• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChieuNinh

Tô Nhược Hàm vừa ôm Mặc nhi đi vào Hương Phiêu Trai, điếm tiểu nhị liền đi qua đón: "Công tử dùng cơm sao?"

Nhìn thoáng qua chỗ chưởng quầy, phát hiện chưởng quầy Phúc bá không ở đây, Tô Nhược Hàm thản nhiên mở miệng: "An bài phòng ở lầu hai đi!"

Điếm tiểu nhị nghe xong vội vàng phúc thân, dẫn Tô Nhược Hàm đi đến lầu hai. Sau khi vào một căn phòng, điếm tiểu nhị đang chuẩn bị thực đơn rồi nghe nàng phân phó, đột nhiên Tô Nhược Hàm mở miệng nói: "Ta muốn gặp thiếu gia các ngươi!"

Nàng nói thiếu gia các ngươi, mà không phải là ông chủ các ngươi, điếm tiểu sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến ngày ấy chưởng quầy Phúc bá có dặn dò xuống, nếu có người đến Hương Phiêu Trai ăn cơm thời điểm nói muốn gặp thiếu gia nhà mình nhất định phải bẩm báo cho hắn, hoặc là nói cho thiếu gia...

Công tử trước mắt ôm đứa nhỏ, hắn...

"Công tử xin ngài chờ một chút, ta đi thông báo cho thiếu gia." Sau khi điếm tiểu nhị phản ứng lại, trong lời nói lại có thêm vài phần cung kính.

Nhìn điếm tiểu nhị rời khỏi rồi đóng lại cửa phòng, thế này Tô Nhược Hàm mới ôm Mặc nhi trong lòng ngồi xuống, một tay rót một chén trà nóng ở trên bàn sau đó nhẹ nhàng lắc lắc kêu Mặc nhi trong lòng đã muốn ngủ: "Mặc nhi tỉnh tỉnh..."

Mặc nhi được Tô Nhược Hàm ôm vào trong ngực rồi đi nửa ngày, mơ mơ màng màng ngủ say mất, lúc này sau khi bị Tô Nhược Hàm đong đưa thì tỉnh lại, nhăn nhó hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn mơ mơ màng màng mở to mắt lầu bầu nói: "Mẫu thân... Làm sao vậy?"

"Ha ha... Đến đây, uống chén trà nóng cho ấm áp cơ thể." Tô Nhược Hàm cười đưa chén trà ấm áp đến bên miệng Mặc nhi.

Mặc nhi ngoan ngoãn uống vào hai ngụm, sau đó lắc lắc đầu: "Không uống nữa."

Khi nghe đến tiểu nhị nói có người đến tìm mình, lại nghe nói là một công tử mang theo đứa nhỏ, Phượng Vân Cẩm liền đoán được người tới hẳn là Tô Nhược Hàm không thể nghi ngờ. Nhưng mà sau khi cất bước đi vào trong phòng hắn mới sửng sốt một chút, vừa rồi tiểu nhị chỉ nói đối phương mang theo đứa nhỏ, nhưng không có nói là nam hài hay nữ hài. Lúc này thấy Tô Nhược Hàm cho Mặc nhi uống nước, hắn mới phát hiện Mặc nhi bị trang điểm thành một tiểu cô nương.

Phượng Vân Cẩm đứng ở cửa xấu hổ cười cười, lúc nhìn thấy Mặc nhi đột nhiên trừng mắt với mình, ý cười trên mặt hắn tang thêm mười phần mở miệng nói: "Khụ... Khụ khụ... con trai... ách... con gái gái này của ngươi ăn mặc thật đáng yêu..."

Thấy Mặc nhi trong lòng bởi vì Phượng Vân Cẩm nói mà buồn bực bẹp cái miệng nhỏ nhắn, lại dùng sức chui vào trong lòng mình, Tô Nhược Hàm tức giận cong khóe miệng. Phượng Vân Cẩm này thật sự là vạch áo cho người xem lưng, Mặc nhi bởi vì bản thân phải mặc nữ trang mà cực kì để ý. Lúc này Phượng Vân Cẩm còn đến khen bé mặc váy xinh đẹp, chọc cho hiện tại Mặc nhi tủi thân không thôi.

"Khụ... Được rồi, sao hôm nay ngươi lại muốn đến đây?" Phượng Vân Cẩm bị ánh mắt cảnh cáo của Tô Nhược Hàm nhìn quét qua, ngượng ngùng cười cười, mở miệng nói sang chuyện khác. Lúc này nàng ra cửa, chẳng lẽ không sợ đúng lúc bị đụng phải người đang tìm nàng?

Tô Nhược Hàm không để ý đến vẻ tìm tòi nghiên cứu không chút nào che giấu của Phượng Vân Cẩm, trấn an Mặc nhi ở trong lòng còn đang hờn dỗi vài câu, thế này mới ngẩng đầu nói: "Vốn chỉ là nghĩ ra ngoài tìm mua vài thứ, nhưng hiện tại cũng có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ."

"Hả? Hỗ trợ à..." Phượng Vân Cẩm hiểu rõ cười gật gật đầu, chỉ là cái âm điệu kéo dài hai chữ hỗ trợ kia, làm cho đôi mi thanh tú của Tô Nhược Hàm ở đối diện hơi     nhếch lên.

Nàng liền biết, thằng nhãi Phượng Vân Cẩm này là một người không chịu thiệt. Nếu muốn tìm hắn hỗ trợ, nếu không cho thù lao để làm cho hắn hài lòng, khẳng định hắn sẽ không đáp ứng. Nàng cũng không muốn lại lãng phí thời gian, trực tiếp mở miệng nói: "Hiện tại Phùng mập mạp Phùng kí tửu lâu không biết tung tích, tửu lâu đã niêm phong, nghe nói là quan phủ chuẩn bị bán nó đi, sau đó dùng số tiền này trả nợ cho những người bị Phùng kí tửu lâu đang khất nợ, cho nên... Ta nghĩ nhờ ngươi hỗ trợ mua giúp Phùng kí tửu lâu cho ta."

Hơn nữa bên ngoài nói Phùng mập mạp là trốn nợ, nhưng mà trên thực tế như thế nào, thì Tô Nhược Hàm biết, Phượng Vân Cẩm lại càng rõ ràng. Nếu hắn có thể để cho Phùng kí tửu lâu ở trong một đêm đóng cửa, vậy thì để cho hắn hỗ trợ ra mặt hỏi mua cũng không khó khăn đi?

"Ngươi muốn mặt tiền cửa hàng kia làm cái gì?" Phượng Vân Cẩm trầm tư một lát, tươi cười trên mặt hơi mang theo vẻ khôn khéo tính kế nhìn Tô Nhược Hàm. Hắn không quá hiểu được, nàng là một phụ nhân còn mang theo đứa nhỏ, muốn đi mua mặt tiền cửa hàng kia làm cái gì?

"Mở tiệm, không được sao?" Tô Nhược Hàm bĩu môi nói.

"Tửu lâu?" Hai mắt Phượng Vân Cẩm híp lại, khóe miệng tươi cười mang theo vẻ nguy hiểm nhìn Tô Nhược Hàm.

Nữ nhân này sẽ không qua sông đoạn cầu như vậy, mình vừa giúp nàng xong, sau đó nàng liền đi chuẩn bị mở một cái tửu lâu tranh đoạt sinh ý với mình đi?

Khụ... Tuy rằng hắn tự nhận Hương Phiêu Trai cũng không sợ bị tranh giành sinh ý, nhưng mà nếu nàng thực sự qua sông đoạn cầu như vậy, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu Tô Nhược Hàm đã mở miệng đưa ra yêu cầu này, làm sao lại không có dự đoán được trong lòng Phượng Vân Cẩm sẽ nghĩ như thế nào? Chống lại tầm mắt nhìn mình chằm chằm của hắn, nàng hơi lắc lắc đầu: "Không thể xem như là một tửu lâu, chỉ có thể xem như là một tiệm cơm nhỏ, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với Hương Phiêu Trai của ngươi."

"Nói như thế nào?" Phượng Vân Cẩm không dự đoán được nàng lại ra trả lời trắng ra như vậy.

Tô Nhược Hàm liếc mắt khinh bỉ nhìn Phượng Vân Cẩm một cái, ánh mắt quét vài vòng ở trên người hắn mới mở miệng nói: "Ngươi cho rằng chiếu theo trình độ tiêu phí trong Hương Phiêu Trai, có bao nhiêu người có thể đi vào ăn cơm? Giá một phần đồ ăn ở trong đây, có lẽ cũng đủ để chi tiêu trong một năm cho một gia đình nghèo khổ người ta." Cho nên nàng mới nói, nàng muốn mở tiệm cơm sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, chỉ vì đám người tiêu dùng của hai tiệm cũng không giống nhau.

"Ý của ngươi là chuẩn bị mua mặt tiền cửa hàng kia xong, sau đó bán cho người bình dân?" Sắc mặt Phượng Vân Cẩm dễ coi hơn, sau đó lại hứng thú hỏi.

Tô Nhược Hàm gật đầu: "Ừ!"

Kỳ thật nàng không muốn nói là, bán cho người bình dân thì cũng không có nghĩa là nàng không kiếm được tiền, mà hoàn toàn ngược lại. Bởi vì trình độ tiêu dùng không giống, người bình dân lại nhiều, dù sao người giàu có vẫn không có nhiều như người bình thường. Nàng tính toán lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh, chỉ sợ thu vào cũng sẽ không kém hơn so với tửu lâu sa hoa.

Mà nguyên nhân này, Phượng Vân Cẩm là một thương nhân, huống chi hắn lại khôn khéo như thế sao lại không nghĩ thông?

Nghe nàng vừa nói như vậy, thật ra hắn lại có vài phần hứng thú.

"Việc này cũng không phải là không giúp được, nhưng mà ta có điều kiện!" Trong con ngươi đen nhánh của Phượng Vân Cẩm lóe sáng mở miệng.

Đối với chuyện kiếm bạc, bình thường hắn luôn cảm thấy cực kì hứng thú.

Tô Nhược Hàm nhíu mày nhìn hắn: "Điều kiện gì?" Nàng đã sớm đoán được người này sẽ có điều kiện.

"Ta nhập bọn góp một phần, bạc kiếm được chúng ta phân chia thế nào?" Phượng Vân Cẩm cười mị mắt, khóe miệng tươi cười giống như một con hồ ly giả dối nhìn nàng.

Tô Nhược Hàm âm thầm oán thầm, gian thương!! Góp vốn, đã muốn phân chia một phần, còn mình phải hiến kế, còn phải bỏ vốn, vậy không phải là thiệt thòi lớn?

Suy nghĩ một chút, kết cục của Phùng mập mạp và Tiết tam nương, Tô Nhược Hàm vốn muốn cự tuyệt ngay lại nuốt trở về, hồi lâu sau mới mở miệng: "Ngươi bỏ vốn mua cửa hàng và trang trí... phân chia…"

"Ta sáu ngươi bốn?" Ngón tay Phượng Vân Cẩm nhẹ nhàng gõ mặt bàn cười nói.

"Không thể được... Ta sáu ngươi bốn..." Tô Nhược Hàm mắt hạnh tức giận trừng qua không chịu lui bước.

"Vậy không phải ngươi buôn bán lời? Cũng không ra tiền lại được chia sáu phần?" Phượng Vân Cẩm rót chén trà nóng, uống một ngụm rồi phản bác.

"Vậy ngươi đừng nhập vốn là được." Nàng tức giận liếc mắt nhìn hắn.

Mặc nhi ở trong lòng Tô Nhược Hàm, lúc này ngủ mơ mơ màng màng, sau khi nghe được Tô Nhược Hàm cò kè mặc cả với Phượng Vân Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó ở trong lòng nàng lầu bầu vài câu, bối rối mười phần mở miệng hỏi: "Mẫu thân... khi nào thì chúng ta trở về?"

"Ngoan, chúng ta lập tức liền đi trở về." Thật ra Tô Nhược Hàm không tính tiếp tục thảo luận với Phượng Vân Cẩm. Dù sao cùng lắm thì nàng trở về đi tới chỗ quan phủ bên kia hỏi thăm tình huống một chút, tự nàng đi mua cửa hàng là được. Lúc ấy thời điểm mua tòa nhà, Tô Khuê cũng có dặn dò qua nói nếu có việc có thể tìm bằng hữu trong quan phủ của hắn hỗ trợ giúp đỡ, chẳng qua như vậy thì nhất định phải thiếu nhân tình của người ta thôi.

Phượng Vân Cẩm suy nghĩ một chút, ở lúc Tô Nhược Hàm ôm Mặc nhi sắp ra khỏi cửa thì nói một câu: "Cửa hàng ta sẽ mua vào, chỉ là hy vọng ngươi đừng làm cho ta lỗ vốn là được..."

Tô Nhược Hàm âm thầm nở nụ cười một chút, vừa rồi đột nhiên nàng kiên trì, đây là nàng đánh chủ ý, để Phượng Vân Cẩm ra bạc, nàng lại không có phiêu lưu gì, cớ sao mà không làm?

Phượng Vân Cẩm nói thêm một câu, làm cho tươi cười của Tô Nhược Hàm biến mất, trên mặt tối đen một mảnh.

"Nếu để cho ta lỗ vốn, chỉ sợ ta bán tin tức mẫu tử các ngươi đền tiền rồi." Phượng Vân Cẩm ôn nhu cười mở miệng.

Tô Nhược Hàm vừa bước ra nửa bước hơi dừng một chút, con hồ ly Phượng Vân Cẩm này...

Nhìn Tô Nhược Hàm chán nản rời đi, Phượng Vân Cẩm vô tội chớp chớp mắt, ngược lại trong lòng sung sướng cười mị mắt.

Không mò chút lợi ích từ trên người nữ nhân này, vậy không phải đã phụ lòng cái điều kiện mình cự tuyệt kia sao?

Ngẫm lại thịt vẫn còn đau...

Tô Nhược Hàm bị lời uy hiếp của tên Phượng Vân Cẩm kia mà tức giận, ôm Mặc nhi theo đi mua chút đồ cần thiết rồi vội vàng chạy về nhà.

Thời điểm vừa mở cửa ra, Tiểu Bạch cũng không biết từ nơi nào nhảy bật lên đến trước mặt mẫu tử Tô Nhược Hàm và Mặc nhi.

Mặc nhi nhìn thấy Tiểu Bạch tới đón mình, thì rất là vui vẻ đưa cho Tiểu Bạch một cái bánh ngọt táo đỏ. Bởi vì biết nó thích được ăn ngon, vừa rồi lúc mẫu thân cho bé, bé chỉ ăn một cái còn để dành lại một cái cho Tiểu Bạch.

Nhưng mà lúc này Tiểu Bạch thấy Tô Nhược Hàm đã mang theo đồ nàng mua đi đến phòng bếp mà không có quan tâm nó, nó gấp đến độ ở đó kêu ngao ô, ngay cả Mặc nhi cho nó bánh ngọt táo đỏ nó cũng chưa ăn, túm vạt áo Mặc nhi muốn tha bé đi tới hậu viện.

Mặc nhi nghi hoặc: "Tiểu Bạch... Ngươi làm sao vậy?"

Tô Nhược Hàm vừa cất xong mấy thứ, thời điểm nhìn thấy vẻ mặt này của Tiểu Bạch, sắc mặt lập tức sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ: "Tiểu Bạch... Không được túm Mặc nhi, cẩn thận làm ngã hắn!!! Không phải ngươi lại chạy ra ngoài nhặt loạn đi?"

Từ lúc Mặc nhi bị Tiểu Bạch nhặt về nhà, Tiểu Bạch cũng chưa từng quên mất sở thích cổ quái nhặt loạn. Nó lại còn vụng trộm nhặt đồ trở về đào cái hố chôn xuống, sau đó mang theo Mặc nhi ra phía sau viện đào báu vật, làm hại trong vườn mai của nàng chỗ nào cũng có hố đất. Cũng may là Tiểu Bạch nhặt đều là đồ chơi nhỏ, không có lại nhặt qua nào là động vật hoặc là người linh tinh trở về, bằng không đã thành chôn xác rồi.

Mặc nhi thấy nàng bắt đầu tức giận, đưa tay vỗ đầu trấn an Tiểu Bạch, sau đó yếu ớt nói với Tô Nhược Hàm: "Mẫu thân đừng giận Tiểu Bạch, nó chỉ muốn chơi đùa với con mà thôi."

Thấy bộ dáng Mặc nhi, Tô Nhược Hàm lại hết giận, không đành lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bộ dáng đáng thương hề hề của bé. Thật ra Mặc nhi nói cũng đúng, hành vi Tiểu Bạch chôn báu vật, sau đó mang theo Mặc nhi đi đào, chỉ là đùa giỡn cho Mặc nhi vui vẻ.

Tô Nhược Hàm bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bạch mang đi Mặc nhi tới hậu viện, nàng chỉ dặn dò vài câu, để cho Tiểu Bạch đừng túm làm Mặc nhi ngã.

Tô Nhược Hàm trở lại trong phòng thu dọn, vừa mới tiến vào không bao lâu, liền nghe được hậu viện truyền đến tiếng Mặc nhi lớn tiếng kêu "Mẫu thân". Nàng sợ tới mức nhanh chóng quăng hết việc trong tay chạy tới hậu viện.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK