Một nhà Lý thẩm nhi đã làm xong cơm chiều từ lâu, sau khi ăn qua cơm chiều, Đại Thạch và Lý đại thúc ở trong buồng bàn chuyện thật lâu.
Mà Tô Nhược Hàm đứng ở trong phòng bếp không có việc làm gì liền mở miệng nói muốn hỗ trợ. Kết quả Lý thẩm nhi là ngay cả bát cũng không để cho nàng chạm vào, nói thẳng là để cho nàng đi nghỉ ngơi, còn nhắc tới thân thể của nàng còn suy yếu, phải nghỉ dưỡng cho tốt.
Cho dù Tô Nhược Hàm không ngừng giải thích bản thân nàng không có việc gì, hơn nữa thân thể cũng khỏe rồi, nhưng mà Lý thẩm nhi lại vẫn cố ý không cho nàng động tay hỗ trợ.
Đây là mùa đông khắc nghiệt, gió bắc thổi vù vù, hơn nữa bên ngoài còn có tuyết rơi như lông ngỗng dày đặc, làm cho người ta tay chân cả người đều lạnh lẽo cứng ngắc.
Khi Tô Nhược Hàm âm thầm xoa xoa bàn tay nhỏ bé bị lạnh cóng, Lý thẩm nhi ở một bên vừa thu thập bát đũa xong vừa vặn nhìn thấy được.
Nhất thời Lý thẩm nhi xấu hổ không thôi cười nói: “Thân thể Liễu cô nương có chút rét run đi, xem ta hồ đồ không này, cũng không chú ý tới quần áo của ngươi ăn mặc đơn sơ mộc mạc, mau tới cạnh cửa bếp lò ngồi một lát.”
Nàng cũng đã có thói quen nghe Lý thẩm nhi gọi mình là Liễu cô nương.
Nghe được Lý thẩm nhi nói, nàng khẩn trương khoát tay cười nói: “A... Không cần, không, không có việc gì!”
Thấy nàng đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Lý thẩm nhi nhanh chóng xoa xoa hai tay ở trên tạp dề của mình, đi qua nhẹ nhàng lôi kéo nàng đi tới cửa lò, trong giọng nói có vẻ quan tâm nói: “Cái gì mà không có việc gì, nhìn tay ngươi cũng sắp đóng băng rồi nè. Mau tới... Bên trong bếp vẫn còn lửa đốt nóng, hẳn là sẽ ấm áp hơn một chút. Chờ ta lập tức nấu chút nước ấm cho ngươi rửa mặt, sau đó ngâm tay chân vào trong nước nóng rồi đi vào nằm trong ổ chăn, như vậy sẽ không còn lạnh nữa.”
Vốn tay chân của Tô Nhược Hàm đều bị đông cứng, lúc này bị kéo đến ngồi trước cửa lò, nhìn bó than củi cháy đỏ ở bên trong, nàng thở ra một ngụm khí lạnh. Đưa hai tay tới gần hơ nóng, khí nóng ấm áp dễ chịu đánh úp tới, làm cho xúc cảm lạnh như băng cũng thấy thư thái hơn nhiều, nàng vui vẻ ngẩng đầu nhìn Lý thẩm nhi cảm kích cười nói: “Cám ơn ngươi Lý thẩm nhi, thật ấm áp!”
”Ha ha... Đây thì có là cái gì mà phải cảm ơn ta, muốn nói thì phải nói nhà chúng ta cảm tạ ngươi mới đúng...” Lý thẩm nhi cười nhẹ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Nghe Lý thẩm nhi lại muốn nhắc lại chuyện cũ, Tô Nhược Hàm nhất thời lúng túng cười ngăn đề tài này lại nói: “Lý thẩm nhi... có cần thêm củi vào trong bếp không? Ta làm giúp ngươi!”
”A... Thêm, thêm củi đi!” Lý thẩm nhi sửng sốt một chút, thế này mới ấp úng nói.
Có lẽ là Lý thẩm nhi cảm thấy, Tô Nhược Hàm nàng lấy hết bạc trên người ra giúp nhà bọn họ, điều duy nhất bọn họ có thể làm, đó là làm cho Tô Nhược Hàm thời điểm còn ở tại nhà bọn họ, có thể thoải mái và an tâm một chút đi!
Thấy Lý thẩm nhi lại không còn rối rắm vần đề bạc nữa, Tô Nhược Hàm lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn ngọn lửa sắp tàn trong bếp lò trước mặt, nàng âm thầm rơi vào trầm tư.
Thời điểm ban ngày, Tô Nhược Hàm tương đối uyển chuyển hỏi thăm Lý thẩm nhi một chút hiện tại là niên hiệu nào, kết quả nhận được đáp án cũng để cho nàng càng thêm buồn bực. Căn bản nơi này không phải là một niên đại gì mà nàng quen thuộc có trong lịch sử ghi lại. Duy nhất có vẻ tốt chính là, thời đại trước mắt này là quốc thái dân an, cũng không phải loạn thế chiến tranh tàn sát bừa bãi, điều này làm cho nàng nho nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bằng không xuyên qua cũng đã đủ bi kịch, lại xuyên qua thời kỳ loạn thế chiến tranh tàn sát bừa bãi, còn không bằng để cho nàng trực tiếp tìm cây cổ thụ lại treo cổ cho rồi.
Mà sở dĩ hiện tại Tô Nhược Hàm đợi ở chỗ Lý gia thôn ngoài thành Phượng Dương này, là theo Lý thẩm nhi nói, nơi này cách Phượng Dương thành đại khái có hơn mười km. Lúc ấy Lý đại thúc chính là đang ra khỏi Phượng Dương thành cách đó không xa thì phát hiện nàng thắt cổ. Nàng còn đang suy đoán, có lẽ Liễu Hương kia chính là người ở trong thành Phượng Dương đây!
Nghĩ tới đây, thật ra Tô Nhược Hàm lại âm thầm cong môi, nàng cũng mặc kệ trước kia chủ nhân thân thể này làm người thế nào, chỉ cần về sau chính nàng có thể có cuộc sống an ổn là được. Một phụ nhân bị hưu bỏ, chỉ sợ có nhà mẹ đẻ... cũng không thể nào có thể tiếp nhận chịu được nàng đi?
Cho dù Tô Nhược Hàm nàng thật cẩn thận hỏi thăm một ít chuyện mình muốn biết, nhưng vẫn làm cho Lý thẩm nhi đã nhận ra vấn đề. Cuối cùng nàng đành phải thoái thác nói là sau khi mình tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ rõ. Nếu không phải trên người có phong hưu thư kia, phỏng chừng nàng ngay cả chính mình kêu là Liễu Hương cũng không biết.
Vốn là đối với nơi này hoàn toàn không biết gì cả, đường cùng nàng cũng chỉ có thể tìm lấy cái cớ này. Nhưng mà cũng vì lấy cớ như vậy lại làm cho Lý thẩm nhi lúc ấy hốc mắt phiếm hồng ở nơi đó khóc nửa ngày. Nói là nàng thật đáng thương, bị nhà chồng hưu bỏ lại còn mất đi trí nhớ, lại mang toàn bộ gia sản tùy thân ra giúp bọn họ, điều này làm cho bà cảm thấy vô cùng áy náy.
Điều này lại làm cho Tô Nhược Hàm nhìn thấy bộ dáng Lý thẩm nhi nước mắt tràn lan mới âm thầm áy náy trong chốc lát.
Ở thời điểm Tô Nhược Hàm âm thầm trầm tư, Lý thẩm nhi đã nhanh chóng pha nước ấm xong, để cho nàng nhanh chóng đi qua rửa mặt, sau đó ngâm nóng chân rồi đi nghỉ ngơi.
******
Tô Nhược Hàm đứng ở cạnh cửa sổ trong nhà tranh, nhìn sắc trời ở bên ngoài đã bắt đầu tối đen cùng với đại tuyết như lông ngỗng bay xuống rất nhanh, nàng có chút buồn bực thở dài, thuận tay buông xuống cây gậy chống đỡ cửa sổ, đóng cửa sổ rồi lại trở lại cái tổ ấm áp trên giường.
Ngày trôi qua như thế này... Thật đúng là...
Thật sự là không quen mà!!!
Hiện tại chẳng qua mới vừa chạng vạng khoảng sáu bảy giờ thôi, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối đen, không giống như ở xã hội hiện đại ngày đêm đều đèn đuốc sáng trưng, làm cho người ta không cảm giác bóng tối lan tràn.
Nằm ở trên giường nàng nhìn đỉnh màn ngẩn người, kế tiếp mình phải làm gì đây?
Lúc ban đầu nàng là tính dùng một trăm lượng bạc kia tìm một chỗ ở ổn định trước, kết quả hiện tại tiền cũng không có.
Mà một nhà Lý thẩm nhi vốn cũng rất nghèo khó, hơn nữa còn có tên Hoàng lão gia ác ý xảo trá kia. Hôm nay bọn họ ngay cả con heo mẹ sắp đẻ cũng bán cho hàng xóm đổi lấy tiền mặt, thế này mới vừa đủ đúng một trăm hai mươi lượng bạc. Nếu nàng ngây ngốc ở nhà Lý thẩm nhi vài ngày ngắn ngủi thì còn được, nếu thời gian cứ kéo dài, thêm một miệng ăn cơm như vậy, chỉ sợ bọn họ sẽ không có gì ăn rồi.
Tuy rằng Lý thẩm nhi chưa nói, nhưng mà Tô Nhược Hàm lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong thùng gạo nhà bọn họ đã không còn có bao nhiêu hạt rồi.
Ai... bây giờ Tô Nhược Hàm còn thật không dám nói mình có thể giống như nữ chủ bên trong tiểu thuyết gì đó, chỉ cần đi ra ngoài liền gần người giàu có, buôn bán gì đó liền phát tài, những điều này đều là không thực tế... Dù sao cổ nhân cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng điều kiện kinh tế lạc hậu, nhưng cũng không có nghĩa là đầu óc người ta liền lạc hậu.
Nằm ở trên giường khó có thể đi vào giấc ngủ, Tô Nhược Hàm ra sức xoay người trở mình, tay trái mạnh mẽ đánh vào trên mép giường gỗ một cái, trực tiếp nghe được một tiếng vang thanh thúy. Tô Nhược Hàm đau quá liền bật ngồi dậy ở trên giường. Bởi vì Lý thẩm nhi lo lắng Tô Nhược Hàm ngủ một mình sợ bóng tối, cho nên để cho nàng một ngọn đèn dầu. Lúc này nàng còn chưa có thổi tắt ngọn đèn, cho nên ở dưới ánh đèn mờ nhạt, Tô Nhược Hàn phát hiện tiếng vang va chạm vừa rồi lại là một cái vòng tay Phỉ Thúy ở trên cổ tay nàng.
Nhìn vòng tay bên trong xanh biếc có một chút tím trên cổ tay, Tô Nhược Hàm nheo lại hai mắt. Hôm nay sau khi tỉnh lại vẫn không có chú ý tới, trên cổ tay mình có vòng tay, nếu không phải vừa rồi...
Nhưng đúng là có vấn đề, có vòng tay không có gì kinh ngạc, dù sao trên hưu thư cũng có nói, nguyên bản xuất thân của Liễu Hương vẫn là từ thư hương thế gia, có chút trang sức cũng không có gì kỳ quái... Nhưng vấn đề là, vòng tay Phỉ Thúy trong xanh lục còn mang theo chút màu tím này, rõ ràng chính là ở hiện đại thời điểm Tô Nhược Hàm sinh nhật mười sáu tuổi, lúc ấy Tô gia lão gia tử, cũng chính là gia gia (ông nội) của Tô Nhược Hàm đưa cho nàng... Làm sao có thể đeo ở trên cổ tay của Liễu Hương đây?
Chẳng lẽ nói... Tô Nhược Hàm nàng xuyên qua, nguyên nhân có lẽ là do vòng tay Phỉ Thúy này?
Hay là nói... Vòng tay Phỉ Thúy này thì giống như có không gian trong tay gì đó?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Nhược Hàm nhìn vòng tay lắc đầu nở nụ cười khổ, xem ra nàng thật sự là đi vào thời đại xa lạ thì chịu kích thích bị điên rồi, lại có thể ảo tưởng ở trong vòng tay Phỉ Thúy trước mắt này là một cái vòng tay không gian.
Sau khi cười khổ xong rồi, Tô Nhược Hàm giống như là xác minh mình đang nổi điên, miệng nàng bất giác gợi lên tươi cười có một chút châm chọc lẩm bẩm nói: “Ngươi thật sự sẽ là một cái không gian?”
Câu nói nhỏ bé không thể nghe thấy mới từ miệng của nàng thốt ra, vòng tay Phỉ Thúy trên tay ngay tức khắc lấp lánh một trận ánh sáng trắng. Mà kèm theo đó Tô Nhược Hàm cảm giác choáng váng chóng mặt mà tới, đợi đến khi cảm giác choáng váng chóng mặt biến mất, nàng trợn tròn mắt.
Tô Nhược Hàm đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, một lúc sau nàng đưa tay dùng sức véo mạnh lên hai má của mình.
”Ôi... Đau!”
Đau!!!
Đã đau, vậy thì không phải là đang nằm mơ?
Chẳng qua nàng chỉ tùy tiện nói thôi, tùy tiện tưởng tượng một chút là được rồi, vật như không gian cũng là nơi nơi đều có sao?
Nhưng mà... Trước mắt này... Không phải không gian thì là cái gì?
Lọt vào trong tầm mắt nàng, chỗ phía trước bên phải có một ngôi nhà tranh nhỏ, bên cạnh nhà tranh lại có một ao nước suối lớn cỡ như một sân bóng rổ. Mặc kệ nước trong con suối từ đâu mà chảy ra, nhưng mà nước suối này lại quỷ dị không có tràn ra khỏi cái ao.
Mà ở đối diện nhà tranh, cũng chính là địa phương Tô Nhược Hàm lúc này đang đứng, còn có hai ba mẫu ruộng tốt.
Tô Nhược Hàm quan sát thực vật vừa cao tới đầu gối ở bên chân của mình... Rẽ mặt sau những lá cây này, nàng nhìn thấy thực vật này nọ, nàng có chút trợn tròn mắt.
Nữ chủ người ta xuyên qua trong không gian không phải đều là kỳ trân dị bảo gì đó, dược liệu cao cấp thôi không phải sao? Tại sao tới bản thân nàng, đây... lại là chín muồi... Cây đậu? Đậu tương? Đậu nành? Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, những cây đậu này lại trồng cả mẫu đất.
Khối đất bên cạnh, giống như cũng trồng gì đó.
Vốn Tô Nhược Hàm thực thất vọng, lúc này lại có chút kích động chạy đi qua, một chút cũng không có chú ý nàng lúc này nàng từ trên giường tiến vào không gian là đang đi chân trần.
Đợi cho nàng đi tới chỗ đó, bên trong một mẫu bên này gieo trồng là một ít hạt tiêu, còn có gừng, ôi mẹ nó... Ngay cả hành tỏi cũng có, ồ... đó là cái gì?
Ở cách đó không xa chỗ trồng gừng có một gốc cây cao hơn một thước, trên cây tràn đầy thứ gì đó, đợi sau khi Tô Nhược Hàm nàng đến gần xông vào mũi là một hương vị truyền đến, không cần nhìn nàng cũng biết là cái gì, đây chính là một cây hoa tiêu...
Đây là làm sao hả... Trong không gian, tất cả đều là tập hợp gia vị sao?
Nhưng mà... Nhìn đến những thứ gia vị này, thật ra Tô Nhược Hàm lại nghĩ đến một chuyện. Hôm nay lúc Lý thẩm nhi nấu cơm nàng phát hiện, nơi này của bọn họ giống như cũng không có hạt tiêu và hoa tiêu gia vị linh tinh gì đó. Ngược lại là có một loại gia vị giống như hương thảo gì đó, cảm giác hương vị không được nồng đậm ngào ngạt, nhưng lại mang theo một chút mùi cỏ thản nhiên.
Nhìn đến mấy thứ này... chợt Tô Nhược Hàm chống nạnh đứng ở nơi đó cười lên vui vẻ.
Đột nhiên nàng biết kế tiếp nàng nên làm thế nào rồi.
Hết chương 5.