Sau khi Tô Nhược Hàm mang theo điểm tâm Phúc bá mua giúp cho mình rời khỏi Hương Phiêu Trai, đầu tiên là nàng đi chỗ tửu lâu ban đầu thuộc về Phùng mập mạp nhìn một chút. Phát hiện hiện tại bên ngoài tửu lâu đã thay đổi lớn, lại có mấy nam tử tuổi trẻ đang chuyển bàn ghế ở trong đó, nhìn chất lượng mấy thứ kia nghiễm nhiên là hoàn toàn mới. Hơn nữa kiểu dáng này nọ có vẻ độc đáo mới mẻ không ít, giống như tửu lâu tiệm cơm trong thành này hiện nay, mà ngay cả trong Hương Phiêu Trai, hình như cũng phải thua kém hơn.
Nhìn này những cái bàn đồ dùng này, Tô Nhược Hàm cúi đầu như có vẻ đăm chiêu.
Phượng Vân Cẩm bố trí cái bàn dụng cụ đều là kiểu dáng mới mẻ độc đáo không có gì không tốt, nhưng mà hắn không cần thiết đưa đến tửu lâu những thứ vừa thấy cũng biết là rất quý giá này, hoàn toàn có thể đưa đi Hương Phiêu Trai. Dù sao cái tửu lâu mới này nàng cũng không dự tính đi theo con đường chi tiêu xa hoa như Hương Phiêu Trai của hắn, mà dự tính đi con đường trình độ tiêu phí bậc trung. Mấy thứ này chuyển đến nơi đây mà nói, chỉ sợ đến lúc đó ngược lại sẽ có vẻ có chút không phù hợp.
Dù sao những đồ gia cụ này quá mức lịch sự tao nhã và sang quý, nhất định sẽ làm cho khách nhân có một loại cảm giác trình độ tiêu phí của tửu lâu rất cao, chỉ sợ sẽ dẫn tới có một bộ phận thực khách chùn bước, ngược lại sẽ làm cho tửu lâu bỏ lỡ một phần lớn khách nhân, đây cũng không phải là kết quả nàng muốn.
Suy nghĩ một chút, Tô Nhược Hàm gọi lại một nam tử bên đang chỉ huy chuyển bàn ghế, nam tử này lần trước nàng đã nhìn thấy qua ở Hương Phiêu Trai, hắn là đi theo làm việc phía sau Phúc bá, cũng đã gặp qua nàng, hình như gọi là Phan Địch thì phải.
Đối phương bị Tô Nhược Hàm gọi lại, sau khi quay lại nhìn thấy là nàng, giọng điệu đối phương có vài phần cung kính đi tới hô: "Tô cô nương... sao ngài lại ở chỗ này?" Bởi vì Phượng Vân Cẩm vẫn chưa nói qua với những người phía dưới việc trang hoàng tửu lâu mới này có quan hệ với Tô Nhược Hàm, cho nên đối với phương cũng chỉ cho rằng nàng là người quen của thiếu gia nhà mình mà thôi.
Tô Nhược Hàm thấy người bên kia còn đang chuyển đồ, nàng xoay người nhìn Phan Địch trước mắt nhíu mi hỏi: "Những bàn ghế này là thiếu gia các ngươi kêu chuyển tới đây sao?"
Mặc dù Phan Địch có nghi hoặc đối với vấn đề của nàng, nhưng mà nghĩ tới gần đây nàng thường xuyên đi Hương Phiêu Trai tìm thiếu gia nhà mình, hơn nữa mỗi lần sư phó giống như đều có vẻ cung kính với nàng, thầm nghĩ hẳn là nàng và thiếu gia rất quen thuộc. Hiện tại vấn đề này cũng không có chạm đến vấn đề cơ mật gì, hắn cũng không lại nghĩ nhiều liền gật đầu nói: "Đúng là thiếu gia phân phó để cho hôm nay chúng ta chuyển tới, Tô cô nương ngài có vấn đề gì sao?"
Có vấn đề gì? Vấn đề lớn đó...
Tô Nhược Hàm có thể nói là lập tức muốn xoay người trở lai Hương Phiêu Trai tìm Phượng Vân Cẩm, nhưng mà nghĩ tới Mặc nhi đang ở nhà chờ, nàng đi ra trong chốc lát thì còn được, nếu như quay lại Hương Phiêu Trai thế nào cũng phải trì hoãn một thời gian lâu. Vạn nhất Mặc nhi không đợi được nàng trở về mà sốt ruột, đến lúc đó chạy đi tìm nàng lỡ xảy ra chuyện gì thì không tốt.
Suy nghĩ một chút, nàng mới có quyết định hỏi Phan Địch: "Có thể phiền toái ngươi hiện tại giúp ta đi Hương Phiêu Trai gửi lời nhắn của ta tới thiếu gia các ngươi hay không? Ừm nếu ngươi không thể đi được thì tùy tiện gọi một người nào đó bên này các ngươi đi qua cũng được..."
"Lời nhắn? Vậy... Không biết Tô cô nương muốn chuyển lời nhắn gì cho thiếu gia?" Lúc này hắn đang vô cùng bận rộn, kêu hắn đi đưa lời nhắn? Nhưng mà đối phương lại là bằng hữu của thiếu gia, trong lúc nhất thời Phan Địch có chút khó xử nhìn nàng. Sau đó lại nhìn nhìn sang bên kia mọi người đã chuyển đâu vào đấy rồi mới mở miệng.
"Cứ nói với thiếu gia nhà ngươi, những thứ gia cụ này hết thảy không thể dùng, kêu hắn thay đổi toàn bộ một lần nữa." Thần sắc Tô Nhược Hàm nghiêm túc nói ra lời nói mình muốn chuyển đạt.
Lời của nàng vừa nói xong, sắc mặt Phan Địch liền có chút khó coi, không vì cái gì khác, chỉ vì một câu nói những gia cụ không thể dùng của Tô Nhược Hàm, rốt cuộc nàng có biết mình đang nói cái gì hay không? Tất cả những cái bàn này đều là thiếu gia thỉnh thợ mộc tốt nhất Phượng Lan quốc đẩy nhanh tốc độ mới làm được. Nếu vật như vậy cũng còn không thể dùng, vậy thì cái dạng bàn ghế gì mới có thể dùng hả?
"Tô cô nương... lời nói này của ngài có chút không có đạo lý, phải biết rằng tất cả những cái bàn này đều là thiếu gia thỉnh thợ mộc tốt nhất Phượng Lan quốc đẩy nhanh tốc độ làm ra..." Sắc mặt Phan Địch có chút khó coi, trong giọng nói lộ ra vẻ không phục mở miệng cãi lại.
Tô Nhược Hàm biết rõ lời nói trực tiếp vừa rồi của mình có chút chọc giận Phan Địch, nàng cười cười xin lỗi rồi mới mở miệng nói: "Thật có lỗi, có lẽ là ta nói cũng không rõ ràng. Vừa rồi theo như lời ta nói không thể dùng, cũng không phải nói những cái bàn này không tốt, ngược lại là chúng nó thật sự quá tốt, cũng không thích hợp tửu lâu này, cho nên ta mới nói không thể dùng. Ngươi chỉ cần giúp ta chuyển lời này cho thiếu gia các ngươi là được, đến lúc đó hắn biết nên làm cái gì bây giờ."
Sau khi nghe Tô Nhược Hàm giải thích, Phan Địch cũng bừng tỉnh, đột nhiên phản ứng kịp vừa rồi bởi vì đáy lòng mình không vui lại có thể mạo phạm bằng hữu của thiếu gia, hắn vội vàng có chút sợ hãi lắc lắc đầu nói: "Tô cô nương chớ xin lỗi với tiểu nhân, vừa rồi là tiểu nhân có nhiều mạo phạm, mong rằng Tô cô nương đừng trách móc mới đúng. Vâng... Tô cô nương ngài yên tâm, ta sẽ chuyển cáo cho thiếu gia biết." Mặc kệ trước mắt lời nói của Tô Nhược Hàm xuất phát từ nguyên nhân gì, vừa rồi ngôn ngữ của mình có mạo phạm với nàng là sự thật, hy vọng nàng sẽ không đi cáo trạng nói cái gì đó với thiếu gia nhà mình mới tốt. Bằng không chỉ sợ cho dù mình là đồ đệ của Phúc bá, thiếu gia cũng sẽ không tha thứ cho mình đâu.
Tô Nhược Hàm gật gật đầu, sau khi liếc mắt nhìn Phan Địch một cái mới xoay người rời đi.
Đối với tâm tư nho nhỏ trong lòng Phan Địch, nàng không có quá nhiều để ý, ở trong cảm nhận của nàng, vừa rồi vốn chính là nàng đã sai, Phan Địch vì nhà mình thiếu gia mà biện bạch đó hoàn toàn là chuyện hết sức bình thường.
Sau khi Phan Địch nhìn Tô Nhược Hàm rời đi, hắn lau mồ hôi trên trán, quay đầu liếc mắt nhìn bên kia còn đang vận chuyển bàn ghế vào, suy nghĩ một chút rồi ngoắc tay kêu một tiểu nhị bên Hương Phiêu Trai nói: "Ta có chút việc phải về Hương Phiêu Trai bẩm báo với thiếu gia, ngươi ở đây giám sát bọn họ, để cho bọn họ tiếp tục phải cẩn thận chuyển đồ vào, ta sẽ trở về ngay." Cho dù hắn phải đi chuyển đạt lời nhắn của Tô Nhược Hàm, nhưng mà hiện tại còn chưa biết trước kết quả, biện pháp tốt nhất vẫn là dựa theo phân phó trước đó của thiếu gia mà làm tốt. Đợi sau khi lời nhắn chuyển cáo xong, vạn nhất thiếu gia có điều thay đổi đến lúc đó rồi hãy nói sau.
Dặn dò xong, tiểu nhị gật đầu nghe theo, Phan Địch đã xoay người đi đến phương hướng về Hương Phiêu Trai.
Thời điểm Tô Nhược Hàm từ phố chính trở lại thành tây, trùng hợp thấy được tòa nhà gần với nhà mình nhất, lúc này có vài người đang bao lớn bao nhỏ chuyển ra đồ bên ngoài. Hơn nữa mấy người đó còn có vẻ mặt vui mừng hớn hở, trong đó có một nam tử trung niên thoạt nhìn như là nam chủ nhân lúc này đang vuốt râu, có chút kích động thấp giọng nói chuyện với phu nhân của mình: "Phu nhân... Ta còn là cảm thấy có chút không thích hợp a!"
"Cái gì không thích hợp?" Đối phương bồn chồn hỏi ngược lại.
Vị nam tử trung niên vò đầu, sắc mặt rối rắm mở miệng: "Ngươi nói người hôm nay mua tòa nhà của chúng ta có phải đầu có vấn đề hay không hả? Tuy nói tòa nhà này của chúng ta cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng không đáng được giá một vạn lượng bạc đi? Có thể có vấn đề gì hay không?"
Lời nói của hắn nói dẫn tới ánh mắt của một phụ nhân còn phong vận ở bên cạnh giận dữ nhỏ giọng mắng: "Xem ngươi có chút tiền đồ ấy, quản chi người nọ có bệnh hay không, dù sao chúng ta đã cầm bạc vào trong tay, chúng ta chỉ cần dựa theo yêu cầu nhanh chút chuyển đi là được, cần gì đi hỏi nhiều vấn đề như vậy? Đừng nhiều lời... Nhanh chóng đi xem phía hạ nhân đã sửa sang lại mọi thứ đã ổn không cho ta, ngươi cũng đừng quên người ta đã nói hôm nay phải dọn nhà rồi đưa cho đối phương."
Sau khi nữ nhân đó nói xong, nam tử cười làm lành gật gật đầu sau xoay người lại chạy tới trong tòa nhà, còn không ngừng thét to hạ nhân tay chân lanh lẹ một chút.
Thời điểm Tô Nhược Hàm đi ngang qua cửa nghe được hai người nói chuyện, thì có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn tòa nhà kia một cái.
Lời nói mới rồi của hai người nàng đã biết, này tòa nhà bị người ta ra giá trên trời một vạn lượng bạc mua, còn yêu cầu họ hôm nay liền chuyển đi...
Giá trên trời một vạn lượng, có thể rất khoa trương hay không?
Phải biết rằng, lúc trước nàng mua lại Tô trạch, thoạt nhìn tuy rằng nhỏ hơn một chút so với tòa nhà này, nhưng mà mỗi kết cấu trong sân đều là vô cùng không tệ, vậy cũng chỉ mới tốn của nàng một ngàn năm trăm lượng bạc mà thôi, tòa nhà lại có thể là một vạn lượng. Nghe khẩu khí của chủ nhân nhà kia giống như giá cả này cũng có chút quá mức, vậy người mua tòa nhà này nghĩ như thế nào nhỉ? Tiền nhiều quá không chỗ xài, có lẽ là một nhà giàu mới nổi tài đại khí thô, hoàn toàn không coi bạc là bạc để xài à?
Âm thầm lắc lắc đầu, mắng một câu nhà giàu mới nổi, Tô Nhược Hàm cầm theo điểm tâm trở về nhà mình.
Đợi cho đến sau này khi nàng biết được hiện tại nàng đang mắng nhà giàu mới nổi là ai, thì nàng trừ bỏ líu lưỡi một trận ở ngoài, còn lại chỉ có một hồi thịt đau...
Bên kia sau khi Phan Địch trở lại Hương Phiêu Trai liền đụng phải Phúc bá, nhìn thấy Phan Địch đột nhiên trở về, Phúc bá bồn chồn hỏi: "Tiểu Địch ngươi về đây làm cái gì, không phải thiếu gia cho ngươi giám sát những người đó chuyển gia cụ đi qua sao?"
Phan Địch nghe xong nghi vấn của sư phó nhà mình, hắn vội dừng chân, nói hết chuyện vừa rồi đụng phải Tô Nhược Hàm rồi nàng kêu mình chuyển đạt lời nói một phen, Phúc bá nghe xong nhíu mày trầm mặc một lát sau ngẩng đầu nói: "Thiếu gia ở phía sau viện, ngươi nhanh đi qua nói lời này cho hắn nghe một chút đi." Thái độ của thiếu gia nhà mình đối với Tô cô nương, làm cho lão nhân hắn cũng có chút suy nghĩ không rõ, dù sao thoạt nhìn cũng không phải là thái độ đối đãi với người bình thường.
Nghe xong sư phó nhà mình nói, Phan Địch vội gật gật đầu, thái độ lại hoàn toàn biến đổi, vô cùng cung kính đi đến hậu viện.
Phượng Vân Cẩm ngẩng đầu nhẹ vuốt mấy viên thức ăn rồi ném vào trong ao cá trước mặt, nhìn phía dưới một đám cá đang tranh nhau tiến lên cướp đoạt hết sạch thức ăn, thế này hắn mới hứng thú quay đầu nhíu mày nhìn Phan Địch, giọng điệu có vài phần sung sướng hỏi: "Nàng thật sự là nói như vậy?"
"Đúng vậy... nguyên văn Tô cô nương nói là như vậy, hơn nữa sau đó nàng lại nói, nguyên nhân bàn ghế này không tốt là bởi vì không thích hợp với quán mới." Phan Địch gật gật đầu, lặng lẽ ngẩng đầu đánh giá sắc mặt thiếu gia nhà mình, thời điểm phát hiện thiếu gia vẫn không tức giận giống như trong tưởng tượng của mình như vậy, Phan Địch âm thầm thấy may mắn. Hoàn hảo là mình chạy tới thông báo cho thiếu gia, bằng không nếu Tô cô nương tự mình đến đây báo cho thiếu gia biết, thuận tiện thêm mắm thêm muối một phen việc bất kính của mình đối với nàng mới vừa rồi, chỉ sợ mình thật sự là chịu không nổi.
Trên mặt Phượng Vân Cẩm có tươi cười thản nhiên, trong tay lại cầm lên mấy hạt thức ăn nhẹ nhàng quăng vào bầy cá đang bơi lội không ngừng ở phía dưới, giọng điệu có vẻ đăm chiêu mở miệng nói: "Phải đổi lại à? Vậy nàng có nói là cái gì dạng mới thích hợp với quán mới hay không?"
Phan Địch lắc lắc đầu nói: "Không có, nàng chỉ kêu thuộc hạ mang lời nhắn cho ngài, còn nói là nói cho ngài xong, ngài sẽ biết rõ phải làm cái gì."
Phượng Vân Cẩm cười nhẹ lắc đầu, phải nói nàng là tin tưởng mình, hay là nói nàng là người lười đây? Chẳng thèm quản chuyện này.
Vốn tưởng rằng nàng muốn khai trương tửu lâu, cho nên mình mới yêu cầu mọi chuyện đều thật tinh tế đến cực điểm, mỗi thứ cấp cho nàng nhất thiết đều phải là tốt nhất. Kết quả nữ nhân kia lại để cho người ta đến nói với hắn, cái này không thích hợp với nàng... Rõ ràng như vậy, nhưng thật ra lại làm cho Phượng Vân Cẩm phát hiện mình phạm vào một sai lầm cấp thấp.
Chỉ vì là nàng, hắn muốn làm cho nàng vui vẻ, kết quả thứ vắt óc suy tính làm ra lại quên lúc ban đầu nàng đã nói qua, tửu lâu kia là mở ra cho những người có khả năng tiêu phí trung đẳng. Mình lại phân phó người dưới làm ra mấy thứ chỉ có hào nhoáng bên ngoài, khó trách nữ nhân kia sẽ nói cái gì mà không thích hợp tử lâu mới.
Suy tư một lát, Phượng Vân Cẩm mới vỗ vỗ bàn tay dài trắng nõn của mình, bất đắc dĩ cười phân phó Phan Địch: "Hôm nay chuyển toàn bộ mấy thứ kia đi, phân phó thợ mấy người mộc đến đây ta có chuyện muốn nói với bọn họ. À, đúng rồi... lúc ngươi đi ra ngoài thì nói với Phúc bá một tiếng, nói là khi nào Phượng Thiên trở về thì kêu hắn tới gặp ta."
Phan Địch nhận được mệnh lệnh thì gật đầu đi ra bên ngoài, nhưng đi được vài bước lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn dừng bước lại quay đầu hỏi: "Thiếu gia... vậy mấy cái bàn dụng cụ này chuyển đến Hương Phiêu Trai hay là như thế nào?" Chủ yếu là, thiếu gia gọi người điêu khắc chạm trổ một bộ bàn và mấy cái ghế bằng cẩm thạch (bạch ngọc), mấy thứ đó cực kỳ sang quý. Thiếu gia kêu chuyển mấy thứ đó ra khỏi tửu lâu mới, nhưng mà lại không có nói chuyển đi nơi nào nha...
Phượng Vân Cẩm nghĩ tới mấy ngày trước đây mình thức suốt đêm vẽ, vội vàng để cho người ta điêu khắc ra. Nếu cứ như vậy chuyển ra quăng về Hương Phiêu Trai, giống như không có ý nghĩa gì, cái đó vốn chính là muốn đưa cho nữ nhân kia, làm cho nàng một chút kinh hỉ (kinh ngạc vui vẻ). Kết quả nàng chỉ là nhìn thấy mấy món đồ bình thường liền hô to không thích hợp, hiện tại khiến cho bộ bàn ghế điêu khắc bằng cẩm thạch cũng bị trả về...
Chẳng lẽ tâm huyết của hắn lại lãng phí như vậy?
Cuối cùng Phượng Vân Cẩm vẫn là không muốn tâm huyết của mình trở thành phế thải, gật đầu suy nghĩ sâu xa phân phó: "Đưa bộ bàn ghế cẩm thạch tới Tô phủ thành tây, nói là ta tặng cho. Về phần mấy thứ còn lại khác, ngươi cho người đưa về Hương Phiêu Trai là được."
Phan Địch khép mí mắt gật đầu rời đi.
Tô phủ thành tây...
Hoàn hảo lúc ban đầu hắn đúng lúc phát hiện sai lầm, không có tiếp tục nói ra lời mạo phạm đến Tô cô nương, xem thái độ hiện tại của thiếu gia, cùng với sư phó quái dị nhà mình đều cung kính có thêm đối với Tô cô nương, chỉ sợ về sau khi nhìn thấy kia Tô cô nương, mình còn phải thật để ý mới được. Một nam tử như thiếu gia đối với một nữ nhân như vậy, biết đâu một ngày nào đó nữ nhân này sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà mình cũng không chừng.
Tô Nhược Hàm vừa về nhà, thì đã bị hai tiểu tử Mặc nhi và Tiểu Bạch nhiệt tình nghênh đón, đương nhiên hai vị này chân chính nghênh đón là điểm tâm trong tay nàng cầm về. Nhìn bộ dáng một người một sói trên người tràn đầy bùn đất, nàng cười giáo huấn một người một sói vài câu.
Dặn dò Mặc nhi đi rửa tay rồi mới đến ăn điểm tâm, lúc này Tiểu Bạch đá cái đuôi túm Mặc nhi đi thẳng ra ngoài, giống như rất sợ chậm một chút thì Tô Nhược Hàm sẽ ăn sạch vậy.
Cho đến khi Mặc nhi và Tiểu Bạch đi vào phòng bếp múc nước rửa tay, Tô Nhược Hàm mới vội vàng lắc mình một cái đi vào trong không gian. Nhìn thấy mấy thứ gieo trồng bên trong đều chín toàn bộ, hơn nữa thời điểm thấy mấy cây ăn quả gần đây sưu tập trồng xuống lại đã kết đầy quả, nàng âm thầm chắc lưỡi. Đồng thời, nàng còn quyết định chờ đêm nay Mặc nhi ngủ rồi thì nàng tiến vào không gian thu thập một chút mấy thứ bên trong này.
Dù sao tửu lâu mới lập tức sẽ chuẩn bị xong, tuy rằng nàng không cần ra tiền, nhưng mà nên chuẩn bị đồ gia vị thì vẫn chuẩn bị tốt.
Về phần đậu tương... đoạn thời gian trước nàng đã sớm thí nghiệm qua, làm đậu hoa và đậu hủ bình thường. Nàng đã liên tục lãng phí đậu tương mấy ngày, đến nỗi Mặc nhi và gia hỏa Tiểu Bạch nhìn thấy nàng mài đậu liền sợ hãi, rốt cuộc nàng có thể làm ra đậu hoa, còn có sữa đậu nành...
Từ trên cây rất nhanh hái được mấy quả cam tươi ngon sau đó lắc mình ra khỏi không gian, Tô Nhược Hàm vừa giả bộ bỏ quả cam vào trong rổ điểm tâm vừa rồi, bên kia hai tên cật hóa Mặc nhi và Tiểu Bạch cũng đã thí điên thí điên (vui vẻ) chạy tới.
Tô Nhược Hàm nhanh chóng lấy điểm tâm và quả cam ra, nhìn ánh mắt Mặc nhi và Tiểu Bạch nhìn điểm tâm đều đã phát sáng, nàng buồn cười lắc lắc đầu nói: "Ăn điểm tâm trước, nương đi cắt quả cam, vừa mới mua còn tươi ngon nên ngọt lắm, lát nữa Mặc nhi phải nhớ rõ ăn nhiều một chút." Dù sao đứa nhỏ vẫn phải ăn nhiều hoa quả rau dưa mới tốt với thân thể, để cho nó ăn đồ ăn vặt lâu đối với thân thể không hề tốt. Trong không gian của nàng hoa quả mau chín, tùy thời đều có thể có hoa quả trái mùa có thể cho Mặc nhi ăn, chỉ là phải nhắc nhở kỹ cho Mặc nhi không nên lỡ miệng nói ra ngoài là được.
Mặc nhi ăn bánh ngọt phù dung dính bánh vụn đầy miệng, ngoan ngoãn gật đầu, khi nhìn Tô Nhược Hàm đang cầm mấy quả cam chuẩn bị đi phòng bếp, đột nhiên bé phát âm không rõ kêu lên: "Ngô... Nương, mẫu thân... người vừa mới bắt đầu … đi thì sau đó... ngoại, ngoại công đã tới nha..."
Tô Nhược Hàm quay đầu, khó hiểu hỏi: "Ngoại công con đã tới? Ông có nói cái gì hay không?" Buổi sáng Liễu tiểu đệ mới đến rồi, mình mới nói quyết định cho hắn, thì Liễu lão cha đã tìm tới cửa, chẳng lẽ hắn chưa từ bỏ ý định muốn đến thuyết phục mình sao?
Mặc nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nuốt nuốt điểm tâm trong miệng, Tô Nhược Hàm thấy thế nhanh chóng quay trở về buông quả cam rót một chén nước cho bé uống, thấy rốt cục nó nuốt xuống điểm tâm trong miệng rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Ăn gấp như vậy làm cái gì, con bị nghẹn thì phải làm sao?"
Thấy sắc mặt Tô Nhược Hàm có chút tức giận, Mặc nhi thật cẩn thận kéo vạt áo của nàng làm nũng nói: "Mẫu thân, Mặc nhi biết sai rồi, không phải cố ý... Ngoại công vừa mới tới tìm người, thấy người không có ở nhà thì ông liền đi."
"Hả? Thật sự ngoại công cũng chưa nói cái gì?" Tô Nhược Hàm bồn chồn nhíu mày.
Mặc nhi nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút, liếm liếm điểm tâm dính trên tay sau mới than thở nói: "Hình như ngoại công còn hỏi Mặc nhi có muốn thường xuyên nhìn thấy hắn, à... Còn có cái gì nhỉ? Giống như, giống như ngoại công còn nói buổi tối muốn tới đây ăn cơm, kêu mẫu thân chuẩn bị thức ăn ngon..." Lúc nói đến câu sau, hai mắt Mặc nhi sáng lên, hơn nữa Tiểu Bạch ở một bên con ngươi cũng sáng lên, hai tên cật hóa ở chỗ này trông mong nhìn nàng, ăn ngon...
Có muốn thường xuyên nhìn thấy hắn? Chẳng lẽ Liễu lão cha muốn lừa gạt Mặc nhi trở về, sau đó muốn mình phải bất đắc dĩ đi theo hắn về Phượng Dương thành?
Vốn vẻ mặt nàng đang suy nghĩ sâu xa ý tứ của Liễu lão cha là gì, bất chợt bị ánh mắt sáng long lanh của hai tên cật hóa nhìn chòng chọc làm cho nàng vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải lắc đầu thưởng nhẹ nhàng hai cái cốc đầu cho một người một sói rồi nhỏ giọng giáo huấn nói: "Lúc này miệng cũng còn đang ăn này nọ, lại ở nhớ thương ăn nữa... Thật sự là hai đứa ham ăn."
Nhưng mà buổi tối Liễu lão cha nói muốn tới, đến lúc đó hẳn là có thể biết được rốt cuộc hắn có ý tứ gì.
Hết chương 61.