Hiếm khi hai người lại đi dạo riêng với nhau mà không phải là đi học.
Phương Nhật Hạ nhìn những ô gạch trên đường, mỉm cười nhảy theo đường kẻ của mấy ô trên đó.
Nhảy được mấy bước liền quay lại nhìn Giang Vĩ, cười ngây ngô.
"A Vĩ không đi nhanh bằng tớ!"
Giang Vĩ bị sự đáng yêu của cô chọc đến cười ra tiếng.
"Ừ không bằng cậu."
Phương Nhật Hạ nghe được tiếng cười gợi cảm của anh phát ra không khỏi đỏ mặt.
Bây giờ cô nên đặt tên con là gì nhỉ!?
Bạn học Phương, có phải bạn đã để quên mất tiết tháo ở nhà rồi phải không!?
...
Phim mà Phương Nhật Hạ chọn mua vé xem là một bộ phim thuộc thể loại kinh dị.
Lúc nãy Diệp Tiểu Mạn và Ôn Nhu tư vấn cho cô, nói cô sợ ma như vậy chắc chắn lúc xem sẽ rất khiếp vía, đến lúc đó cứ lợi dụng mà nép vào lòng Giang Vĩ.
Cứ phải gọi là bách chiến bách thắng.
Phương Nhật Hạ lúc đầu còn phân vân, thứ mà trên đời này cô sợ thứ hai chính là ma, sợ nhất đương nhiên phải là mẫu thân đại nhân rồi.
Kể từ khi học cấp hai, Phương Nhật Hạ chưa từng xem lại.
Nhưng vì để ôm được mỹ nam trở về mà Phương Nhật Hạ quyết định hy sinh.
Thời điểm bọn họ tiến vào rạp, có không ít người đã ngồi từ trước.
Ngồi bên cạnh Phương Nhật Hạ là một cặp đôi.
Cảnh mở đầu bộ phim là cảnh nhân vật nữ chính được tuyển vào làm việc ở một công ty bị đồn là có ma ám.
Phương Nhật Hạ lúc đầu còn mang theo tâm lí thấp thỏm, sợ sệt.
Kết quả xem được một nửa bộ phim, cảm thấy thực sự rất xàm, một đứa sợ ma như cô xem mà còn phải trợn mắt lên, sao mà giả trân thế không biết!
Phương Nhật Hạ không thể tìm được chỗ nào kinh dị cả, cô đành phải giả vờ nhắm mắt hô nhỏ một tiếng sợ quá, rồi nép vào lòng Giang Vĩ.
Thân thể anh rõ ràng hơi cứng lại, nhưng lại nhanh chóng đưa tay lên xoa đầu cô.
Nhẹ giọng dỗ dành: "Hạ Hạ không sợ nhé!"
Phương Nhật Hạ dựa vào người Giang Vĩ, hai người kề sát nhau, nhiệt độ ấm áp của anh dường như cũng truyền sang cho cô, vô cùng dễ chịu.
Đột nhiên cô cứ muốn giây phút này dừng lại mãi mãi.
Cặp đôi ngồi bên cạnh Phương Nhật Hạ, cô bạn gái ấy dường như đã được tiếp thu thêm một kiến thức mới.
Cũng học theo cô, nép vào lòng bạn trai.
Cô ấy vốn đang chờ bạn trai dỗ dành, không ngờ anh bạn trai lại trực tiếp dội một gáo nước lạnh: "Em diễn trân quá đi mất!"
Cô bạn gái: "..." Anh nhìn bạn trai người ta kìa, cô ấy còn diễn giả trân hơn, thế mà bạn trai người ta không những không đẩy ra mà còn dỗ dành.
Cô bạn gái tức giận, cúi đầu xuống tránh ảnh hưởng đến người khác rồi nhanh chóng đi ra khỏi rạp phim, trước khi đi còn nói vào mặt người bạn trai: "Lão nương muốn chia tay."
Anh bạn trai hốt hoảng đuổi theo.
Phương Nhật Hạ cũng nghe thấy, nếu như lúc nãy Giang Vĩ cũng nói như thế, thì thật sự cô sẽ rất lúng túng!
Cũng may Giang Vĩ nhà mình cũng có chút tố chất lãng mạn.
Nhưng thật ra Giang Vĩ tưởng là cô sợ thật, nhưng dù cô có sợ thật hay chỉ là giả vờ, đối với Giang Vĩ mà nói nó không hề quan trọng, bởi vì anh cam tâm tình nguyện ở bên cạnh dỗ dành cô suốt cả cuộc đời.
Hai người cứ ôm nhau như thế, dường như không điều gì có thể tách họ ra.
Đến khi nhạc phim vang lên, đèn được bật trở lại, Giang Vĩ mới lưu luyến buông cô gái nhỏ ra.
Sau khi đi ra khỏi rạp chiếu phim, bầu trời đã trở nên nắng chói chang.
Dưới cái nắng gắt gao ba mươi độ này, dường như muốn thiêu đốt con người ta.
Dù cho Phương Nhật Hạ còn muốn làm rất nhiều chuyện với anh.
Nhưng cứ tiếp tục thế này, chắc là cô sẽ bị thiêu chết trước khi kịp làm gì đó.
Hai người đành phải trở về nhà.
Đến trước cổng, Phương Nhật Hạ không muốn rời xa Giang Vĩ chút nào.
Phương Nhật Hạ hai mắt long lanh hỏi: "Cậu có muốn vào nhà tớ chơi một chút không? Nhà tớ không có ai đâu."
Giang Vĩ khẽ giật mình, Phương Nhật Hạ cũng là nói xong mới phản ứng lại câu nói của mình có bao nhiêu mờ ám.
Cô đỏ mặt nói: "Ý tớ là ở nhà một mình rất buồn chán."
Giang Vĩ cười khẽ: "Tớ biết mà."
Phương Nhật Hạ: "..." Biết cái đầu cậu.
Cô buồn bực, sao nghe như cô đang bao biện thế nhỉ?
...
Tiểu kịch trường:
Phương Nhật Hạ: Cậu có muốn vào nhà tớ không? Nhà tớ không có ai đâu.
Giang Vĩ: Không có ai thì có thể làm chuyện đó được đúng không?
Phương Nhật Hạ hơi đỏ mặt, ngại ngùng nói: Cậu muốn làm cái gì chứ, chúng ta còn chưa mười tám đâu.
Giang Vĩ:...Chỉ là chơi game thôi mà...
Phương Nhật Hạ:...
Mất mặt!