Vì chuyện này mà rất nhiều học sinh kêu gào thảm thiết:
“Trời ơi trời ơi, có thể bỏ qua bước này mà nghỉ hè luôn không!”
“Ghét nhất là chuyện này đấy!”
“Tiêu rồi tiêu rồi, điểm thi vừa rồi của tớ rất thấp, mẹ tớ sẽ không tha cho tớ đâu!”
“Á á á! Các cậu đừng nói nữa mà, kì nghỉ hè năm nay chắc chắn mẹ tớ sẽ bắt tớ ở nhà học phụ đạo cho xem!”
“Có thể không họp không vậy!?”
“…”
Phương Nhật Hạ thì không giống vậy, mặc dù điểm số của cô không cao nhưng cha mẹ cô lại chưa bao giờ đặt nặng vấn đề này.
Đối với cô thì cái ngày gọi là vực thẳm không đáy của hầu hết mọi học sinh lại là một ngày vô cùng bình thường đối với cô.
Lúc tan học, Phương Nhật Hạ vẫn bình thản cùng anh đi về.
Nhưng hôm nay cô lại nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của Giang Vĩ có vẻ không được tốt lắm.
Cô thử đụng nhẹ vào người anh, Giang Vĩ không có phản ứng.
Cô lại đập vai anh, Giang Vĩ như cũ không có phản ứng gì khác.
Phương Nhật Hạ rốt cuộc hơi nóng nảy, nhún người lên hét to: “A Vĩ!!!”
Giang Vĩ giật mình, dĩ nhiên là bị động tĩnh lớn làm ảnh hưởng.
“Làm sao vậy Hạ Hạ?”
Phương Nhật Hạ không vui nói: “A Vĩ không phải đã nói giữa hai chúng ta sẽ không có bất kì bí mật nào sao?”
Thấy anh không nói gì, cô chẹp miệng lắc đầu: “Bỏ đi, A Vĩ không tin tớ thì thôi.”
Giang Vĩ nhìn thấy khuôn mặt cô tỏ ra thất vọng thì luống cuống giữ lại cánh tay cô.
“Không phải đâu, tớ…”
Phương Nhật Hạ đột nhiên cười ra tiếng: “Đùa cậu thôi, thật ra ban nãy tớ tình cờ đi ngang qua phòng giáo vụ, có nghe thấy tiếng của cậu bên trong đó. Đoán chừng là nói về chuyện họp phụ huynh đúng không?”
Giang Vĩ nhìn cô gật đầu, đôi mắt hơi rũ xuống, nhẹ nhàng phát ra một tiếng: “Ừ.”
Phương Nhật Hạ nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu định làm thế nào? Nếu không thì tớ nhờ cha tớ đi thay nhé?”
Giang Vĩ lắc đầu: “Không cần phiền chú vậy đâu, tớ sẽ tự có cách của mình mà.”
Phương Nhật Hạ lúc này thôi không nói nữa, cô có thể cảm nhận được cảm xúc của anh đang vô cùng tệ.
Đến trước cửa nhà, Phương Nhật vốn dĩ đang bước vào trong lại đột nhiên xoay người lại, chạy tới trước mặt anh, trong lúc Giang Vĩ vẫn còn đang ngơ ngác, cô dang hai tay ôm lấy anh.
Đôi mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, thậm chí còn sáng hơn bất cứ vì sao nào trên bầu trời.
Giang Vĩ sững sờ đứng yên không dám động đậy, cả cơ thể cô mềm mại không xương, mùi hương thiếu nữ như một thứ độc dược khiến anh say mê muốn đắm chìm vào trong đó.
Phương Nhật Hạ cũng là ôm xong mới phản ứng lại, cô vốn chỉ muốn an ủi anh một chút, không ngờ cảm xúc của cô lại biến thành một cái ôm!
Trên chóp mũi của cô thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt từ thân thể Giang Vĩ, rất dễ chịu.
Hai người cứ như thế mà ôm nhau, không biết qua bao lâu đèn đường được bật lên, mới kéo hai người từ cõi mộng trở về với cõi thực.
Cả hai cơ hồ là không tình nguyện buông đối phương ra.
Phương Nhật Hạ ngại ngùng lên tiếng: “Tớ muốn an ủi A Vĩ.”
Giang Vĩ nhìn vành tai và khuôn mặt cô đã chuyển màu, nó còn đang có xu hướng lan xuống cổ, anh cố nhịn cười: “Cảm ơn Hạ Hạ, tớ rất thích.”
Rất thích cách an ủi của cậu.
Rất thích cơ thể mềm mại của cậu.
Rất thích giọng nói ngọt ngào của cậu.
Và cũng rất thích cậu, Hạ Hạ.
…
Thanh xuân của tớ thật hạnh phúc khi có cậu!
…
Tác giả có lời muốn nói: Chúc tất cả mọi người có một ngày 8/3 vui vẻ và hạnh phúc 🥰.