• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về viện, Tống Giản nghĩ thầm, nếu có thể, tốt nhất là Trú mang theo Nguyệt nhi và A Tĩnh trốn đi. Nếu bốn người sẽ thành mục tiêu quá lớn, nàng có thể ở lại nhảy vực xem sao...

Nhưng A Tĩnh hiện tại đi lại không tiện, một mình Trú thì... nhiều nhất chỉ có thể mang theo Nguyệt nhi.

Em ấy hiện chỉ là đứa bé, khi ôm vào lòng, chỉ cần không khóc nháo thì so với việc dẫn theo Tống Giản và Nam Cung Tĩnh sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng nếu cùng Nam Cung Tĩnh nhảy vực, nàng lại không đủ nhẫn tâm.

Đối với nàng mà nói cũng không có gì, nhưng đối với đứa bé kia chính là đau đớn thật sự, sẽ chết...

"Trú..."

Nghĩ thế, Tống Giản cảm thấy mình cần thương lượng một chút với Thanh Phượng.

Nàng vừa gọi hắn, Thanh Phượng liền dừng bước, thần sắc nhu hòa nhìn sang, "Vâng?"

Tống Giản nói, "Tối nay ngươi tiếp tục trò chuyện với ta nhé"

Nàng nghĩ, tối qua Thanh Phượng từng nói muốn mang nàng đi, ngụ ý là ngươi sắp xếp những ám vệ khác một chút để chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau. Nhưng Thanh Phượng lại sửng sốt, thứ đầu tiên nhớ đến chính là những trao đổi về việc nam nữ họ nói sau cuối, thoáng chốc hắn mặt đỏ lựng, tim đập loạn cả lên.

"Vâng"

Không biết vì sao hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, Tống Giản lại hỏi, "A Tĩnh có khỏe không?"

Vừa nghe thấy cái tên này, tâm tình Thanh Phượng lại trở nên phức tạp. Hắn do dự một chút mới nói, "Cũng không tệ lắm"

Tống Giản đã nhận ra thái độ muốn nói lại thôi của hắn, lập tức lo lắng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thanh Phượng trong phút chốc cũng không biết có nên bẩm báo đúng sự thật hay không. Cuối cùng hắn chỉ nói, "Thật ra cũng không có chuyện gì khác. Chỉ là cảm thấy cậu ấy... có chút không giống trước đây mà thôi"

"Thật sao?", Tống Giản lại không nghĩ cùng một chuyện với hắn, nàng thương hại nói, "Hy vọng những việc này không lưu lại bóng ma gì trong lòng cậu ấy. Nếu A Tĩnh có thể vui vẻ lớn lên thì tốt rồi"

Thanh Phượng, "..."

Hắn cảm thấy có chút khó khăn.

"Đúng rồi, phu nhân", hắn nói, "Ta đã mang nguyên liệu của con hổ bông làm dở lúc trước đặt trong phòng cho ngài rồi"

"A, cảm ơn ngươi!", nghe vậy, Tống Giản xán lạn mỉm cười, nghĩ đến tiến độ hiện tại, nếu không thể hoàn thành trước khi Nam Cung Thuần trở về, sau này nói không chừng cũng không còn cơ hội. Nàng không khỏi nhìn phía Thanh Phượng, xin giúp đỡ nói, "Trú, ta muốn trước khi Nam Cung Thuần trở về có thể làm xong hổ bông. Tốc độ của mình ta có chút chậm, ngươi có thể giúp ta không?"

Thanh Phượng nghĩ thầm, nàng hiện tại cư nhiên vẫn nghĩ, hắn còn có thể cự tuyệt nàng?

Hắn cảm thấy nàng thật sự không cần đối xử với hắn khách khí như vậy. Có thể được một tấc lại muốn tiến một thước chút nữa, hoàn toàn không sao cả.

Nhưng mà... phần tâm ý này của hắn phải làm sao mới có thể truyền đạt đến nàng đây?

Nàng khách khí không phải vì đang uyển chuyển bảo trì khoảng cách với hắn, như thể khéo léo từ chối?

Một ngày không có được đáp án chính xác, Thanh Phượng vẫn còn sẽ mãi đắm chìm trong loại lo âu, lo được lo mất kia.

Ngữ khí của hắn lập tức có chút mất mát, "Đương nhiên"

Tống Giản kỳ quái nhìn hắn hỏi, "Chúng ta liền tranh thủ lúc trời còn sáng trở về làm ngay thôi?"

"Được", thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của nàng, Thanh Phượng do dự hồi lâu, trong lòng lại không nhịn được bắt đầu xao động, "Nếu phu nhân đang vội, vậy ngài có muốn thử để ta dùng khinh công mang về không?"

"Khinh công?", Tống Giản có chút sửng sốt, chợt kinh hỉ cười nói, "Được chứ, ta chưa từng được trải nghiệm khinh công nha"

Rốt cuộc nàng chỉ mới công tác hai lần ở thế giới cổ đại... Tuy cũng tồn tại võ công nhưng lại không có ai nguyện ý dùng nó để chọc nàng vui vẻ.

Vì bọn họ đều vội đi chọc CP của mình vui vẻ.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thán, "Trú, ngươi thật tốt"

Rõ ràng hắn và Dạ mới là CP, lại nguyện ý để một pháo hôi nữ phụ như nàng quá đem nghiện.

Thanh Phượng khẽ chớp mắt, không biết nàng đang suy nghĩ gì nhưng hắn cảm thấy chính Tống Giản, người tán dương người khác thật tốt chỉ vì chuyện bé nhỏ như vậy mới là người tốt.

Hắn bất đắc dĩ cười nói, "Phu nhân, ngài cũng thật dễ thỏa mãn. Chuyện này không hề đáng kể"

Thấy hắn cư nhiên nói chuyện này không tính là gì, Tống Giản càng thêm cảm khái, "Ngươi thật dịu dàng nha"

Với những nhân vật quan trọng, trừ bỏ CP của mình, đối với ai cũng vô cùng lạnh nhạt.

Thấy nàng vẫn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó chờ hắn hành động, Thanh Phượng khẽ cắn môi, có chút ngượng ngập nói, "Vậy... Ta có lẽ sẽ chạm vào eo ngài. Ngài để ý sao?"

Tống Giản không chút để tâm khẽ lắc đầu.

Hắn liền cắn môi, cố gắng để giọng điệu không quá mức vui vẻ, "Thuộc hạ mạo phạm"

Hắn rốt cuộc có thể quang minh chính đại dùng một tay ôm lấy eo nàng, sau đó cong lưng xuống, dùng một tay khác vòng ra sau đầu gối nàng, nhẹ nhàng bế ngang nàng lên.

Tống Giản có chút lo lắng, Thanh Phượng thoạt nhìn mảnh khảnh đơn bạc, thế này có hay không sẽ quá sức? Vì thế nàng không khỏi hỏi, "Ta có nặng lắm không?"

Thanh Phượng cúi đầu nhìn vẻ bất an trên mặt nàng, chỉ cảm thấy có một sự trìu mến không khống chế được đang trào dâng đày cõi lòng.

"Không hề ạ", hắn dịu dàng nói, "Phu nhân nhẹ chẳng khác gì một đám mây. Ta còn đang lo nếu ta không ôm ngài cẩn thận, ngài không khéo lại sẽ bay đến tận đâu"

Tống Giản tức khắc bị hắn chọc cười.

Nụ cười xán lạn không chứa chút u buồn kia khiến Thanh Phượng dù nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hắn nhẹ giọng nói, "Vậy thì chúng ta trở về thôi, phu nhân"

...

Bọn họ ngồi đối diện nhau bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua những khe hở, trong khoảng sân tường trắng ngói đen, từng mảng lớn hoa nguyệt quý trắng nở rộ rực rỡ.

Ánh mặt trời rạng rỡ đầu hạ chiếu xuống những cành lá xanh biếc ướt khiến chúng như biến thành những mảnh phỉ thúy trong suốt. Dưới sự phụ trợ của những đốm sáng loang lổ, tranh tối tranh sáng ấy, những đóa nguyệt quý đầu cành nở rộ, hệt như những bông tuyết ngưng đọng vào mùa đông, lại như bạch ngọc trong suốt, ấm nhuận đúc thành.

Đình viện vào hạ, người đương thời thường dùng hồ sen để trang trí trong sân nhưng Nam Cung Thuần lại ghét nước cũng không hứng thú với hoa sen.

Thật ra hắn cũng không mấy thích hoa nguyệt quý, nhưng vì màu trắng của nguyệt quý hiếm thấy nên hắn cảm thấy nó cũng đủ đặc biệt và có tư cách xuất hiện trước mắt.

Thanh Phượng thu lại tầm mắt, thôi không nhìn những đoá nguyêt quý ngoài phòng tuy thuần trắng không tì vết lại kiều diễm động lòng người ngoài cửa sổ. Bởi người trong lòng đang ngồi đối diện đây, so với những đoá nguyệt quý tựa bạch ngọc kia, càng thuần khiết, động lòng đến muôn phần.

Những ngày tháng không có Nam Cung Thuần, chỉ có hắn cùng Tống Giản hai người, chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên...

Có một khoảnh khắc, Thanh Phượng cảm thấy bản thân dường như thay thế được thân phận của Nam Cung Thuần... Không phải thân phận giáo chủ Ma giáo mà là thân phận trượng phu của Tống Giản.

Rất nhiều lúc, hắn ra vào nơi sân viện Tống Giản đang sống, vô hình chung, nơi này không phải là lồng giam Nam Cung Thuần chuẩn bị cho nàng mà là nhà của hắn và Tống Giản.

Nhưng khi ý thức được đây chỉ là ảo giác, Thanh Phượng lại sẽ nghĩ, hắn bất quá là lừa mình dối người, tu hú chiếm tổ mà thôi.

Đợi đến khi Nam Cung Thuần quay lại...

Đợi đến khi hắn quay lại...

Tất cả ảo giác đều sẽ theo đó vỡ tan...

Hắn bỗng nhiên lại nhớ đến những lời của Nam Cung Tĩnh, "Tốt nhất trong lúc Nam Cung Thuần còn chưa trở về trốn đi, không có cơ hội nào tốt hơn hiện tại đâu..."

Ý nghĩ này vừa hiện lên, tâm trạng Thanh Phượng không kiềm trở nên bức bối, động tác cũng theo đó dừng lại.

Hắn đang giúp Tống Giản cắt vải dệt theo các hình mẫu. Thấy hắn dừng lại, Tống Giản ngồi đối diện đang khâu hai mảnh vải lại với nhau liền ngẩng đầu quan tâm hỏi, "Sao vậy? Ngươi mệt sao?"

"Phu nhân..."

"Hửm?"

Thanh Phượng dù cố kiềm nén nhưng vẫn không nhịn được nói, "Nếu giáo chủ trở lại, ngài có nghĩ đến phải làm gì không? Tiếp tục chịu đựng sao? Chịu đựng đến khi nào?"

Tống Giản hơi mở to hai mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn khắp nơi một lượt mới nhỏ giọng hỏi, "Ám vệ xung quanh đây...?"

"Những khi có ta ở đây, bọn họ sẽ không đến gần phòng trong", Thanh Phượng đáp, "Ta là người súc dương nên mới được phép ở cạnh phu nhân, bọn họ đều là nam nhân hàng thật giá thật. Nếu họ tùy ý tới gần, bị giáo chủ biết được, giáo chủ sẽ không bỏ qua"

Khống chế dục cực đoan kia của Nam Cung Thuần không ngờ còn có chỗ tốt thế này.

Tống Giản nghe vậy liền yên tâm.

Nàng oán giận nói, "Vậy ngươi còn không nói sớm với ta một chút"

"Ta lo ngài sẽ nghĩ..."

"Nghĩ gì?"

"Nghĩ giáo chủ đang bảo vệ ngài"

Tống Giản cố ý trêu hắn hỏi, "Hắn không phải sao?"

"Đương nhiên không phải! Hắn bất quá...!", Thanh Phượng sợ nàng sinh ra ảo tưởng với Nam Cung Thuần, vội vàng nói, "Hắn bất quá... xem ngài như món đồ chơi mà thôi!"

Nhưng lời vừa nói ra, hắn lại cảm thấy bản thân dùng từ quá mức gay gắt, lo rằng Tống Giản sẽ khổ sở.

Nhưng Tống Giản lại không để bụng cười nói, "Ta biết chứ, ngươi đừng lo lắng"

Nàng nhẹ thở phào một hơi, nhưng nhìn ánh mặt trời tươi đẹp ngoài phòng, trong lòng luôn có một loại hoang tưởng tai vách mạch rừng. Tống Giản vốn định rướn người sang phía Thanh Phượng nhưng lại cảm thấy cách một chiếc bàn con ở giữa, khoảng cách vẫn chưa đủ an toàn.

Nàng buông kim chỉ xuống, đi đến gần Thanh Phượng và ngồi xuống ngay cạnh hắn.

Nàng dựa rất gần, vẻ mặt nghiêm túc ép sát vào hắn khiến hắn cơ hồ cho rằng nàng đang muốn hôn mặt mình.

Thanh Phượng sợ hãi song lại mong đợi sự thật là như thế. Do đó hắn khẩn trương, cứng người gục đầu không dám động, cũng không dám nói chuyện.

"Trú", nàng áp vào tai hắn, một tay thật cẩn thận che bên miệng, một tay kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói, "Ta có ý tưởng này, ngươi nghe xem xem có thể hay không nha?"

Hơi thở nóng hổi l kia, toàn bộ lọt vào lỗ tai hắn khiến hắn một phen rùng mình. Thanh Phượng gắt gao siết chặt đôi tay, có chút thất vọng nhưng lại vì nửa thân người tê dại mà sắc mặt ửng đỏ, "Ngài nói ạ"

"Ngươi mang theo Nguyệt nhi hoặc A Tĩnh đi thôi"

Theo ý của Tống Giản, nàng hy vọng Thanh Phượng có thể mang Nam Cung Tĩnh rời đi. Vì Nam Cung Nguyệt hiện tại vẫn là một đứa trẻ, lúc nhảy vực sẽ không cảm thấy quá mức sợ hãi.

Nhưng như vậy... gánh nặng của Thanh Phượng lại có chút lớn. Nếu bị bắt lại, Thanh Phượng và Nam Cung Tĩnh chỉ có con đường chết.

So sánh như vậy, hắn mang theo Nam Cung Nguyệt rời đi, xác xuất thành công sẽ cao nhất. Nhưng muốn Tống Giản mang theo Nam Cung Tĩnh năm nay chỉ mới sáu tuổi nhảy vực... Chỉ cần nghĩ đến sau này hắn ngẫm lại sẽ có sợ hãi thế nào, nàng liền không nỡ.

Dù sao lúc một mình nàng đứng trên đó đã sợ hãi như vậy.

Nghe thấy kế hoạch này của nàng, trong đầu Thanh Phượng nổ "đùng" một tiếng, trong lòng căng thẳng, lập tức theo bản năng hỏi, "Vậy ngài thì sao?"

Ta?

Tống Giản nghĩ thầm, ta ở lại nhảy vực.

Bất quá, quyết định này nếu nói thẳng ra, người khác sẽ chỉ cho rằng nàng một lòng muốn chết, tuyệt đối không đồng ý.

Nàng cười khổ, trong lòng biết không thể có được sự thấu hiểu của người khác lại rất cảm kích Thanh Phượng quan tâm mình như thế, cho nên chỉ có thể ôn nhu khuyên nhủ, "Trú, nếu ngươi muốn dẫn ta đi, chỉ có thể dẫn ta một người. Nhưng ta không biết võ công, thể lực cũng không tốt, nói không chừng cuối cùng còn sẽ liên lụy ngươi..."

"Không"

"Ngươi nghe ta nói, ta biết ngươi cũng muốn tự do... Ngươi sống ở bên ngoài lâu như vậy, sao có thể thích ứng với bầu không khí nơi này? Ta không muốn liên lụy ngươi, nếu có thể, ta hy vọng ngươi có thể thành công chạy thoát, sống cuộc sống mà ngươi muốn..."

Nhưng mặc kệ nàng nói gì, Thanh Phượng đều dùng sức lắc đầu, vừa tức giận vừa kinh hoàng cự tuyệt, "Không!"

"Ngươi...", thấy mềm không được, Tống Giản do dự một chút, cố tình cường ngạnh nói, "Ngươi là ám vệ của ta, ta cho ngươi cái tên, ngươi phải nghe lời ta!"

"Không!", Thanh Phượng tức giận đến độ toàn thân đều phát run, "Nàng thế nhưng muốn ta bỏ lại nàng... Nàng thế nhưng muốn ta bỏ lại nàng!?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK