Phương Nhật Hạ theo chân ông nội Lâm và Giang Vĩ ra ngoài đường chạy bộ.
Bình thường ở nhà cô rất khi vận động, nếu có thời gian rảnh đều là lên mạng đọc tiểu thuyết, không thì xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết cũng mẹ Phương.
Đừng nói đến chạy bộ ngay cả đi bộ cô cũng rất ít khi làm, môn thể dục năm ngoái xém chút nữa là cô đã rớt.
Nghĩ lại vẫn thấy đau đớn, bây giờ chỉ mới chạy một phần hai quãng đường mà cô đã chịu không nổi rồi.
Ông nội Lâm mặc dù đã bước qua tuổi trung thọ**** ***nhưng sức lực ông vẫn rất dồi dào, ngay cả người trẻ tuổi như Phương Nhật Hạ cũng không thể theo kịp ông.
****Là độ tuổi từ 70 đến 79 tuổi. ***
Cuối cùng cô không gắng gượng được nữa, ôm bụng thở hổn hển.
Giang Vĩ chạy bên cạnh cô thấy cô dừng lại cũng đứng lại theo.
Ông nội Lâm nhìn hai người mỉm cười: “Hay là hai cháu cứ ngồi đây nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa ông quay trở lại rồi đi mua đồ ăn sáng sau.”
“Dạ ông cứ đi thể dục đi ạ, cháu biết đường ở đây, một lát bọn cháu sẽ mua về ạ.”
Ông cụ gật đầu, cũng không hỏi vì sao anh lại biết đường, vội vàng đi mất nhường không gian lại cho đôi trẻ.
Giang Vĩ đưa nước cho cô, đỡ cô ngồi xuống ghế đá cạnh một gốc cây cổ thụ to.
“Mệt lắm sao?”
Phương Nhật Hạ thở phì phò vì thiếu oxi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ ửng, cầm lấy chai nước anh đưa vặn ra uống, sau đó mới trả lời anh: “Rất mệt luôn ấy, sao cậu lại chạy khoẻ thế! Cũng không thấy cậu đổ một giọt mồ hôi nào.”
Giang Vĩ cười khẽ: “Con sâu lười là cậu sau này phải về vận động nhiều hơn đấy, biết chưa?”
Phương Nhật Hạ vô cùng không tán thành cách xưng hô mới này, chu miệng phản bác: “Tớ không lười nhé! Chẳng qua do mấy thứ ấy hấp dẫn hơn thôi!”
Trông cô bây giờ không khác gì con cá nóc, cả người đầy gai nhọn, Giang Vĩ nhịn không được bật cười thành tiếng: “Vậy sao?”
Phương Nhật Hạ muốn nói gì đó nhưng đã bị thứ trước mặt hấp dẫn: “A Vĩ! Tớ muốn ăn cái đó!”
Giang Vĩ nhìn theo hướng cô chỉ, thấy đằng xa có một chú lớn tuổi đang đẩy một xe kẹo bông gòn đầy ắp tới bên cạnh bờ hồ.
Một lát sau anh cầm theo một cây kẹo bông gòn đưa tới cho cô.
Phương Nhật Hạ hai mắt lấp lánh ánh sáng: “Cảm ơn A Vĩ!”
Cô cắn một miếng, vị ngọt nhẹ liền lan ra toàn khoang miệng cô, Phương Nhật Hạ híp mắt thoả mãn: “Ngon quá đi!”
Giang Vĩ bên cạnh nhìn cô ăn ngon như vậy cũng vui vẻ theo.
Đột nhiên cô đưa tới trước mặt anh một miếng kẹo bông gòn đã được cô lấy ra: “A Vĩ cũng ăn thử đi! Ngon lắm đó.”
Giang Vĩ nhìn miếng kẹo bông gòn mềm mại trong tay cô, không đưa tay ra nhận lấy mà cúi người xuống trực tiếp ăn, đầu lưỡi của anh như có như không chạm nhẹ vào ngón tay cô.
Phương Nhật Hạ đỏ mặt rụt tay lại, nơi đầu tay của cô thậm chí vẫn còn cảm nhận được độ ấm trong khoang miệng anh.
Giang Vĩ mỉm cười: “Đúng là rất ngon!” Mềm mại ngọt ngào giống như cô vậy.
Cũng không biết là khen kẹo ngon hay là ngón tay cô ngon nữa.
…
Lúc hai người trở về, chỉ còn mỗi Ôn Nhu là vẫn chưa thức dậy.
Giang Vĩ để đồ ăn sáng xuống bán: “Lấy chén đũa đi.”
Vừa nói vừa đá vào chân Lâm Hạc Hiên một cái.
Cậu cảm thấy vô cùng tủi thân, tại sao lần nào cũng bị Giang học bá tác động vật lí thế chứ, nhưng cậu không dám có ý kiến, nhanh chân vào bếp lấy chén ra ngoài.
Phương Nhật Hạ nhìn Diệp Tiểu Mạn vẫn đang dụi mắt buồn ngủ hỏi: “Nhu Nhu vẫn chưa dậy à?”
Lâm Hạc Hiên bắt chéo chân ngồi xuống, cợt nhả nói: “Con heo lười ấy giờ chưa dậy được đâu!”
Ôn Nhu không biết đã xuất hiện từ lúc nào, nhéo vào tai Lâm Hạc Hiên: “Này lão nương nghe rõ đấy nhé!”
Lâm Hạc Hiên vội xin tha: “Đại hiệp tha mạng! Lần sau tiểu nhân sẽ không nhân lúc đại hiệp đang ngủ mà nói xấu ngài nữa đâu!”
Ôn Nhu trừng mắt: “Còn dám có lần sau!?”
“Không dám không dám!”
Lúc này Ôn Nhu mới hài lòng buông tha cho tai của cậu, nhìn khắp nhà mù mịt hỏi: “Ông nội đi đâu rồi thế?”
Diệp Tiểu Mạn ngáp dài một tiếng: “Ông bảo muốn cho tụi mình không gian riêng, đã đi sang nhà hàng xóm chơi rồi.”
Ôn Nhu gật đầu đã hiểu, vội rửa mặt sạch sẽ rồi ra ngoài bàn ngồi xuống.
Lâm Hạc Hiên kinh ngạc: “Lão Giang sao cậu biết được chỗ này thế? Ông tớ chỉ hả?”
Phương Nhật Hạ trả lời thay anh: “Là A Vĩ tự đi đó, đúng là ngon thật!”
Giang Vĩ gật đầu: “Tớ hay ăn ở đây.”
Lần này đến phiên cô sững người: “Cậu từng tới đây rồi à?”
“Mùa xuân năm nào cũng tới, mộ của mẹ tớ được đặt ở đây. Bà ấy thích không khí trong lành.”
Phương Nhật Hạ nhìn anh vẫn trưng ra khuôn mặt vân đạm phong khinh, cô cảm thấy đau lòng thay anh, cô biết dù ngoài mặt anh tỏ vẻ không có gì kì thật trong lòng anh đau đớn hơn bất cứ ai.