Lúc này trên mạng đã ồn ào đến nghiêng trời lệch đất, không ít fans của Triệu Nguyên cùng Bạch Lăng Lâm bắt đầu đào bới quá khứ của Tống Cửu, xuất thân từ cô nhi viện, bỏ học bước vào giới giải trí, sau khi gặp phải tai nạn giao thông trở thành kẻ tàn phế, chỉ có bạn trai Triệu Nguyên và bạn thân Bạch Lăng Lâm đối với cô không rời không bỏ, chi phí chữa bệnh suốt 5 năm nay cũng là do Triệu Nguyên với Bạch Lăng Lâm gánh vác.
Những mỹ danh khuê mật quốc dân, bạn trai thế kỷ lần lượt rơi xuống đầu của Bạch Lăng Lâm cùng Triệu Nguyên, tạo nên danh tiếng cực tốt cho bọn họ, khiến bọn họ nghiễm nhiên trở thành một dòng nước trong ở giới giải trí, vừa lương thiện vừa tài hoa.
Cho đến khi một fans nào đó đào sâu hơn, liền nhịn không được cảm thấy ấm ức thay cho thần tượng, mấy năm gần đây, Tống Cửu chưa bao giờ trở về cô nhi viện đã nuôi dưỡng cô, ngược lại Bạch Lăng Lâm không ít lần quyên góp tiền từ thiện.
Sau khi ảnh giao dịch chuyển khoản bị đăng lên, toàn diễn đàn bùng nổ, tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ nhân phẩm của Tống Cửu, giữa hoàn cảnh đó, có không ít người tự xưng là đồng học của Tống Cửu, nói lúc còn đi học Tống Cửu học rất kém, thường xuyên giao du với côn đồ, bị trường học khai trừ, thậm chí khi những người trong các công ty mà Tống Cửu từng xuất đạo nhận phỏng vấn, cũng nói tính tình của Tống Cửu cực kỳ không tốt, sở dĩ có thể làm bạn với Bạch Lăng Lâm, là bởi vì Bạch Lăng Lâm luôn nhường nhịn cô, quan tâm cô.
Không nghĩ tới người được thần tượng của bọn họ yêu quý nhiều năm cư nhiên là loại bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa[1], nhân phẩm bại hoại này, các fans lập tức sôi trào, không ngừng bình luận dưới Weibo của Triệu Nguyên và Bạch Lăng Lâm, khuyên hai người buông bỏ, không cần thương tâm vì thứ người như vậy.
Còn có fans cổ vũ Triệu Nguyên, nói người xứng đáng được hắn yêu đang ở bên cạnh hắn.
Triệu Nguyên cùng Bạch Lăng Lâm đúng lúc đăng mấy bức ảnh, dáng vẻ của người trong ảnh mang theo sự cô đơn, tiều tuỵ, đối với câu hỏi của truyền thông cũng trả lời kiểu nửa úp nửa mở[2], càng không đề cập đến việc khi nào thì định trở lại giới giải trí.
Tống Cửu là người như thế nào, đã đi tới cô nhi viện từng nuôi dưỡng Tống Cửu Tô Nam hiển nhiên hiểu hơn bất kỳ ai.
Viện trưởng của cô nhi viện có ấn tượng rất tốt với Tống Cửu, luôn miệng khen cô là một đứa trẻ ngoan, viện trưởng cũng nghe nói về những ngôn luận trên mạng, còn kiên trì giải thích, Tống Cửu không trở về nhất định là vì cô có nỗi khổ riêng, tuyệt đối không giống như trên mạng nói, cô luôn nỗ lực học tập, thành tích cũng rất khá, bỏ học là bởi vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô nhi viện, bước vào giới giải trí không chỉ bởi vì ước mơ, mà còn vì cô nghe mọi người nói giới giải trí kiếm tiềm rất nhanh.
Nguồn thu lúc Tống Cửu xuất đạo năm ấy cơ hồ đều gửi cho cô nhi viện, đến tận lúc bị tai nạn giao thông mới ngừng.
Viện trưởng nói với Tô Nam, những ngôn luận trên mạng đều là giả, bà từng giải thích với rất nhiều phóng viên, nhưng bọn họ không tin.
Tô Nam an ủi viện trưởng, cảnh sát sẽ không mù quáng tin tưởng vào vài ba cái gọi là chân tướng trên mạng, chỉ có chứng cứ mới là thứ chắc chắn nhất. Cô có hỏi viện trưởng, mấy năm nay Tống Cửu thực sự chưa từng liên lạc với cô nhi viện sao, chẳng lẽ một phong thư cũng không có.
