• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Thanh và Trương Chú đến quán tôm hùm đất trước, Chu Cảnh Minh đi theo chỉ dẫn bản đồ rồi cũng tới nơi. Ngồi xuống, anh hỏi gọi món chưa?

Trương Chú đáp gọi rồi. Sau đó cô ấy nhìn chiếc áo polo xanh đậm trên người anh, trêu chọc: "Cậu mặc áo polo trông đứng đắn ghê, cứ như mấy sếp ở chỗ tôi, cả ngày chỉ ngồi uống trà giết thời gian."

Vạn Thanh nhìn anh thêm vài lần, tiện miệng nhận xét: "Cậu mặc áo polo hợp đó, trông phong độ hơn."

"Cũng đúng." Trương Chú nghiêm túc quan sát anh, rót cho anh một ly trà rồi hỏi: "Có phải cậu trắng ra không? Trước đây đâu có trắng thế này."

"Dạo trước tôi vừa từ Tam Á về." Chu Cảnh Minh nói: "Đi lướt sóng với bạn."

"Thảo nào." Trương Chú trò chuyện với anh, "Lướt sóng có vui không?"

"Rất giảm stress." Chu Cảnh Minh đáp.

"Cậu áp lực lắm sao?" Trương Chú hỏi, "Tôi thấy cậu cũng đâu có vẻ gì là căng thẳng lắm..."

Hai người trò chuyện phiếm, Vạn Thanh nghe mà không lên tiếng. Không phải cô cố tình im lặng, mà đơn giản là thấy nghe họ nói chuyện cũng thú vị.

Tôm hùm đất được dọn lên bàn, cả ba người đeo găng tay dùng một lần để lột vỏ. Trương Chú và Vạn Thanh tiếp tục tán gẫu, nói về người mẹ hay càm ràm của mình. Chu Cảnh Minh không tham gia nhiều, chỉ tập trung lột từng con tôm.

"Trước đây mẹ mình rất hiểu mình, hai năm nay không biết có phải do mãn kinh không mà bà ấy rất thiếu kiên nhẫn." Trương Chú hỏi cô, "Mẹ cậu mãn kinh chưa?"

"Mấy năm trước là dứt hẳn rồi. Thời gian đó mẹ mình cũng không ổn định về mặt cảm xúc, mình còn nghi bà bị trầm cảm, đưa đi khám thì bà không chịu." Vạn Thanh nói, "Giai đoạn này cậu chịu khó bao dung dì ấy hơn đi."

"Mẹ cậu mãn kinh sớm nhỉ, nghe nói ai mãn kinh sớm thì già nhanh hơn." Trương Chú nói.

"Bốn mươi mấy tuổi mãn kinh cũng bình thường mà?" Vạn Thanh chậm rãi nói, "Hình như mẹ mình kéo dài tận sáu, bảy năm."

"Mẹ mình cũng phải hai, ba năm rồi? Dạo này bà ấy không có trạng thái tốt, mấy chậu hoa ngoài ban công cũng bị bà ấy làm chết hết." Trương Chú nghĩ nghĩ rồi nói, "Bọn mình cũng như ve sầu cuối thu thôi, chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa." Sau đó cô ấy nhìn thấy ông lão quét rác trước cửa, liền ngâm nga:

"Hỡi khách hồng nhan còn son trẻ, 
Xin rũ lòng thương kẻ bạc đầu.
Lão già đầu bạc thực đáng thương,
Xưa kia cũng từng trang tuấn tú"

(Trích "Đại bi bạch đầu ông" – Lưu Hy Di, đời Đường)

Vạn Thanh mất hứng ăn uống, nói với cô ấy, "Dạo này ăn với cậu lần nào cũng thấy chán nản."

Trương Chú lại ăn rất ngon miệng, giục cô, "Lo ăn đi, lo ăn đi." Nói xong liền lột một con tôm hùm đất, hút lấy nước sốt. Hút một lúc rồi hỏi Chu Cảnh Minh, người đang chăm chú lột tôm, "Sao cậu lột cho Vạn Thanh nhiều hơn lột cho tôi?"

...

Vạn Thanh nói, "Mình ăn nhanh hơn cậu mà!"

Trương Chú trừng mắt, "Đâu có, chúng ta ăn cùng một tốc độ mà."

Vạn Thanh nhìn cô ấy, "Cho dù mình ăn nhiều hơn mấy con thì làm sao?" Nói xong liền tháo găng tay đi vào nhà vệ sinh. Loáng thoáng vẫn nghe được giọng điệu ấm ức của Trương Chú, "Cậu ăn nhiều hơn mình chẳng phải mình bị thiệt sao? Mình trả tiền đó, sao cậu ăn chực lại được ăn nhiều hơn mình?"

"Vậy để tôi trả tiền." Chu Cảnh Minh nói.

"Đây không phải vấn đề ai trả tiền, mà là vấn đề cậu phân chia không đều..."

Một lúc lâu sau, Vạn Thanh từ nhà vệ sinh trở ra, Trương Chú từ xa nhìn thấy đôi giày vải trên chân cô, nghi hoặc hỏi, "Hôm nay sao cậu lại đi giày vải? Trước giờ toàn mang dép lê, hôm nay sao lại đổi rồi?"

Vạn Thanh cúi đầu nhìn đôi giày, đáp, "Vì mình giặt sạch nó rồi! Từ khi về từ Thượng Hải mình chỉ có một đôi này, mấy hôm trước vừa giặt xong."

Trương Chú cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhất thời không nói ra được lạ ở chỗ nào. Cô ấy lại nhìn sang Chu Cảnh Minh đang mặc áo polo, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ, nhưng cô ấy nhanh chóng đè nén xuống, lại lột một con tôm hùm đất rồi hút mạnh nước sốt.

Bầu không khí sau đó trở nên vi diệu, ai nấy bận rộn ăn tôm, ít trò chuyện hơn.

Sau bữa ăn, ba người ra ngoài, Vạn Thanh nhìn Trương Chú, "Mình đi uống trà trái cây đi?"

Trương Chú lắc đầu, "Mình đang đến kỳ kinh nguyệt."

Vạn Thanh gật đầu, một lúc sau lại hỏi, "Tối nay mình đến nhà cậu ngủ nhé?"

Trương Chú lắc đầu, "Mẹ mình nói tối nay mình qua với bà ấy."

Nghe cuộc đối thoại của họ, Chu Cảnh Minh chỉ tay về phía chỗ đậu xe, "Tôi về trước." Nói xong liền đi thẳng đến xe.

Trương Chú đến nhà mẹ mình, phát hiện trong nhà tối om. Cô ấy gọi điện, mẹ cô ấy nói đang ở nhà chú Hồ. Trương Chú tức giận, "Mẹ qua đó sao không nói trước?"

Bà Trương Hiếu Hòa trong điện thoại đáp, "Mẹ đi đâu còn phải báo với con hả?"

Trương Chú nói, "Không phải mẹ kêu con đến ở hai ngày sao?"

Bà đáp, "Con cũng đâu có nói là tối nay sẽ đến?"

Trương Chú cố tình gây sự, "Giờ con đang ở nhà đây, mẹ nói xem phải làm sao?"

Bà im lặng một lúc, rồi nhượng bộ, "Vậy mẹ về ngay."

"Thôi khỏi về, làm như mẹ đang chịu ấm ức vì con vậy." Trương Chú buồn bã nói, "Con về nhà mình đây."

Về đến căn nhà trống trải, cô ấy tắm xong rồi ngồi trên sofa xem phim, xem được một lúc thấy chán lại lấy sách ra đọc, đọc một chút lại thấy buồn tẻ, lại mở điện thoại lướt. Lướt một lúc thì vứt sang bên, lại nhặt sách lên ép mình đọc tiếp. Đọc sách đi, đọc sách vẫn tốt hơn lướt điện thoại. Trước đây cô ấy còn giữ thói quen đọc, mỗi tối trước khi ngủ đều lật vài trang. Hai năm nay thì không còn tĩnh tâm được nữa, mỗi ngày đều kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, chẳng làm gì mà cũng thấy mệt, có khi thà ngồi thẫn thờ còn hơn đọc sách.

Vạn Thanh về nhà, thấy trên bàn có hai khối xếp hình, nghĩ nghĩ rồi xuống lầu lấy xe điện mang đến cho Chu Cảnh Minh.

Cô vào phòng làm việc của anh, thấy anh định bật điều hòa liền ngăn lại, "Mở quạt thôi, tôi không thích điều hòa."

Chu Cảnh Minh liền lấy quạt đứng từ phòng mẹ mình ra, cắm điện rồi để cô ngồi đó ghép hình, sau đó ra ngoài.

Mẹ anh không dùng quạt, toàn nhét đầy túi nylon vào lồng quạt. Mỗi khi đi chợ hay siêu thị về, bà đều gấp túi gọn gàng rồi nhét vào đó, khi cần thay túi rác thì tiện tay rút ra.

Anh dọn đống túi đi, bưng thau trứng cút luộc từ sáng ra bàn, ngồi một mình lột vỏ.

Vạn Thanh không đủ kiên nhẫn ghép hình, thấy rối mắt, đi ra phòng khách thấy anh đang lột trứng cút liền nói, "Tôi về đây."

Chu Cảnh Minh đạp xe đưa cô về. Đến trước nhà, anh không xuống xe, chỉ chống một chân giục, "Lên nhà đi."

Vạn Thanh về nhà, chuẩn bị đọc tiếp Tâm lý học tích cực. Điện thoại reo lên, là tin nhắn riêng của Trương Chú: [Mai đi tỉnh dạo IKEA nhé? Nhà mới của cậu còn thiếu đồ lặt vặt mà.]

Vạn Thanh trả lời: [Không được, chiều mai có hẹn giao nệm rồi.]

Trương Chú lại nhắn: [Trưa mai đi ăn bún ốc đi?]

Cùng lúc đó, trong nhóm chat, Chu Cảnh Minh @ hai người: [Trưa mai đi ăn sashimi?]

Trương Chú nhắn riêng cho Vạn Thanh: [Sashimi toàn ký sinh trùng, cho vào miệng thì thịt nhớt nhớt, kinh chết đi được.]

...

Một lúc lâu sau, Trương Chú lại nhắn riêng cho cô: [Mẹ mình nói trưa mai nấu canh vịt cho bọn mình.]

———

Quán nướng không thuê đầu bếp chuyên nghiệp, tất cả món nướng đều do Giang Minh Châu tự tay làm. Cô ấy rất nhanh nhẹn, một mình có thể nướng cùng lúc hai bếp, một bếp chuyên nướng thịt xiên, còn bếp kia thì đủ loại từ cá, cánh gà đến rau củ. Quán cô ấy nổi tiếng nhất với món xiên thịt cừu, không chỉ vì tẩm ướp đậm đà mà còn bởi sự cân đối hoàn hảo giữa nạc và mỡ. Nạc quá thì khô, mỡ quá lại ngấy, điều này đòi hỏi kỹ thuật của người xiên thịt.

Trong quán có dì chuyên phụ trách xiên thịt, nhưng bà nội cô ấy vẫn không yên tâm, lúc nào cũng kê ghế ngồi bên cạnh vừa làm vừa giám sát, sợ họ không để tâm, xiên thịt không đều nạc mỡ. Dù tuổi đã gần tám mươi, nhưng cứ đến mùa hè đông khách, bà nội vẫn có thể ra bếp giúp nướng thịt. Bình thường Giang Minh Châu không cho bà làm, sợ bà bị nóng quá.

Quán cô ấy đông khách không chỉ vì đồ ăn ngon mà còn vì giá cả rất phải chăng. Thậm chí, yếu tố giá cả còn quan trọng hơn cả hương vị. Dạo này kiếm tiền khó quá! Hai năm trước quán bán rau nướng rất chạy, Giang Minh Châu đã dành rất nhiều tâm huyết nghiên cứu các món như cà tím phô mai, ớt xiêm nhồi... Vì thực ra, bán rau là lãi nhất, giới trẻ bây giờ thích ăn rau. Nhưng giờ không còn như trước nữa, bây giờ khách trẻ đứng quanh tủ rau, xoay đi xoay lại rồi chỉ chọn hai xiên khoai tây, hai xiên cải thảo... Không nói quá chứ rau nướng giờ chỉ bán được lèo tèo vài xiên.

Còn có Giang Bồng Bồng, con gái cô ấy, nghỉ hè rồi nên ra quán phụ giúp mẹ. Nhiệm vụ chính của con bé là đưa bia nước cho khách, tiện thể để ý xem có ai "quỵt tiền" không. Có người miệng thì nói đã quét mã trả tiền, nhưng chờ mãi không thấy tiền vào tài khoản, thế là con bé như chiếc mô-tơ nhỏ chạy tới kiểm tra. Nếu có nhầm lẫn cũng không sao, khách không giận mà còn khen đáng yêu.

Từ sáu giờ tối đến tận mười một giờ đêm, Giang Minh Châu mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Lúc này khách cũng ít, mấy đơn lẻ có thể giao cho phụ bếp. Cậu phụ bếp đó mới mười chín tuổi, không biết bà nội cô ấy quen ở đâu, nói cho cậu ấy làm việc trong bếp, từ từ học nghề, sau này có khi còn có tương lai.

Cô ấy cầm lon bia ướp lạnh ra uống, sảng khoái vô cùng. Nướng liên tục năm, sáu tiếng đồng hồ, cánh tay cô ấy gần như đã tê cứng. Có lẽ cô ấy có khuynh hướng tự hành hạ bản thân, đợt dịch trước không được mở quán, cô ấy ở nhà mà bứt rứt không yên. Cô ấy thích đứng trong bếp nướng thịt, dù nóng hay mệt cũng chẳng sao, thậm chí càng mệt, khi nghỉ ngơi lại càng thấy sung sướng.

Thời điểm cô ấy thích nhất trong ngày là khoảng mười một giờ đêm, lúc cô ấy từ bếp bước ra, cầm một lon bia lạnh, tận hưởng làn gió mát và nhấp từng ngụm bia. Lúc nào cũng uống ba lon liên tiếp, mỗi lon mất khoảng mười lăm phút, tổng cộng bốn mươi lăm phút. Bốn mươi lăm phút đó mang đến cho cô ấy cảm giác thỏa mãn và bình yên tột cùng.

Nói quá lên thì—nếu không có ba lon bia này, cô ấy sẽ chết, cô ấy sẽ mất đi năng lượng.

Trước đây bà nội hay nhắc nhở cô ấy rằng uống bia lạnh không tốt. Nhưng về sau thì không nói nữa, mỗi khi thấy cô ấy từ bếp đi ra, bà cũng không làm phiền, để cô ấy làm gì thì làm. Nếu có đơn hàng thì bà tự nướng. Nhưng giờ bà đã lớn tuổi, quá chín giờ tối mà còn thức thì hôm sau sẽ đau đầu cả ngày. May là giờ có cậu phụ bếp nên cũng không đến nỗi nào.

Nhịp sống bình thường không còn hấp dẫn Giang Minh Châu nữa. Cô ấy đã đánh mất nhiều niềm vui mà người khác cho là hiển nhiên, như mua sắm, xem phim, ăn uống hay tán gẫu. Giờ đây cô ấy chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng chẳng hứng thú với điều gì.

Mỗi ngày của cô ấy đều lặp đi lặp lại một cách nghiêm ngặt: Mười một giờ trưa thức dậy, làm mấy việc lặt vặt trong nhà, bốn giờ chiều ra quán chuẩn bị mở cửa. Nhà cung cấp lần lượt giao thịt, rau, bia, cô ấy kiểm tra từng đơn, nếu thịt không tươi hoặc quá mỡ, cô ấy không nói nhiều, chỉ bắt đổi hàng ngay. Sau khi cắt thịt xong, dì xiên thịt cũng đến. Chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi thì đã sáu giờ tối, bắt đầu đón khách. Sau đó cô ấy cứ ở trong bếp nướng đến tận khuya, ngoài quầy đã có bà nội và dì phụ bếp. Hai giờ sáng bắt đầu dọn dẹp, thu dọn lặt vặt xong thì ba giờ, tắm rửa mất nửa tiếng, trước bốn giờ sáng có thể đi ngủ, ngủ đến mười một giờ trưa hôm sau.

Nhiều năm qua, cô ấy sống theo khuôn khổ như vậy, mỗi ngày lặp đi lặp lại vô tận. Có thể trong mắt người khác đây là cuộc sống vô cùng nhàm chán, nhưng cô ấy lại thấy rất thực tế, rất thỏa mãn, rất có mục tiêu. Bà nội khỏe mạnh, con gái thông minh vui vẻ, cô ấy cảm thấy rất công bằng, những gì cô ấy bỏ ra đều được đền đáp xứng đáng. Thỉnh thoảng cô ấy còn gửi tiền cho ba mình, dù bà nội luôn miệng nói kệ ông ấy, cứ để ông ấy tự sinh tự diệt đi.

Sau khi ba cô ấy ra tù, ông ấy chỉ đến một lần. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi tóc đã bạc trắng, bà nội định kêu ông ấy ở lại làm việc gì đó, nhưng lại không tiện nói ra. Cuối cùng, Giang Minh Châu lên tiếng, ba cô ấy vội vã đồng ý, nhưng hai ngày sau đã lặng lẽ rời đi vào sáng sớm. Gần nửa năm sau mới liên lạc lại, nói đang ở Thọ Quang với một người bạn cũ trong quân đội. Sau này, ông ấy thỉnh thoảng gửi rau tới. Dù không phải loại rau quý hiếm gì, nhưng mỗi lần nhận được, bà nội đều thấy yên lòng, ăn cũng rất trân trọng.

Cô ấy uống bia, định gọi điện cho Chu Cảnh Minh hỏi chuyện trường học của Bồng Bồng, nhưng nghĩ muộn quá rồi nên thôi. Hợp đồng thuê quán nướng sẽ hết hạn vào tháng Mười, cô ấy không định gia hạn nữa, cô ấy muốn về quê trước khi Bồng Bồng nhập học vào tháng Chín. Dạo trước cô ấy nhờ Chu Cảnh Minh tìm trường học và mặt bằng kinh doanh, về quê sẽ tiếp tục làm nghề cũ.

Nghề này không làm giàu được, nhưng đủ sống thoải mái. Hơn nữa những năm qua cô ấy cũng tích lũy được kha khá, bản thân cô ấy không có nhu cầu chi tiêu gì lớn, xe vẫn là chiếc Wuling Sunshine mua ba, bốn năm trước, chỉ để tiện đi chợ. Một là cô ấy không có đòi hỏi về vật chất, hai là bà nội dặn cô ấy phải sống khiêm tốn, dù sao cô ấy cũng là người từ nơi khác đến, nên tránh gây chú ý với đồng nghiệp trong nghề.

Khuya về nhà, cô ấy tắm nhanh rồi đứng trên ban công để tóc khô. Bà nội và Bồng Bồng đã ngủ, cô ấy không muốn dùng máy sấy vì sợ ồn. Tóc cô ấy mềm, nếu để dài rất dễ rối, từ khi sinh Bồng Bồng đến giờ cô ấy luôn để tóc ngắn, tự cắt trước gương. Kiểu tóc gọn gàng, cộng với vóc dáng phẳng lỳ và phong cách ăn mặc trung tính, lại khiến cô ấy có một nét đẹp khác biệt.

Thực ra, cô ấy có không ít người theo đuổi, nhưng cô ấy không có hứng thú với đàn ông, luôn lạnh lùng với họ. Trớ trêu thay, cô ấy càng hờ hững, họ lại càng cho rằng đó mới là cá tính!

Năm ngoái, một bức ảnh của cô ấy còn lên hot search. Hôm đó cô ấy vừa từ bếp ra, cầm bia uống, châm thuốc hút một hơi, phát hiện có người chụp mình, cô ấy liếc mắt nhìn, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Chỉ một ánh mắt đó đã khiến cô ấy lên top trending.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK