Đại Thanh. Hắn không mở ra, nhìn hộp quà tinh xảo rồi ban thưởng, coi như là an ủi.
Nếu Nguyên quý nhân đã thấy thì cũng không cần tránh phi tần khác nữa. Hoàng đế sau khi thương nghị hết chính sự liền đi Ngự Hoa Viên gặp mặt uống rượu chịu phạt.
Thời điểm trở lại Càn Thanh cung nhìn thấy Thanh Hoàn nằm trên giường vẫn nhắm mắt yên lặng ngủ, dáng vẻ hưởng thụ sau khi hết sức chịu đựng gian khổ.
Hắn đứng yên nhìn nàng, trong lúc nhất thời giống như mất hồn, sau đó quỷ thần xui khiến cúi đầu sờ gương mặt nàng một cái, cuối cùng hôn đôi môi đỏ mọng hết sức mê.
Vài ngày nay nữ tử bị dày vò không ngủ không biết mệt mỏi thành cái dạng gì rồi, bị mút mát thỏa thích mà cũng không cảm giác được, không đánh thức được.
Xoay người nhìn thấy Tề Đức Thuận, nói đều đều: "Tiểu Tề tử, lúc đi trẫm đã giao phó như thế nào. Một canh giờ đưa nàng đi, tại sao lại ỳ ở chỗ này?"
Tề công công không hiểu trong giây phút rồi vội vàng dập đầu quỳ xuống đất: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, nương nương vừa tỉnh lại rồi ho khan rất nhiều, nô tài mời Ngũ sư phó tới đây bắt mạch xong dụ dỗ nương nương uống chén thuốc. Vốn là muốn đưa hồi cung nhưng sau khi Kỵ phi nương nương uống thuốc liền nằm xuống ngủ luôn rồi. Nô tài không dám đánh thức, kính xin hoàng thượng trách tội."
Hắn không lên tiếng, cũng không còn có tâm tư trách tội.
Khi long thể hoàng đế không tốt thì không cần tần phi đến hầu hạ giấc ngủ, cho nên mấy ngày kia không gặp mặt cũng không sao, bởi vì có nhiều sự việc phức tạp, cũng không muốn phá vỡ nó.
Thanh Hoàn là Kỵ phi, nương nương nằm ở giường phu quân mình hai ngày cũng rất thỏa đáng, nhưng mà hôm nay lại không thể. Lúc trước không thoải mái có nàng ở cùng thì không sao bởi vì không ai dám đến nhưng hôm nay đã khỏi bệnh, cũng thấy các phi tần, nhất định buổi tối sẽ phải lật bảng hiệu. Nếu để người khác nhìn thấy nàng ngủ ở nơi này thì không biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền toái, tất cả chuyện lúc trước cũng phí công nhọc sức.
Thời điểm kính sự phòng sai người đến đây, Huyền Diệp nhanh chóng chọn phương án cuối cùng, đưa tay lật bảng hiệu Bình phi. Bình phi là muội muội của hoàng hậu trước khi chết, hoàng thượng không thích nàng cũng rất ít lui tới, thường ngày rất ít biểu đạt tình cảm và không cho nàng một chút thể diện nào.
Hắn để người này tồn tại là vì nhân nhượng chứ nàng ta không thể khiến hắn sinh ra hảo cảm và hứng thú, tóm lại chính là rất ít dục vọng.
Tiên hoàng hậu mất sớm, cô muội muội này cũng vào cung, tới nơi này hơn mười năm cũng không con cái, ở trước mặt hoàng đế rất đoan trang hiểu chuyện, loại tính cách này cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi. Trong cung nữ nhân dịu dàng quá nhiều, nhiều đếm không hết, dù là tính cách mãnh mẽ cũng có thể trở nên dịu dàng động lòng người.
Nhưng nam nhân luôn là thích cô gái cá tính một chút, quá mức chu đáo lại thành ra vô vị tẻ nhạt rồi.
Vợ chồng già nên đã giảm bớt đi rất nhiều quy củ. Bình phi không thường thị tẩm trong cung, không có vẻ giống những cô gái trẻ tuổi trang điểm ăn mặc xinh đẹp nhiều lắm nhưng hôm nay lại ăn mặc cực kỳ diễm lệ xinh đẹp.
Bữa tối đã dọn xong, Bình phi sau khi hành lễ đi tới, lâu như vậy nàng lại có chút khẩn trương.
Huyền Diệp nhìn nét mặt giống như mình đang ăn thịt nàng, sắc mặt chậm rãi nhu hòa theo mà cười nhạt, tay nhè nhẹ vỗ xuống tay của nàng, hài hước nói: "Trẫm đáng sợ như vậy sao? Nhìn bộ dáng ngươi rất khẩn trương."
Lời nói có chút dí dỏm buông lỏng như vậy khiến Bình phi hít sâu một hơi, cười đoan trang: "Kể từ tỷ tỷ qua đời nô tì đều không thế nào nhìn thấy hoàng thượng, hôm nay may mắn được nhìn thấy, trong lòng rất vui mừng, thật sự có chút thất lễ."
"Bình phi đang trách cứ trẫm?"
Bình phi vừa đứng lên lại vội vàng hạ đầu gối quỳ xuống, Huyền Diệp đưa tay kéo nàng cười nói: "Đừng động một chút lại quỳ, trẫm biết trong lòng ngươi thấy rất bất công. Mấy năm này quả thật ít có cơ hội thấy ngươi, nhưng trong lòng trẫm biết thường ngày ngươi rất hiểu chuyện, trẫm rất là vui mừng."
Bình phi trẻ hơn hoàng đế hai tuổi, ở trong cung này kinh nghiệm rất nhiều, nghe phu quân mình nói lời như thế, tuyến lệ vỡ một cái, rơi lệ, khóc lóc nói: "Nô tì thật sự nhớ hoàng thượng rất nhiều."
Mỗi lần mặc kệ tần phi nào tới đây, chỉ đùa một chút hoặc là nói chút hơi quá lời lập tức liền khóc lóc sướt mướt không dứt, cũng không phải là không rung động nhưng nhiều lần quá, thật là vô cùng nhàm chán.
Việc lật thẻ bài giống như chuyện trở mặt. Nữ nhân trong hoàng cung có thể được phong tấn có chức vị đại khái đều như thế. Không nói được chửi được, càng không thể trở mặt. Lật mặt là sẽ quật ngã lòng của nàng, phải cần bao lâu mới có thể khiến vui vẻ trở lại?
Thật sự là cực kỳ mệt mỏi.
Hắn cũng không nhiều lời, đơn giản ăn vài miếng, uống mấy muỗng canh liền đứng lên nói hai câu: "Trẫm đi Càn Thanh cung, ngươi cứ nghỉ ngơi trước."
Đi Càn Thanh cung cũng không phải giả, nhiều nhất vẫn là suy nghĩ muốn tránh xa phi tử này. Nàng vào cung từ nhỏ. Từ khi còn là cung nữ đến bây giờ tất cả tâm tư cũng đặt ở trên gương mặt đó, nghĩ thế nào làm sao Huyền Diệp không biết? Cũng bởi vì tầng thân phận này, vĩnh viễn không thể nào tới gần, chỉ phải làm như thế.
Lúc trở về Kỵ phi vẫn yên lặng ngủ. Hoàng đế đi tới, cúi đầu nhìn bộ mặt ửng hồng của nàng, sờ cái trán đã không còn nóng của nàng. Tối hôm qua quỳ ở cửa ra vào hơn nửa đêm, lại ăn mặc mỏng manh cộng thêm đang có bệnh, nhất định là gay go rồi.
Đáy lòng nhất thời nổi cơn tức giận: "Tề Đức Thuận, cẩu nô tài! Kỵ phi bệnh thành ra như vậy thì cần ngươi làm gì!"
Tề công công đi tới vội vàng quỳ xuống: "Vạn Tuế Gia thứ tội, nương nương ngủ rât sâu, nô tài cả gan không cho thái y đi vào, bây giờ còn đang bên ngoài chờ đợi, nô tài lập tức mời vào."
Chuyện thái y Tề Đức Thuận đã sớm chuẩn bị, hắn quá rõ tính khí hoàng đế. Ngoài miệng nói không quan tâm nhưng trong lòng nhung nhớ vô cùng. Lúc chọn thái y cũng chỉ nói là bắt mạch cho hoàng thượng. Ở bên hoàng đế nhiều năm, có thể suy đoán ra một chút thánh ý, Kỵ phi ngây ngô nơi này trừ hắn ra không ai biết, nhất định là có nguyên do ở trong đó.
Thuốc đã sắc xong, vẫn còn nóng , cẩn thận bưng lại để ở một bên.
Huyền Diệp vuốt gương mặt của nàng, vươn tay ôm hông, đánh thức nàng, Thanh Hoàn tương đối tự giác nghiêng đầu nằm ở trên người hắn.
Hắn quen sắc bén, hiếm khi lộ ra một chút xíu kiên nhẫn.
Thanh Hoàn mơ mơ màng màng uống thuốc đưa đến bên miệng, có lẽ thứ này quá đắng, khẽ híp mắt, ánh mắt lóe lên trong nháy mắt, hơi thoát ra.
Mềm mại nói một câu: "Đắng, ta không muốn uống."
Hoàng đế hoàn toàn không để ý vẻ mặt thảm thiết cầu xin, âm thanh cầu khẩn, thấy đút từng thìa từng thìa chậm quá, trực tiếp ném cái thìa qua một bên, giữ chặt cằm của nàng đổ xuống.
Tiện tay ném chén canh cho Tề công công, lau tay, lạnh lùng nói: "Lập tức mặc quần áo trở về."
Nàng là phi tần cũng nằm ở trên giường há có thể tự mình trở về Chi Lễ, cho nên thân thể liền ngã xuống không nhúc nhích ,giả bộ ngủ.
"Ngươi nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi xem, có hay không nửa điểm làm vợ Chi Lễ. Trước khi vào cung cam đoan với trẫm thế nào, cái gì cũng đều nghe trẫm, hiện tại càng ngày càng kỳ cục."
Hắn mặc dù tức giận nhưng Tề Đức Thuận bên cạnh lại nghe rõ ràng lời nói này không có một tí trách cứ nào. Thanh Hoàn nghe lời này, mở mắt ngồi dậy, ho khan hai tiếng.
Nàng còn trẻ, cặp mắt rất trong sáng, nhìn chằm chằm hoàng đế mắt giống thua tiền, mi mắt buông xuống dưới, ngoan ngoãn nói: "Ta nghe ngươi, chỉ là hôm nay ta muốn ở chỗ này."
"Hôm nay không được, ngươi bị bệnh lây cho trẫm thì làm thế nào? Qua ít ngày nữa khỏe mạnh hơn rồi hãy tới."
"Trước đó vài ngày ngươi cũng bị bệnh vì sao bắt ta tới?"
Hắn nhất thời cứng họng, nữ nhân cho tới bây giờ thì không thể giảng đạo lý, nhất là nàng.
Trước khi vào cung, ma ma dạy cách nói chuyện êm đẹp có tôn xưng ở trước mặt hắn biến mất, hắn có thể không thèm để ý. Bây giờ tính khí lớn như vậy lại vẫn quật cường như vậy, đại khái chính là do cưng chiều quá mức, dám tranh cãi với hắn rồi, lập tức thay đổi sắc mặt.