Viện trưởng tiếc nuối lắc đầu, ngoại trừ lần tai nạn giao thông kia có đi thăm một lần, sau đó liền không còn cơ hội nữa, bạn trai của Tống Cửu từng tới đây, nói rằng Tiểu Cửu còn đang trong thời gian điều trị, không tiện gặp người.
Tuy đã xa cách mấy năm, nhưng viện trưởng vô cùng chắc chắn, Tống Cửu tuyệt đối không phải người sẽ vì quá trình phục kiện đau đớn mà tự sát, "Tính tình của Tiểu Cửu vô cùng quật cường, trước kia cho dù có bị mấy đứa trẻ bắt nạt đến mức toàn thân trầy xước, bầm tím, Tiểu Cửu cũng không rơi một giọt nước mắt."
Ngoại trừ khẩu cung của viện trưởng, Tô Nam còn lấy được bảng điểm lúc đi học của Tống Cửu, quả thực rất ưu tú, nếu có điều kiện, thì hoàn toàn có thể giống như những người bình thường, hướng tới một tương lai tốt đẹp, cô cũng tìm đến những người từng thân thiết với Tống Cửu trong quá khứ, không ai không nói cô tốt, hệt như viện trưởng nhận xét, là một cô gái yêu âm nhạc vừa lương thiện vừa kiên cường.
Hoàn toàn không giống lời kể trên mạng, "Tra nam tiện nữ." Tô Nam hừ lạnh, đừng tưởng cảnh sát bọn họ không thần tượng ai, thì sẽ không biết cái gọi là thuỷ quân, họ nên nhớ rằng nếu cần thì mấy đồng sự bên khoa điều tra sẵn sàng cung cấp địa chỉ IP.
"Đừng để tâm đến mấy thứ đó, tiếp tục điều tra." Giang đội trưởng không thèm để ý đến dư luận trên mạng, tuy phía trên cũng vì vậy mà hỏi đến vụ án này, tăng thêm áp lực cho bọn họ.
Lực ảnh hưởng của minh tinh trong xã hội hiện nay không nhỏ, thành ra những vụ án liên quan đến người nổi tiếng cũng rắc rối hơn.
Kiên trì điều tra suốt hai ngày, bên pháp y đã tìm được manh mối.
Tiêu Hàm cầm sổ đọc lại lời của pháp y, "Phát hiện trong cơ thể của Tống Cửu có tàn lưu của thuốc hướng thần, kiểm nghiệm hai ngày, cho ra kết quả là loại thuốc hướng thần a-x, chuyên dùng để khống chế tinh thần của người bệnh, bị bệnh viện trong nước cấm sử dụng."
Giang đội trưởng lạnh mặt, "Lập tức xin lệnh bắt giữ, mời vị bác sĩ chủ trị kia hỗ trợ điều tra."
Bác sĩ chủ trị của Tống Cửu hiển nhiên không quá nguyện ý hỗ trợ điều tra, đến việc giải thích tại sao lại dùng loại thuốc hướng thần a-x vốn bị cấm trong quá trình điều trị cho bệnh nhân cũng không nói được. Tiêu Hàm có hỏi qua pháp y về công hiệu của loại thuốc này, nó là một loại thuốc chuyên dùng để khống chế tinh thần của người bệnh, ban đầu sẽ không rõ ràng lắm, nhưng qua một thời gian, bệnh nhân sẽ bắt đầu phụ thuộc vào nó, mà đó vẫn chưa phải hậu quả nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là nó sẽ tổn hại đến đại não cùng hệ thần kinh của người bệnh.
"Nói cách khác, bệnh nhân sẽ trở thành kẻ ngốc, mất đi năng lực ý thức và năng lực ngôn ngữ[3]." Lão pháp y thở dài.
"Thông qua xét nghiệm máu, nạn nhân bắt đầu sử dụng thuốc này vào khoảng hai năm trước, cho nên hậu quả nghiêm trọng nhất vẫn chưa xuất hiện, khi ra đi nạn nhân hẳn vẫn còn giữ được sự thanh tỉnh."
Cố ý cho Tống Cửu dùng thuốc hướng thần a-x, khống chế tinh thần của cô với mục đích gì, Tiêu Hàm tựa hồ không cần nghĩ cũng biết, ép Tống Cửu soạn nhạc.
"Đồ xx cặn bã." 9526 hiển nhiên không nghĩ tới, nhân tâm cư nhiên có thể đen tối đến cùng cực như vậy.
Tiêu Hàm nhìn Tiểu Mạc và Giang đội trưởng thẩm vấn vị bác sĩ kia qua tấm gương một chiều, nhàn nhạt nói, "Bọn họ sẽ phải trả giá đại giới cho hành động của chính mình."
Bạch Lăng Lâm cũng vậy, Triệu Nguyên cũng thế, vị bác sĩ kia cũng không ngoại lệ.
"Hỗn đản, gia hoả kia chắc chắn đã biết gì đó, bằng không sao lại bình tĩnh yêu cầu luật sư như vậy chứ." Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Mạc liền nhịn không được chửi thề.
Giang đội trưởng cũng nhíu mày, với chứng cứ hiện tại, bọn họ hoàn toàn có thể khởi tố bác sĩ này bằng tội danh cố ý gây tổn hại cho sức khoẻ của người khác, nhưng chân tướng về cái chết của Tống Cửu vẫn chưa rõ ràng, tỷ như kẻ chân chính đưa ra chủ ý dùng thuốc lên cơ thể của Tống Cửu.
"Giang đội trưởng, để tôi thử đi." Tiêu Hàm nói với Giang đội trưởng.
Giang đội trưởng không ôm hy vọng quá lớn, phê chuẩn.
Tiêu Hàm bước vào phòng thẩm vấn, yêu cầu các cảnh sát khác đi ra ngoài, nhất thời cả căn phòng trở nên trống vắng, chỉ còn lại cô cùng vị bác sĩ này.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một chút, rồi lại cúi đầu, một nữ cảnh sát trẻ tuổi mà thôi, thà chết không nhận là được.
Tiêu Hàm ngồi xuống, tay cầm bút bi, bắt đầu quay tròn.
Hồi ở học viện cảnh sát, có một kỹ năng giúp Tiêu Hàm không ít, tâm lý học, tác dụng tương tự như thức thứ tư của Vong Tình Quyết, thậm chí còn lợi hại hơn rất nhiều.
"Tên họ."
"Giới tính."
"Chức nghiệp."
"Quê quán."
......
Chỉ là mấy vấn đề đơn giản, bác sĩ lại giống như rơi vào ảo cảnh. Đến khi kết thúc thẩm vấn, âm thanh Tiêu Hàm đóng cửa đi ra ngoài vang lên, bác sĩ tựa hồ mới giật mình tỉnh lại, sau lưng thấm đẫm một lớp mồ hôi lạnh.
Giang đội trưởng quan sát toàn bộ quá trình, khẳng định, "Cô vừa thôi miên hắn."
Đôi khi cục cảnh sát sẽ mời chuyên gia tâm lý hỗ trợ, Giang đội trưởng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy[4], hắn không nghĩ tới Tiêu Hàm còn có chiêu thức này, nên nói không hổ là sinh viên tốt nghiệp với thành tích ưu tú của học viện cảnh sát sao?
Tiêu Hàm gật đầu, giải thích như vậy cũng không sai. Giang đội trưởng thở dài, "Cái đó không thể làm khẩu cung."
Tiêu Hàm cười khẽ, "Quả thực không thể, nhưng hắn đã khai ra chỗ giấu thuốc rồi, đi xác nhận một chút chẳng phải sẽ biết hắn nói thật hay nói dối sao."
Cảnh sát thật sự tìm được thuốc trong xe của bác sĩ, chứng thực tội danh của hắn, sau một thời gian giày vò lẫn nhau, cuối cùng hắn cũng chịu khai ra chủ mưu sau màn.
"Là Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên, bọn họ bắt tôi làm như vậy, thuốc cũng là do bọn họ đưa."
Bác sĩ đã nhận tội, Giang đội trưởng liền có lý do xin lệnh bắt giữ, mời hai vị đại minh tinh này hỗ trợ điều tra.
***
"Đây không phải cô gái lần trước ở cục cảnh sát sao, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt." Bạch Lăng Lâm thấy Tiêu Hàm cùng hai cảnh sát khác xuất hiện trong buổi thương diễn, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
9526 phun tào, "Cô ta không nên làm ca sĩ, mà nên trở thành diễn viên mới đúng."
"Nói không sai." Tiêu Hàm hùa theo một câu.
Đại khái là hướng gió trên mạng gần đây cho cô sự tự tin rất lớn, cho rằng cảnh sát không thể tra được cái gì, Bạch Lăng Lâm ôn nhu tươi cười: "Không biết lần này các vị tới đây vì chuyện gì?"
Tiêu Hàm cười khẽ, lấy thẻ cảnh sát ra, "Bạch Lăng Lâm tiểu thư, chúng tôi hoài nghi cô có liên quan đến một vụ án gϊếŧ người, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra."
Nụ cười tưởng chừng như đơn giản sạch sẽ của Tiêu Hàm trong mắt Bạch Lăng Lâm đột nhiên trở nên đáng sợ.
"Tôi không có gϊếŧ người." Bạch Lăng Lâm lùi lại vài bước, thiếu chút nữa té ngã, tâm trí trống rỗng, khi một nữ cảnh sát muốn đỡ cô, cô bắt đầu giãy giụa la hét.
Thanh âm của cô quá lớn, khiến cho mọi người chú ý.
Các fans đang giơ biểu ngữ, múa may gậy huỳnh quang bên ngoài có chút ngẩn người, vừa nãy hình như là giọng nói của Bạch nữ thần.
"Bạch tiểu thư, tốt nhất cô nên hợp tác với chúng tôi, bằng không chúng tôi sẽ chẳng lịch sự như bây giờ nữa đâu." Một vị cảnh sát khác trầm giọng, sau khi bên trên phê chuẩn lệnh bắt giữ, Giang đội trưởng có nhắc nhở bọn hắn, lúc đi đưa người về phải cẩn thận.
Nơi này là một buổi hoạt động thương diễn, đám Tiêu Hàm chọn lúc Bạch Lăng Lâm nghỉ ngơi để nói chuyện, hạ sức ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.
Nhưng hiển nhiên, Bạch Lăng Lâm đã mất đi lý trí, đến người đại diện cũng không khuyên can được, trong đầu cứ vang vọng một câu, tôi không thể ngồi tù, ngồi tù thì tương lai của tôi sẽ bị huỷ, không thể đi cùng bọn họ.
Đại khái là làm minh tinh cao cao tại thượng[5], được chúng tinh phủng nguyệt[6] lâu rồi, nên quên mất trên thế giới này còn có một thứ gọi là pháp luật.
Mặc dù cô ta rất ồn ào, nhưng Tiêu Hàm không thể bịt miệng cô ta hay đánh ngất cô ta, cô lại không muốn bị phạt, "Chúng ta đi thôi, đến bãi đỗ xe." Vị cảnh sát vừa nãy lên tiếng nói.
Ở bãi đỗ xe, mấy người Tiêu Hàm chờ xe cảnh sát tới, kết quả chưa chờ được xe cảnh sát, một đám fans như thuỷ triều đã lũ lượt kéo đến.
"Buông nữ thần của chúng tôi ra." "Cảnh sát các người sao có thể tuỳ tiện bắt người như vậy? Có tin chúng tôi khiếu nại các người hay không."
Mấy bảo an do giám đốc điều tới nỗ lực duy trì trật tự, "Cảnh sát chỉ muốn mời Bạch tiểu thư hỗ trợ điều tra một vụ án thôi." "Mong mọi người bình tĩnh, đừng chen lấn lẫn nhau." Vị giám đốc khoảng 30 tuổi, thân mặc tây trang gấp đến nỗi muốn rụng hết tóc, sớm biết như này, hắn tuyệt đối sẽ không mời Bạch Lăng Lâm.
Bạch Lăng Lâm trở mặt cực kỳ nhanh, giây trước còn như người đàn bà đanh đá mất hết lý trí, giây sau đã tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, tựa hồ tất cả bọn họ đều là người xấu không bằng.
"Tôi thấy mấy người đúng là một đám ăn no rửng mỡ[7]." "Bỏ bàn tay dơ bẩn của mấy người ra khỏi nữ thần của chúng tôi." "Nữ thần của chúng tôi có thể phạm tội gì chứ, cảnh sát mấy người vô năng quá thì ăn x đi." "Mau cút trở lại chỗ của mấy người."
Thanh âm nhục mạ từ bốn phương tám hướng truyền đến, Tiêu Hàm nhíu mày, "Bao lâu nữa xe cảnh sát mới tới?"
Viên cảnh sát đang nói chuyện điện thoại với bên kia bất đắc dĩ trả lời, "Bị đám fans này chặn đường rồi, căn bản không thể vào được bãi đỗ xe."
Vừa dứt lời liền có một chai nước khoáng ném lại đây, Tiêu Hàm theo bản năng bắt lấy, đám fans thấy thế không hiểu sao giống như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, liên tục ném chai nước trong tay về phía bọn họ, vì tránh ném trúng vào người thần tượng, nên chỉ nhằm vào mấy bảo an và cảnh sát vòng ngoài.
Bùm bùm vài tiếng, mấy chai nước đều bị chặn lại, đáng tiếc cô không thể ném trả những thứ này vào mặt bọn họ, đành phải để sang chỗ khác, thế là cái thùng rác ngay cạnh đó vô duyên vô cớ bị thủng một lỗ.
Đám fans yên tĩnh trong nháy mắt, Bạch Lăng Lâm cũng sững sờ đến mức quên cả việc tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, tuỳ tay ném một phát đã khiến thùng rác bằng inox thủng một lỗ, sức lực của cô gái này lớn đến bao nhiêu vậy.
Tiêu Hàm trấn áp cục diện xong, liền giơ tay chỉ về hướng 35 độ phía Đông Nam.
"Nữ sinh khoảng mười ba đến mười lăm tuổi, mặc áo hoodie màu hồng nhạt, tóc ngắn kẹp nơ hình cánh bướm."
Tiếp theo là hướng 40 độ phía Tây Nam, "Nam sinh đội mũ lưỡi trai, mặc áo thun màu vàng có chữ x và đeo khuyên tai."
Hướng 25 độ phía Tây Bắc, "Nam sinh cao khoảng 1 mét 75 mặc đồng phục của trường cao trung Lâm Thành cùng nam sinh đội mũ in nhân vật hoạt hình, mặc trang phục riêng đặc trưng của fans Bạch Lăng Lâm."
......
Sau khi liên tiếp chỉ ra vài người, Tiêu Hàm lạnh giọng, "Chúng tôi hoài nghi các vị có hành vi tập kích cảnh sát, mời các vị đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến."
Mấy thiếu nam thiếu nữ bị điểm danh lập tức tái mặt, có người trực tiếp bỏ chạy, có người sợ quá đứng ngốc luôn tại chỗ. Chẳng qua cô đã nhớ rõ gương mặt của bọn họ rồi, còn lo không tìm được người sao.
Hầu hết các fans dám lên tiếng nhục mạ lúc trước đều mang theo tâm lý đám đông, cảnh sát thì thế nào, có thể bắt hết mấy trăm fans ở đây sao? Cho nên trong lúc xúc động nhất thời, liền cầm đồ trên tay ném về phía cảnh sát, dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu làm việc này, chỉ là đối tượng đổi thành vài ba cảnh sát mà thôi.
Nhưng Tiêu Hàm lấy hành động thực tế nói cho bọn họ biết, việc này không giống như vậy, vô luận họ có ẩn nấp kỹ bao nhiêu, cô đều có thể lôi bọn họ ra ngoài ánh sáng.
Tiêu Hàm xé một tờ giấy nhớ đưa cho vị giám đốc đang run rẩy bên cạnh, ôn thanh nói, "Đây là số điện thoại của tôi, ông có thể nhắn kinh phí bồi thường của cái thùng rác kia vào đây."
Giám đốc vốn muốn nói không cần thiết đâu, chỉ là một cái thùng rác thôi, hắn có thể tự mình chi trả, nhưng ánh mắt của Tiêu Hàm khiến hắn không dám không nhận.
Thấy hắn đưa tay ra nhận, Tiêu Hàm liền yên tâm, đã làm thì tốt nhất không nên để người ta nắm được sai lầm.
Hành động sát kê cảnh hầu của Tiêu Hàm rất có hiệu quả, ít nhất là không còn fans nào dám cản trở bọn họ, không chỉ bởi vì sợ hãi giá trị vũ lực của Tiêu Hàm, mà còn sợ bản thân sẽ thật sự bị cảnh sát tống vào tù.
[1] Vong ân bội nghĩa: Kẻ bạc bẽo, quên ơn người đã cưu mang, giúp đỡ mình.
[2] Nửa úp nửa mở: Không rõ ràng.
[3] Năng lực ngôn ngữ: Khả năng sử dụng tốt, có hiệu quả một ngôn ngữ nào đó.
[4] Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy: Chưa từng trải nghiệm nhưng có từng nghe nói qua.
[5] Cao cao tại thượng: Thân ở địa vị cao.
[6] Chúng tinh phủng nguyệt: một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
[7] Ăn no rửng mỡ: Dư thừa sức lực làm chuyện thừa thãi.
[8] Sát kê cảnh hầu (Gϊếŧ gà doạ khỉ): Công khai trừng trị người sai phạm để răn đe người vô tội noi gương, không phạm sai lầm.
==========
Lâu rồi mới lại thức khuya như vậy, kiểu này chắc hói đầu sớm quá :')))))
Danh Sách Chương: