"Đừng mặt cau mày có nữa." Kỷ Gia Khiêm một bên thắt dây an toàn, một bên từ từ nói: "Anh đã bảo Đồng Ngôn đặt chỗ rồi, tối nay sẽ dẫn em đi ăn đồ Tây."
Tôi nở ra một nụ cười gượng gạo, trong lòng vẫn rất lo sợ bất an : "Em rất sợ. . . . . ."
Kỷ Gia Khiêm nghe vậy hơi hơi ngẩn ra, sau đó cầm chặt lấy bàn tay tôi nói: "Chúng ta được ở bên nhau là chuyện tốt, vui lên đi. . . . . . Đừng sợ, còn có anh ở đây mà."
"Lúc nãy anh cố ý để ưm nói trước đúng không. . . . . ." Tôi có chút ủy khuất nói: "Bắt em ở trước mặt giới truyền thông thổ lộ với anh, đùa giỡn như vậy anh vui lắm sao?"
"Cũng không hẳn là như vậy. . . . . ." Giọng nói chân thành khó có được của Kỷ Gia Khiêm: " Nếu người nói trước là em, thì độ tin cậy sẽ cao hơn một chút. . . . . ."
Thấy tôi không nói lời nào, hắn giơ tay xoa đầu tôi, lắc đầu nói: "Đồ ngốc."
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lời nói của ba mẹ hắn, vội vàng bắt lấy tay hắn hỏi: "Chúng ta ra nước ngoài kết hôn có được không? Hoặc là. . . . . . Qua một thời gian nữa rồi hãy kết hôn? Em, hình như em mới đến độ tuổi kết hôn chưa bao lâu. . . . . ."
Kỷ Gia Khiêm khẽ nhíu mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, gằn từng chữ nói: "Em có thể tin anh được không?"
Ngữ khí kiên định, lời lẽ nho nhã nư vậy khiến tôi không thể nào cự tuyệt được hắn. Tôi chỉ có thể chậm rãi gật gật đầu, cố gắng khiến cho bản thân cảm thấy vui vẻ một chút.
Nhưng rất nhanh sau đó sự vui vẻ này đã không còn là giả tạo nữa rồi. Kỷ thiếu gia đã bao trọn nhà hàng! Được rồi, mặc dù tình tiết này có hơi cẩu huyết một chút, nhưng trong lòng tôi vẫn dâng lên một hồi vui vẻ.
Không ngoài dự đoán của tôi, lúc ăn món khai vị, Kỷ Gia Khiêm lấy từ trong âu phục ra một chiéc hộp nhưng tinh xảo màu đỏ, bên trong đựng một đôi nhẫn cưới rất đẹp. Nhưng mà. . . . . . Nói đi cũng phải nói lại, tôi chợt phát hiện ra chiếc nhân kim cương trên tay Kỷ Gia Khiêm đã không còn thấy đâu nữa.
Nhìn thấy đôi nhẫn này khiến tôi nhớ đến scandal giữa hắn và Chu Duệ Vũ.
" Anh nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôi hung tợn nhìn hắn hỏi: "Khi đó em không nhận chiếc nhẫn đó vì nhất thời muốn làm nũng anh một chút thôi mà, nhưng sao anh có thể đem nó đưa cho Chu Duệ Vũ được chứ?"
"Anh không hề đưa cho cô ta." Biểu tình của Kỷ Gia Khiêm khôn giống như đang nói dối: "Có thể là tự cô ta cho người đi làm một cái tương tự? Sau khi anh phát hiện ra thì ngay lập tức tháo nó ra rồi. Nếu như em cảm thấy không thoải mái, anh liền vứt nó đi."
"Đừng, đừng ném!" Tôi tính tính toán toán, thấy bán nó đi cũng được một khoản không nhỏ nha, vì thế nội dung cuộc nói chuyện từ kết hôn sang giá kim cương, từ kim cương chuyển đến giá vàng, từ giá vàng chuyển đến vật giá. . . . . .
Mãi đến khi phục vụ mang món ăn chính lên, chúng ta mới tạm dừng lại đề tài thịt heo đang tăng giá.
Từ trước đến nay tôi không thích ăn đồ ăn Tây lắm vì tôi không quen dùng dao nĩa, đối với lễ nghi trên bàn ăn tôi lại càng mù tịt. Nhưng sau một năm làm diễn viên tôi có vẻ đã thuần thục hơn một chút, nếu là bít tết tám phần chín thì tôi có thể vui vẻ ăn được.
Đúng là hôm nay tôi có chút khác thường, mới ăn vài miếng đã cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu. Tôi ngớ người hơn nửa ngày, vẫn không nhịn được nói ra nghi hoặc trong lòng tôi cho Kỷ Gia Khiêm biết: "Không phải em đã mang thai rồi chứ?"
Kỷ Gia Khiêm bị tôi dọa sợ, nhưng mà rất nhanh hắn liền khôi phục lý trí, lắc lắc đầu nói: "Làm sao có thể, buổi sáng hôm nay mới. . . . . . buổi chiều liền mang thai làm sao được?"
"Khụ. " Tôi sờ sờ bụng, lẩm bẩm nói: "Có thể là từ mấy tháng trước. . . . . ."
"Nếu thế thì bụng của em đã to từ lâu rồi. . . . . ." Nói tới đây, Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên híp híp mắt, thấp giọng nói: "Trừ phi là em cùng tên khác. . . . . ."
Tôi nghe vậy kinh hãi, vội vàng không ngừng lắc đầu nói: "Sao, làm sao có thể! Em tuyệt đối là mọt liệt nũ sống chết giữ gìn trinh tiết đó, một lòng vì anh thủy chung giữ mình. . . . . . anh không thể nghi ngờ em như vậy được!"
Hắn bỗng nhiên nhếch môi cười cười, nụ cười nơi khóe miệng mười phần nhu hòa: "Anh hiểu mà."
Nhìn anh mắt ái muội của hắn, tôi lại cảm thấy như có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là gì thì tôi không biết. Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thêm, thì Kỷ Gia Khiêm đã nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ cứ buồn nôn là mang thai sao? Sáng hôm nay em ăn hai hộp kem lớn, có phải vì lạnh quá nên bị vậy không?"
Tôi cười khan hai tiếng, mặt toát mồ hôi nói: "Này, cũng rất có thể như vậy. . . . . ."
Kỳ thật nếu thật sự mang thai tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi mới 23 tuổi, bây giờ kết hôn tôi còn cảm thấy hơi sớm chứ đừng nói đến chuyện con cái. . . . . .
Những ngày tiếp theo tôi và Kỷ Gia Khiêm đêu bề bộn nhiều việc, nê tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi mà lo nghĩ vớ vẩn. Ban ngày chúng ta vội vã quảng bá cho bộ phim《 Ham mê vui thích trong khi say 》và ứng phó với giới truyềnt hông, tan tầm liền đi chuẩn bị cho hôn lễ, khuya về nhà lại còn. . . . . . Khụ, bạn biết mà.
Trước kia chưa từng kết hôn, bây giờ kết hôn thật mới biết có nhiều việc cần chuẩn bị đến vậy, chỉ có việc chọ lễ phục và nới huoẻng tuần trăng mật thôi mà đã khiến tôi quay cuồn đầu óc rồi. Lại còn chụp ảnh cưới, tiệc cưới, thiệp mời. . . . . .
Kỳ thật chị Đồng Đồng nói không phải là không có đạo lý. Bận việc đến nỗi tôi còn chưa thông báo cho ba mẹ tôi biết là tôi muốn kết hôn, cuối cùng bọn họ thông qua TV mới biết được tôi và Kỷ Gia Khiêm đã tu thành chính quả. Vốn tưởng rằng khi mẹ già gọi điện sẽ điên cuồng trách cứ tôi, không ngờ giọng điệu của bà lại ôn nhu đến vậy, nói là Nhan Mạch Hàm cuối cùng thì con cũng làm được một việc ra hồn gì gì đó.
Mẹ tôi thực sự rất thích Kỷ Gia Khiêm.
So với bà tôi càng thích Kỷ Gia Khiêm hơn! Hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều dựa vào bên cạnh hắn, cảm giác như vậy thần kỳ biết bao.
Kỳ thật hai người yêu nhau là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng khi bạn yêu một người, mà người đó cùng lúc cũng yêu bạn, thì bạn sẽ không nhị được kinh nạc cùng cảm thán đâu, cảm thấy mối tình ấy chính là duyên phận! Trên thế giới có nhiều người như vậy, thế mà hai người chúng tôi lại có thể yêu nhau!
"Lại thất thần." Kỷ Gia Khiêm vỗ vào đầu tôi một cái, thấp giọng trách mắng: "Chuyên tâm chọn đi, néu như em còn không tập trung anh sẽ giúp em chọn đó."
Tôi nhìn đi nhìn lại mấy nơi hưởng tuần trăng mật, bán đảo Địa Trung Hải, đảo Bali ở Indonesia, bãi biển Hawai. . . . . .
"Từ từ. " Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hơi chút mờ mịt hỏi: "Chúng ta định tháng mấy thì kết hôn?"
"Nhan Mạch Hàm!" Hắn hung hăng nhìn chằm chằm tôi, giống như đang cảnh cáo: "Nếu em vẫn tiếp tục mất tập trung như vậy thì ngày mai chúng ta liền đi đăng ký kết hôn, hôn lễ và tuần trăng mật gì đó đều dẹp hết, đã gả cho anh rồi thì phải làm việc cho nhà anh!"
Tôi ngáp một cái, miễn cưỡng nói: "Anh bỏ được sao?"
Kỷ Gia Khiêm bực mình không nói.
Tôi thấy vậy liền vội vàng xoa xoa mặt hắn, thuận tay lau đi vết dầu rồi mới thoản mãn nói: "Được rồi được rồi, Khiêm Khiêm ngoan, em sẽ cố gắng chuyên tâm hơn một chút."
Kỷ Gia Khiêm nhìn tôi với ánh mắt không tín nhiệm, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng hắn vẫn trả lời câu hỏi của tôi: "17 thánh 9, trời ạ. . . . . . Đứa ngốc, đừng có quên nữa đó."
Tôi gật đầu liên tục, chỉ chỉ bức ảnh bán đảo Địa Trung Hải, cười tít mắt nói:" Thời tiết tháng 9 rất thích hợp để đi Châu Âu, chúng ta đi Hy Lạp đi!"
Kỷ gia khiêm đối với lựa chọn của tôi cũng không nói thêm gì nữa, cực kỳ sảng khoái đồng ý. Nhưng mà chúng tôi vẫn đang đắn đo khôn biết nên tổ chức hôn lễ ở nước ngoài hay ở trong nước. Lúc trước tôi đã đồng ý với mẹ của hắn là ra nước ngoài kết hôn, nhưng Kỷ Gia Khiêm vẫn kiên trì muốn cử hàn hôn lễ ở trong nước, hỏi hắn vì sao hắn cũng không nói, thật sự là vội chết người.
Nói thực ra thì tôi cũng muốn tổ chức hôn lễ ở trong nước, dù sao người thân của tôi đều ở trong nước, sau khi kết hôn cung không phải là muốn di dân. Nhưng. . . . . . cha mẹ hắn đã nói trước với tôi rồi, nếu bây giờ đột nhiên tôi thay đổi muốn tổ chức ở trong nước, thì có phải cha mẹ hắn sẽ không vui đúng không.
Cứ nghĩ đến hai vị kia trong lòng tôi lại run lên từng hồi, lúc nào cũng lo lắng họ sẽ vì chuyện này mà ghét tôi.
Ngoài việc này ra, thì tất cả những thứ khác tôi đều rất hài lòng. Không biết là do công ty quảng bá tốt hay là do tin tức tôi và Kỷ Gia Khiêm sắp kết hôn làm chấn động giới giải trí, 《 ham mê vui thích trong khi say》 có thể nói là đang được rất nhiều người chờ đón, không hề tốn công sức cũng dành được giải quán quân.
Vì vậy nên nhiệm vụ quảng bá bộ phim của hai chúng toi cũng được giảm bớt, dù sao tin tức hai chúng tôi sắp kết hôn cũng là một tin vô cùng hot. Chúng ta chỉ cần nắm tay nhau tiến vào lễ đường, thì tỉ lệ người xem TV có thể sẽ tiếp tục tăng cao.
《 Ham mê vui thích trong khi say》công chiếu được một tháng , mặc dù công ty đang thu hút rất nhiều các nhà tài trợ, làm quảng cáo, nhân viên kế toán đếm tiền đến mức huột rút cũng không hết, tôi và Kỷ Gia Khiêm lại càng ngày càng nhàn rỗi, cuối cùng dứt khoát ở lỳ trong nhà không ra ngoài.
Thật ra hai người không có việc gì làm ở cùng nhau một chỗ cũng chưa đến mức nhàn chán. Nói thí dụ như lúc xung quanh không có ai, tôi có thể yên tâm đùa giỡn Kỷ Gia Khiêm, buộc hắn phải mặc áo tình nhân màu hồng, đeo một đôi tai thỏ bằng lông màu hồng, cùng hắn chụp ảnh rồi đắc chí đăng tải lên web. . . . . .
Mặc dù chúng tôi có rất nhiều thời gian ở bên nhau, nhưng cho tới bây giờ chúng tôi không hề dựa dẫm quá nhiều vào nhau. 24 giờ từ sáng đến tối lúc nào cũn nhìn thấy con người này nhưng chưa lúc nào tôi cảm thấy nấy cả, hơn thế trong lòng lạ cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Nói thật cảm giác của hai người trước và sau khi thổ lộ khác hoàn toàn với nhau, mấy ngày này Kỷ Gia Khiêm càng ngày càng phóng khoáng, ngay cả việc đi bán nhẫn kim cương mà vị đại tư bản này cũng vui vẻ đi theo tôi.
Chiếc nhẫn này theo hắn cũng đã nhiều năm như vậy rồi, tôi nghĩ hắn cũng có một chút gì đó không nỡ bỏ, vì thế tôi chỉ bán chiếc nhẫn của nữ đi mà thôi. Nhân viên phục vụ thấy chúng tôi đi bán nhẫn chứ không phải mua nhẫn thì sợ run lên, mấy lần tính sai.
Không ngờ hai chúng tôi lại có thể kiếm tiền như vậy. . . . . .
Nói đến chuyện kiếm tiền, từ sau khi chúng tôi quyết định kết hôn, hợp đồng quay quảng cáo của tôi bất ngờ tăng lên. Nhưng hôm nay không biết vì sao, Kỷ Gia Khiêm một lần nữa kiên trì muốn tôi đi làm người phát ngôn cho một hãng sản phẩm.
Tôi hàn huyên với chị Đồng Đồng một chút về vấn đề báo thù, nhất trí cho rằng đây là một loại nước hoa cực kỳ phổ thông, cát xê của nó không thể nào so sánh được với hãng máy ảnh kỹ thuật số nổi tiếng hay làm người phát ngôn cho một hãng smartphone nào đó, đồng ý đóng quảng cáo lần này hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Nhưng sau khi tôi nhìn thấy sách quảng cáo nước hoa Burberry, ta lập tức liền ngẩn ra.
Burberry. . . . . . Là mùi nước hoa thanh mát kia.
Chẳng lẽ Kỷ Gia Khiêm thích loại nước hoa này đến vậy, là vì. . . . . .
"Anh vẫn luôn cảm thấy loại nước hoa này rất thích hợp với em." Giọng nói của Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên vang lên bên tai tôi: "Tươi mát tự nhiên, mà lại có mùi hương đặc trưng của hoa quả. Sao vậy. . . . . . Em không thích sao?"
"Không, không phải. . . . . ." Ánh mắt tôi bỗng nhiên có chút ẩm ướt , thanh âm cũng thấp xuống: "Em cực kỳ thích. Thích nó, càng thích anh hơn."
Kỷ Gia Khiêm nghe thấy vậy mặc dù không nói gì, nhưng khóe miẹng lại vẽ lên một đường cong mờ ám.
Chị Đồng Đồng đứng một bên liên tục buồn nôn, nổi giận đùng đùng nói: "Ở trước mặt tôi hai người đừng làm như vậy có được không? Nhan Mạch Hàm rốt cuộc kiếp trước em tích được bao nhiêu công đức mà bây giờ lại may mắn quá vậy, chị đây so với em lớn hơn mười tuổi vậy mà cũng chưa gả được ra ngoài đây này!"
Tôi vội vã giấu Kỷ Gia Khiêm ở sau lưng, tránh né sự tấn công của của nữ thanh niên lớn tuổi này. Ba người chúng tôi như đang chơi trò gà mẹ bảo vệ gà con vừa ngâ thơ nhưng cũng rất vui vẻ.
Nhưng có một chuyện khiến tôi rất bất ngờ, sự tình phát triển đến mức này quả thực rất thần kỳ!
Công việc rất bận vịu, đến ngày quay quảng cáo tôi và chị Đồng Đồng cùng đến studio. Lúc tôi thay quần áo, hóa trang thì vẫn cảm thấy rất bình thường, nhưng lúc tôi cầm lọ nước hoa tinh xảo kia lên, thế nhưng tôi lại bị. . . . . . Nôn khan!
Ngửi một chút thôi mà mặt tôi đã tái nhợt đi rồi, nhà sản xuất còn tưởng tôi đang đùa giỡn với họ. Thật sự rất oan uổng cho tôi nha, rõ ràng tôi rất thích mùi nước hoa này cơ mà, vì cái gì đột nhiên. . . . . .
Tôi lại nghĩ tới chuyện kia, vội vàng xoay ngườih ỏi chị Đồng Đồng: "Không phải là em đã mang thai rồi chứ?"
Chị Đồng Đồng trừng tôi một cái, hất mặt nói: " Em có hay không chị làm sao biết được? Chị đây cũng không có chức năng gieo giống, muốn tìm người phụ trách thì em cũng đừng tìm chị a."
"Con mẹ nó, chị có thể đứng đắn hơn một chút được không!" Tôi liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, đè thấp thanh âm nói: "Gần đây em rất hay có loại cảm giác này, mà còn càng ngày càng mãnh liệt. . . . . ."
Chị Đồng Đồng kết luận: "Đây là chứng mang thai tưởng tượng, vì em suy nghĩ quá nhiều nên mới xuất hiện ảo giác thôi."
"Được rồi." Nói đến đây, tôi đành phải nhịn xuống cảm giác buồn nôn tiếp tục quay quảng cáo.
Lần trước tôi nói với Kỷ Gia Khiêm rằng rất có thể tôi đã mang thai là tôi nói đùa, nhưng lúc này đây. . . . . . Chúng tôi ở chung với nhau đã được hơn một tháng rồi, có nhưng lúc không cẩn thận không. . . . . . Rất khó nói.
Tôi không giống với mấy nữ chính trong tiểu thuyết không quan tâm đến thanh thể của chính mình, tôi cực kỳ mẫn cảm với sự bến hóa của cơ thể, đối với loại chuyện mang thai này lại càng mẫn cảm. Vì vậy sau khi miễn cuõng giữ vững tinh thần quay quảng cáo xong, tôi liền đeo kính cẩn thận tới hiệu thuốc mua que thử thai.
Sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, tôi gắt gao nhắm mắt lại, sống chết cũng không dám nhìn kết quả. Mãi đến khi chị Đồng Đồng ở bên ngoài gọi tôi, ta mới có dũng khí mở mắt.
Màu sắc trên que thử thai, chứng minh là dương tính.
Nói cách khác. . . . . . khả năng tôi có thai là vô cùng lớn!
Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm que thử thai, đột nhiên không khống chế được lại nôn khan một trận. Đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành mà tôi thấy khủng hoảng như vậy!
Cục cưng, một cục cưng bé nhỏ rất có thể đang nằm trong bụng tôi? Chỉ cần nghĩ đến, tôi lại cảm thấy đây là một chuyện hết sức kỳ diệu. Đúng là hiện tại tôi muốn cao hứng nhưng lại cao hứng không nổi, cũng không hẳn là mát hứng, chẳng biết cảm giác của tôi bây giờ là gì nữa.
Chỉ cảm thấy tâm tình của bản thân giống như một đứa trẻ vậy, không biết nên làm thế nào để nuôi dưỡng cục cưng?
Tôi lặng lẽ đi theo chị Đồng Đồng đến bác sĩ tư nhân để kiểm tra. Chị Đồng Đồng quen biết với vị bác sĩ này, bảo đảm với tôi sẽ không bị lộ ra ngoài.
Vì thế tôi đành khổ sở tiếp nhận kiểm tra.
Két quả kiểm tra cũng không ngàoi dự đoán, tôi quả nhiên đã mang thai rồi. Theo thời gian phỏng đoán, đại khái là lúc chúng tôi quay trở lại với nhau thì có. . . . . .
Đại não của tôi mơ mơ hồ hồ, mãi đến khi bị một người vô cùng quen thuộc ôm ấp, ý chí của tôi mới dần dần tỉnh táo lạ.
Tôi ngẩng đầu nhìn Kỷ Gia Khiêm, ngơ ngẩn kêu: "Ba cục cưng. . . . . ."
"Uh`m." Sắc mặt của Kỷ Gia Khiêm là lạ."Xác nhận chưa?"
Tôi nặng nề gật gật đầu.
Cánh tay cứng nhắc của hắn ôm lấy tôi, thân thể tựa hồ có chút căng thẳng, thanh âm cũng có vài phần run rẩy: "Thật tốt quá. . . . . ."
Tôi cũng không biết hắn thực sự kích động hay là đang nói lời trái với lương tâm, bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy một Kỷ Gia Khiêm như vậy. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Có thể. . . . . . Trước mắt không cần được không?"
"Em nghĩ cũng đừng dám nghĩ!" Hắn bỗng nhiên buông lỏng tôi ra, ánh mắt tựa hồ như muốn đóng băng trên mặt của tôi: "Đây là con của chúng ta."
Kỳ thật tôi cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi, nói đến cục cưng tôi thật sự rất thích nó, chỉ là cảm thấy bây giờ sinh con thì hơi sớm mà thôi. Bất quá nếu Kỷ Gia Khiêm kiên trì như vậy, ta cũng không có ý nghĩ không tốt gì khác. Tôi vừa rồi bất quá có chút do dự thôi, chứ không phải ghét bỏ cục cưng đến không đúng lúc.
Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên thở dài, sờ sờ gương mặt tôi, thấp giọng nói: "Anh có thể hiểu được cảm nhận của em, em mới chỉ có 23 tuổi. . . . . . Đúng là. . . . . . Sinh sớm sẽ rất đau, anh không hề muốn em phải chịu khổ."
Trong lòng tôi nhất thời một mảnh mềm mại, trong mắt bất chợt cảm thấy ươn ướt. Tôi nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn một cái, gượng cười nói: "Anh chưa từng trải qua, sao lại biết được sẽ rất đau?"
Hắn chỉ vuốt vuốt tóc của tôi, không nói.
Bởi vì tôi mang thai, Kỷ Gia Khiêm sợ tôi không chịu được sự quấy nhiễu của phóng viên, liền quyết định tổ chức hôn lễ ở Hy Lạp, tránh gặp rắc rối với mấy tờ báo lá cải, dù sao những tờ báo có năng lực đi theo tận ra nước ngoài cũng không nhiều.
Xem thế này tôi mới yên tâm một chút, vô cùng cao hứng chuẩn bị kết hôn.
Trước hôm đi chụp ảnh cưới, tôi và Kỷ Gia Khiêm tới Châu Bảo Hành chọn trang sức. Theo sự phân phó của mẹ Kỷ Gia Khiêm, trang sức tôi đeo trong hôn lễ phải sớm ra nước ngoài đặt trước. Còn khi chụp ảnh cưới thì thế nào cũng được, bởi vì lấy địa vị nhà họ mà nói nhất định sẽ không cho tôi đeo cùng một bộ trang sức. Bộ trang sức chỉ có thể đeo một lần không nhất thiết phải đặt làm riêng, không bằng tự mình chọn có vẻ thích hơn.
Dưới yê cầu của tôi, tôi cùng Kỷ Gia Khiêm ngồi xe bus. Trời đất bao la, phụ nữ có thai là lớn nhất, trước kia Kỷ Gia Khiêm rất hay bắt nạt tôi, hiện tại có thể nói là tôi muốn thế nào thì sẽ là thế đó. Không chỉ có chuyện ngồi xe công cộng, hắn lại còn ngoan ngoãn mặc áo đôi với tôi, đường đường cùng tôi đi ở trên đường phố.
Nhưng mà. . . . . .hình như Kỷ thiếu gia nhà chúng tôi sống an nhàn sung sướng quen rồi nên chưa bao giờ đi xe bus, cách trả tiền như thế nào hắn cũng không biết, trực tiếp cầm thẻ VISA quẹt quẹt. Tôi không tài nào đứng nhìn được nữa cầm mấy đồng xu nhét vào đó rồi kéo hắn đi xuống cuối.
Trên xe cũng không chật chội lắm, chỉ là chỗ ngồi đều bị chiếm hết rồi. Điều này cũng không có gì khả kỳ quái , ai ngờ thói quen lên xe là phải ngồi của Kỷ thiếu gia khiến hắn tiến đến chỗ một cậu thanh niên trẻ tuổi, vỗ vỗ vai cậu ta nói cái gì đó.
Ông trời a, không phải làn hắn muốn cậu thanh niên đó nhường chỗ chứ? Này, này xem như là kính già yêu trẻ sao?
Không ngờ là kỷ Gia Khiêm lại đẩy tôi tới chỗ đó. Tôi như đang đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than nhìn hắn, lo sợ bất an nói: "Này, này không được tốt đi? Anh nói gì với cậu ta vậy?"
Kỷ gia khiêm bình tĩnh chỉ chỉ vào bụng của tôi, khẽ phiêu phiêu đáp: "Anh chỉ nói là em đang mang thai thôi."
Tôi mở to hai mắt nhìn về phía hắn, lại cúi đầu nhìn nhìn chiếc bụng còn đang phẳng lì của tôi, trên mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Tôi kéo cánh tay hắn chậm rì rì đi tới, giống như bước trên mây, trong lòng có một loại cảm giác rất không chân thật.
"Người ta đều nói chúng ta vì có cục cưng nên mới cưới." Tôi chu mỏ nói: "Giống như em dùng trằm phương nghìn kế để được gả vào nhà giàu vậy."
Kỷ Gia Khiêm là người sẽ không đi an ủi kẻ khác, hắn nói chuyện luôn luôn ngăn cách một tầng, cho tới bây giờ cũng không nói chuyện rõ ràng. Mặc dù cách thức nói chuyện của hắn không được như hòa lắm, nhưng lại có thể khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Chính như lúc này đây, hắn vân đạm phong khinh nói: "Bọn họ không hiểu trái tim của anh."
Hắn chỉ nói một câu đã đánh bay nghi ngờ , bàng hoàng và bất an của tôi.
Sau khi chọn trang sức xong, ngay tại lúc chúng tôi muốn rời đi, thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chung Dịch An vẫn ăn mặc cầu kỳ như cũ, ngay cả bộ tóc chằng chịt mà cũng tinh xảo đến vậy.
Tôi hơi hơi cứng đờ, có chút mất tự nhiên địa khơi mào một tia cười hàn huyên: "Ài, khéo như vậy."
Nếu so sánh với tôi, thì Chung Dịch An cười lại có vẻ cực kỳ tự nhiên: "Đúng vậy a. Càng khéo chính là, tôi vội tới đây để chọn quà cưới cho hai người." Anh ta vừa nói, vừa giơ túi lớn trên tay lên.
Trong lòng tôi bỗng dưng đau xót, cũng nói không rõ vì cái gì bỗng nhiên lại có cảm giác cảnh còn người mất. Có thể là do thời kỳ đầu mang thai nên mới vậy? Tôi cố ắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong người, hàm chứa ý cười nói cảm ơn, sau đó cùng Kỷ Gia Khiêm rời đi.
Chung Dịch An. . . . . . Không biết anh ta có từng thích tôi hay không? Ở trong cái vòng luẩn quẩn này, tôi thật sự nhìn không rõ. Giả là thật, thật là giả, ai có thể nói được rõ ràng đây?
Trong giới giải trí yêu nhau thì dễ, mà ở bên nhau thì khó.
Tôi keo cánh tay Kỷ Gia Khiêm không nhịn được căng thẳng thêm vài phần.
"Khiêm khiêm. . . . . . anh mua nhà ở Thụy Sĩ sao?"
"Uh`m."
Tôi lấy ra một đồng tiền xu hỏi hắn: "Em đầu tư một đồng tiền được không?"
Kỷ Gia Khiêm có chút kỳ quái nhìn tôi, mặt mày trong lúc đó ngầm có ý khó hiểu: "Là sao?"
"Anh chưa đọc 《 luật hôn nhân 》 sao. . . . . . Em sợ tương lai anh đuổi em ra khỏi nhà, khiến cho em trở thành người vô gia cư. Bất động sản ở Thụy Sĩ có vẻ rất được, chờ thêm vài năm nữa nói không chừng đồng tiền này sẽ đẻ ra không ít nha. . . . . ."
"Nói lung tung cái gì đó." Ngữ khí của hắnbỗng nhiên trầm thêm vài phần: "Không nên nói lung tung, anh sẽ không. . . . . ."
hắn sẽ không làm sao, Kỷ Gia Khiêm chung quy vẫn không thể nói ra khỏi miệng được, nhưng tôi biết hắn muốn nói cái gì.
Tôi cũng vậy. Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không rời xa hắn. Chỉ là hiện thực quá giả dối, lời hứa quá nặng, chúng tôi ngầm hiểu với nhua là đủ rồi.
Ba ngày trước hôn lễ, Kỷ Gia Khiêm đưa tôi về nhà của tôi, theo cái nói của người xưa thì là đợi gả. Đối với "Chu công Chi Lễ" tôi cũng từng đọc qua, nhưng bây giờ cục cưng cũng đã có rồi, làm như vậy hình như không cần thiết. Nhưng Kỷ Gia Khiêm kiên trì muốn làm như vậy, tôi cũng đành làm theo ý hắn. Mặc dù về nhà phải chịu đựng sự tự kỷ của ba và những lời nói ác độc của mẹ, nhưng. . . . . . Nhưng cũng rất tốt.
Ở nhà một ngày, chúng ta liền chuẩn bị tới Hy Lạp. Đêm trước khi, ba nói có đồ chuyển phát nhanh đến đây. Bình thường thì những đò của fan hâm mộ gửi tặng rất ít khi trực tiếp chuyển đến tay tôi, chắc hẳn phải là một người rất quen thuộc mới có thể bết địa chỉ chỗ này.
Quả nhiên, là Kỷ Gia Khiêm chuyển cho tôi thứ gì đó. Toi vừa mở ra đã thấy, mặt trên chỉ có hai chữ: lễ vật.
Không biết là lễ vật mang thai hay là lễ vật kết hôn nữa? Tôi cười tít mắt mở ra hộp lớn kia, phát hiện bên trong thực ra là một quyển sách. Một quyển tôi chưa bao giờ nhìn thấy, lại viết là sách của tôi.
Sờ sờ mấy chữ thiếp vàng "Ham mê vui thích trong khi say" , trong lòng tôi nhất thời nổi lên từng trận ngọt ngào. Hắn vậy mà lại giúp tôi xuất bản sách bìa cứng!
Ý nghĩ hơn nữa chính là, trên bìa sách là ảnh chụp chung của tôi và Kỷ Gia Khiêm. Dưới tán cây hoa đào, bóng lưng thanh tuyển của hắn, dung mạo điệt lệ, rõ ràng đó là người mà tôi luôn nhung nhớ.
Tôi ôm quyển sách vào trong ngực, trong lòng vui sướng không thể nào kìm nén không được, thình thịch nhảy không ngừng.
Ngày tổ chức hôn lễ, trời xanh không mây, Địa Trung Hải ẩm ướt khiến cho người ta toàn thân đều cảm thấy thoải mái, trên mặt của mỗi người đều đã tràn đầy nụ cười ôn hòa.
Mặc dù khách mời không nhiều lắm, nhưng không khí vẫn rất tốt. Thấy người thân khóc sướt mướt trong hôn lễ, cảm giác thật hòa thuận mĩ mãn.
Người duy nhất cảm thấy không thoải mái hình như chỉ có Kỷ Gia Khiêm. Trong đêm tân hôn, hắn đứng ở bên cửa sổ xoay vặn xoay vặn nhìn tôi, hơn nữa ngày cũng không chịu lên giường, giống như toi là một con thú dữ vậy.
"Anh làm sao vậy?" Tôi tới cùng vẫn nhịn không được hỏi hắn.
"Còn chưa đầy ba tháng. . . . . ." Mặt hắn hơi hơi phiếm hồng, thanh âm rất nhẹ: "Em không biết sao, đêm tân hôn cứ nhìn em như vậy, cũng là một loại hành hạ."
Tôi nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, cũng cảm thấy quẫn bách. Nhưng hai chúng tôi đều đã trở thành cha mẹ rồi, lại còn rụt rè như vậy làm gì? Vì thế tôi cắn chặt răng, vẫy tay với hắn nói: "Không sao, anh qua đây, em giúp anh. . . . . ."
Lúc Kỷ Gia Khiêm biết ý định muốn giúp hắn tuốt ống, cả người hắn cứng đờ, mặt đỏ hồng nhìn tôi một lúc lâu, sau đó xoay người sang chỗ khác ngủ. Tôi bĩu môi, đang định nằm ngủ, một bàn tay bỗng nhiên vòng qua nách ôm lấy tôi.
Cái ôm này, cực kỳ ấm áp.
Mặc kệ bên ngoài có nhôn nhao nhốn nháo thế nào, đời này kiếp này chỉ mong cùng anh tay trong tay tiến về phía trước.