• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

"Xin lỗi đã quấy rầy, Ikeda-kun?"

Tống Giản nhẹ nhàng gõ cửa, "Cơm chiều làm xong rồi, tiên sinh Ikeda nhờ tôi mang lên cho cậu, cậu có thể mở cửa không?"

Thiếu niên ngồi trước bàn học, ngẩn người nhìn chằm chằm bài tập trước mặt gần nửa tiếng đồng hồ nhưng một chữ cũng xem không vào khi nghe thấy vậy, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa. Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy việc phải đứng dậy đi mở cửa là một việc vô cùng mệt mỏi, mà cậu cũng không còn chút sức lực nào.

Thấy bên trong mãi chẳng có động tĩnh gì, Tống Giản lại hỏi, "Ikeda-kun? Cậu có ở trong phòng không?"

Để khách bưng cơm lên, bản thân lại không nói câu gì quả thật vô cùng kỳ cục.

Ikeda Akira lúc này mới thở dài, như thể dùng hết sức tàn chống người dậy, miễn cưỡng đi mở cửa.


Thiếu niên không tháo mắt kính, cũng không chải tóc lên, cậu chỉ thay bộ quần áo khác, nhìn qua có chút thất thần.

Cậu nhẹ giọng hỏi, "Chị Naeko đâu? Chị ấy còn chưa đến sao?"

Trước đây đều là Naeko bưng cơm lên cho cậu.

Tống Giản mỉm cười nói, "Chị ấy đến rồi, đang ở dưới lầu thu tiền"

Cô quan sát sắc mặt của cậu sau đó thử hỏi, "Tôi có thể vào không?"

Ikeda Akira trầm mặc một chút, cảm thấy cũng không có gì không thể, cậu buông lỏng tay nắm cửa, tránh sang một bên nhường đường.

Tống Giản thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, "Vậy xin thứ lỗi vì quấy rầy"

Cô vững vàng bưng mâm cơm vào, bước đi nhẹ nhàng, khẽ lướt qua người cậu.

Ikeda Akira đóng cửa lại, đem chiếc bàn nhỏ đặt trong một góc gấp lên, sau đó lại lấy hai chiếc đệm từ tủ ra, đặt mỗi bên một cái xong liền ngồi xếp bằng xuống.


Khác với cậu chỉ nghĩ ngồi như thế nào sẽ thoải mái, cậu thấy Tống Giản vô cùng quy củ quỳ ngồi phía đối diện, sống lưng thẳng tắp đặt ngay ngắn từng đĩa thức ăn và chén canh trước mặt cậu xong, cô đan hai tay vào nhau, nghiêm chỉnh đặt trên đùi.

Tư thái cực kì quy củ.

"Nếu cậu thật sự là con gái của nhà Mizuno...", Ikeda Akira không kiềm được hỏi, "Khi cha mẹ cậu biết cậu chia thức ăn cho tôi như vậy sẽ không tức giận sao?"

Tống Giản bị cậu đột nhiên mang theo ý mỉa mai hỏi vậy, không khỏi có chút sửng sốt.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô tội đầy mờ mịt của cô, Ikeda Akira phiền muộn cầm đũa lên nhưng chẳng có chút khẩu vị nào.

Cậu vì hành động giận chó đánh mèo của mình mà bực bội nói, "Xin lỗi"

"Không sao", Tống Giản chậm rãi chớp mắt, "Từ sau khi cậu đi học về, tâm trạng dường như không tốt lắm... Có thể chia sẻ với tôi không?"


"..."

Thấy cậu chỉ yên lặng nắm chặt đũa, cô không kiềm được hơi dịch đầu gối đến bên cạnh cậu, lo lắng hỏi, "Cậu bị người nào khi dễ sao?"

"..."

Thấy cậu gục đầu không nói một lời, mái tóc cơ hồ che khuất toàn bộ khuôn mặt, Tống Giản rốt cuộc không nhịn được nói, "Xin tha thứ cho sự thất lễ của tôi"

Cô vươn tay ra, vén phần tóc mái vẫn luôn rũ trước mắt cậu lên, muốn kiểm tra xem cậu có bị thương hay không.

Thông qua bộ mắt kính quên tháo xuống, Ikeda Akira thấy rất rõ gương mặt tràn ngập lo lắng cùng quan tâm kia của Tống Giản chỉ cách mình trong gang tấc.

Cô vô cùng xinh đẹp, sự dịu dàng kia lại rõ ràng như vậy, khiến người khác không kiềm được sinh ra ảo tưởng, rằng cô là người con gái thiện lương nhất cũng như khác biệt nhất trên thế giới này.

Có lẽ cô thật sự xuất thân từ sĩ tộc, nhưng so với những kẻ trong Học viện Tokugawa, không có một chút tương đồng.
Bàn tay đặt trên bàn của Ikeda Akira không khỏi nắm lại, cậu thấp giọng nói, "Gia huy nhà cậu là Kirimon dạng nổi sao?"

Ngón tay mềm mại của Tống Giản lướt qua thái dương, lông mày, khóe mắt, khóe môi và cằm... những nơi mà vết thương rất dễ bị bỏ qua, sau đó cô cầm tay cậu lên, mở tay ra và kiểm tra trên khớp xương có bị trầy da không.

Tay cô rất ấm áp, khiến trái tim Ikeda Akira không khỏi rung động.

Cô hỏi, "Vấn đề này rất quan trọng sao?"

"Cậu biết 'lệnh chế tài' không?"

"Tôi biết", sắc mặt Tống Giản chợt khó coi, "Cậu bị đặt lệnh chế tài ư? Vì sao?"

Nhìn cô khẩn trương, Ikeda Akira chợt thấy một tia ấm áp.

Cô ấy đang quan tâm mình sao?

Điều này khiến cậu được tiếp thêm một ít động lực, một ít động lực để giải bày.

"Không phải tôi, là bạn của tôi", Ikeda Akira phát hiện sau khi kiểm tra tay cậu có vết thương không cô vẫn nắm ngón tay mình, cậu không khỏi có chút không được tự nhiên rút tay ra, sau đó lại bất giác hối hận vì hành động kia, "Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn với tôi. Cậu ấy rất am hiểu lịch sử, đối với quá khứ của mỗi gia tộc đều rõ như lòng bàn tay, có lẽ còn nắm chắc gia phả của những người 'thuần huyết' kia hơn cả họ. Cậu ấy... đôi khi sẽ nói ra những lời tiếc thương cho những gia tộc một thời hiển hách nhưng hiện tại đã có chút xuống dốc như là 'xuống dốc rồi, thật đáng tiếc', mấy câu linh tinh như vậy"
Tống Giản nghe xong liền biết đã xảy ra chuyện gì nên chỉ thở dài.

Thấy cô rũ mắt, Ikeda Akira cẩn thận lại khẩn trương nhìn mỗi một sự biến hóa trong biểu cảm của cô. Nếu cô cảm thấy, vì Kimura nói những lời này nên xứng đáng bị chế tài, cậu sẽ lập tức cách cô thật xa.

Nhưng cũng may, cô vẫn luôn nhíu mày, có vẻ không mấy thoải mái.

Ikeda Akira tiếp tục nói, "Hôm nay, Ngự tứ gia đặt lệnh chế tài với cậu ấy. Thời điểm thành viên câu lạc bộ kiếm đạo đến truyền đạt mệnh lệnh, tôi đang ở ngay bên cạnh cậu ấy, ở trước mặt cậu ấy"

Nhìn bộ dáng bị kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ cực lớn cùng tinh thần vì thế mà sa sút, Tống Giản nghĩ thầm, thật sự quá đáng thương...

Nếu dựa theo cốt truyện gốc, người tiếp theo bị chế tài, hẳn chính là cậu.

Cô nhìn cậu, như nhìn một đóa hoa sắp đón nhận một trận bão táp mưa sa.
Ikeda Akira như thể dùng hết sức lực nói, "Nhưng tôi lại không làm gì được. Tôi chán ghét đám người ném cặp sách cậu ấy ra ngoài cửa sổ, vẽ nguệch ngoạc lên bàn cậu ấy lại dùng kéo cắt tóc cậu ấy đến nham nhở... Nhưng ngay cả một câu ngăn cản tôi cũng không nói được. Nếu tôi đứng ra hai người chúng tôi sẽ bị chế tài cùng nhau. Điều duy nhất tôi có thể làm được, chỉ là không gia nhập với bọn họ mà thôi"

Nói đến đây, cậu nhẹ giọng nói, "Cậu sẽ thấy thất vọng về tôi sao?"

Tống Giản dùng tay vén tóc mái của cậu ra sau, để lộ ra khuôn mặt đầy vẻ thống khổ.

Cô nhẹ giọng nói, "Sẽ không"

Bởi vì cậu đã thất vọng về bản thân đến vậy rồi.

Mà người đã thấy thất vọng về bản thân thì không cần người khác thất vọng về mình nữa.

Cô như một người bung dù che chở đóa hoa sắp tàn lụi trong cơn mưa to, nhẹ nhàng ôm lấy Ikeda Akira.
Cô khẽ vỗ lên lưng cậu như thể trấn an, dịu dàng nói, "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu"

Tôi sẽ bảo vệ cậu.

Đến cuối cùng, Ikeda Akira vẫn không biết được câu trả lời của thiếu nữ, rằng gia huy nhà cô có phải là Kirimon dạng nổi hay không.

Có lẽ, cậu cũng không hề muốn biết.

...

Một ngày sau khi đến Doanh Châu, Tống Giản liền dùng di động nhắn tin cho cha mẹ, báo cho họ mình đã đến Doanh Châu, không cần lo lắng.

Sau đó cô dứt khoát tắt máy.

Lúc này đã qua một ngày, nghĩ rằng cảm xúc vợ chồng Mizuno có lẽ đã dần ổn định, Tống Giản mới hít sâu một hơi, lần nữa khởi động máy.

Cũng may hộp thư và phần cuộc gọi nhỡ, không hề như cô tưởng tượng có tận con số 99+. Cuộc gọi nhỡ chỉ có 4 cuộc, vô cùng phù hợp với truyền thống khắc chế của võ gia. Một cuộc là máy bàn trong nhà, hai cuộc là số của phu nhân Mizuno, một cuộc là của tiên sinh Mizuno.
Tin nhắn chỉ có hai cái.

Phu nhân Mizuno gửi một tin, "Cô là sự thất bại và nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời tôi", mà tiên sinh Mizuno gửi đến lại là, "Hare, con biết mình đang làm gì sao?"

Mặc dù họ không phải cha mẹ ruột nhưng khi thấy phu nhân Mizuno dùng từ nghiêm túc như vậy, Tống Giản vẫn không kiềm được cảm thấy ê răng.

Cô có chút lo lắng nghĩ, chắc không phải vừa gọi đến liền bị cúp máy chứ?

Nhưng căn cứ theo quan sát của cô, cô cảm thấy tính cách của tiên sinh ôn hòa hơn một chút, còn phu nhân Mizuno lại tương đối ngoan cố.

Vì thế cô gọi cho tiên sinh Mizuno.

"Phụ thân đại nhân"

"Hare?"

"Là con. Phụ thân đại nhân, con đã tìm được chỗ ở ở Doanh Châu rồi", sau hồi lâu suy nghĩ, Tống Giản cũng không biết nên nói gì nên dứt khoát nói thẳng, "Con hy vọng có thể vào học ở Học viện Tokugawa"
Tiên sinh Mizuno đột nhiên trầm mặc.

Có lẽ ông không thể hiểu được, vì sao sau khi con gái rời nhà trốn đi còn có thể dùng thái độ như thể hợp tình hợp lý, tiếp tục đưa ra yêu cầu với cha mẹ.

"Mẹ của con rất đau lòng", cuối cùng ông nói, "Chữ hiếu là quan trọng nhất, chẳng lẽ chúng ta chưa từng dạy con điều đó sao?"

"Phụ thân đại nhân", nhưng Tống Giản không có hứng thú thảo luận với ông đạo hiếu rốt cuộc là cái gì. Đối với những cha mẹ võ gia, cái gọi là đạo hiếu chính là con cái phải nghe theo cha mẹ một cách vô điều kiện. Giọng nói của cô càng thêm kính cẩn, nhưng như cũ kiên định nhắc lại yêu cầu của mình, "Con thật sự hy vọng mình có thể vào học ở Học viện Tokugawa"

"Vì sao?", tiên sinh Mizuno khó hiểu, không khỏi không vui nói, "Con đang cậy nhờ nhà Ii sao?"
"Con chưa liên hệ với bất kì ai", Tống Giản rất rõ ràng việc giữ gìn thể diện của võ gia.

Đây có lẽ là bộ phận người không chịu được "sự sỉ nhục" nhất ở Doanh Châu, nhưng họ lại dễ dàng vì một chút việc nhỏ đã cảm thấy mình bị nhục nhã đến cực hạn.

Ngoan cố, táo bạo, cứng đầu, đến chết vẫn còn sĩ diện.

Đây là những cái mác tiêu chuẩn của võ gia.

Nếu Tống Giản thật sự dám đi tìm nhà Ii, nói với bọn họ mình rời nhà trốn đi, cho dù là thế giao, nhà Mizuno cũng tuyệt không cho phép việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, không chừng còn lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Do đó Tống Giản ngoan ngoãn nói, "Sao ngài lại cho rằng con sẽ tùy ý tiết lộ chuyện nội bộ nhà Mizuno với người ngoài chứ?"

"Hiện tại con còn điều gì không dám?", tiên sinh Mizuno nhíu mày, nửa an tâm, nửa khổ sở thở dài, "Con hiện tại khiến cha cảm thấy thật xa lạ, Hare"
"Nhưng thưa phụ thân đại nhân...", đối với những câu nói như vậy, Tống Giản một chút cũng không e sợ đáp, "Ngài và mẫu thân đại nhân, thật sự từng hiểu con sao? Nếu một người biết bản thân bất luận nói điều gì cũng không được coi trọng, cô ấy sẽ học cách tiết kiệm sức lực. Có lẽ ngài và mẹ hiện tại đều không hiểu được vì sao con muốn rời nhà trốn đi phải không? Nhưng nếu chuyện con muốn làm có thể được hai người ủng hộ, con sao có thể bí quá hoá liều như thế chứ? Chính vì biết ngài và mẫu thân đại nhân, sẽ không ai nguyện ý lắng nghe ý nghĩ của con nên con chỉ có thể làm ra hạ sách này. Ngài hiện tại thấy con xa lạ, nhưng ngài đã bao giờ hiểu rõ con chưa? Ngài thật sự biết con muốn gì mà không phải hai người cảm thấy con nên muốn gì sao?"

Cô vẫn như cũ dùng kính ngữ cực kỳ thỏa đáng, thanh âm dịu dàng lại chậm rãi, một chút cũng không có vẻ dồn dập hay nghiêm khắc, nghe ra ưu nhã đến cực điểm. Đáng nói là, bên trong những con chữ đều lộ ra sự kiên định cùng không hề dao động, từ đó khiến đối phương nhất thời không còn gì để nói.
Tiên sinh Mizuno không khỏi ngẩng đầu nhìn người vợ cúi thấp đầu, ngồi quỳ bên cạnh.

Từ sau khi biết con gái rời nhà trốn đi, bà đã không kiềm được rơi nước mắt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn chồng.

Bà cho rằng, bản thân không hoàn thành tốt trách nhiệm mà một người vợ, một người mẹ nên có. Bà không dạy dỗ con gái đàng hoàng nên Mizuno Hare mới có thể làm ra việc thất lễ, khiến nhà Mizuno hổ thẹn đến thế.

Nếu để người khác biết được, con gái nhà Mizuno thế nhưng lén trốn nhà đi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Nghĩ đến việc đứa con mình dạy dỗ lại khiến nhà Mizuno bị nhạo báng, bị nhục nhã, phu nhân Mizuno chỉ cảm thấy bản thân phạm phải tội lỗi tày trời, cảm thấy có lỗi với người chồng từ khi kết hôn đến nay luôn đối với bà cực kì dịu dàng, cũng thấy có lỗi với cả dòng họ Mizuno.
"Được", tiên sinh Mizuno nói.

Nghe thấy thế, phu nhân Mizuno mắt đầy ánh lệ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông.

Mà thiếu nữ bên kia điện thoại, tựa hồ cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tin ông lại đồng ý dễ dàng đến thế.

"Thật vậy chăng? Phụ thân đại nhân?"

"Hare, ông nội con thường xuyên nói, điều quan trọng nhất của samurai là cần phải có tín niệm vững như bàn thạch", tiên sinh Mizuno nói, "Nếu con đã kiên trì như thế, cha hiện tại có thể ủng hộ con, cha cũng muốn nhìn xem, chuyện con bất chấp rời nhà trốn đi để thực hiện, đến tột cùng là gì"

"Vô cùng cảm tạ ngài, phụ thân đại nhân!"

Nghe được trong thanh âm từ trước đến nay luôn trầm ổn của con gái mang theo một tia vui mừng không giấu được, tiên sinh Mizuno cũng không kiềm được khẽ cười.

Sau khi cúp máy, ông nhìn người vợ rơi lệ đầy mặt, thần thái xấu hổ, dịu dàng vỗ vỗ cánh tay của bà nói, "Mình khóc cái gì? Thời đại thay đổi, những đứa trẻ hiện nay luôn có giai đoạn phản nghịch, đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Hare một mình về Doanh Châu, không chút sợ hãi, lại còn bình tĩnh như vậy. Từ đó có thể thấy con bé đáng tin cậy và dũng cảm nhường nào, đây đều nhờ mình dạy dỗ tốt"
"Nhưng mà...", phu nhân Mizuno nức nở nói, "Con gái dám cãi lời cha mẹ"

"Không, con bé có thể thẳng thắn nói ra ý nguyện của bản thân, chuyện này rất tốt", tiên sinh Mizuno nhớ lúc mình vẫn còn là thiếu niên, ông hoàn toàn có thể hiểu được áp lực của con gái. Nhưng vì một ít người xen loại áp lực này là lẽ đương nhiên, cho nên sau khi lớn lên liền cho rằng con mình đồng dạng chịu áp lực như thế cũng là chuyện bình thường.

Nhưng tiên sinh Mizuno không thuộc loại người này.

Ông cười nói, "Con bé đến một nơi hoàn toàn xa lạ, chẳng lẽ không hề sợ hãi sao? Rõ ràng đi đến cậy nhờ nhà Ii là lựa chọn tốt nhất nhưng con bé vẫn nhớ rõ, không thể lộ việc xấu trong nhà ra ngoài. Một Hare như vậy, nhất định sẽ không làm ra chuyện khiến nhà Mizuno hổ thẹn"

"Những năm gần đây, việc giáo dục đều do mình một tay phụ trách, người cha như tôi cơ hồ không hề nhúng tay. Có thể dạy dỗ con gái chúng ta tốt như vậy, vất vả mình rồi"
Phu nhân Mizuno cúi người thật thấp, bởi vì cực độ cảm kích mà cả người đều dán trên đất, "Lão gia"

"Được rồi", tiên sinh Mizuno nâng bà dậy, khẽ thở dài, "Tôi phải đi gọi điện thoại cho nhà Ii, lo liệu chuyện nhập học cho Hare"

...

"Thiếu gia"

Nhà Ii, một hầu gái khẽ gõ cửa phòng Ii Masa, thấp giọng nói, "Lão gia mời ngài qua nói chuyện"

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị mở ra.

Thiếu niên mảnh khảnh tuấn tú chậm rãi bước ra, đôi mắt phượng với đuôi mắt hơi xếch, vốn nên đa tình nhưng lại vì thần sắc lạnh nhạt xa cách đã khiến thái độ trở nên nghiêm nghị.

Bề ngoài anh tinh xảo chẳng khác gì một bức tranh vẽ, ngữ khí cũng giống như người bề trên, tạo ra khoảng cách cực lớn với người đối diện.

Anh bình tĩnh nói, "Chuyện gì?"

Hầu gái cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt anh, ngữ khí kính cẩn đáp, "Dường như là có liên quan đến vị hôn thê của ngài. Gia chủ nhà Mizuno vừa gọi điện đến, làm phiền lão gia sắp xếp việc chuyển trường cho tiểu thư Hare"
Nhà Ii là chủ tịch của Học viện Tokugawa, đối với việc sắp xếp nhập học, dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà... Ii Masa kỳ quái nhíu mày, nghĩ thầm, Mizuno Hare không phải vẫn luôn sống ở nước ngoài sao? Cớ gì cô lại đột nhiên trở lại?

10/7/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK