Hắn đứng trong hành lang nhìn chung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: "Nơi này không thích hợp cho nữ minh tinh ở."
Tôi mặt dày mày dạn cười cười nói: "Những lời này của Kỷ thiếu gia ý là muốn mua nhà tặng tôi sao?"
Tôi yên lòng. Trên mặt Kỷ Gia Khiêm đã hoàn toàn không thấy vẻ tức giận của một tháng trước nữa, hắn dường như lại biến thành người đàn ông ôn tồn lễ độ như lúc ban đầu. Tôi nhìn không thấu tâm tư của hắn.
"Em thật sự đang ở trên đỉnh cao của ánh mặt trời."
Tôi cũng không có dịch ra cho hắn đi vào mà tựa mình vào cạnh cửa nói tiếp: "Cho nước lũ, tôi sẽ ngập, nhưng cho tôi cái ổ gà, tôi có thể đẻ trứng."
Vẻ mặt Kỷ Gia Khiêm quái dị nhìn tôi, hồi lâu mới chính trực sâu xa nói: "Sau khi xuất đạo chú ý lời nói một chút, đừng quên hình tượng của em là trong sáng."
Tôi rất ghét người khác nhắc tôi phải giả bộ thuần khiết, bèn vụng về đổi đề tài, cười híp mắt nói: "Anh yêu, sao anh lại tới đây?"
Hắn nghe vậy giống như bị nội thương nghiêm trọng, có chút ấp a ấp úng hỏi: "Tại sao hai chữ này(Anh yêu) từ miệng em phát ra, tôi có cảm giác rất kì quái?"
"Có cái gì mà kì quái? Vậy nếu như một ngày nào đó tôi nói ra ba chữ 'em yêu anh', anh có thể hay không sẽ phun ra một ngụm máu chết ngay tại chỗ?"
Nếu đúng như lời tôi nói, hiện tại tôi sẽ lập tức nói với hắn ba chữ 'Em yêu anh' !
Hắn không thèm để ý tôi nói xằng nói bậy, chỉ cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ màu vàng của tôi một cái, giống như đang cố gắng che dấu sự chán ghét đối với quần áo của tôi: "Nhanh đi thay quần áo, tôi dẫn em đi ra ngoài."
Tôi "Nha" một tiếng, sau đó"Ba" một tiếng khóa cửa lại, đem Kỷ Gia Khiêm nhốt ngoài cửa.
Tôi mặc một cái quần jean, sau đó thay một cái áo khoác nhẹ, đi tới cửa thuận tai lấy chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu. Đang lúc muốn mở cửa, chợt dừng lại suy nghĩ một chút, cảm giác còn thiếu thiếu thứ gì đó.
A, đúng rồi! Là kính râm! Đại minh tinh muốn tránh thoát khỏi đám chó săn, lúc ra cửa không phải đều đeo kính râm hay sao?
Tôi lười cởi dây giày thể thao, vì vậy liền đi luôn giày nào nhà lấy ra chiếc kính râm lớn đeo lên.
Kỷ Gia Khiêm quan sát tôi một vòng từ trên xuống dưới, đánh giá: "Nếu như không có cái kính râm ngớ ngẩn kia, thì đúng là cũng có một chút khí chất của Thanh Huỳnh."
Thanh Huỳnh là tên nữ chính của《 Dục sắc 》, suất thân là một học sinh cấp 3 đang có ý nghĩ muốn nghỉ học.
Tôi tháo kính râm xuống, bất mãn nói: "Tại sao lại là ngớ ngẩn?"
Kỷ Gia Khiêm thở dài xong mới chịu nói: "Tôi hạ thấp chỉ số IQ của mình xuống dựa theo suy nghĩ của em suy xét một chút thì, em đeo cái kính râm to đùng này có phải sợ bị người khác nhận ra đúng không?"
Tôi gật đầu một cái.
"Ra vậy, nhưng hiện tại có người nào biết em sao?"
Tôi lắc đầu một cái.
"Đúng vậy, hiện tại đang là mùa đông em còn mang cái kính râm to đùng, đó có phải là ngớ ngẩn không?"
Tôi để ý cái rắm. (Chửi tục a!)
Tôi chỉ dám lẩm bẩm ở trong lòng. Mới vừa rồi tôi tiện tay nhốt hắn ở ngoài cửa, hắn lại không có tức giận! Tôi nên có chừng mực một chút .
Tôi thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Kỷ Gia Khiêm, vãn không nhịn được hỏi: "Kỷ thiếu gia, anh cứ như vậy đi lại trên đường phố, không sợ bị người khác nhận ra sao?"
Mắt hắn nhìn về phía trước, cũng không thèm nhìn tôi một cái, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Tôi đã không còn là diễn viên."
Tôi vốn không định để ý tới khẩu khí của hắn, nhưng giờ phút này, khi nghe thấy lời nói của hắn tôi lại cảm thấy có một chút mất mát. Thật ra thì, Kỷ Gia Khiêm cũng rất thích nghiệp diễn xuất sao?
Tôi thích diễn xuất giống hắn, nhưng không phải thật sự tâm huyết. Bởi vì ước mơ lúc ban đầu của tôi không phải là trở thành một diễn viên, mà là một biên kịch.
Tôi điên cuồng đam mê sáng tác, ước mơ của tôi là có một ngày sẽ có người tới diễn kịch bản của tôi, đó là hi vọng lớn nhất của tôi.
Tôi lắc đầu một cái, khoác tay Kỷ Gia Khiêm bước vào trung tâm thương mại, ra lệnh cho bản thân không được nhớ lại cái ảo tưởng lúc đó nữa. Con người nếu không cúi đầu trước hiện thực, kết quả chỉ có một, chính là tự làm đau chính mình.
Một cửa hàng nữ trang lớn như vậy, nhưng khách hàng lại không có mấy người. Tôi bắt đầu hiểu tại sao Kỷ Gia Khiêm lại không sợ bị nhận ra. Nơi này. . . . . . Hình như là một trong những trung tâm thương mại của nhà hắn.
Nhưng vì dẫn tôi đến chọn quần áo liền bao trọn cả một tầng, có phải hơi thái quá không? Lợi nhuận sẽ bị giảm đi không ít nha. . . . . . Trong nháy mắt đó tôi có cảm giác mình phải chăng là một họa thủy, nhưng không khỏi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Rất nhanh Kỷ Gia Khiêm liền đánh dấu X phủ định ý nghĩ ngu ngốc của tôi: "Em đừng suy nghĩ nhiều. Nơi này mới sửa sang lại, một tuần nữa mới khai trương trở lại."
Tôi trợn mắt nhìn hắn một cái, rút tay ra tức giận nói: "Kỷ thiếu gia, anh rốt cuộc có biết cách "cua" gái không vậy? Anh không biết trong lòng mỗi người con gái đều ước mơ trở thành Mary Sue (mình tra trên google thì đại ý là chỉ một cô gái vô cùng hoàn hảo) sao?"
Hắn không nói gì, chỉ nắm lấy tay tôi kéo đến chỗ nhân viên bán hàng. Nhìn bộ váy màu hồng kia, tôi chợt hiểu được hắn muốn làm gì —— ngày mai là ngày thử vai phim《 Dục sắc 》, chắc hắn dẫn tôi tới đây để chọn quần áo.
Thật tỉ mỉ, thật chân thành, tôi rất cảm động a.
"Đều không hợp." Hắn chợt buông lỏng tay tôi ra, giọng nói rất nhẹ: "Mau lại đây."
Tôi nhu thuận đi theo bóng lưng hắn. Bóng lưng của hắn nhìn thật đẹp, tóc ngắn màu nâu, bả vai rộng, vóc người cao lớn. . . . . .Tốt nhất là không nhìn thấy mặt hắn, để cho tôi có thể tự do YY, sinh ra vô số ảo tưởng về Bạch Mã Vương Tử. . . . . .
Tôi vẫn luôn thích hình mẫu đàn ông dịu dàng, đó cũng chính là hình mẫu của đại đa số vai nam phụ trong mấy bộ phim truyền hình. Hầu như mỗi lần xem phim tôi đều vô cùng buồn bực khi nữ chính không chọn hình mẫu như nam phụ.
Trong cuộc sống, ai mới là nhân vật chính đây?
Kỷ Gia Khiêm đưa cho tôi một cái mũ vành màu đỏ thẫm, nhàn nhạt nói: "Số tuổi của em không chiếm ưu thế bằng những người khác. Nhưng khí chất, thật ra thì so với người khác em có chút vượt trội hơn."
Tôi thuận tay đem cái mũ đội lên đầu, cười ha ha nói: "Nói như thế tôi sẽ nghĩ anh thật sự rất thích tôi. Điều này khiến tôi nhớ tới một câu của cổ nhân. . . . . ."
Kỷ Gia Khiêm quyến rũ và thanh lịch nhấc tay đội giúp tôi một cái mũ khác, theo lời của tôi hỏi: "Cái gì?"
Tôi không biết sống chết vẫn cười cười: "‘ vợ tôi đẹp, anh rể tôi cũng thế’."
. . . . . .
Tôi rất thích xem sắc mặt Kỷ Gia Khiêm thay đổi. Mặc dù trong lòng tôi rất sợ hắn, nhưng đồng thời tôi cũng rất thích chọc giận hắn. Có một câu châm ngôn gọi là biết trong núi có hổ vẫn hiên ngang vào núi, đại khái là tôi rất thích theo đuổi loại cảm giác kích thích này.
Sau khi hắn bình tĩnh, lại tiếp tục chọn cho tôi một chiếc áo choàng màu vỏ quýt.
Tôi có chút mê muội nhìn hắn hỏi: "Không phải là muốn chuẩn bị cho việc thử vai ngày mai sao?"
Kỷ Gia Khiêm gọi nhân viên bán hàng tới gói đồ lại, sau đó gật đầu một cái nói: "Không sai. Bất quá như lời tôi vừa nói, giả bộ ngây thơ thì em không sánh bằng mấy người đó, bởi vì mấy người đó chính là ngây thơ thật. Nhưng nếu như em muốn diễn đúng với khí chất của Thanh Huỳnh, em có thể thử diễn cảnh Thanh Huỳnh đến nhà nam chính."
Tôi nghĩ tôi hiểu ý tứ của hắn .
Tôi rất thích kịch bản《 Dục sắc 》 . Cốt truyện đơn giản là như vậy: Thanh Huỳnh là một nữ sinh cấp 3 yêu thích văn học cô luôn muốn đấu tranh với hiện thực, cuối cùng cô lựa chọn nghỉ học bắt tay vào sáng tác văn học. Ngoài ý muốn cô quen biết một doanh nhân tên La Dĩ Huân, sau đó dần dần mê luyến hắn. Dám yêu dám hận, ngay sau đó Thanh Huỳnh bắt đầu theo đuổi hắn, hai người đã cùng nhau trải qua một đoạn tình yêu nồng nhiệt.
Có bao nhiêu nồng nhiệt đây? Nhìn tên phim liền biết. Mặc dù biết tên phim chỉ là một phần, nhưng bộ phim này khoe da thịt đúng là không ít.
Tôi ban đầu còn cảm thấy khó hiểu, nếu công ty muốn tôi đi theo hình mẫu cô gái ngây thơ, đó không phải cũng là hình mẫu của Thanh Huỳnh sao?
Xem xong kịch bản tôi mới hiểu. Thanh Huỳnh là một cô gái như vậy: cô là một cô gái ngây thơ trong sáng, nhưng cũng có lực hấp dẫn trí mạng. Tựa như kiệt tác nghệ thuật kinh điển Trung Tây, một cô gái vừa ngây thơ vừa nhiệt tình làm cho người khác có cảm giác vô cùng chân thật.
Thanh Huỳnh thích nhất màu đỏ, cái màu sắc vô cùng nóng bỏng.
Mặc dù trước kia tôi không thích màu đỏ cho lắm, nhưng vì lần thử vai này, ngón tay của tôi giờ cũng được sơn màu đỏ, không nghĩ tới lại kinh ngạc vui mừng. Tôi phát hiện —— thì ra là, tôi cũng có thể giống con gái như vậy.
Tôi thông qua màu sắc nóng bỏng này, cảm nhận được tình yêu dưới ngòi bút của biên kịch là một tình yêu vô cùng mãnh liệt. Điều này làm cho tôi cảm thấy rất hưng phấn.
Đây là một kịch bản rất hay. Tôi biết trình độ của tôi thua xa biên kịch này. Bất quá điều này cũng làm cho tôi sinh ra một cỗ nhiệt huyết: nhất định phải lấy được vai diễn này! Tôi không viết được nó, nhưng tôi có thể nỗ lực tái hiện nó.
Ngày thử vai, thật ra thì tôi rất hồi hộp.
Tôi chợt nhớ tới giọng điệu chắc chắn của Kỷ Gia Khiêm khi nói tôi thích hợp đóng vai này. Tôi rất ngạc nhiên hắn thật sự là bởi vì "Thiên vị" tôi nên mới nói như vậy, hay sự thật chính là như vậy. Vì vậy nói, não của tôi hôm qua bị chập mạch, thiểu não hỏi hắn.
Hắn từ từ đáp: "Ở chỗ này, qui tắc tôi lập ra chính là công bằng không giả dối. Nhưng Nhan Mạch Hàm, em không giống vậy. Lần này tôi sẽ không giúp em, nhưng tôi tin tưởng em."
Hắn nói, em không giống vậy.
Tôi giống rất nhiều người khác, thích người ta khen tôi cùng người khác không giống nhau, điều kiện tiên quyết là không suy nghĩ sâu xa xem hắn đang khen người hay đang mắng chửi người.
Tôi đứng ở một bên, tức giận nhìn Chu Duệ Vũ mặc trên người bộ đồng phục nữ sinh cấp 3 dáng vẻ "tuổi trẻ ngông cuồng".
Thành thật mà nói, dáng dấp Chu Duệ Vũ không tệ kĩ thuật diễn xuất cũng rất chân thật, nhưng cô ta đem nhân vật diễn quá tinh tế. Cô ta vống không có chân chính nhập tâm vào nhân vật trong kịch bản.
Cô ta đang dùng kỹ xảo diễn xuất chứ không phải dụng tâm.
Tôi cởi quần jean xuống, thay vào quần thể thao ngắn. Trên người chỉ mặc một cái áo lót nhỏ.
Trương Xán Xán ở sau lưng tôi cười lạnh: "Nhanh như vậy đã lột hết trước ống kính rồi sao?"
Tôi mặc thêm cái áo choàng, đem cái mũ đỏ đội nghiêng lên mái tóc xõa dài, sau đó mỉm cười đi vào hậu trường cùng Chu Duệ Vũ.
Cô ta có đầy đủ tự tin, nhưng tôi không có. Tô là loại không có tiền đồ, trước kia cảm thấy Kỷ Gia Khiêm có thể giúp tôi, vẫn cảm thấy thắng hai người đó là chuyện đương nhiên. Nhưng hiện tại, hết thảy đều bất đồng.
Tôi rất sợ.
Hắn nói hắn sẽ không giúp tôi. Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi muốn diễn cảnh Thanh Huỳnh bị La Dĩ Huân bao nuôi tại biệt thự. Cô gái này lột xác thành một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, để cho La Dĩ Huân mê luyến cô, trong đó bao gồm cả thân thể cô.
Dưới sự thỉnh cầu của cô La Dĩ Huân đồng ý để cho cô chụp hình. Thanh Huỳnh là sự đan xen giữa một cô thiếu nữ ngây thơ và một người phụ nữ trưởng thành, bày ra bất đồng tư thế, trong miệng nói ra những lời tâm tình mê người. Vẻ mặt ngây thơ của cô để cho người ta mê luyến.
Tôi nhớ tới 《 Lolita 》 cùng 《 người tình 》, trong lòng chợt sinh ra một loại đồng cảm kỳ lạ với nhân vật này.
Tôi đem dây nịt ngực đổi thành trong suốt, đem áo choàng che kín thân thể hơn một chút. Doãn đạo diễn là một người vô cùng chuyên nghiệp, hắn cũng hiểu dụng ý của tôi. Trang phục như vậy chỉ cần dựng phim thật tốt, xem trên màn hình sẽ cho người khác cảm nhận trọn vẹn hơn. Ảo giác trắng trợn.
Chu Duệ Vũ nhìn động tác của tôi, nụ cười sáng rỡ: "U, nhìn cách ăn mặc của chị Khinh Hàm, nếu như em là đạo diễn em cũng sẽ chọn chị nha."
Tôi đang khẩn trương, không có thì giờ để ý cô ta, cứ coi như là cô ta đang khen vóc dáng của tôi đẹp đi.
Trong lòng thấp thỏm, tôi chậm rãi đi lên sân khấu, hướng Doãn đạo diễn nói rõ phần diễn của tôi: "Doãn đạo diễn, tôi. . . . . ."
Chữ "tôi" vừa nói xong thì phía dưới liền cười nghiêng ngả.
Tôi cái gì chứ? ! Tôi thật muốn một cái tát đập chết mình!
Tôi đây không có tiền đồ, không có kiến thức không có can đảm đồ không biết suy nghĩ, bởi vì khẩn trương thái quá, cho nên đem"Doãn đạo diễn" nói thành "âm đ*o viêm" !