• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì bất đồng quan điểm và cả hai đều khá nguyên tắc trong công việc nên sau cuộc họp, Chu Cảnh Minh và Triệu Lâm tranh cãi vài câu, cuối cùng không hợp ý, không ngó ngàng đến nhau.

Hai tiếng sau, Triệu Lâm cầm một ly cà phê thản nhiên đi đến, đá giày cao gót ra phía sau rồi cẩn thận ngả người xuống sofa, miệng r.ên rỉ: “Ôi ôi ôi… ôi ôi ôi…”

Hôm qua cô ấy tập gym một tiếng, toàn thân đau nhức. Triệu Lâm hỏi anh có đi buổi hẹn tối nay không, rồi kể đã rủ những ai. Trong đó có một người Chu Cảnh Minh không ưa.

Chu Cảnh Minh đồng ý: “Đi.”

“Đi đi.” Triệu Lâm nói: “Thế giới này vốn đầy những kẻ chúng ta không ưa, nhưng vì sinh tồn, chúng ta vẫn phải giao tiếp với họ. Cứ coi như một môn nghệ thuật hành vi đi.”

Chu Cảnh Minh không tán đồng cũng chẳng phản bác.

Triệu Lâm vừa xoa đầu vừa nói: “Em nghi ngờ do tối qua chưa sấy khô tóc đã đi ngủ nên hôm nay hơi đau nửa đầu.” Nói xong thì ngáp dài, rồi tự lẩm bẩm: “Hôm qua em đi gặp một gã đàn ông.”

“Ba em giới thiệu, nói là từ đâu đó về, sự nghiệp rất thành công. Rảnh rỗi nên em đi gặp cho có.” Cô ấy lười đến mức chẳng buồn uống cà phê, tiện tay đẩy sang một bên. “Chẳng nói đâu xa, anh ta chẳng có chút nhận thức nào về bản thân mình hết!”

Chu Cảnh Minh quay lưng lại làm việc, không muốn nghe.

“Thế hệ cha chú thì thôi đi, dù sao cũng đến tuổi hoàng hôn, sống chẳng còn bao lâu. Nhưng cùng thế hệ, cũng được giáo dục như nhau, sao có thể chẳng có chút hiểu biết nào về chính mình?” Triệu Lâm nghĩ lại buổi xem mắt tối qua, chẳng khác gì đang nghe tấu hài, lười nói tiếp. Càng nói càng mệt. Cô ấy quay về bàn làm việc, thu dọn qua loa rồi đeo túi ra về.

Đợi thang máy một lúc thì nhận ra đang bảo trì, cô ấy đành mở cửa thoát hiểm đi cầu thang bộ. Vừa vịn tường lết xuống từng bậc một, anh họ và Chu Cảnh Minh cũng lần lượt xuống. Cô ấy bèn gọi anh họ mình: “Giúp em chút, cho em dựa vào vai xuống đi.”

Anh họ cô ấy không giúp, đang bận nghe điện thoại.

Cô ấy đành cầu cứu bạn trai cũ, Chu Cảnh Minh đưa vai cho cô ấy bám, để cô ấy từng bước từng bước chậm rãi đi xuống. Anh họ cô ấy thấy ngại, trách cô ấy đừng đi tập gym nữa, kẻo lại thành tàn phế.

Lúc đang ăn, Chu Cảnh Minh nhận được tin nhắn nhóm trên WeChat. Là Trương Chú gửi địa chỉ phòng karaoke, kèm theo một đoạn tin nhắn. Anh còn chưa đọc hết đã thoát ngay khỏi WeChat. Cảm giác quen thuộc ấy lại quay về, có chút phiền họ, nhưng lại chẳng thể dứt hẳn khỏi họ.

Sau bữa tối, anh vẫn mở định vị đi đến nơi. Trong phòng karaoke chỉ có hai người họ, mỗi người cầm một micro, đứng trên ghế da hò hét điếc tai, song ca bài Người Không Có Lý Tưởng Sẽ Không Đau Lòng.

Chu Cảnh Minh trước tiên tìm tờ danh sách bồi thường hư hỏng trong phòng, xem qua rồi đặt ở vị trí dễ thấy nhất. Sau đó anh đếm số chai bia rỗng trên bàn, rồi tự giác ngồi vào góc sofa.

Hai người kia hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của họ, không nhìn thấy anh. Họ chỉ chọn hát những bài hợp với giọng mình, nếu có bài nào không lên được nốt cao, liền phàn nàn: Bài gì dở thế này?

Cuối cùng, khi đã hát đến mức khản cả giọng, họ cùng cất lên bài Nếu Cuộc Sống Lừa Dối Bạn, rồi rơm rớm nước mắt, nhìn nhau, sau đó ôm chặt lấy nhau.

Chu Cảnh Minh không muốn nhìn cảnh đó, khoanh tay dựa vào sofa, không biết từ lúc nào mà ngủ thiếp đi. Mà còn ngủ rất say, đến mức Trương Chú gọi mấy lần trước khi rời đi cũng không tỉnh.

Vạn Thanh, một kẻ thất nghiệp, chẳng có gì vội, ngồi bên cạnh anh gặm chân gà cay. Ăn nhiều lại rát họng, cô liên tục uống bia, rồi liên tục vào nhà vệ sinh. Mỗi khi đi ngang qua phòng nào có tiếng gào rú thảm thiết, cô nhất định sẽ cúi xuống nhìn vào bên trong qua ô cửa kính nhỏ.

Trở về, cô ăn hết dĩa trái cây, nhìn đồng hồ, rồi lay Chu Cảnh Minh dậy. Anh giật mình, xem giờ rồi hỏi: “Hai người xong rồi?”

“Trương Chú về trước rồi, mai cậu ấy đi làm.” Vạn Thanh vặn nắp chai nước đưa cho anh.

Chu Cảnh Minh nhận lấy uống, Vạn Thanh mở WeChat, thấy Trương Chú nhắn trong nhóm, nói ngoài trời đang mưa lớn. Vạn Thanh hỏi: [Cậu vừa về đến nhà hả?]

Trương Chú đáp: [Đã tắm rửa chải đầu xong, chuẩn bị đi ngủ rồi.]

Vạn Thanh không quấy rầy nữa, chỉ nhắn: [Ngủ ngon.] Nhắn xong, cô nói với Chu Cảnh Minh: “Ngoài kia đang mưa lớn.”

Chu Cảnh Minh thản nhiên: “Thì đợi một lúc.”

Thấy anh có vẻ thư thái, không còn sắc bén như trước, Vạn Thanh bèn hỏi thăm công việc và cuộc sống của anh dạo này có thuận lợi không.

Chu Cảnh Minh không muốn nói nhiều. Những ngày khó khăn nhất đã qua, khổ tận cam lai, mà khi đã hưởng trái ngọt rồi thì không nên nhắc lại cái khổ nữa. Anh chỉ đáp qua loa rằng công việc ổn hơn trước, nhờ tình cờ gặp được một bậc tiền bối trong ngành, người đó đã giúp đỡ anh rất nhiều, nên vận may cũng không tệ.

Vạn Thanh thực sự ngưỡng mộ. Trong môi trường công sở, đa phần ai cũng phải tự thân vận động, rất hiếm khi có người dẫn dắt. Đồng nghiệp dù thân thiết đến đâu vẫn có sự cảnh giác, bởi khi một người già dìu dắt một người trẻ, cũng đồng nghĩa với việc có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Cuộc trò chuyện khá thoải mái, không còn sự đối đầu, mà nhiều hơn là sự điềm tĩnh. Khi nhắc đến thị trường chứng khoán hai năm trước, họ vô thức nhìn nhau rồi tránh nhắc đến. Vạn Thanh cũng từng dành dụm được chút tiền, nhưng chứng khoán đã cuốn đi một nửa của cô.

Cô bực bội uống một ngụm bia để xua đi cảm giác khó chịu, hơi ngà ngà men say, rồi bắt đầu khoe thành tựu của mình. Mới hai ngày trước, một HR đã liên hệ với cô, đưa ra mức lương cao hơn hẳn mặt bằng chung và còn hứa hẹn số lượng lớn cổ phiếu.

Càng nói, cô càng không giấu được vẻ tự mãn. Một phần vì vui khi năng lực của mình được công nhận, một phần vì tự hào với thành tựu nho nhỏ của bản thân. Cô đã sống và làm việc ở Thượng Hải gần mười năm. Mười năm vất vả, dù vẫn còn cách xa cuộc sống lý tưởng, nhưng những thành tựu hiện tại cũng đủ an ủi cô mỗi khi tự vấn về giá trị của chính mình.

Nói đến đây, cô lại cảm thấy mình có chút may mắn. Quan hệ của cô với bạn cùng phòng đại học và cao học đều không tốt, nhưng thì sao chứ? Năm đó, người dẫn đầu phong trào cô lập cô đã đến Thượng Hải nhờ cô giúp đỡ, nhưng suốt hai tháng vẫn không tìm được công việc như ý, cuối cùng phải về quê. Cô thừa nhận rằng lúc đó mình đã thấy hả hê, đã vui trên thất bại của người khác. Năm xưa, có thể cô không dễ hòa hợp với mọi người, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để bị cô lập.

Chu Cảnh Minh không bình luận, chỉ lặng lẽ lắng nghe cô nói.

Vạn Thanh nhìn thẳng vào mắt anh, rồi bất giác dừng lại. Thứ nhất, cô đột nhiên cảm thấy không cần phải nói tiếp. Dù sao cũng chỉ là “hiệu ứng kẻ sống sót”, nhắc lại chuyện này thì có phần cay nghiệt. Nếu người bạn cùng phòng kia lại đến nhờ cô giúp đỡ, có lẽ cô sẽ ra tay giúp. Không phải vì đã tha thứ, mà vì hiểu được sự khắc nghiệt của cuộc sống. Thứ hai, cô nhận thức được giới hạn. Cô không nên nói với Chu Cảnh Minh những chuyện này. Bởi cô hiểu rõ, ở một mức độ nào đó, cô và anh có sự đồng cảm. Anh hiểu cô đang muốn bày tỏ điều gì.

Nghĩ vậy, cô đứng dậy, giục anh: “Đi thôi, chắc giờ mưa cũng ngớt rồi.”

Chu Cảnh Minh không nói gì, cầm chìa khóa xe đi theo cô ra ngoài.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi xối xả. Hai người đứng dưới mái hiên tránh mưa, im lặng suốt hai phút. Chu Cảnh Minh chợt nhắc lại chuyện cũ: “Năm đó cậu thi cao học đậu vào Thượng Hải, tôi đã rất tự hào về cậu, còn mời cả đám bạn cùng phòng đi ăn.”

Vạn Thanh có trăm ngàn suy nghĩ trào dâng trong lòng, nhưng chỉ chân thành đáp lại: “Cảm ơn cậu.”

Chu Cảnh Minh nhìn cột nước mưa dưới ánh đèn đường, không nói gì.

Mỗi người đứng một góc, chẳng ai lên tiếng nữa.

Mưa đã nhỏ dần, Vạn Thanh giục: “Cậu về trước đi, tôi đi xe điện.”

Chu Cảnh Minh lái xe về.

Vạn Thanh nhìn theo ánh đèn hậu của chiếc xe đẹp đẽ ấy, thì thầm một câu: “Tôi cũng rất tự hào về cậu.”

Mưa hoàn toàn tạnh hẳn. Cô tìm xe điện, lau khô yên rồi phóng về nhà. Gió đêm mát lạnh, xua tan cảm giác bức bối, lòng cô chợt thấy thoải mái. Những vấn đề từng là vấn đề, đột nhiên chẳng còn quan trọng nữa.

———

Cuối tuần, Trương Chú lái xe chở cô lên tỉnh ăn sáng. Ăn xong không có việc gì làm, hai người quyết định đi dạo phố đi bộ Đức Hóa. Đã nhiều năm rồi không ghé qua đây. Hồi còn trẻ hơn, quanh khu vực này chỗ này sửa tàu điện ngầm, chỗ kia cũng sửa tàu điện ngầm, lúc nào cũng bụi mù mịt, gió thổi một cái là miệng đầy bụi.

Hai người họ đến đây dạo chơi không phải để mua sắm, mà chỉ vì hoài niệm. Hồi học cấp ba, thỉnh thoảng họ bắt xe buýt lên tỉnh, hoặc là đi dạo phố Đức Hóa, hoặc là ghé qua khu mua sắm Ngân Cơ. Hồi đó, khi họ đang đi trên đường thì có người chặn lại, nói rằng họ rất phù hợp để làm người mẫu ảnh. Họ phấn khích lắm, chẳng suy nghĩ gì mà cứ thế đi theo người đó lên tòa nhà văn phòng. Đến nơi, có người đưa cho họ một tờ đơn và nói trước tiên phải nộp vài trăm tệ phí chụp ảnh cá nhân. Họ lập tức quay ngoắt đi, “Xí!” một tiếng, xuống lầu ngay.

Nhắc đến chuyện này, Trương Chú cười nói: “Hồi đó Từ Giai Giai đã có thể nhìn ra ngay đó là lừa đảo, còn bốn đứa mình thì vẫn ngây ngô chẳng biết gì.” Câu chuyện sau đó tự nhiên chuyển sang chủ đề về Từ Giai Giai. Mấy năm trước cô ấy tham gia một chương trình thi tài năng, ba mẹ cô ấy còn kêu gọi cả khu phố bình chọn cho con gái. Cuối cùng hình như cô ấy lọt vào top 10 thì phải? Nhưng dù sao cũng chẳng tạo ra làn sóng gì đáng kể, sau đó thì chẳng còn tin tức gì nữa. Hai năm trước ba mẹ cô ấy cũng đã chuyển lên tỉnh sinh sống.

“Mẹ mình nói nhà bọn họ là do Từ Giai Giai mua đứt bằng tiền mặt. Dù sao cũng khá hơn mình rồi.” Trương Chú nói: “Mình mua nhà còn phải ngửa tay xin ba mẹ giúp đây này.”

Vạn Thanh còn lo lắng và u sầu hơn cô ấy. Nhà Trương Chú chỉ là đổi nhà cũ lấy nhà mới, ba mẹ cô ấy cũng không phải bỏ ra quá nhiều. Còn nếu cô thực sự muốn mua nhà ở Thượng Hải, thì ba mẹ cô phải vét sạch cả tiền dành dưỡng già. Hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa thể lo nổi cho mình, tự lập cái quái gì chứ! Nghĩ mà chạnh lòng: “Từ Giai Giai giỏi hơn hai đứa mình.”

Trương Chú không biết nói gì hơn: “Số phận mà, ai đoán trước được đâu. Cái trường đại học tồi tàn đó mà cũng đưa cậu ấy đến ngày hôm nay.” Rồi cô ấy nghĩ đến Giang Minh Châu, bèn nói: “Ba Minh Châu ra tù năm ngoái rồi. Nói thật nhé… có thể chú ấy không phải là quan chức tốt, nhưng chắc chắn không phải là người xấu.”

“Chú ấy ra rồi thì đi đâu?” Vạn Thanh hỏi.

“Chả biết nữa.” Trương Chú thở dài, “Minh Châu… Mình lo nhất là Minh Châu, không có bằng đại học thì kiếm việc kiểu gì đây?”

———

Cuối tuần, Chu Cảnh Minh ở nhà bày biện lại phòng làm việc của anh. Mẹ anh sắp phát điên với anh rồi. Bà nấu một nồi cháo, kêu anh trông hộ, đợi bà đi chợ về. Kết quả là lúc bà về thì cả nồi cháo đã cháy đen.

Mấy năm nay cái phòng làm việc của anh không biết đã sửa đi sửa lại bao nhiêu lần. Lúc thì lắp giá để mô hình nhựa, lúc thì trải chiếu Tatami, hôm nay lại bày đặt lắp khóa mật mã cho cửa phòng.

Mẹ anh đi từ nhà vệ sinh ra, cố ý đi sát qua cửa phòng làm việc, giục anh sửa sang lại căn hộ mới ở khu đô thị mới đi, sửa xong thì nhanh mà dọn qua đó ở. Bà nói ở chung với anh phiền quá, cái gì anh cũng không biết làm. Nếu mà nuôi một cô con gái thì ít ra còn giúp được nồi cháo, vừa rửa giá, bà vừa lẩm bẩm, hôm qua con nhà họ hàng đến chơi, tiện tay lấy đi một chiếc xe mô hình nhựa của anh, về đến nhà anh biết được liền giận.

Chu Cảnh Minh lắp một cái giá để trưng bày bộ Lego anh đã lắp ghép xong; đối diện là tấm Tatami, tiện cho anh ngồi đó ghép Lego. Lắp khóa mật mã xong, anh quay lại nhìn điện thoại, không có ai nhắn tin cho anh cả. Không ai nhắn thì thôi, anh xách bóng rổ rồi ra khỏi nhà.

Hai người kia ăn trưa xong thì buồn chán, ngoài trời nắng như đổ lửa, thế là họ tìm đến một quán cà phê nổi tiếng trên mạng để giết thời gian. Trương Chú chụp lia lịa, chụp cà phê, chụp bánh ngọt, còn kéo cô bạn lại chụp kiểu chu môi đáng yêu. Vạn Thanh ghét chụp ảnh nhất, nhưng vì tình bạn, cô vẫn miễn cưỡng phối hợp. Chụp đủ kiểu góc độ xong, một người sửa ảnh, một người thì lướt xem đồ nội thất.

Trương Chú sửa xong ảnh rồi đăng lên trang cá nhân. Chu Cảnh Minh bình luận: [Đi đâu vậy?]

Trương Chú trả lời: [Ở trên tỉnh, chiều mát rồi mới về.] Trả lời xong, cô ấy quay sang nhìn Vạn Thanh, người đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, đầu ngón chân hờ hững móc lấy chiếc dép lê.

Cô ấy khó chịu với thói quen đi đâu cũng đi dép lê của bạn mình, bèn đá văng chiếc dép ra xa.

Vạn Thanh mắng: “Bị làm sao vậy hả?!”

Trương Chú chọc cô: “Sao ở Thượng Hải thì trông chỉnh chu sáng sủa, mà về quê lại lôi thôi luộm thuộm thế này vậy hả?”

Vạn Thanh tức muốn nện cô bạn một trận, còn cô ấy thì cứ cười tươi rói. Cô đi nhặt lại chiếc dép, chịu thua luôn, đúng là trên đời kiểu người gì cũng có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK