• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Tống Giản cuối cùng cũng thêu xong chiếc khăn tay “đứng dưới trời xanh” kia, cũng sửa nó thành “Trường mệnh khóa”.

Vốn dĩ Tống Giản định thêu thêm một chiếc cho Nam Cung Nguyệt, nhưng Nam Cung Nguyệt hiện tại cũng chưa cần dùng đến nên chuyện làm hổ bông được ưu tiên làm trước.

Thanh Phượng đã làm bản vẽ giúp nàng, chỉ cần dựa theo đó cắt vải, khâu lại tiếp đến nhét thêm bông gòn. Nói đơn giản kỳ thật sự cũng rất đơn giản.

Lúc này, Tống Giản đang ngồi trêи ghế dựa cách cửa sổ không xa, nương ánh mặt trời nghiêm túc cắt vải.

Hiện tại thời tiết đã dần nóng lên nên nàng cũng không thích đến dưới bóng cây ngoài viện để hóng mát nữa.

Mỹ nhân bước đầu tiên… phơi nắng!

Thời điểm Dạ và Thanh Phượng xuất hiện, Tống Giản kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn nghĩ là Nam Cung Thuần đến.

“Phu nhân”, Dạ nghiêm túc nói, “Xin ngài hãy đi xin lỗi giáo chủ”

Tống Giản, “Hả?”

Thanh Phượng đứng phía sau hắn không khỏi trợn mắt.

Hắn biết ý của Dạ là gì, Dạ đơn giản chỉ mong Tống Giản nhanh làm lành với Nam Cung Thuần, từ đó chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Nhưng khi hắn lên tiếng… thật sự một chút nghệ thuật nói chuyện cũng chẳng có!

“Ý của hắn là…”, Thanh Phượng vội vàng giải thích, “Giáo chủ… mấy ngày nay tâm tình vẫn không tốt lắm. Đều nói ‘nhất dạ phu thê bách dạ ân’, vẫn mong phu nhân bớt giận, đến nhìn ngài ấy một chút…”

Tống Giản mờ mịt, vô tội chớp chớp mắt, “Nhưng mà ta không thể rời khỏi viện…”

Không sai, đây là lệnh cấm túc do chính Nam Cung Thuần tự mình ban ra gần đây. Nàng không được tự tiện rời khỏi viện, vì một thứ sưu tập không danh không phận như nàng không có tư cách tùy ý đi lại trong Ma giáo.

Thanh Phượng lập tức nhìn về phía Dạ, đó là một ánh mắt “thông cảm nhưng không giúp được gì”.

Dạ dường như cũng nghẹn lời.

Thân thể hắn cứng đờ một chốc, sau đó mới gượng gạo nói, “Xin hãy viết thư!”

Tống Giản, “…”

Những chuyện khác tạm thời không nói nhưng nàng quả thật bị thái độ… ngang ngược, hung hăng kia của Dạ làm trong lòng có chút khó chịu. Nàng tỏ vẻ nghi hoặc hỏi, “Ngươi đang tức giận với ta sao… Dạ?”

Mỹ nhân mỹ lệ vô song, khoác một lớp áo choàng mỏng trông thật yếu ớt. Tóc nàng tựa thác nước, da tựa tơ tằm, nửa người trêи mềm mại dựa vào chiếc bàn thấp bên cạnh, vòng eo hơi lõm xuống tạo nên một đường cong xinh đẹp, đôi chân giấu dưới làn váy dài chạm đất, xòe rộng như hoa nở rộ.

Tư thái yêu kiều nhu nhược kia, bất luận nam nhân nào nhìn thấy đều phải mềm lòng.

Nàng lại hỏi, “Là ta làm sai chuyện gì sao?”

Dạ, “…”

Câu hỏi nghe như vô hại này lại chẳng khác gì một mũi tên bắn thẳng vào trái tim hắn, khiến hắn cảm thấy đuối lý và đáng lý ra mình không nên có thái độ ác liệt như thế với nàng.

Dạ tức khắc có chút không chống đỡ được. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Thanh Phượng như nói, “Ngươi nói đi!”

Thanh Phượng, “…”

Hắn cố nhịn xuống sự cười nhạo với đồng kỳ, hắn nhịn đến cực kì vất vả.

Nhưng chuyện này thật chất cũng rất quan trọng… Nếu không nhanh chóng tìm một cơ hội làm lành và họ cứ tiếp tục giằng co thế này, Nam Cung Thuần không biết ra sao nhưng ngày tháng của Tống Giản nhất định sẽ càng ngày càng khó khăn.

Thanh Phượng ra mặt khuyên nhủ, “Phu nhân… Giáo chủ đã lâu rồi không ghé qua… Ngài có điều gì muốn nói với ngài ấy không? Ý của Dạ là, hắn nguyện ý giúp ngài đưa thư cho giáo chủ”

Nói thật, những ngày Nam Cung Thuần không đến đây là những ngày Tống Giản thấy vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái. Nhưng nàng cũng biết, thời gian sau này còn dài, Nam Cung Thuần lại là mục tiêu công tác, nàng không thể không túc trực bên người hắn. Xét về lâu dài, nàng suy cho cùng vẫn phải làm lành với hắn.

Nhận thức được hiện tại có cơ hội nối lại tình xưa, Tống Giản cũng không từ chối. Nàng đặt bản vẽ trong tay xuống, lúc chuẩn bị xuống giường, Thanh Phượng đã duỗi tay đỡ nàng lên.

Tống Giản vì sự chu đáo kia mà mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn, trong lòng đã xem hắn như tỷ muội. Nàng nghĩ thầm, không uổng là tỷ muội tốt, thật sự quá tri kỷ.

Nàng nói, “Vậy… để ta thử xem sao?”

Muốn nàng ăn nói khép nép xin lỗi hắn, Tống Giản tuyệt đối không làm được. Tiền lương của công việc này còn chưa cao đến mức để nàng phải chịu uất ức như thế.

Nếu chỉ viết thư và không phải giáp mặt thật ra nhẹ nhõm hơn một chút, những hành động vu hồi uyển chuyển thế này càng linh hoạt hơn nhiều.

Nhưng chẳng khác gì sự “phèn” trong việc đặt tên, Tống Giản nhấc bút lên nhưng trong đầu lại trống rỗng.

Nên viết gì đây…?

Thật ra nàng một chút cũng không muốn viết…

Tống Giản lập tức nhìn về thiếu niên trân bảo của mình, lên tiếng xin giúp đỡ, “Trú, ta nên viết gì đây?”

Thanh Phượng đứng một bên, vô cùng tự nhiên vén tay áo lên, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng muốt, bắt đầu mài mực giúp nàng.

Bầu không khí hoa khôi đốt đèn đêm lập tức liền xuất hiện.

Vì biết hắn là nam tử nên khi nhìn cảnh tượng hồng tụ thêm hương này càng khiến Dạ không khỏi cảm thấy có chút kì quái.

Thanh Phượng nhanh nhảu đáp, “Trêи trời nguyện làm chim liền cánh…”

“Phốc. Không”

“Núi không còn đỉnh…”

“Không…”

“Chàng vững như đá tảng*…”

(*Xuất xứ từ bài thơ Khổng tước Đông Nam phi, “Chàng vững như đá tảng, thân thϊế͙p͙ như cỏ lau”)

“Không…”

Thanh Phượng bất đắc dĩ nhìn nàng, “Phu nhân, ngài không cần xấu hổ, muốn lấy lòng nam nhân dùng mấy bài thơ tình này là tốt nhất đấy ạ!”

Tống Giản buồn cười nhìn hắn. Nàng hoàn toàn không phải xấu hổ chỉ là cảm thấy mấy bài thơ kia thật sự quá kinh điển, kinh điển đến độ không có một chút mới mẻ. Hơn nữa, kịch bản này của Thanh Phượng đều từ một khuôn mẫu đúc thành, vừa nhìn liền biết ngay là sản phẩm “hàng loạt”, không chút thành ý.

Nam Cung Thuần thoạt nhìn cũng không phải là dạng người phong nhã, có dụng tâm hay không, hắn suy cho cùng cũng sẽ cảm nhận được. Nếu tùy tiện chép một chút thơ tình gửi qua, phỏng chừng hắn sẽ chỉ liếc mắt một cái liền ném vào sọt rác, sau đó khiến quan hệ càng xấu thêm.

Phải có chút sáng tạo mới được..

Dùng cách nào mới có thể khiến hắn chú ý, gợi lên hứng thú của hắn đây?

Tống Giản vừa tự hỏi mỉm cười cự tuyệt kiến nghị của Thanh Phượng, “Không cần đâu”

Thanh Phượng thấy nàng hoàn toàn không để tâm, hắn cười nhìn nàng hỏi, “Vậy phu nhân muốn viết cái gì?”

Tống Giản do dự thêm một chốc, thiết kế từng phương án trong đầu và xem xét một lượt xong mới nhấc bút chậm rãi viết, “Hòa Mỹ, nhà ở tại phía Bắc vùng núi cao Ca Sơn. Nàng sinh ra ở đó, lớn lên thành một cô nương không rành thế sự, thuần khiết sáng trong, chất phát tựa một đoá cúc dại. Mà ta, lại là một nam nhân trưởng thành nơi thế tục, làm buôn bán ở chợ đen. Trời cao thế nhưng đã ban một vị nữ tử thanh thuần như thế cho ta, ta sung sướиɠ vô bờ, không nói thêm nhiều liền định ra hôn sự"”

(Trích từ tác phẩm “Hôm nay cửa hàng nghỉ” của một tác giả Nhật)

Những câu nói kia có chút không đầu không đuôi. Thanh Phượng khẽ nghiêng đầu, có chút nghi hoặc hỏi, “Đây là…?”

“Một câu chuyện”, Tống Giản khẽ mỉm cười, nâng mắt nhìn Dạ nói, “Ngươi hãy đem lá thư này giao cho giáo chủ đi”

Đều nói hiếu kì là bản năng của con người, từ thời xa xưa, mọi người luôn dùng kinh nghiệm sống để viết thành những câu chuyện, và rồi thế hệ trước truyền cho thế hệ sau, tiếp nối như thế. Cho nên không có gì có thể khiến người khác chú ý hơn những câu chuyện.

Khi Dạ đến gần nhận lấy lá thư chỉ viết vài dòng ít ỏi từ tay nàng, Tống Giản cười xán lạn nhìn hắn, “Làm phiền ngươi rồi”

Sau đó, dù rời đi đã lâu nhưng nụ cười kia vẫn như cũ quẩn quanh trước mắt Dạ không chút nào phai nhạt.



“Có ý gì?”

Nam Cung Thuần buông lá thư xuống, mặt mày u ám ngẩng đầu lên.

Dạ đột nhiên hoàn hồn, hắn khẽ lắc đầu, thật thà đáp, “Thuộc hạ không biết”

Nam Cung Thuần lại rũ mắt, khẽ nhìn từng chữ viết xinh đẹp trêи lá thư. Rõ ràng “ta” và “Hòa Mỹ” hoàn toàn không dính dáng gì đến hắn và Tống Giản. Nhưng hắn lại có cảm giác bên trong tựa hồ có một mối liên hệ như có như không.

Nhà gái “không rành thế sự”, “thuần khiết sáng trong”, nhà trai “lớn lên trong thế tục”, “buôn bán ở chợ đen”. Quan hệ giữa hắn và Tống Giản, nếu dùng câu “Trời cao thế nhưng đã ban một vị nữ tử thanh thuần như thế cho ta, ta sung sướиɠ vô bờ, không nói thêm nhiều liền định ra hôn sự’ để hình dung, bất giác lại có một sự châm chọc sâu cay.

Nam Cung Thuần không biết nàng có ý gì. Đây thật sự chỉ đơn thuần là một chuyện hay nàng đang thông qua nó mà trào phúng hắn?

Những dòng chữ kia thoạt nhìn như mở đầu cho một câu chuyện nhưng lại cố tình giới thiệu giản lược về thân phận của hai người. Sau khi nói họ sẽ kết làm vợ chồng lại không có phần tiếp theo.

Sau đó sẽ thế nào?

Nam tử kia nếu làm việc ở chợ đen, ngày tháng sau này chính là cảnh “ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao”, ấy thế hắn lại cưới một cô nương trong sạch, ngây thơ? Thân phận của hai người rõ ràng cách nhau như trời với đất, khiến người ta khó có thể không nghĩ tiếp về kết cục của họ.

Sau này, hắn có liên lụy nàng hay không, hoặc là nàng sẽ hồng hạnh xuất tường*, kết lương duyên và chạy trốn với người khác?

(*Ngoại tình)

Dù không hiểu được đầu cua tai nheo nhưng hắn lại vì thế mà ăn uống không ngon, trong lòng thấp thỏm bất an, khó chịu chẳng khác gì bị mèo cào.

Thấy thế, Dạ lấy hết can đảm nói, “Giáo chủ, không bằng ngài đến viện của phu nhân hỏi cho rõ ràng?”

Ban nãy, Nam Cung Thuần quả thật trong nháy mắt có suy nghĩ kia. Nhưng khi Dạ vừa nói trúng tâm ý mình, hắn liền không muốn đối phương cảm thấy đã đoán trúng.

Không chỉ như thế, Nam Cung Thuần còn nâng mắt nhìn thẳng vào Dạ lạnh lùng nói, “Ngươi cũng bắt đầu gọi nàng ta là phu nhân? Sao nào, nàng ta hao phí bao lớn tâm tư mới thu mua được ngươi?”

Dạ căng thẳng, trực tiếp quỳ xuống nói, “Thuộc hạ không dám! Phu nhân nói, đây là một câu chuyện, sau này có lẽ sẽ còn nội dung khác”

Nghe vậy, Nam Cung Thuần không nói thêm gì nữa. Hắn bĩu môi, sắc mặt những ngày gần đây vẫn luôn âm trầm bất giác hòa hoãn ít nhiều, “Hừ, nàng ta quả thật nghĩ được một cách hay khiến ta chú ý… Ta ngược lại muốn nhìn xem, nàng ta sẽ viết ra câu chuyện gì cho ta”

“Vâng”

Dạ mồ hôi đầm đìa ngẩng đầu, phát hiện lá thư kia đã không còn trêи bàn, không biết Nam Cung Thuần đã cất nó đi nơi nào.

Nhưng ngày hôm sau, nội dung bức thư Tống Giản viết lại hoàn toàn chẳng liên quan gì đến câu chuyện hôm trước.

Khi Thanh Phượng mài mực giúp nàng, nhìn thấy nội dung bức thư, do dự hồi lâu mới nói, “Phu nhân… Đây là phần tiếp theo của câu chuyện ngày hôm qua sao?”

Tống Giản đáp, “Không, là mở đầu của một câu chuyện khác”

Thanh Phượng hơi trợn to mắt hỏi, “Ngài không định hoàn thành câu chuyện ngày hôm qua ạ?”

Tống Giản mang vẻ đùa dai tươi cười, tùy hứng đáp, “Không”

Thanh Phượng đành bất đắc dĩ nói, “Đây đều là những câu chuyện trong thoại bản phu nhân trước kia từng xem sao?”

“Cứ cho là thế đi”, Tống Giản khẽ nghiêng đầu, cũng không nói thêm gì khác.

Ngược lại, suy nghĩ của Nam Cung Thuần lại phức tạp hơn nhiều.

Bởi “đây là thư Tống Giản viết cho hắn” nên hắn luôn muốn giải đọc được tất cả những ý nghĩa bên trong mà Tống Giản có thể muốn biểu đạt. Nhưng thư nàng viết như chồng chồng lớp lớp những điều thật giả, che đậy kín mít ý đồ chân thật của nàng. Đôi khi hắn như thể sắp phá giải được, nhưng rất nhanh lại cảm thấy như cũ sương mù dày đặc.

Nàng tựa như mượn những chuyện xưa, mượn miệng lưỡi người khác mà khiển trách hắn, răn dạy hắn, trách cứ hắn, vô cùng giống dạng “chỉ chó mắng mèo”. Nhưng cách hành văn của nàng lại luôn dịu dàng nồng nhiệt, dường như chứa đầy tình yêu cùng mong đợi.

Những lúc đó, khi hắn còn chưa kịp bốc hoả đã phải nghẹn khuất nuốt ngược về. Đọc thư xong, hắn luôn có một loại ảo giác kì quái, như thể bị đánh một cây gậy lại cho một viên kẹo.

“Nàng rốt cuộc có ý gì chứ?”

Dạ chỉ có thể quỳ trêи đất, lặng lẽ lắc đầu, “Thuộc hạ không biết”

Nhưng câu chuyện trong thư của hai ngày nay đích xác khiến Nam Cung Thuần rất háo hức. Giữa những lúc xử lý sự vụ, hắn luôn trong vô thức nhớ đến nội dung của hai lá thư kia, dường như cân nhắc từng câu từng chữ nhằm tìm hiểu xem Tống Giản rốt cuộc muốn nói điều gì.

Hắn cắn răng nói, “Ta thật sự muốn nhìn xem ngày thứ ba nàng sẽ gửi thứ gì đến!”

Ngày thứ ba, lại là mở đầu của một câu chuyện khác.

Ngày thứ tư, Nam Cung Thuần không thể nhịn được nữa, hắn đem tất cả thư mình nhận được đặt hết trêи bàn. Hắn cau mày nhìn vào những lá thư chẳng khác gì nhìn những manh mối của tấm bản đồ chôn cất kho báu cực lớn, nghiên cứu hết lần này đến lần khác.

Ngày thứ năm, nàng lại viết mở đầu của một câu chuyện đầy xa lạ.

Ngày thứ sáu…

Cũng là lễ trăm ngày của Nam Cung Nguyệt.

Dù mấy ngày nay Tống Giản đều viết thư cho Nam Cung Thuần nhưng Nam Cung Thuần chưa bao giờ hồi âm. Cho nên cũng rất khó nói, hai người có thật sự liên hện nhau không bởi đã gọi”liên hệ” thì nên đến từ hai phía.

Vì thế, sau một thời gian dài tránh mặt nhau, hai người ở ngày tổ chức lễ trăm ngày mới không thể không gặp mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK