"Phu nhân... Tống phu nhân..."
Tống Giản nghe thấy một thanh âm quen thuộc, tựa hồ đang run rẩy gọi mình. Khi ý thức còn đang mơ hồ, nàng cảm giác có ai đó do dự đặt tay lên vai nàng, dùng sức lực cực nhỏ lay lay mình.
"Phải dùng cơm trưa rồi, phu nhân..."
"Ừm..."
Tống Giản mở to mắt liền thấy Nam Cung Tĩnh đang đứng trước mặt với vẻ co rúm, bất an. Và bên người cậu hiện tại đang đứng một bóng dáng cao lớn, cũng là nguồn cơn khiến Nam Cung Tĩnh hoảng loạn như thế.
Nam Cung Thuần đứng đó, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Tống Giản theo bản năng kinh ngạc một chút sau đó lại thả lỏng người, xoa mắt ngồi dậy.
"A Tĩnh, con tan học rồi?"
"Dạ"
Tống Giản quan tâm hỏi, "Cảm giác thế nào?"
Nam Cung Tĩnh chớp chớp mắt, nhào thẳng vào lòng nàng.
Tống Giản tức khắc bật cười sờ đầu cậu. Lúc này nàng mới nhìn Nam Cung Thuần đang đứng một bên, có chút ngượng ngùng hỏi, "Giáo chủ đến được bao lâu rồi ạ?"
"Không lâu lắm"
"Ngài vẫn luôn đứng đây nhìn ta sao?"
"Được vài phút"
Tống Giản khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen rối tung, xoã dài trên phần vai áo có chút trễ xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mềm mại. Trên gương mặt thanh tú đẹp đẽ kia, hai má trắng như ngọc nổi lên vài phần đỏ hồng tự nhiên. Bởi vì còn có chút buồn ngủ nên ánh mắt mang theo vài phần mê ly. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thoạt nhìn không chút phòng bị.
Nam Cung Thuần nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, bộ dáng lười biếng mị hoặc tựa hải đường xuân ngủ chưa đủ kia, làm hắn không khỏi khẽ nheo mắt. Đột nhiên, hắn liếc mắt nhìn Nam Cung Tĩnh đang trốn trong lòng Tống Giản, thần sắc dần lạnh nhạt, "Một nam nhân suốt ngày trốn trốn tránh tránh trong ngực nữ nhân còn giống cái gì!"
Nghe vậy, thân thể Nam Cung Tĩnh run lên, sau đó hoang mang, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Tống Giản.
Nam Cung Thuần lại nói, "Đi vào!"
Nam Cung Tĩnh bất an lại sợ hãi nhìn về phía Tống Giản, khi thấy nàng khẽ gật đầu, cậu mới chạy vào phòng.
"Giáo chủ", thấy Nam Cung Thuần vẫn đứng trước mặt mình không có vẻ gì muốn rời đi, Tống Giản có chút xấu hổ sửa sang lại áo ngoài có chút lơi lỏng, sau khi dần ổn định cảm xúc, nàng vô cùng thoải mái vươn một tay về phía Nam Cung Thuần, "Có thể đỡ ta một chút không?"
Ánh mắt của Nam Cung Thuần không khống chế được mà dừng trên người nàng. Khi nghe nàng nói thế, hắn liền duỗi tay kéo nàng lên. Khi cảm nhận được làn da mềm mại, nhu nhược không xương, trái tim hắn liền ngứa ngáy khó nhịn. Tay hắn không khỏi càng thêm dùng sức nắm chặt nàng.
Tống Giản cảm nhận được sức lực của hắn, chẳng khác gì núi lửa sắp phun trào, không khỏi có chút luống cuống.
Nàng nương theo sức hắn đứng lên, nhưng có thể là do Nam Cung Thuần không khống chế tốt sức lực, khiến nàng suýt chút nữa liền ngã vào lòng hắn. Còn may Tống Giản phát hiện được nên đã vững vàng trụ lại.
Phù...
Căn cứ theo giả thiết, nếu nàng thật sự ngã vào lòng hắn, tuyệt đối sẽ bị Nam Cung Thuần ghét bỏ đẩy ra, không chừng còn sẽ bị cho rằng nàng cố ý làm vậy. Như thế sẽ thực xấu hổ.
Nhìn mỹ mạo Tống Giản gần trong gang tấc, thần sắc lại dịu dàng nền nã như vậy khiến cánh tay Nam Cung Thuần theo bản năng liền muốn đem nàng ôm vào lòng. Nhưng sau khi đứng thẳng người, khung thêu ban nãy đặt trên bụng Tống Giản lại rơi xuống đất.
Nàng không phát hiện được động tác của Nam Cung Thuần, vội vàng cúi người nhặt lên. Nam Cung Thuần chỉ có thể đem tay huơ huơ một chút sau đó làm như không có việc gì thu trở về.
Hắn kiềm nén sự xao động chẳng khác gì bị lông chim quét qua trong lòng mà hỏi, "Ngươi đang thêu cái gì?"
Tống Giản khẽ cười đáp, "Rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện thêu chơi thôi"
Nàng đặt lại khung thêu lên ghế nằm, nhìn về phía Nam Cung Thuần hỏi, "Hiện dùng cơm trưa sao?"
"Ừm"
"Ngài gặp Nguyệt nhi chưa?"
"Rồi", nói tới đây, hắn tức khắc có chút bất mãn, "Tại sao ngươi không bồi bên cạnh Nguyệt nhi?"
Tống Giản nhìn hắn nghĩ thầm, nếu gia đình ai cũng có người như ngươi, cảm tình giữa hai mẹ con có thể tốt mới là lạ.
"Nàng ngủ trong phòng sẽ thoải mái hơn"
Nam Cung Thuần không vui nói, "Ngươi hình như còn xem trọng Nam Cung Tĩnh hơn cả Nguyệt nhi"
Tống Giản muốn nói lại thôi.
"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, Nguyệt nhi là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời sao?"
Cái loại fan cuồng này.
Tống Giản khẽ gật đầu, không muốn tiếp tục cãi nhau với hắn, "Được rồi, sau này ta sẽ chú ý"
Nhưng Nam Cung Thuần vẫn nhìn nàng, như thể nhất định phải được đến một đáp án.
Tống Giản thở dài nói, "Giáo chủ, ngài mong người khác gạt mình sao?"
"Ý của ngươi là, nếu ngươi thừa nhận Nguyệt nhi là đứa bé đáng yêu nhất chính là đang gạt ta?"
"Đúng vậy"
Nam Cung Thuần cảm thấy Nam Cung Tĩnh dường như đã chiếm mất sự quan tâm vốn dĩ thuộc về Nam Cung Nguyệt, hắn nhíu mày, giọng điệu có phần sắc bén hỏi, "Thế ngươi cho rằng ai mới là người đáng yêu nhất?"
Tống Giản lập tức lấp lửng quanh co trả lời, "Ta cảm thấy, người nào cho rằng Nguyệt nhi đáng yêu nhất trên thế giới này mới là người đáng yêu nhất"
Nam Cung Thuần sửng sốt một chút, "Ngươi nói ai?"
Tống Giản dịu dàng mỉm cười đáp, "Là ngài đó"
"Không thể hiểu được!"
Trong thế giới cổ đại, số đông hẳn không tiếp thu lắm việc khích lệ nam nhân là "đáng yêu".
Nhưng mặc kệ thế nào, tạm thời Tống Giản không còn bị Nam Cung Thuần tiếp tục dây dưa vấn đề này.
Hơn nữa cứ nói cổ đại cổ đại thế này lại khiến nàng đột nhiên muốn ăn bánh Le Castella* là sao...
(*Một hãng bánh của Đài Loan, tên gốc là hương vị bánh cổ đại)
Có thể do bị hai từ "đáng yêu" của Tống Giản làm sởn tóc gáy - một từ bất tri bất giác cũng đã là một từ cổ, khi Nam Cung Thuần lưu lại dùng cơm trưa không nói một lời.
Hắn không nói gì, những người khác cũng không dám lên tiếng, nhất thời, trong phòng một mảng áp lực, tĩnh mịch.
Thẳng đến khi hắn nói "đưa Nguyệt nhi cho ta", Tống Giản mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn.
Nàng thấy khi Nam Cung Thuần trêu đùa nữ nhi mặt mày đều trở nên nhu hòa. Nam Cung Tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua họ, như thể bị bỏng mà nhanh chóng rũ xuống tầm mắt.
Thật là tạo nghiệt mà!
Tống Giản nghĩ thầm, đơn giản một chút, không khí gia đình không thể đơn giản một chút sao?
"A Tĩnh, ăn no rồi à?", nàng nhỏ giọng hỏi. Nam Cung Tĩnh sợ hãi hướng nàng gật đầu.
Thấy trong chén cậu quả thật đã sạch sẽ, Tống Giản nghĩ thầm, nếu cháu trai trong thế giới hiện thực của nàng có thể ngoan bằng nửa phần đứa nhỏ này thì tốt rồi.
"Trước đi ngủ trưa một chút, buổi chiều còn phải tiếp tục học với tiên sinh đấy"
Nhưng Nam Cung Tĩnh lại sợ hãi nhìn về Nam Cung Thuần đang ngồi ở đầu bàn bên kia, không dám đứng dậy.
Nam Cung Thuần rõ ràng nghe được những gì Tống Giản nói nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ, thong thả ung dung gắp một hạt cơm lên, giả vờ đút cho Nam Cung Nguyệt. Thấy em ngoan ngoãn ăn xong, trên mặt hắn liền lộ ra nét cười.
"Giáo chủ", Tống Giản chỉ đành đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói, "Ta trước để A Tĩnh trở về nghỉ ngơi được không?"
Nam Cung Thuần vẫn như cũ chẳng nói một lời, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì. Tống Giản khẽ nhíu mày, lại gọi một tiếng, "Giáo chủ?"
Nam Cung Thuần dường như xem nàng như không khí, chỉ hết sức chuyên chú trêu đùa Nam Cung Nguyệt trong lòng ngực.
Tình trạng bị xem như không khí thế này, Tống Giản đã quá quen thuộc!
Làm một nhân viên ưu tú trong công tác nữ phụ, ở những lúc thế này, việc điên cuồng tìm cảm giác tồn tại chính là cách rèn luyện chức nghiệp cơ bản nhất!
Nàng duỗi tay đặt trên vai Nam Cung Thuần tựa hồ muốn lay hắn.
Việc tiếp xúc thân thể so với việc chỉ đơn thuần giao lưu bằng lời nói, xác thật càng có trọng lượng, cũng càng khó bỏ qua.
Nhưng chưa để nàng kịp nói gì, Nam Cung Thuần lại đột nhiên đứng lên khiến Tống Giản hoảng sợ một phen.
Nàng ngơ ngác đứng một bên nhìn Nam Cung Thuần giao Nam Cung Nguyệt cho bà vú, sau đó bế ngang Tống Giản lên, duỗi đôi chân dài, không nói một lời mà hướng thẳng vào nhà.
Tống Giản, "???"
Nàng vẫn là vẻ mặt mờ mịt đến tận lúc Nam Cung Thuần dùng chân đá văng cửa phòng ngủ, đem nàng ném lên giường, nàng mới dần dần hồi thần.
Hả???
Hả????
Nàng thật ra không lo lắng Nam Cung Thuần sẽ làm gì mình, công ty các nàng tuy quy mô không lớn nhưng hết thảy đều nghiêm túc hoạt động theo pháp luật của quốc gia, tuyệt đối không thể xuất hiện bất luận hành vi thân mật nào dưới phần cổ.
Dù Nam Cung Thuần muốn làm gì cũng sẽ bị trực tiếp nhảy qua, sẽ không tạo ra bất kì ảnh hưởng nào đến nhân viên công tác.
Vì vậy, nàng thậm chí còn có tâm trí chú ý một bóng dáng màu đen ngoài cửa, vô cùng tận trung với chức trách mà khép lại cánh cửa bị Nam Cung Thuần đá văng. Nàng thầm nghĩ, tác dụng của ám vệ không khỏi quá tốt.
Sau khi nhảy qua, trước mắt Tống Giản trực tiếp liền xuất hiện một bờ ngực loã lồ.
Tuy nàng cảm thấy có chút đột nhiên nhưng từ một phương diện nào đó tới nói, điều này chứng tỏ Nam Cung Thuần vẫn có hứng thú với những nữ tính có chút thành thục. Thế thì Nam Cung Nguyệt sẽ tương đối an toàn hơn một chút.
Điều này tuy khiến trong lòng Tống Giản có chút khó chịu, vì dù sao ở thuần ái văn, nữ phụ rất hiếm khi yêu cầu loại nhảy qua cốt truyện thế này, nhưng vẫn có chút thở phào nhẹ nhõm.
Song để phòng ngừa đến lúc xét duyệt bị làm mờ, nàng liền vội vàng ngồi dậy, kéo vạt áo của Nam Cung Thuần lại.
Hắn tựa hồ cũng không thật sự ngủ, sau khi xong việc, thoạt nhìn chỉ là nghỉ ngơi một chút liền chuẩn bị xuống giường rời đi. Lúc này, nữ nhân đang nằm trong khuỷu tay hắn lại chẳng khác gì cây tử đằng quấn trên đại thụ, cũng nhu nhược vô lực ngồi dậy theo hắn.
Vì thế Nam Cung Thuần híp mắt, nhìn Tống Giản vươn tay ra, cúi đầu sửa lại quần áo giúp mình, dù không cởi quần áo nhưng hiện trạng vẫn cho thấy họ đã trải qua một trận vận động kịch liệt. Vì thế nàng lần nữa giúp hắn cột lại đai lưng, sau đó cẩn thận vuốt phẳng các nếp nhăn.
Thấy thế, Nam Cung Thuần vốn dĩ muốn rời đi bỗng nhiên dừng lại. Hắn vươn tay ra, vén lên ngọn một lọn tóc bị rơi xuống và quấn quanh ngón tay.
Nhận ra động tác của hắn, Tống Giản nhẹ giọng hỏi, "Ngài phải đi sao?"
"Ừ"
"Không nghỉ ngơi thêm một chút sao?"
Nàng chỉ khách khí biểu đạt một chút bản thân thiện giải nhân ý và ôn nhu săn sóc, ai ngờ Nam Cung Thuần nghĩ một chút, cư nhiên thật sự nằm xuống, dõng dạc "Ừ" một tiếng.
Tống Giản, "..."
Được thôi!
Vì thế nàng cũng ngoan ngoãn lần nữa nằm xuống, sau đó thật cẩn thận để không đụng đến bất kì bộ phận nào trên thân thể của hắn.
Nàng hỏi, "Hiện tại là giờ nào rồi? A Tĩnh đã đi học sao?"
Vừa nghe thấy tên Nam Cung Tĩnh, Nam Cung Thuần liền nhíu mày, "Sao ngươi mở miệng ngậm miệng đều là nó vậy!"
Xem ra hắn là thật sự muốn đối chọi với Nam Cung Tĩnh.
Tống Giản đành phải vùi mặt vào cánh tay không nói gì, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Không ngờ Nam Cung Thuần đột nhiên vươn tay ra, bất mãn việc nàng cách mình quá xa, lần nữa túm nàng đến gần.
"Cách xa như vậy làm gì?"
"Giúp giáo chủ tiết kiệm chút sức lực tiếp theo đây lại đẩy ta ra?"
Nghe thấy thế Nam Cung Thuần ngẩn người, sau đó buồn cười nói, "Trước kia sao không thấy ngươi thông minh như vậy nhỉ?"
Nếu hắn cho phép nàng đụng vào người, Tống Giản liền nương theo tâm ý cùng sức lực của hắn, dịu dàng cúi xuống dựa vào lòng hắn, "Giáo chủ trước kia cũng không dễ nói chuyện thế này"
Nam Cung Thuần trầm ngâm một chút sau đó chỉ ra điểm bất đồng, "Ngươi hiện tại có Nguyệt nhi, ta thật thích đứa trẻ đó"
Tống Giản, "..."
Nàng khẽ thở dài nói, "Giáo chủ đối xử với A Tĩnh và Nguyệt nhi khác biệt quá lớn..."
Nam Cung Thuần đang chơi đùa với mái tóc dài rối tung trên vai và sau lưng nàng, nghe vậy liền nhíu mày, cho rằng nàng vì Nam Cung Tĩnh cảm thấy bất bình.
Lại thấy giọng điệu của nàng không phẫn uất cũng chẳng oán trách, chỉ là bình đạm an tĩnh tiếp tục nói, "Lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết... Ta xem cách ngài đối xử với A Tĩnh không nhịn được nghĩ, có lẽ có một ngày, ngài cũng sẽ đối xử với ta như vậy"
"Ngài thấy ta thiên vị A Tĩnh, chỉ vì ta hy vọng trong tương lai, nếu có một ngày ta bị ngài ghét bỏ như vậy, cũng sẽ có người giống ta bây giờ, có thể đưa tay giúp đỡ"
Nam Cung Thuần buông tay, không tiếp tục đùa giỡn với tóc nàng nữa mà bình tĩnh nói, "Trước kia ngươi cũng không hề suy xét đến mấy vấn đề này"
"Trước kia...", Tống Giản thầm nghĩ, hiện tại là một cơ hội tốt để tìm hiểu nhân thiết, "Giáo chủ, ngài cảm thấy ta là người thế nào?"