• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa hè năm lớp 11, Vạn Thanh không về từ Tây Tạng. Để giảm bớt áp lực học tập, mẹ cô đã cùng cô đi du lịch thư giãn.

Cũng vào mùa hè năm ấy, mẹ Giang Minh Châu từ tỉnh trở về, ở bên cô ấy để cùng ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Trước khi về, bà ấy đã nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, nói rằng Giang Minh Châu có lẽ đã kết giao với bạn bè xấu, thành tích sa sút nghiêm trọng, nếu phụ huynh không quan tâm thì có thể khó đậu đại học.

Tất nhiên, lời đó có phần phóng đại.

Cái gọi là “bạn bè xấu” mà giáo viên nhắc đến, chẳng qua chỉ là vài học sinh trường nghề. Họ chơi cùng nhau, cũng không gây chuyện, chỉ đơn giản là chơi game. Nhưng “chơi game” thôi đã đủ trở thành một tội lỗi nghiêm trọng. Giang Minh Châu từng viết trong nhật ký rằng cô ấy không thực sự thích chơi game, mà chỉ thích cảm giác có mọi người ở bên khi cùng chơi. Nhưng đó là chuyện rất lâu trước đây.

Bây giờ, cái gọi là “nghiện game” thực ra chỉ là vì cô ấy không biết phải làm gì khi rảnh rỗi. Mọi người đều đang học tập chăm chỉ—Trương Chú như vậy, Chu Cảnh Minh cũng thế. Cô ấy cũng muốn hòa nhập với họ, nhưng làm thế nào cũng không thể tập trung được. Cuối tuần, cô ấy hoặc là lang thang trên phố, hoặc là vào quán net chơi game. Thậm chí cô ấy còn cảm thấy đi dạo phố thú vị hơn chơi game nữa. Nhưng cô ấy chỉ đi đến những cửa hàng mà ngày xưa nhóm họ từng thích ghé qua, không mua gì, chỉ đi vòng vòng, vậy mà cũng cảm thấy vui. Cho đến một ngày, khi thấy cửa hàng phụ kiện mà họ yêu thích đã đóng cửa, cô ấy bỗng đứng đó, òa khóc nức nở.

Cửa hàng đó là nơi Tiểu Xuân thích nhất, mỗi lần đến, cô ấy đều phải xem hết những món phụ kiện mới lạ.

Bước vào lớp 12, bầu không khí học tập càng căng thẳng hơn. Ở nhà, ngay cả khi vào nhà vệ sinh Trương Chú cũng cầm theo sách. Mẹ cô ấy đã xin cho cô ấy được học bán trú, buổi tối sau khi tan học lúc 9h30, bà sẽ đi dạo đến trường để đón cô ấy. Chặng đường mười phút từ trường về nhà là khoảng thời gian duy nhất trong ngày hai mẹ con có thể trò chuyện tâm tình. Về đến nhà, ba cô ấy đã canh giờ chuẩn bị sẵn bữa ăn khuya, cô ấy ăn qua loa vài miếng rồi đi rửa mặt, lên giường ngủ trước 10 giờ, để sáng hôm sau dậy sớm lúc 4 giờ ôn bài.

Mẹ Giang Minh Châu cũng xin cho cô ấy học bán trú, mỗi ngày đều đến đón cô ấy sau giờ học buổi tối. Về đến nhà, bà nội đã chuẩn bị sẵn bữa khuya cho cô ấy. Ăn xong, cô ấy tiếp tục ôn bài đến tận 12 giờ mới ngủ, sáng hôm sau 6 giờ dậy. Nhưng tất cả những điều này không chỉ tạo áp lực cho cô ấy mà còn khiến cô ấy vô cùng khó chịu! Thà cứ để mặc cô ấy như trước đây còn hơn!

Mẹ cô ấy hay gọi cô ấy một cách trìu mến: “Châu Châu à—Châu Châu.” Trước đây nghe thấy thế, cô ấy rất vui, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự phiền chán vô tận.

Cô ấy càng cáu kỉnh, mẹ cô ấy càng phàn nàn, rằng bà ấy đã bỏ ba cô ấy lại để về đây kèm cô ấy học, vậy mà cô ấy không biết điều này nọ… Chưa kịp nói hết câu, Giang Minh Châu đã bực bội đến mức xé nát đề thi trên tay. Mẹ cô ấy hoảng hốt, lập tức im lặng. Hôm sau, khi Giang Minh Châu đến trường, bà ấy ngồi xuống, vừa khóc vừa gọi điện cho chồng, nói Giang Minh Châu giờ đây quá ngang bướng, không nghe lọt bất cứ lời nào, thậm chí còn có những hành động quá khích.

Bà nội Giang Minh Châu nghe không nổi nữa, cắt ngang: “Hồi nhỏ Minh Châu ngoan lắm!”

Mẹ Giang Minh Châu liếc bà một cái: “Vậy là trách tôi sao?”

Bà nội không tranh cãi, bà đi ra ngoài, không muốn ở chung một nhà với con dâu. Đi bộ đến khu chung cư nhà Tiểu Xuân, bà thấy mẹ Tiểu Xuân đang dỗ con trai nhỏ, liền hỏi: “Hôm nay không đi làm à?”

Mẹ Tiểu Xuân lo lắng đến mức xoay vòng vòng: “Bình thường bà ngoại trông thằng bé, nhưng bà bất ngờ bị ốm, chiều nay con còn ca làm.”

Bà nội Giang Minh Châu lập tức nói: “Nếu chị tin tưởng thì cứ để tôi trông, chị đi làm đi.”

Mẹ Tiểu Xuân vô cùng cảm kích, tháng này bà đã xin nghỉ hai lần, cấp trên đang có ý kiến. Bà vội giao con cho bà nội, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi vội vàng đạp xe đi làm.

Bà nội ôm đứa bé hai tuổi vào lòng, ngắm nghía một lúc rồi nói: “Con không đẹp bằng chị gái con đâu.” Nghĩ đến Tiểu Xuân đáng thương, mắt bà bỗng cay cay. Bà nhẹ nhàng vu.ốt ve thằng bé: “Con phải sống hạnh phúc hơn chị con, con phải sống thật lâu, thật lâu nhé!”

Mẹ Giang Minh Châu bắt đầu hoảng sợ, không biết phải làm sao. Bà ấy gọi điện cho mẹ Trương Chú, than vãn nói Minh Châu bây giờ bướng bỉnh lắm, chẳng dám nói gì, nói nhiều là nó cầm kéo cắt tóc mình. Bà ấy bật khóc, trước kia con bé đâu có như vậy…

Mẹ Trương Chú kiên nhẫn lắng nghe, không nói gì. Bà cảm thấy rằng mỗi đứa trẻ trong nhóm đều có điểm mạnh riêng, Giang Minh Châu là người sống tình cảm, không có tâm địa xấu xa, nhân cách vẫn là một đứa trẻ tốt. Dù bà cũng nghe phong thanh rằng Giang Minh Châu từng lấy đồ không phải của mình, nhưng bà không muốn phán xét.

Cô bé có lẽ chỉ thiếu sự quan tâm đúng lúc mà thôi.

Trong nhóm bạn, người có áp lực nhẹ nhàng nhất là Từ Giai Giai. Thành tích của cô ấy không cao nhưng cũng không thấp, ba mẹ không đặt kỳ vọng quá lớn, chỉ cần đậu đại học là được. Họ thích cô ấy học ở tỉnh nhà, sau này có thể tìm người xin việc vào cơ quan nhà nước, kiếm một công việc ổn định. Họ cũng có tư tâm—sợ cô ấy đi xa rồi yêu đương linh tinh, sợ cô ấy học hư. Nếu học trong tỉnh, sau này tốt nghiệp có thể ở gần họ, lấy một người môn đăng hộ đối, sống một cuộc đời bình yên.

———

Những tháng ngày gian khổ nhất cuối cùng cũng qua đi. Kỳ thi đại học kết thúc, bọn trẻ được giải phóng, người lớn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đây chỉ là tạm thời, vì sau đó, họ lại phải đối mặt với một vòng căng thẳng mới—ước lượng điểm số, chọn trường đại học.

Dù trước đây đã có khoảng cách, nhưng giờ đây bọn họ lại liên lạc với nhau. Giang Minh Châu gọi cho Trương Chú trước, hỏi cô ấy đoán được bao nhiêu điểm, định chọn trường nào. Trương Chú lại gọi cho Chu Cảnh Minh, hỏi y hệt câu đó.

Sau đó, bọn họ tụ tập tại nhà Trương Chú, mẹ cô ấy đã tổng hợp dữ liệu điểm chuẩn các năm, phân tích cùng với sở thích và điểm số của từng đứa để giúp chọn trường, chọn ngành.

Trong việc này, chỉ có mẹ Trương Chú và ba Giang Minh Châu là có thể đưa ra những lời khuyên hữu ích, bởi họ có kinh nghiệm và tầm nhìn để đánh giá ngành nào có triển vọng. Đám trẻ thì mù mờ, thậm chí chọn ngành theo phong trào. Nếu hỏi Giang Minh Châu thích ngành nào, cô ấy chắc chắn sẽ ngơ ngác nói không biết… cô ấy chẳng hứng thú với ngành nào cả. Sau đó sẽ nghe ngóng đám bạn xung quanh, bạn học nghành nào? Này, còn bạn? Bạn chọn ngành gì?

Ngược lại, Chu Cảnh Minh rất có chính kiến. Cậu đã chọn xong trường và ngành từ lâu. Nghe lời khuyên của mẹ Trương Chú và ba Giang Minh Châu xong, cậu kiên định viết nguyện vọng. Cậu không biết sau này sẽ nhìn lại lựa chọn này ra sao, nhưng ngay lúc này, cậu không hối hận. Cuộc đời cậu, chính cậu đã ấn nút bắt đầu.

Tương lai—một từ ngữ vĩ đại biết bao, tràn đầy sức mạnh và chứa đựng vô hạn hy vọng.

Sau khi điền xong nguyện vọng đại học, cậu cảm thấy như bị rút cạn sức lực, ở nhà ngủ liền một ngày. Trong giấc mơ hỗn loạn, khi tỉnh lại, cậu nằm ngây người trên giường vài phút, không biết Vạn Thanh đã đăng ký vào thành phố nào? Cậu nghĩ, có lẽ là Thượng Hải. Trường đại học mà cô nhắm đến nằm ở Thượng Hải.

Cậu ngồi dậy, rửa mặt, chuẩn bị đến quán ăn nhỏ của ba mẹ. Bầu trời lúc này xuất hiện ráng chiều rực rỡ sắc màu, cậu bỗng cảm thấy sảng khoái và thư thái chưa từng có. Cậu bỏ qua chiếc xe đạp, quyết định đi bộ đến quán ăn, vừa ngắm hoàng hôn vừa đeo MP3 nghe nhạc. Cậu không kìm được mà khẽ cất tiếng hát:

“Phải, tôi nhìn thấy khắp nơi đều là ánh sáng,

Niềm vui tràn ngập bầu trời thành phố,

Thế kỷ mới đến như một giấc mơ…

Con đường phía trước không còn đau khổ,

Tương lai của chúng ta sẽ tuyệt vời biết bao…”

Cậu nhìn dòng người trên phố—những người trung niên tất bật mưu sinh, những cụ già không còn tạo ra giá trị cho xã hội. Còn cậu—một thanh niên tràn đầy sức sống, thế hệ mới của đất nước. Bất giác, cậu nhìn mọi người bằng một ánh mắt như thể từ trên cao nhìn xuống. Sự kiêu hãnh và hoài bão trong lòng khiến cậu giật mình. Cậu bắt đầu tự nhắc nhở bản thân, phải cẩn thận, phải kiềm chế. Kiểu suy nghĩ này là không đúng.

Cậu nghĩ mình nên đến nhà sách Tân Hoa mua vài cuốn sách. Nhưng mua sách gì đây? Đang mải suy nghĩ thì bất ngờ đụng phải Giang Minh Châu. Cô ấy khiến cậu giật thót, buột miệng thốt lên:

“Cậu cắt tóc kiểu con trai từ bao giờ vậy?”

“Tôi cắt lâu rồi.” Giang Minh Châu giật nhẹ mái tóc ngắn. “Đây không phải tóc con trai.”

Chu Cảnh Minh “ồ” một tiếng, không nói gì thêm. Trong khoảnh khắc im lặng ấy, cậu chợt nhận ra rằng, kể từ khi Tiểu Xuân rời đi hai năm trước, bọn họ chưa từng tụ họp đầy đủ. Cậu để ý thấy Giang Minh Châu ốm đi rất nhiều. Nhưng vài ngày trước, khi cả nhóm ngồi lại bàn bạc về nguyện vọng đại học, cậu lại không hề nhận ra điều đó.

Cậu hỏi cô ấy: “Hai năm nay cậu không ăn uống gì à?”

Giang Minh Châu sững người một lúc, rồi thờ ơ đáp: “Có lẽ do tôi hay mất ngủ.”

Chu Cảnh Minh không nói gì nữa, chỉ dẫn cô ấy đến hàng ăn phía trước, mua cho cô ấy một cái đùi gà lớn.

Giang Minh Châu vừa gặm đùi gà vừa đi về nhà, vừa ăn vừa bất giác rơi nước mắt.

Chu Cảnh Minh nhìn lại hai năm qua, kể từ khi Tiểu Xuân gặp chuyện, cậu đã rất đau khổ và tức giận. Cậu chỉ có thể dồn hết tâm trí vào học tập, điên cuồng học, bởi một khi chìm vào sách vở, cậu mới có thể tê liệt và quên đi nỗi đau. Cậu đã sa vào thế giới của riêng mình, không còn quan tâm đến ai khác, cũng không nhìn thấy những người bạn thân thiết từ nhỏ của mình.

Vừa rồi, khi quan sát Giang Minh Châu, cậu chợt nhận ra sự cẩn trọng trong ánh mắt cô ấy, như thể đang cố lấy lòng cậu, cũng như vẻ yếu đuối lộ rõ trên người cô ấy. Cậu bỗng cảm thấy vô cùng hối hận. Khi đó, cậu đã quá giận dữ. Cậu trút hết sự giận dữ ấy lên họ. Cậu từng chất vấn cả Vạn Thanh và Giang Minh Châu, lúc đó Giang Minh Châu đã khóc mãi, khóc mãi không ngừng…

Lúc này, tâm trạng cậu khác hẳn so với mười phút trước. Cậu không suy nghĩ nhiều, lập tức tìm đến một quán net gần đó, đăng nhập QQ và nhắn cho Vạn Thanh:

“Cậu điền nguyện vọng chưa?”

“Tôi chọn Bắc Kinh.”

“Trương Chú đăng ký trường trong tỉnh.”

Cậu định nhắn tiếp về Giang Minh Châu, nhưng rồi lại xóa đi. Lười nói chuyện với cô. Cô kiêu ngạo như vậy, có nói cô cũng chẳng thèm trả lời.

Vừa bước ra khỏi quán net, cậu đã hối hận ngay lập tức. Rảnh rỗi đến mức nhắn tin cho cô làm gì chứ?

Sắp lên đại học rồi, ai cũng sẽ rẽ sang một con đường riêng. Cậu sẽ ở lại Bắc Kinh, không có ý định quay về. Cậu đoán Vạn Thanh cũng vậy, có lẽ cô sẽ lập nghiệp ở Thượng Hải.

Cậu ngước nhìn bầu trời đêm, nhớ lại mùa hè năm cậu mười lăm tuổi—mùa hè ấy, hai người họ đã học cách hôn như người lớn, học cách ôm, học cách chạm vào cơ thể nhau… Nghĩ đến đây, khóe mắt cậu bỗng ánh lên giọt lệ lấp lánh, nhưng cậu lập tức chớp mắt để kiềm lại.

Bất chợt, một ký ức khác ùa về—đêm trước khi cô rời đi để đến Tây Tạng. Cơn đau nhói nơi lồng ng.ực lại ập đến. Cậu đã hỏi cô hôm đó có phải Tiểu Xuân đã vội vàng đi tìm bọn họ không?

Cô đã trả lời thế nào?

Cô rất bình tĩnh mà nói—

“Không biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK