Từ chỗ bà chủ tiệm may nghe được, chủ nhân tòa nhà này họ Tô, bởi vì một nhà tính đi Cẩn Nguyệt quốc làm buôn bán, cho nên tòa nhà này liền chuẩn bị chuyển nhượng bán ra ngoài.
Lâm Lan thành là vùng biên cảnh nước láng giềng, dân cư tương đối phức tạp, mà tòa nhà này ở địa phương sát đường cái thành Tây, ở tại nơi này đa số là quan to quyền quý, cho nên phương hướng thành Tây này có thể nói là thủ vệ tuần tra rất siêng năng, cũng là nhiều nhất.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Nhược Hàm suy xét đến tòa nhà này, nếu nàng mua nhà này xong, khẳng định là không tính thuê mua nha hoàn gì đó. Dù sao nàng muốn qua cuộc sống yên tĩnh, một người tự cấp tự túc, cho nên nhân tố an toàn ở nơi này thật ra lại là cân nhắc quan trọng nhất của nàng.
Để cho nàng còn có một chút vừa lòng chính là, nơi này cách phố xá sầm uất mấy con phố, không có huyên náo xôn xao ầm ỹ như vậy. Hơn nữa nhìn mấy tòa nhà ở lân cận cùng Hàn phủ trước mắt này, nhà nhà đều có tường vây vòng cao cao lên, cửa chính đóng chặt, người trong phòng làm cái gì thì người bên ngoài cũng sẽ không biết, như vậy cũng cho Tô Nhược Hàm một cảm giác an toàn. So sánh ra thì, cùng với tường vây quanh sân cao không tới eo người lúc ban đầu của nhà Lý thẩm nhi bọn họ thì khác nhau một trời một vực. Tường vây này cao khoảng một thước, hoàn hảo chính là có thể khoanh vùng làm cho gà con vịt con không chạy đi ra ngoài được.
Chỉ là Tô phủ trước mắt này tuy rằng diện tích so với nhà lân cận cũng không tính rộng lớn, nhưng mà trông trang trí và điêu khắc trước cửa, cũng không khó nhìn ra chủ nhân vốn là người cực kỳ sang trọng. Không biết tòa nhà như vậy, đối phương sẽ lấy giá bao nhiêu mới chuyển nhượng đi.
Sờ sờ một ngàn năm trăm lượng bạc trong túi, nàng nhếch môi, âm thầm tự động viên cho chính mình, mặc kệ thế nào vẫn phải đi hỏi giá cả với chủ nhân một chút rồi nói sau.
Vừa vặn thời điểm Tô Nhược Hàm đứng ở cửa nhấc tay chuẩn bị gõ cửa, thì cửa chính lại đột nhiên bị người mở ra từ bên trong, nàng kinh ngạc tay dừng ở trong không trung, thực hiển nhiên người mở cửa cũng bị nàng làm cho giật mình.
Một lúc sau Tô Nhược Hàm mới xấu hổ cười cười, nam nhân trung niên mở cửa tính đi ra ngoài cũng sửng sốt một chút, sau đó trên mặt mang theo nghi hoặc hỏi: “Vị đại tẩu này, ngươi có chuyện gì sao?”
Ách... Đại, đại tẩu?
Tô Nhược Hàm sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại đây là đối phương gọi đại tẩu hình như là đang gọi chính mình. Bởi vì vừa rồi ở tiệm may nàng sợ Ám Tinh hỏi người qua đường mà đuổi theo, cho nên nàng để cho bà chủ tiệm tìm cho nàng một bộ quần áo vải thô bình thường, thuận tiện vấn một búi tóc của cô gái đã kết hôn, cả người thoạt nhìn còn trẻ nhưng thật ra đã già thêm mấy tuổi.
Nhẹ nhàng ho khan một cái, nàng mạnh mẽ tự áp chế đi không được tự nhiên quái dị ở trong lòng, sau đó xấu hổ nở nụ cười mở miệng hỏi: “Vị đại ca này, tòa nhà này của các ngươi là muốn bán qua tay đúng không?”
Sau khi đối phương nghe Tô Nhược Hàm nói, hơi sững sờ, sau đó lại hoài nghi nhìn trang phục trên người nàng, nhìn xong lại cho rằng nàng giống như chỉ là phụ nhân bình thường mà thôi, nàng là người có thể mua được tòa nhà này sao? Nhưng mà nhìn đến tươi cười trên mặt Tô Nhược Hàm, trên mặt nam tử trung niên kia thật ra lại cũng không có thần sắc hèn mọn hoặc là nịnh hót, chỉ thản nhiên gật gật đầu nói: “Căn nhà này là muốn qua tay, bởi vì chúng ta vội vã đi Cẩn Nguyệt quốc, buổi chiều hôm nay liền muốn xuất phát, cho nên ta còn đang tính đi ra ngoài ủy thác cho một bằng hữu của ta giúp ta xử lý.”
Vừa nghe đối phương buổi chiều hôm nay sẽ xuất phát, phản ứng đầu tiên của Tô Nhược Hàm đó là ngạc nhiên mừng rỡ, bởi vì dưới tình huống này của đối phương, như vậy khẳng định giá cả sẽ có một chút ưu đãi, hơn nữa nếu như mua xong nàng cũng có thể ngay lập tức tiến vào ở.
Trên mặt Tô Nhược Hàm mang theo thành tâm cười nhẹ nói: “Đại ca, ta đối với tòa nhà này có chút hứng thú, cho nên có thể để cho ta vào xem hoàn cảnh bố cục không?” Bên ngoài nhìn thì vẫn được đi, cũng không biết bên trong thế nào.
Nam tử trung niên suy nghĩ một chút, thì gật gật đầu, nghĩ rằng dù sao buổi chiều sẽ xuất phát, nếu phụ nhân trước mắt này thật sự có thể mua căn nhà thì mình cũng bớt việc, miễn cho còn phải chạy tới nhờ bằng hữu hỗ trợ, đến lúc đó còn phải thiếu nhân tình với người ta.
Tô Nhược Hàm đi theo nam tử trung niên vào trong nhà, lúc này không tiến vào thì không biết, vừa tiến vào mới phát hiện tòa nhà này rất không tệ, diện tích tiền viện và hậu viện không sai biệt lắm có gần một ngàn thước vuông. Hơn nữa để cho nàng vừa lòng chính là, trong sân còn có một cái ao nho nhỏ, bên trong còn có mấy con cá chép đuôi hồng đang bơi lội ở bên trong. Còn có kế bên tường vây hậu viện có hai khối đất rất lớn, nơi đó có trồng vài loại rau dưa, trong đó cải củ rau xanh xem ra cũng đã sắp trưởng thành, đến lúc đó nàng không cần đi mua cũng có đồ ăn ăn.
Nhìn quanh bốn phía, phát hiện phụ cận tường vây cũng không có loại cây cao to nào, Tô Nhược Hàm vừa lòng gật gật đầu. Xem ra ý thức an toàn của gia đình này cũng không kém, biết ở phụ cận tường vây không thể có loại cây rất cao, bằng không người ta từ bên ngoài theo nhánh cây đi vào liền nguy hiểm.
Càng xem càng vừa lòng, Tô Nhược Hàm xoay người nhìn nam tử trung niên ở bên cạnh hỏi:“Đại ca, sân cũng không tệ lắm, tòa nhà này của ngài tính bán... giá bao nhiêu vậy?” Trong lòng cầu nguyện đối phương trăm ngàn lần không cần nói cái giá vượt qua một ngàn năm trăm lượng.
Dù sao theo nhà Lý thẩm nhi bọn họ mà biết, bạc ở đây vẫn thực đáng giá, một ngàn năm trăm lượng bạc thật sự có thể nói là một khoản tiền lớn giá trên trời rồi. Nhưng mà vì tòa nhà này của đối phương vốn chính là vị trí ở thành Tây, hơn nữa phương diện kỹ thuật tạo ra cũng rất chú ý, đủ loại điều kiện mà xem xét, nhưng thật ra một ngàn năm trăm lượng bạc Tô Nhược Hàm không có gì lo lắng.
Vốn nam tử trung niên đi dạo cả buổi cùng Tô Nhược Hàm, trong lòng cũng đang hoài nghi, có phải mình đã nhìn lầm hay không, phụ nhân trước mắt này căn bản chính là đến quấy rối, sẽ không mua phòng ở của mình. Lúc này đột nhiên nghe được nàng hỏi giá, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cắn chặt răng trực tiếp nói ra giới hạn giá thấp nhất của mình: “Lúc trước giá trị phí tổn xây dựng tòa nhà này ta dùng ba ngàn lượng bạc, nhưng bởi vì ta ở lại thời gian năm năm, tính toán phí hao mòn cùng với phí tu bổ, nếu ngươi muốn thì một ngàn năm trăm lượng bạc, ta có thể thỉnh người lập tức tới nhà làm chứng nhận chuyển nhượng đăng ký vào sổ.”
Tô Nhược Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo đối phương nói ra giá tiền một ngàn năm trăm lượng, nếu nhiều hơn nàng thực sự sợ là mua không nổi. Hơn nữa hắn nói là thỉnh người lập tức tới nhà làm chứng chuyển nhượng đăng ký vào sổ, thật ra lại miễn cho nàng còn phải đi ra ngoài với đối phương một chuyến, cũng hạn chế nàng ở bên ngoài bị người phát hiện. Nhưng mà...
”Ách... Đại ca, ta biết tòa nhà này thật không sai, một ngàn năm trăm lượng bạc cũng không phải là giá cao, nhưng mà ta là một phụ nhân, tướng công lại vừa mới chết, cuộn sống vốn gian khổ. Toàn bộ ngân lượng trên người cũng chỉ có một ngàn bốn trăm linh hai lượng bạc đều là ta nghĩ muốn rời đi nơi thương tâm, mà bán hết gia sản gom góp tiền mặt mới có được, ngươi xem có thể hay không...” Trên mặt Tô Nhược Hàm mang theo vẻ sầu khổ nhìn về phía nam tử trung niên kia.
Quả nhiên... Đối phương vừa nghe Tô Nhược Hàm lại là quả phụ đã mất tướng công, ánh mắt của đối phương nhìn nàng hơi hơi mang theo một chút thương hại, ngược lại có thêm vài phần do dự. Vừa vặn phía sau phu nhân của hắn đã đi tới, có lẽ đúng lúc nàng đã nghe được lời nói mới rồi của Tô Nhược Hàm, nàng lập tức mở miệng nói: “Tướng công, chàng bán cho vị này đại tẩu một ngàn bốn trăm lượng đi, nàng là một phụ nhân gia mới mất đi phu quân, ít nhiều cũng phải chừa chút bạc cho nàng chi tiêu trong cuộc sống. Hơn nữa chúng ta cũng khỏi phải đi nhờ bằng hữu hỗ trợ, đẹp cả đôi đường không phải sao?”
Vừa nghe phu nhân nhà mình nói, thật ra trên mặt nam tử trung niên lại lộ ra vẻ tươi cười thỏa hiệp gật gật đầu nói: “Được rồi, ta đây lập tức phái người đi nha môn thỉnh quan gia lại đây làm chuyển nhượng đăng ký quyền tài sản.” Đây xem như là đồng ý phu nhân mình nói rồi.
Tô Nhược Hàm ở bên cạnh vừa nghe, trên mặt mang theo cảm kích tươi cười nhìn về phía phu nhân kia, mà trong lòng còn lại là lớn tiếng hoan hô, quả phụ vạn tuế, tướng công chết vạn tuế!!! Không nghĩ tới lấy cớ tướng công đã chết này dùng thật tốt, nàng chỉ nói là tướng công đã chết mà thôi, lại thuận tiện tiết kiệm được một trăm lượng bạc, xem ra về sau nàng nên lợi dụng một chút cái danh quả phụ này.
Dù sao cái nam nhân chưa từng có gặp qua cũng đã hưu bỏ nguyên chủ nhân thân thể này, vậy thì Tô Nhược Hàm cũng có quyền coi như hắn đã chết, nàng làm một quả phụ là được.