Chung Dịch An khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã ngồi nhìn tôi khổ cực lau xe, cười đến nghiêng nước nghiêng thành: "Bởi vì rẽ một lần nữa sẽ đến nơi, nếu như xe quá bẩn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi."
Tôi sợ run mấy giây, ngay sau đó liền quăng đi chiếc tất chân bị tôi dùng làm khăn lau, nâng váy lên định bỏ chạy.
Chung Dịch An phản ứng cực nhanh, lập tức liền chắn trước người tôi."Thế nào, nhanh như vậy liền muốn qua cầu rút ván?"
Tôi ngẩng đầu lên trừng hắn.
Súc vật! Chị đây đã giúp ngươi lau xe, mới vừa rồi ngươi cũng đã dở trò "Cầm thú" với chị đây, ngươi còn muốn thế nào hả? !
Bây giờ trở về nhớ tới tình cảnh lúc nãy, tôi vẫn còn tức. Không cam lòng nhưng vẫn phải xuống giúp hắn lau xe, hắn chợt nhẹ nhàng nói: "Cởi ra."
Tôi học tập phạn xạ của mấy nữ chính trên phim truyền hình, hai tay che trước ngực, mặt đơn thuần hỏi: "Tiền bối, anh muốn làm gì?"
Chung Dịch An chỉ chỉ chân của tôi, nhàn nhạt nói: "Trên xe không có khăn lau, dùng tất chân của em đi."
Kết thúc hồi tưởng. Tôi vừa định mở miệng phản bác hắn, trong tầm mắt chợt xuất hiện một chiếc xe hết sức quen mắt . Lại là. . . . . .xe của Kỷ Gia Khiêm!
Hắn không phải bỏ tôi lại một mình mà đi rồi sao? Thế nào, lương tâm trỗi dậy, lo sợ, cho nên đi theo tôi tới đây? Ừ, bây giờ nhìn thấy tôi ở bên Chung Dịch An, có phải thấy không yên tâm đúng không? Rất lo lắng sao?
Tôi mong đợi Kỷ Gia Khiêm sẽ dừng xe lại, đi về phía này.
Theo qui luật hoàng kim cẩu huyết, Kỷ thiếu gia, bây giờ ngươi nên qua đây đánh cho Chung Dịch An một quyền! Ngươi không nhìn thấy tất chân của ta cũng bị lột ra rồi sao, hử? !
Ai dè, Kỷ Gia Khiêm chỉ đi tới bên cạnh tôi nhàn nhạt nói một câu: "Em nghĩ nhiều rồi."
Trái tim nhỏ bé của tôi khẽ run lên.
Thấy Kỷ Gia Khiêm, Chung Dịch An chỉ gõ một cái lên đầu tôi coi như lời chào, sau đó nhìn cũng không nhìn xoay người lên xe đi mất.
Tôi mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm giác cổ tay bị ai đó nắm chặt. Khí lực của Kỷ Gia Khiêm rất lớn, nắm khiến tay tôi có chút đau, tôi không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Vì phòng ngừa bị người trong biệt thự cách đó không xa nghe thấy, tôi cố gắng hết sức đè xuống thanh âm, chịu đựng giận dữ nói: "Buông tay!"
Không biết từ lúc nào Kỷ Gia Khiêm hắn đã đeo lên kính gọng vàng, có vẻ rất nhã nhặn. Hắn không nói lời nào, chỉ đứng đó trầm mặc nhìn tôi.
Trong lòng tôi sinh ra một trận kích thích lớn, đại não chưa kịp loại bỏ đã ngu ngốc nói: "Thật ra thì dáng dấp của anh cũng không tồi, tại sao lại không cười một chút?"
Vô cùng bất ngờ, hắn thế nhưng cười thật. Phải thừa nhận rằng, hắn cười lên rất mê người. Nếu như lúc tôi còn là một thiếu nữ ngây thơ mà nhìn thấy hình ảnh bây giờ của Kỷ Gia Khiêm, chắc chắn tôi vừa nhìn thấy hắn sẽ yêu.
Nhưng bây giờ, tôi lại càng sợ hãi. Lúc đầu hắn để tôi lại nơi rừng núi hoang vắng này là lỗi của hắn, nhưng bây giờ, người chột dạ lại là tôi.
Kỷ Gia Khiêm có một thói quen, khi tức giận liền thích híp mắt. Ánh mắt của hắn hẹp dài mà sáng ngời, nhíu lại như vậy giống như hai lưỡi đao sáng chói bắn về phía tôi, khiến cho tôi không dám nhìn thẳng.
"Nhan Mạch Hàm, hình như tôi đã đánh giá thấp em, hử?" Hắn buông lỏng tay tôi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi chân của tôi, mùi vị châm biếm ngày càng nồng nặc: "Cho dù không có tôi, em cũng có thể dễ dàng quyến rũ nam chính 《 Dục sắc 》 , có phải hay không?"
Thật ra thì, hắn đánh giá tôi quá cao đi.
Tôi lui về phía sau hai bước, không biết tại sao trong lòng đột nhiên bình tĩnh lạ thường, vậy mà lại dám cùng hắn khiêu chiến: "Ở trong giới này cần thủ đoạn một chút, tìm cho mình một con đường để đi lên, đây không phải là Kỷ tiên sinh anh dạy cho tôi sao?"
Hắn nhún vai cười yếu ớt: "Rất tốt."
Bỏ lại hai chữ này sau đó hắn liền xoay người lên xe. Tôi vội vàng chạy về hướng biệt thự, ai ngờ xe của Kỷ Gia Khiêm cũng chạy về phía đó!
Chị Đồng Đồng có chút thất vọng nhìn về phía sau lưng của tôi, xem chừng là muốn hỏi Chung Dịch An đâu rồi, nhưng vì ngại Kỷ Gia Khiêm đang đứng bên cạnh nên không dám hỏi. Chung Dịch An là nghệ sĩ của công ty giải trí Hoa Phong, mà Hoa Phong là đối thủ lớn nhất của Tinh Huy.
Ta lôi kéo chị Đồng Đồng qua một bên nói linh tinh. Thì ra lúc trước Kỷ Gia Khiêm có tới đây một chuyến, vốn hắn đã định rời đi rồi, ai ngờ đột nhiên quay lại nói muốn qua đêm ở chỗ này. Tôi bây giờ mới hiểu, hắn bỏ tôi ở lại vì không muốn để cho người khác thấy tôi và hắn ở chung một chỗ.
Tôi nói không ra cảm thụ trong lòng mình là gì nữa.
Đầu tiên là cùng Kỷ Gia Khiêm chơi chiến tranh tâm lý, vừa lúc nãy đi bộ rất lâu trên đường núi, lau xe một đêm, tôi thật sự đã mệt mỏi không chịu nổi. Chỉ rửa mặt đơn giản rồi dự định trở về phòg ngủ. Ai ngờ ngay tại cửa phòng, tôi trông thấy Chu Duệ Vũ toàn thân cô ta là một bộ nội y vô cùng sexy.
Cô ta mỉm cười cùng tôi chào hỏi đôi câu, sau đó chầm chầm rời đi.
Tôi nghĩ tôi hiểu cô ta muốn làm cái gì rồi , đó chính là. . . . . .
—— quyến rũ Kỷ Gia Khiêm.
Lúc này, tôi chợt sinh ra một loaị cảm giác nguy hiểm. Tôi thừa nhận tôi là một nữ nhân ham hư vinh. Chu Duệ Vũ cách đây không lâu mới vừa nhìn thấy tôi và Kỷ Gia Khiêm ở chung một chỗ, nếu như lúc này Kỷ Gia Khiêm bị cô ta cướp đi, vậy sau này trước mặt cô ta tôi làm sao ngóc đầu lên nổi.
Vì vậy nói, tôi cũng không biết mình là ôm tâm tình bắt gian hay còn là cái gì khác, tôi khống chế không được đuổi theo cô ta, nhìn cô ta gõ cửa rồi tiến vào gian phòng của Kỷ Gia Khiêm.
Một phút sau, Chu Duệ Vũ cúi đầu từ trong phòng chạy ra, vừa đúng lúc cùng tôi gặp mặt. Ánh mắt của cô ta chính xác là có một chút hốt hoảng, mà hai tai của tôi cũng liền đỏ lên.
Tôi không ngờ rằng cô ta sẽ trở ra nhanh như vậy, cho nên tôi mới làm ra một tư thế nằm trước cửa vô cùng bỉ ổi, tính toán nghe lén.
Tôi dè dặt ghé đầu vào trong. Kỷ Gia Khiêm đưa lưng về phía tôi, đang nhìn bóng đêm, không thấy rõ nét mặt hắn.
Tôi chợt cảm thấy mình thật nhàm chán, mẹ mó quá nhàm chán! Đang định đóng cửa trở về phòng, hắn lại nghe được tiếng vang, quay đầu lại ra lệnh: "Lại đây!"
Tôi ngoan ngoãn đi đến, phải chết thì chết nhanh một chút thuận tiện đóng cửa lại.
Đột nhiên hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay của tôi lên. Tôi hơi ngẩn ra, mờ mịt nhìn hắn.
Kỷ Gia Khiêm nhìn chằm chằm tay của tôi hồi lâu, mới ấp a ấp úng hỏi: "Đau……. sao?"
Tôi nhất định là điên rồi, cho nên cảm thấy lúc này hắn có vẻ rất ngây thơ! Vẻ mặt tôi không được tự nhiên. . . . . .
"Không đau." Lời vừa ra khỏi miệng, tôi chợt ý thức được mình vừa nói dối, kỳ thật căn bản không cần thiết, vì vậy lập tức liền sửa lại a: "Thật ra thì, rất đau ."
Trong nháy mắt, môi của hắn rơi trên cổ tay của tôi.
Tôi sợ hết hồn, nhạy cảm rút tay về, hoàn toàn không ý thức hỏi: "Có muốn tôi thay anh gọi Chu Duệ Vũ tới?"
Vẻ mặt Kỷ Gia Khiêm đột nhiên thay đổi, chợt kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Hắn cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng vừa nãy: "Mới vừa rồi là là đầu óc của tôi có vấn đề, em không phải là diễn quá đạt, mà là quá khờ."