Nhưng tôi rất rõ ràng chính là, trong lồng ngực tôi bây giờ đang đè nén một cỗ phiền muộn. Trước khi khạc được nó ra khỏi miệng, tôi không có biện phát yêu thêm bất kỳ ai nữa.
Cho nên, vì tôi cũng là vì chồng tương lai của tôi. . . . . . Trước hết tôi phải đi qua cửa ải Mạnh Thần Úc này đã.
Tôi cắn cắn môi, tức giận nói: "Hiện tại em chỉ muốn thắng hắn ta. Em muốn đem tất cả những đau khổ mà em từng phải nếm trải trả lại cho hắn, để cho đại minh tinh tự cao tự đại như hắn phải quỳ gối trước mặt em!"
Kỷ Gia Khiêm trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Vai nam chính anh nhất định phải đóng."
Thấy hắn không chịu lùi bước, tôi có chút thất vọng cúi đầu.
Hắn đưa tay nâng đầu tôi lên, buộc tôi phải nhìn hắn."Nhưng mà, anh sẽ mời Mạnh Thần Húc đóng vai nam phụ."
"Cái gì? !" Tôi cực kỳ kinh ngạc: "Với tính cách của Mạnh Thần Húc, hắn làm sao có thể đồng ý?" Tôi mãnh liệt hoài nghi Kỷ Gia Khiêm đang muốn lừa gạt tôi .
"Tiểu Hàm. Em phải học cách tin tưởng anh." Hắn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nói.
Tôi bị cảm động.
Nhớ lại những cử chỉ tốt đẹp của hắn mấy ngày nay. Cho nên, tôi tạm thời tin tưởng hắn một lần.
Huống chi đây là lần đầu tiên hắn gọi tôi bằng cái tên buồn nôn như vậy.
Tôi bị hắn làm cho đầu óc rối bời quên nói tới chuyện có công khái mối quan hệ của hai chúng tôi hay không. Ngày hôm sau chị Đồng Đồng chỉ rống lên với tôi một câu sau đó cũng không nói gì nữa. Dù sao Kỷ Gia Khiêm sống hai mươi sáu hai mươi bảy năm cũng chưa bao giờ công khai có bạn gái, với trình độ của tôi mà nói. . . . . . Để hắn thừa nhận có quan hệ với tôi quả thực có chút khó khăn.
Hơn nữa,《 Dục sắc 》đang bược vào giai đoạn quay phim nước rút. Tôi và chị Đồng Đồng đều lu bù vì công việc.
Trong phim có một cảnh là, sau khi nữ chính chuyển đến ở nhà nam chính, bởi vì hiểu lầm nam chính có người phụ nữ khác ở bên ngoài nên đã xảy ra tranh cãi ầm ĩ. Thanh Huỳnh là một đứa trẻ nóng nảy, dưới cơn nóng giận liền nói muốn chia tay với La Dĩ Huân. Mà La Dĩ Huân là một soái ca nhà giàu buồn vui thất thường, mặc dù trong lòng hắn rất yêu Thanh Huỳnh tài hoa, nhưng bởi vì lòng tự ái quá lớn nên đã không giữ cô lại.
Thanh Huỳnh chạy ra khỏi nhà của hắn. Cô từ nhỏ đã bị hen suyễn, kích động một chút cũng sẽ phát bệnh. Nhà của cô ở cách đó không xa, cho nên cô định về nhà uống thuốc.
Mẹ không có ở nhà. Thanh Huỳnh từ nhỏ đã bị mẹ đẻ hành hạ dã man, nên tình cảm hai người cũng không sâu đậm gì. Sau khi cô uống thuốc xong lại có cảm giác buồn ngủ, thời điểm nửa mê nửa tình lại thấy cha dượng bò lên trên giường mình.
Cô phản kháng, cô giãy giụa. Nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, cô đánh không lại sức lực của cha dượng, áo bị kéo ra.
Đang lúc kịch liệt, cửa bị mở ra, thì ra là mẹ đã trở về.
Bà là người đã đẻ ra cô, nhưng lại giơ tay cho Thanh huỳnh một cái tát, nói cô không biết xấu hổ.
Thanh Huỳnh chỉ cảm thấy hoang đường cực kỳ, không nói gì, chỉ mặc lại quần áo rời khỏi nhà.
Khí trời rất lạnh. Ánh mắt của cô, lòng của cô cũng càng ngày càng lạnh.
Cô dọc theo đường cái đi rất lâu, từ từ nghĩ thông suốt một số chuyện. Cô yêu La Dĩ Huân, cô không nên vì một tin nhắn mà nghi ngờ hắn. . . . . .
Trương Tiểu Nhàn đã từng nói qua: "Chúng ta để xuống tôn nghiêm, để xuống cố chấp, để xuống cá tính, cũng chỉ vì không bỏ được một người."
Thanh Huỳnh không bỏ được hắn. Trên thế giới này cũng chỉ có một mình hắn đối xử tốt với cô như vậy.
Cô chạy về nhà hắn.
Ai ngờ La Dĩ Huân bởi vì đang tức giận, nên hung hăng cự tuyệt Thanh Huỳnh. Hắn nói rất nhiều lời trái lương tâm, tỷ như hắn đã chán ghét cô rồi, cho tới bây giờ cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi vân vân.
Thanh Huỳnh ngẩng đầu nhìn hắn. Người đàn ông này thân cao, tướng mạo tốt, trên người từ đầu đến chân mặc toàn là hàng hiệu.
Mà cô chỉ là một nữ sinh cấp 3 đã nghỉ học, với hai bàn tay trắng tự do sáng tác.
Cô dứt khoát xoay người rời đi để che dấu nội tâm tự ti.
Cô đi về phía trường học, cô rất chán ghét nơi này, nhưng lại bởi vì La Dĩ Huân mà trở lại. Nhưng cô không đi về phía phòng học, mà leo lên sân thượng.
Cô không quên được cái tát dữ dội của mẹ, quên không được những hành động ghê tởm mà cha dượng lưu lại trên người cô, quên không được thái độ khinh thường cùng lạnh nhạt của La Dĩ Huân.
Trên cái thế giới này, đến tột cùng có ai có thể cho cô một tia ấm áp không?
Thanh Huỳnh không khóc, cô chẳng qua chỉ ngồi đó yên lặng hồi tưởng lại 17 năm qua. Tự sát có lẽ không phải là lựa chọn thông minh nhất, nhưng cô chán ghét . Chán ghét cuộc sống cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cô đã chán ghét chính bản thân mình.
Ánh mắt cô nhìn xuống mấy học sinh đang chơi bóng rổ trên sân trường, bọn họ nhiệt huyết bừng bừng, tràn đầy sức sống.
Suy nghĩ về mình một chút, bị cha mẹ ruột thịt chán ghét, bị cha dượng vũ nhục, bị người đàn ông ở chung vứt bỏ.
Cô cũng không chút do dự nào nhảy xuống .
Nhưng không biết tại sao, trong nháy mắt đó cô lại nhớ đến mẹ. Từ thiên tính của một người con, trong lòng của cô ít nhiều cũng có chút không muốn rời xa mẹ.
Cô bấm điện thoại. Cô nghĩ, nếu như mẹ biết cô muốn chết, có phải cũng sẽ khổ sở hay không? Có phải sẽ chạy như bay tới, ôm cô khóc thút thít hay không?
Khi điện thoại bị ngắt. Cả người Thanh Huỳnh run rẩy.
Mẹ không nói gì. Điện thoại đối diện truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông hòa cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Thanh Huỳnh cảm thấy ghê tởm.
Nàng gạt bỏ tất cả lưu luyến, giống như một con chim tự do bay lượn, mở ra đôi cánh, từ tầng cao nhất của trường học nhảy xuống.
Đây là tình tiết cao trào, cũng là kết cục cuối cùng. Bởi vì cảnh này qua đi chính là kết thúc rồi, cảnh cuối nam chính cùng nữ phụ đặt ở trước mộ Thanh Huỳnh một bó hoa.
Nhưng cái cảnh này, tôi đã diễn rất nhiều lần cũng không đạt tới cảm xúc mà đạo diễn muốn. Chỗ khó có hai điểm. Một là đoạn bị cha ghẻ khi dễ, đối phương là một diễn viên lão luyện, kinh nghiệm rất phong phú, cũng liên tục bảo đảm sẽ không mượn cơ hội dở trò. Nhưng chỉ nghĩ đến bị ông ta đè xuống, tôi đã muốn đạp ông ta một cái rồi.
Vị đại thúc kia sau khi bị tôi đạp bốn năm lần, rốt cục phải đi sản khoa ghi tên.
Tiếp theo chính là cảnh nhảy lầu. Tuy nói không phải thật sự phải nhảy lầu, chỉ cần ở trong trường quay nhảy từ trên bục cao xuống, nhưng mà..............tôi bị mắc chứng sợ độ cao, vừa lên trên bục cao năm thước đã không dám mở mắt ra rồi.
Đạo diễn liên tục bảo đảm ở phía dưới đã chuẩn bị đồ bảo bộ thật tốt rồi, tôi nhảy xuống sẽ không có việc gì. Tôi buộc mình tin tưởng ông, sau đó nhảy xuống.
Kết quả là, không chỉ có bởi vì động tác mất tự nhiên phải quay lại, mà còn bởi chân tôi bị căng cơ phải nghỉ ngơi một ngày.
Theo lý thuyết thì lần căng cơ này tương đối nghiêm trọng, cần phải đi bệnh viện. Chẳng qua là lần trước bị Chung Dịch An đâm, nếu còn vào nữa sẽ ảnh hưởng không tốt tới đoàn làm phim. Cho nên đạo diễn vỗ đùi tự tiện làm chủ, đưa tôi đến nhà Chung Dịch An.
Không phải là tới khách sạn nơi hắn ở, mà là tới nhà chính của Chung gia. Mặc dù tôi không biết nhà hắn rốt cuộc kinh doanh cái gì, nhưng tôi biết nhà hắn rất giàu có, giàu đến mức nuôi vài tên bác sĩ tư nhân nha. Bởi vì bây giờ tôi thực sự rất rất đau, nên tôi cũng không làm bộ nữa, ngoan ngoãn bị đưa tới nơi này.
Thế nên lần đầu tiên tôi gặp mặt người nhà của Chung Dịch An, là lúc tôi đang nằm trên cáng cứu thương.
Mẹ hắn được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn bà chỉ mới 40 tuổi. Bà rất dễ gần, hoàn toàn không có dáng vẻ hách dịch của người nhà giàu.
Chuông Dịch An có 3 chị gái cùng 1 em gái, hắn là con trai độc nhất trong nhà, Chị em gái của hắn đều cực kỳ xinh đẹp, họ rất thân thiết với Chung Dịch An. Thân thiết đến mức mở mồm một tiếng "Bảo bối" đóng mồm một tiếng "Cục cưng", hở một chút sẽ động tay động chân trên người anh ta. Hôn vài cái trên mặt hắn, sờ sờ hai cái trên cơ ngực hắn, đây đều là những chuyện hết sức bình thường ở cái nhà này.
Ba hắn mất sớm. Chuông Dịch An giống như nam sủng của chị em gái hắn, chỉ đành bất đắc dĩ để cho họ đùa giỡn hắn đi.
Tôi không nhịn được vui vẻ một hồi, ngay cả vết thương trên người cũng không còn đau nữa.
Buổi tối tôi được sắp xếp ở trong một phòng khách . Chẳng qua cũng chỉ là một gian phòng khách bình thường như rất nhiều phòng khác mà thôi, Nhưng mà. . . . . . rất đặc biệt! Gian phòng khách này giống y hệt phòng trọ của tôi nha! Hèn nào đêm đó anh ta không ghét bỏ căn phòng ngủ nhỏ hẹp của tôi.
Bởi vì chỉ có thể nằm ở trên giường không thể đứng dậy hoạt động, tôi bắt đầu tính toán kế họach trả thù Mạnh Thần Úc.
Nếu thật sự Kỷ Gia Khiêm có thể mời được Mạnh Thần Húc đóng vai nam phụ, đối với bản thân hắn ta mà nói chính là hạ thấp sĩ diện. Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ. Bởi vì đây là dự án của Tinh Huy, nên sẽ quảng bá rất rầm rộ, nếu như công ty chúng tôi nghiêm túc quay bộ phim này, thì dù là vai nam phụ cũng đã quá đủ để Mạnh Thần Úc nổi tiếng rồi.
Tôi không chỉ muốn tổn thương thanh danh của anh ta, mà còn khiến cho trái tim của hắn ta cũng phải đau khổ giống như tôi năm đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định thử quyến rũ hắn, sau đó ngay trước mặt giới truyền thông hung hăng đá hắn.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là ước muốn của tôi mà thôi. Mạnh Thần Úc rất cao ngạo, khiến cho hắn coi trọng tôi còn khó hơn bảo Kỷ Gia Khiêm múa cột nữa kìa.
Thời điểm tôi đang suy nghĩ lung tung, "Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Tôi tưởng là người giúp việc, liền chỉ từ tốn nói một tiếng: "Để thuốc ở trên tủ đầu giường là được rồi, làm phiền cô."
"Không phiền toái."
Nghe thấy tiếng nói của Chung Dịch An, trong lòng tôi cả kinh vội vàng ngồi dậy, vậy là đau đến nhe răng trợn mắt. Tôi theo bản năng xoa xoa chỗ bị đau, ai ngờ tay tôi bỗng nhiên bị Chung Dịch An giữ lại.
"Chớ lộn xộn." Mặt của hắn cách tôi rất gần, hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng phả lên mặt tôi, tinh thần tôi bắt đầu nhộn nhạo. Thời điểm môi của hắn chạm vào môi tôi, Trong đầu tôi chợt xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ: Nhan Mạch Hàm, ngươi phải có nguyên tắc a, không thể để sắc đẹp dụ dỗ, không được . . . . . .
Nhưng một giây tiếp theo nguyên tắc của tôi liền bị nụ hôn của hắn đánh bay. Nguyên tắc là cái gì chứ? Chẳng lẽ muốn tôi thủ tiết vì Kỷ Gia Khiêm sao? Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không thừa nhận mối quan hệ cầm thú giữa tôi và hắn a!
Nhưng mà. . . . . . Cho dù Kỷ Gia Khiêm không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi, thì tôi cũng phải thừa nhận rằng, hắn vì tôi mà trả giá không ít nha. Tôi. . . . . . Không thể đối xử với hắn như vậy được. (Editor: Nói chung là chị cũng yêu anh ý đi, còn làm trò :3)
Vì vậy tôi cố nén cơn đau đớn, hung hăng đẩy Chung Dịch An ra.
Nhưng mà, hôm nay thần sắc của Chung Dịch An có cái gì đó không đúng. Vẻ mặt của hắn nói cho tôi biết, hắn không phải đang nói đùa.
"Anh ta cho em những gì, tôi cũng có thể cho."
Mặt của hắn một lần nữa tiến lại gần tôi. Thừa dịp lúc tôi còn đang kinh ngạc, tay của hắn đã mò vào lưng của tôi, cởi nút áo ngực của tôi ra.
Tôi cảm thấy, có một số việc giống như đi lệch khỏi quỹ đạo của nó vậy, bây giờ giả ngu đã không phải là cách giải quyết tốt nhất rồi.
Bật bí tên chương sau là “Bắt gian tại trận” nha!!! Chúc các bạn đọc truện vui vẻ!