Tối hôm đó bọn họ hẹn nhau ăn cơm. Chu Cảnh Minh là người đứng ra tổ chức.
Vạn Thanh đưa mẹ Chu về nhà sau kỳ thi sát hạch, tiện thể về nhà mình tắm rửa, thay bộ đồ tươm tất và trang điểm nhẹ. Trương Chú cũng về nhà thay quần áo, tỉ mỉ chải chuốt một chút sau khi tan làm. Chu Cảnh Minh thì đi thẳng từ công ty đến nhà hàng. Còn Giang Minh Châu bận rộn đến tận chiều tối, muốn về nhà tắm nhưng thợ vẫn đang làm việc trong nhà vệ sinh, đành rửa mặt qua loa rồi ra ngoài.
Giang Minh Châu đến nhà hàng sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn. Cô ấy định hút một điếu thuốc nhưng thấy trên thực đơn có ghi "Cấm hút thuốc", thế là thôi.
Vạn Thanh trên đường đi đón Trương Chú rồi cùng đến. Để tránh cô ấy quá sốc, trên đường cô đã kể sơ qua về việc Giang Minh Châu có một đứa con hơn chín tuổi và những năm qua sống cùng bà nội, bán đồ nướng ở nơi khác.
Hai người đến đúng giờ, lúc đó Chu Cảnh Minh đã ngồi nói chuyện với Giang Minh Châu được một lúc.
Mười năm không gặp, tất nhiên không thể thiếu những phút giây xúc động nghẹn ngào.
Trương Chú vừa nhìn thấy Giang Minh Châu đã phấn khích hét lên mấy tiếng "A a a!", sau đó lao tới ôm chặt lấy cô ấy.
Vạn Thanh cũng dang tay ôm lấy cô ấy. Ngược lại, Giang Minh Châu lại có chút không được tự nhiên.
Sau khi những cảm xúc trào dâng lắng xuống, khi cả nhóm đã ổn định chỗ ngồi, bấy giờ họ mới chậm rãi quan sát sự thay đổi của nhau sau bao năm xa cách.
Vạn Thanh lặng lẽ quan sát Giang Minh Châu, che giấu những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng. Cô rót thêm trà cho Giang Minh Châu, nói: "Bây giờ mình là kẻ thất nghiệp, nghỉ ngơi hai, ba tháng nay rồi."
Giang Minh Châu thuận miệng hỏi: "Bao giờ cậu định về Thượng Hải?"
"Lại nghỉ thêm chút nữa đã." Vạn Thanh đáp.
Giang Minh Châu gật đầu, không nói gì thêm.
Trương Chú thì không giấu được cảm xúc như thế. Cô ấy sững sờ trước sự thay đổi quá lớn của Giang Minh Châu.
Mái tóc ngắn vàng rực chói mắt, nước da xạm đi, cánh tay trần lộ ra đầy vết sẹo.
Cô ấy lặng thinh, trong lòng chất chứa đủ điều, nhìn Vạn Thanh và Chu Cảnh Minh ung dung trò chuyện cùng Giang Minh Châu, không nhắc lại chuyện cũ, không ôn lại quá khứ, chỉ nói về sự thay đổi của thành phố bây giờ.
Giang Minh Châu nhìn sang cô ấy, hỏi: "Sao cậu không nói gì?"
Trương Chú chỉ mỉm cười, đối diện với cô ấy mà chẳng biết phải nói gì.
Vạn Thanh ghé sát vai Trương Chú, ngửi thử rồi hỏi: "Cậu đổi nước hoa hả?"
"Ừ, tháng trước mẹ mình tặng."
Chu Cảnh Minh xem thực đơn, ngẩng đầu hỏi: "Mọi người muốn ăn súp ngọt hay mặn?"
Vạn Thanh nhìn Giang Minh Châu: "Ngọt hay mặn?"
Giang Minh Châu lấy ra điếu thuốc từ túi xách, thuần thục châm lửa, phả ra một làn khói: "Sao cũng được."
Bàn bên cạnh có người lên tiếng: "Có chút ý thức công cộng không? Ra ngoài mà hút đi."
Giang Minh Châu chậm rãi quay đầu nhìn về phía đó.
Vạn Thanh nhận lấy điếu thuốc từ tay cô ấy, dập tắt, rồi hỏi Chu Cảnh Minh: "Không đặt được phòng riêng sao?"
"Lúc anh đặt đã hết phòng rồi."
Giang Minh Châu thu lại ánh mắt, nói: "Thôi bỏ đi."
Vạn Thanh nhìn thấy vết sẹo lớn trên sống mũi cô ấy, hỏi: "Sao lại để lại vết sẹo lớn thế này?"
Giang Minh Châu nói như chuyện thường ngày: "Có kẻ uống rượu đến quán gây sự, mình lao vào đánh nhau, mảnh chai vỡ bắn trúng."
Trương Chú hỏi tiếp: "Còn sẹo trên tay cậu?"
"Bỏng khi nướng thịt và nấu ăn thôi." Giang Minh Châu nhìn cánh tay mình, "Da mình dễ để lại sẹo."
Câu chuyện dần trở nên thoải mái hơn.
Vạn Thanh hỏi cô ấy: "Sao không đưa con theo?"
"Bọn mình đi ăn, trẻ con đi theo vướng víu lắm." Giang Minh Châu đáp.
"Lần sau dẫn theo nhé, mình thích trẻ con lắm." Trương Chú nói, rồi hỏi: "Cậu biết mình kết hôn rồi ly hôn chưa?"
"Chu Tiểu Minh có nhắc qua."
"Mình không sinh con được." Trương Chú nói.
Giang Minh Châu nhìn cô ấy: "Thì sao?"
Trương Chú cười nhạt: "Chẳng sao cả. Lần sau nhớ dẫn con theo nhé."
Giang Minh Châu gắp một miếng đồ nguội bỏ vào miệng. Vạn Thanh hỏi cô ấy: "Sao da cậu khô và vàng vậy?"
Trương Chú cũng thắc mắc: "Đúng đó, mình cũng muốn hỏi."
Giang Minh Châu hờ hững đáp: "Ngày nào cũng đứng trước lò nướng, lâu ngày thì khô vàng thôi."
Sau đó họ không nói nhiều nữa, tập trung ăn uống, rồi ai về nhà nấy.
Vạn Thanh lái xe đưa Trương Chú về.
Suốt dọc đường, hai người im lặng.
Mãi đến khi xe đến khu chung cư, Trương Chú mới nói: "Minh Châu thay đổi nhiều quá. Nếu cậu không giật lấy điếu thuốc của cậu ấy, mình còn tưởng cậu ấy sẽ lao lên đánh người luôn đó."
Vạn Thanh nói: "Không đâu. Ngày xưa cậu ấy cũng hay liếc mắt nhìn người khác như vậy mà."
Trương Chú thắc mắc: "Hay là do hồi xưa mặt cậu ấy còn non nớt, nên khi liếc mắt không có cảm giác đáng sợ như vậy?"
Vạn Thanh nhẹ giọng tán đồng: "Mình cũng thấy bất ngờ. Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ."
Trương Chú thẫn thờ: "Đúng vậy, là Minh Châu, nhưng cũng không phải Minh Châu."
Vạn Thanh hỏi: "Cậu có cảm thấy cậu ấy hơi lúng túng không?"
"Mình cũng thấy lúng túng mà. Vừa ôm nhau xong, ngồi xuống là bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại." Trương Chú chậm rãi nói: "Lúc đó, mình thật sự không dám lên tiếng, sợ vừa mở miệng là nước mắt rơi xuống mất..."
Vạn Thanh im lặng, không nói thêm gì nữa.
Không biết cái gạt tàn biến đi đâu, Giang Minh Châu ngồi xổm trên ban công, dùng chậu cây héo úa làm chỗ gạt tàn, vừa hút thuốc vừa nhắn tin cho Chu Cảnh Minh: [Bọn họ có nói gì về tôi không?]
Chu Cảnh Minh vừa tắm xong, nhắn lại: [Ăn xong bọn tôi tách ra luôn.]
Cô ấy gảy tàn thuốc, hỏi tiếp: [Không có nhóm chat sao?]
[Không ai nói gì trong nhóm cả.]
Cô ấy nhắn với vẻ bực bội: [Lẽ ra tôi nên thay đồ khác.]
Chu Cảnh Minh đáp: [Tôi cũng không thay mà.]
Cô ấy nhắn: [Tôi cảm thấy mình như một kẻ hoang dã, ngồi với các cậu chẳng hợp chút nào...]
Gửi xong, cô ấy lập tức thu hồi tin nhắn.
Chu Cảnh Minh hỏi: [Cuối tuần đến nhà tôi ăn cơm không? Bốn đứa mình.]
Cô ấy đáp: [Để xem đã.]
Chu Cảnh Minh hỏi: [Tôi thêm cậu vào nhóm nhé?]
Cô ấy dụi tàn thuốc vào chậu cây, trả lời: [Thôi đi.]
Không lâu sau, Trương Chú nhắn trong nhóm: [Thêm Minh Châu vào nhóm đi?]
Chu Cảnh Minh trả lời: [OK.]
Vạn Thanh lúc đó đang lái xe, cũng gửi một tin: [OK.]
Trương Chú tag Chu Cảnh Minh: [Cậu kéo cậu ấy vào đi.]
Chu Cảnh Minh nhắn riêng cho Vạn Thanh: [Em kéo đi.]
Vạn Thanh gửi tin nhắn riêng cho Giang Minh Châu: [Mình kéo cậu vào nhóm nhé?]
Giang Minh Châu trả lời: [Được.]
Giang Bồng Bồng nhìn thấy mẹ ngồi xổm trên ban công, liền chạy tới ôm chầm lấy lưng mẹ nũng nịu. Chân Giang Minh Châu tê rần, hai mẹ con ngã nhào xuống đất. Bồng Bồng thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của mẹ, bèn giận dỗi chạy về sofa phòng khách ngồi lì.
Bà nội ngồi trước bàn ăn, lớn tiếng gọi: "Mau ăn nốt chỗ tôm đi!"
Bồng Bồng bướng bỉnh: "Con không ăn tôm chết!"
Bà nội liền mắng cô bé một trận, cứng đầu quá, kén ăn y như mẹ cô bé hồi nhỏ. Chỗ tôm này là bà dẫn Giang Bồng Bồng đi siêu thị, gặp mẹ của Tiểu Xuân ở khu thực phẩm tươi sống. Hai người thân thiết nắm tay trò chuyện một lúc, cuối cùng chọn một túi tôm to nửa sống nửa chết. Tôm tươi sống giá bốn mươi tệ nửa ký, còn loại nửa sống nửa chết chỉ hai mươi tệ.
———
Vạn Thanh không về nhà ngay. Khi đi ngang qua một quán cà phê quen thuộc, cô rẽ vào, ngồi một mình một lúc rồi gửi định vị cho Chu Cảnh Minh.
Không lâu sau, anh đến. Vạn Thanh gọi cho anh một ly Americano và một phần bánh pudding.
Hai người ngồi trên ghế mây ngoài trời, lặng lẽ uống cà phê, không ai nói gì, cũng không nhắc đến Giang Minh Châu.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, tâm trạng cô có chút hỗn loạn. Trong khoảnh khắc đó, cô bất chợt nhớ lại lần đầu tiên mình và Chu Cảnh Minh xảy ra quan hệ.
Chiều hôm đó cô bưng một chậu tường vi hồng đến tìm anh, còn anh thì ngồi xổm dưới ánh hoàng hôn vá lốp xe.
Lúc ấy, cảnh tượng đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng bây giờ nhớ lại, lại thấy nó trở nên khác hẳn.
Đột nhiên, cô nhớ đến một đoạn văn trong sách của Sarah Bakewell - Tại Quán Cà Phê Theo Chủ Nghĩa Hiện Sinh: "Đúng như các triết gia từng nói, cuộc sống chỉ có thể được hiểu khi nhìn lại—điều này hoàn toàn đúng. Nhưng họ quên mất một điều, đó là cuộc sống phải được trải nghiệm theo chiều xuôi. Nếu suy nghĩ kỹ về điều này, bạn sẽ nhận ra một sự thật ngày càng rõ ràng: Chúng ta không bao giờ có thể thực sự hiểu kịp cuộc sống, vì ở bất kỳ thời điểm nào, chúng ta cũng không thể tìm thấy một hệ quy chiếu cần thiết để lý giải nó."
Nghĩ đến đây, lòng cô dần lắng lại.
Cô quay sang nhìn Chu Cảnh Minh.
Anh đang cúi đầu trả lời tin nhắn công việc. Nhận ra ánh mắt của cô, anh gõ xong tin cuối cùng, đóng điện thoại lại, nói với cô rằng dạo này mình bị mất ngủ, cứ mơ linh tinh suốt.
Anh kể về giấc mơ tối qua—trong mơ, anh thấy bản thân lúc nhỏ cũng gặp ác mộng. Mẹ anh nằm bên cạnh dỗ dành: "Đưa cho mộng thú đi, đưa cho mộng thú đi."
Vạn Thanh khẽ hỏi: "Mộng thú là gì?"
Anh đáp: "Là con quái thú ăn giấc mơ xấu."
Cô mỉm cười, lặng lẽ nghe anh tiếp tục.
Anh kể về lần gần đây đến trường học của Bồng Bồng để lo thủ tục nhập học. Chỉ có từng ấy suất, con anh vào được nghĩa là sẽ có đứa trẻ khác không được vào.
Anh cũng kể về những hoài bão tuổi trẻ của mình—về việc anh đã trải qua hai lần thi đại học, về việc anh hiểu rõ phía sau mỗi gia đình vui mừng đỗ đạt là biết bao gia đình khác lo lắng, thất vọng.
"Khi em chạy hết sức về phía trước, tốt nhất đừng ngoảnh đầu lại, vì nếu quay đầu, em sẽ nhìn thấy hàng vạn người đã ngã xuống, đầu rơi máu chảy."
Anh vốn là kiểu người nghe nhiều hơn nói, công việc đã khiến anh phải nói quá nhiều, nên trong cuộc sống hàng ngày, anh chẳng còn h.am mu.ốn bày tỏ.
Nhưng dạo này, cứ ở cạnh Vạn Thanh là anh lại nói nhiều hơn hẳn, không kiểm soát được.
Nhận ra điều đó, anh bỗng dừng lại.
Vạn Thanh hỏi: "Sao không nói nữa?"
Anh chẳng nghĩ nhiều, cứ thế mà tiếp tục.
Nói xong, anh chợt thấy đói, liền hỏi cô: "Có đói không?"
Cô nói: "Nếu anh muốn ăn khuya, em sẽ đi cùng anh."
Anh hỏi: "Em không ăn sao?"
Cô đáp bâng quơ: "Em sợ mập. Mấy năm trước em nặng tận gần 70 ký, phải rất vất vả mới giảm xuống được."
Chu Cảnh Minh im lặng, theo bản năng né tránh chuyện quá khứ của cô.
Nhưng Vạn Thanh không định bỏ qua, vẫn tiếp tục nói. Cô kể rằng từ khi giảm cân, cô luôn kiên trì tập thể dục và kiểm soát chế độ ăn.
Cô còn chìa cánh tay ra cho anh xem cơ bắp của mình. Lúc mới giảm cân xong da còn chùng nhão, nhưng bây giờ đã luyện tập săn chắc lại rồi.
Chu Cảnh Minh thuận theo câu chuyện mà hỏi: "Sao lại tăng cân vậy?"
Cô nhàn nhạt đáp: "Chửa ngoài dạ con. Sau phẫu thuật, nội tiết rối loạn."
Chu Cảnh Minh im lặng.
Anh không hỏi thêm câu nào nữa.
Không lâu sau, anh ra về trước.
Sau khi anh rời đi, Vạn Thanh tìm một cửa hàng tiện lợi, gọi một phần oden lớn, ngồi đó lặng lẽ ăn.
Khi đang ăn, điện thoại cô nhận được một tin nhắn WeChat.
Cô không mở ra xem ngay, đợi ăn xong bước ra khỏi cửa hàng mới chăm chú đọc tin nhắn.
Là Chu Cảnh Minh: [Trong lòng em, anh đã từng là phương án dự phòng chưa?]
Cô trả lời: [Đã từng.]